Phần 72
2023-11-16 08:39:00
Chuyến đi du lịch coi như hưởng tuần trăng mật kết hợp với chụp hình cưới cuối cùng cũng đến. Ngoài tôi và Lan là hai nhân vật chính thì còn có đông đảo quần nữ cùng đi. Có thể kể đến như ba người Hồng Vân, Liên và Linh, ngoài ra còn có 3 mẹ con Kiều, ba mẹ con Thúy Vân, hai mẹ con Mận, ba mẹ con Tuyết, ba người nhà Loan. Ngoài ra còn có Giang, Hương, Thúy, Diệu, Bảo Thy, Xuân, Thục, hai chị em Nhật Lệ, Hai mẹ con Hồng và tất nhiên cả hai mẹ con Út nữa. Tất cả vừa tròn 30 người chưa kể tôi. Thêm hai nhân viên trang điểm của trung tâm làm đẹp tôi thuê riêng trọn gói 1 tuần và một thợ chụp hình chuyên nghiệp nữa.
Để chuẩn bị cho chuyến đi thì tôi đã nhờ Nguyệt thuê riêng cho hai chiếc xe, tôi quyết định di chuyển bằng ô tô chứ không đi bằng máy bay để cho riêng tư và ngắm được phong cảnh dọc đường đi. Một chiếc xe limuosin giường nằm được hoán cải từ xe 16 chỗ ngăn cách giữa khoang lái xe và khoang hành khách. Khoang hành khách thì gồm hai ghế hạng thương gia ngồi quay lưng lại với phía lái xe, đối diện bên kia là một cái giường rộng. Đó là chiếc xe tôi và Lan sử dụng xuyên suốt hành trình, thêm hai ba người phụ nữ nữa được điều luân phiên để hành lạc luôn trên xe. Xe còn lại là một chiếc xe khách giường nằm to và hiện đại nhất lúc này với sức chứa 45 người. Dừng chân tại Đà Nẵng 2 ngày một đêm để tắm biển, thăm thú cảnh quan và chụp một vài kiểu hình cưới. Đoàn chúng tôi đi tới đâu là thu hút sự chú ý tới đó vì số lượng đông đảo lại có quá nhiều mỹ nữ, nhan sắc mỗi người một vẻ nhưng đều thuộc dạng quốc sắc thiên hương. Dân du lịch hay người bản xứ cũng tò mò vì thấy nhiều người đẹp lại mặc váy cưới nhưng chỉ chụp chung với một người đàn ông duy nhất.
Rời Đà Nẵng chúng tôi tiếp tục hành trình di chuyển qua phố cổ Hội An và dừng chân tại nơi đây một ngày. Thăm thú cảnh quan, thưởng thức đặc sản cũng như nét văn hóa nơi đây, không quên lưu lại cho mình những tấm hình cưới và hình lưu niệm. Sau đó đi qua cố đô Huế. Do ôm mộng đế vương mà kinh thành Huế lại là nơi triều đại phong kiến cuối cùng đóng đô nơi đây nên tôi quyết định sẽ dừng lại tại đây 3 ngày. Thứ nhất là tham quan kiến trúc các cung điện tại nơi đây để tương lai có thể cũng sẽ xây dựng cung điện cho mình. Thứ hai là tham quan các công trình lăng tẩm của các vua Nguyễn sau khi băng hà, để nghe ông thầy địa lí trực tiếp chỉ điểm cách xem địa thế, thế đất thế nào để xây lăng mộ. Tôi cũng cần phải ghi lại những kiến trúc cấu trúc lăng tẩm để sau này xây cho mình và Lan.
Việc đi du lịch đã được lên kế hoạch từ trước hơn một tuần rồi, địa điểm và hành trình đã có để cho Nguyệt còn đặt phòng khách sạn hay thuê nguyên căn biệt thự hay khu resort. Do đó là những địa điểm đẹp để tham quan chụp hình cũng đã được Nguyệt ghi ra và chỉ điểm rõ. Huế là nơi nổi tiếng với tà áo dài của thiếu nữ nên các nàng của tôi tha hồ diện những trang phục áo dài để thả dáng bên dòng sông Hương thơ mộng, cầu tràng tiền mộng mơ. Tôi và Lan cũng như các nàng khác cũng thích thú tận hưởng cảm giác phong cách làm vua và hoàng hậu, các công chúa nàng hầu khi sử dụng dịch vụ thuê những bộ trang phục của vua chúa, hoàng hậu để chụp ảnh. Đó cũng là một cách để học tập và trải nghiệm cuộc sống của bậc vương giả trong cung điện và hậu cung mà sắp tới tôi cũng sẽ áp dụng, cũng như là chỉnh đốn lại cách giao tiếp ở trong lâu đài cho chuẩn cuộc sống hoàng cung. Nhờ chịu chi mạnh tay cho người quản lý khu du lịch cũng như tận dụng ảnh hưởng từ các mối quan hệ với các đại nhân vật nên chúng tôi được ở hai đêm trong chính hoàng cung, hậu cung của vua Nguyễn ngày xưa. Trong hai đêm đó thì tôi dường như tái hiện lại cuộc sống của vua Minh Mạng khi mỗi đêm sủng hạnh với hơn chục ái thiếp của mình trên chính chiếc long sàng mà vua sử dụng năm xưa. Đúng như những gì ông vua nhiều con nhất Việt Nam đã làm năm xưa tôi cũng nhắm những người muốn họ sinh con như Hồng Vân, Bảo Thy… để bơm đầy tinh dịch của mình vào trong cơ thể họ. Hồng Vân thì lại cứ ngây thơ nghĩ rằng mình đã triệt sản thành công mà ngày càng trụy lạc cùng tôi một cách hứng thú và cứ hẩy ngửa lồn lên đón nhận những đợt tinh dịch phóng sâu vào tận cùng. Bảo Thy thì bình thường khi tôi hành lạc cùng những người khác thì đứng hoặc nằm ở trên nóc nhà tẩm cung để ngủ và cảnh giới. Nhưng khi được gọi vào phục vụ thì cũng nhiệt liệt hưởng ứng thú vui mới lạ trong đời mới được biết tới.
Mặc dù các địa điểm du lịch được chọn và đã đi qua đều là những địa điểm nổi tiếng, có những bãi biển đẹp nhưng mà tiết trời cuối hạ đầu thu vẫn là khá nóng nực. Lan cùng quần nữ tuy rất hứng thú và phấn khích nhưng vẫn cảm thấy oi bức và nóng lòng đến điểm dừng chân tiếp theo là Đà Lạt vì nó có khí hậu trong lành mát lạnh giống như SAPA vậy. Nhưng trên đường tới Đà Lạt thì chúng tôi còn ghé qua Nha Trang nơi cũng có những bãi biển và phong cảnh tuyệt dẹp nữa.
Tại đó thì Nguyệt cũng đã thuê hẳn hai biệt thự hướng biển để đoàn chúng tôi nghỉ lại tại đó. Sau khi đã thực hiện xong phần việc quan trọng nhất là chụp hình cưới thì buổi chiều tà mọi người diện những bộ bikini màu sắc sặc sỡ để thả dáng bên bãi biển nô đùa với sóng nước và cả cát. Trong khi Giang và Hương cùng mọi người đang thoải mái cười đùa thì bất chợt ở gần đó có một người phụ nữ hớt hải chạy đến chỗ Giang. Bảo Thy thấy vậy lập tức tiến lên ngăn cản.
– Này bà định làm gì vậy, đứng lại nếu không đừng trách tôi không khách khí.
– Ê con bé kia mau cút đi nơi khác chơi, ở đây không có chỗ của mày. Có biết đây là ai không hả, tránh ra.
Tôi đang bế cu Thóc trên tay để các nàng thoải mái tắm biển và nô đùa thì cũng bị thu hút bởi tiếng náo động. Nhìn về phía người đàn bà đó thì tôi thấy đó có lẽ là một phụ nữ quyền quý nào đó khi có cả một dàn vệ sỹ cơ bắp đi theo hộ vệ. Nhưng có Bảo Thy ở đó thì tôi rất yên tâm hơn nữa Hương cũng không tệ chút nào. Tôi vẫn tiếp tục bế cu Thóc để quan sát tình hình mà không giao lại cu Thóc cho Mận. Lan và Út cũng có vẻ sợ hãi mà chạy lại bên cạnh tôi. Với tôi bây giờ thì sự an toàn của Lan và cu Thóc phải đặt lên hàng đầu, tôi không yên tâm khi giao cu Thóc cho người đàn bà nào đó ở chốn đông người như này. Trên tay tôi luôn thường trực thứ đồ chơi giết người vô hình có thể tự vệ bảo vệ cu Thóc khi cần thiết.
– Các người dừng lại, nếu không đừng trách tôi. Bảo Thy tiếp tục cảnh báo.
– Hahaha, cô em xinh đẹp kia ơi… rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt hả. Người như cô em thì dọa nạt được ai hả. Các anh đây không dừng lại đấy, đừng trách các anh thô lỗ nhé. Bà chủ đây muốn gặp cô bé kia thì đương nhiên cô bé kia phải gặp và nói chuyện với bà chủ của tụi anh. Có liên quan gì đến cô em hả.
– Bốp… chát… á… đụ má con đĩ… dám đánh tao ah… chúng mày đâu xông vào…
– Á… hự… á… đau… buông ra… buông tao ra.
Chỉ với một vài thao tác rất nhẹ nhàng và không tốn quá nhiều sức lực, tất cả đám vệ sỹ nọ đều đã gục ngã hay bị khống chế. Từ xa tôi có thể nhìn thấy rõ từng động tác uyển chuyển của Bảo Thy. Chỉ một cái cử động nhẹ ở cổ chân thì Bảo Thy đã đá hòn sỏi vào đầu gối một tên vệ sỹ. May cho hắn là lực đá có chừng mực chứ nếu không thì viên sỏi nhỏ chẳng khác gì viên đạn cả sẽ xuyên thủng đầu gối của hắn. Cánh tay vừa vung lên chỉ thấy chập chờn bóng ảnh thì hai tên đã la hét lên ôm mặt đau đớn. Đến khi nghe đồng bọn la hét thì tên vệ sỹ bị đá sỏi trúng chân mới hưởng ứng xông lên thì cũng là lúc cảm thấy cái chân tê buốt không thể nhấc nổi nữa và gục gã.
– Sao, các người còn muốn đánh nữa không.
– Thả tao ra… buông tao ra con đượi… á…
– Cô kia, mau thả người của tôi ra. Có còn pháp luật gì nữa không vậy ah, giữa ban ngày ban mặt mà dám đánh người, bắt người. Tôi… tôi báo công an… các cậu… các cậu làm sao vậy… mau đứng lên… đuổi cô ta đi để tôi còn gặp con gái tôi.
– Thưa bà chủ, chúng tôi… chúng tôi không thể đứng lên được nữa rồi ạ. Xin lỗi bà chủ. Hai tên bị đá sỏi vào chân quỳ gục xuống cát nói…
– Đúng là một lũ ăn hại, vậy mà tốn bao nhiêu tiền của để thuê các người mà. Được rồi, sau hôm nay tôi sẽ nói với Trương gia các người. Người phụ nữ mặt hằm hằm tức giận. Tuy vậy ngay sau đó mắt lại nhìn chằm chằm vào Giang…
– Thả người hay không không phải bà muốn là được. Bà mà tiến lại nửa bước thì coi chừng mấy người kia là tấm gương cho bà đó. Nếu như bà và những người này biết đường rời đi thì có thể tôi sẽ cho các người đi nhưng còn phải hỏi ý kiến của sư đệ chưởng môn đã.
– Giang ơi, có phải là con không… mẹ nè con… mẹ Hải nè con… con có còn nhận ra mẹ không con. Người phụ nữ khi bị ngăn cản và bất lực thì đành gào khóc gọi tên Giang…
– Sao cô nói sao… cô… cô… là mẹ cháu sao… Giang cũng xúc động mạnh.
– Đúng vậy, ta… ta chính là mẹ con nè…
– Không… con không tin… con không tin. Mẹ cháu đã chết cách đây 19 năm rồi.
– Ta chính là mẹ của con đây. Con còn một người người chị gái nữa lớn hơn con 8 tuổi tên là Trúc. Hai người anh trai của con thì đều đã chết cả rồi một đứa chết trước khi mẹ con ta xa cách còn một đứa thì chết chung với ba của các con khi gặp nạn. Mẹ cũng may mắn sống sót nhưng đứa em của con trong bụng mẹ đã không còn. Đây, đây chính là ảnh gia đình ta khi con được 3 tuổi… Đây nữa, con có nhận ra miếng ngọc bội này không… mẹ có 2 miếng như thế này, một… một miếng mẹ đã bổ đôi để cho chị con và con đeo để có thể nhận được nhau… một… cái còn lại thì mẹ giữ cho anh của con để hy vọng các con có thể nhận diện được nhau nhưng nó đã chết… con… con mau… lấy miếng ngọc bội của con để mẹ xem nào… thế… thế còn miếng trên người cô bé kia là như thế nào…
Thì ra là bà ta nhận diện ra Giang và Hương nhờ vào miếng ngọc bội mà hai người đeo trên cổ. Mọi người đang đi tắm ở bãi biển nên mặc những bộ bikini gợi cảm nên bà ta có thể nhìn rõ miếng ngọc bội. Lúc này thì tôi mới quan sát kỹ bà ta thì quả nhiên cũng có nét giống với Giang và Hương.
– Hahaha… thì ra là chị bao lâu nay giữ cái miếng ngọc bội tầm thường đó như vật báu… thì ra là có lai lịch như vậy… chúc mừng chị… nhưng xem ra mấy con bé đó không có hứng thú nhận lại chị đâu.
Tiếng cười the thé phát ra sau đó là tiếng một người phụ nữ lơ lớ không giống người Việt. Đó là một người phụ nữ đi sau người tự nhận là mẹ của Giang. Tôi tự nhiên nhìn thấy một tia sát cơ trong mắt bà ta đối với Giang. Không biết là lý do gì bên trong nhưng tôi cần phải chú tâm bảo vệ Giang nhiều hơn.
– Mẹ… mẹ… đúng là mẹ thật sao… Giang sau một lúc thất thần khi nhìn tấm hình và miếng ngọc bội thì cũng thốt lên.
– Anh… là mẹ của em… là mẹ của em. Quay sang tôi Giang nói tiép.
– Anh nghĩ sao, liệu chị ta có đúng là mẹ của Giang thật không? Lan đang ở bên tôi cũng thì thầm hỏi nhỏ…
– Có lẽ đúng. Vì bà ta có vệ sỹ riêng và cũng có vẻ cao sang quyền quý. Không có lý do gì để bà ta nhận vơ cả nếu không có cơ sở. Giả dụ mà Giang có vẻ giàu sang phú quý mà bà ta bần hàn thì còn có thể nghi ngờ bà ta có mục đích thấy sang nhận họ nhưng đây thì đang ngược lại. Hơn nữa giữa mẹ con bao giờ cũng có mối liên hệ có một thứ cảm giác linh cảm gì đó rất đặc biệt. Tôi cũng phân tích suy nghĩ của mình cho Lan…
– Thy sư tỷ… thả mấy người đó ra… lại đây bảo vệ cu Thóc và Lan để đệ lại đó xem sao. Tôi nói tiếp với Bảo Thy, bốn người mới ở núi xuống vẫn chưa quen cách xưng hô nên thường thì tôi chỉ xưng anh khi đang hùng hục cày ải trên cơ thể họ.
– Con… con của ta… để ta xem miếng ngọc bội xem nào… đúng rồi… chính là nó… con đúng là con ta thật rồi…
– Mẹ… mẹ ơi… cuối cùng con cũng có mẹ… con đã tìm được mẹ thật rồi… anh ơi, em đã tìm được mẹ rồi…
Sau khi Thy tỷ buông tha cho đám vệ sỹ và không ngăn cản người đàn bà kia nữa mà tiến lại chỗ tôi thì hai mẹ con họ lao vào ôm lấy nhau.
– Con gái… đó là ai vậy… ah mà đúng rồi… còn cô bé con kia cũng đeo miếng ngọc bội lại là ai…
– Mẹ… đó là chồng của con đó và cũng là chồng của cái Hương… ah quên con không nói với mẹ… chị gái con… chị Trúc đã chết rồi… còn kia là cái Hương con gái chị ấy… Hương lại chào bà ngoại đi con…
– Cái gì… con… con nói sao… cái Trúc đã chết… cái Trúc đã có con lớn bằng từng này sao… khi chúng ta lạc nhau ta nhớ là nó mới 12 tuổi mà… làm thế nào mà các con tìm được nhau… cái Trúc làm sao mà chết, con mau nói cho mẹ nghe xem nào.
– Trời ơi, con nói sao… hai đứa chúng mày chung chồng sao? Sao lại như thế? Như chợt nhớ ra điều gì người phụ nữ nói tiếp.
– Mẹ đúng vậy đó… anh là chồng chung của con và cái Hương… con đã có thai với anh ấy… mẹ xem này… anh ơi là mẹ của em.
– Chào bác. Chúc mừng hai em, cuối cùng cũng đã tìm được mẹ. Tôi tiến lại mỉm cười hòa ái thân thiện với bậc sinh thành của Giang.
Đáp lại sự nhiệt thành của tôi là sự hờ hững thờ ơ của ba ta nhưng mà tôi cũng không bận tâm cho lắm…
– Con nói đi, tại sao hai chị em chúng mày tìm thấy nhau… rồi tại sao cái Trúc lại chết…
– Con không có được gặp chị Trúc… cũng là nhờ anh ấy mà con mới gặp và nhận ra cái Hương, được biết là chị Trúc đã chết khi sinh cái Hương… cũng là nhờ anh ấy lặn lội vất vả đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của chị Trúc mà mới đây đã sáng tỏ và đưa được hài cốt của chị về. Giang cũng nhận ra sự thờ ơ của mẹ đối với tôi nên nói.
– Giang ah, em gặp được mẹ sau bao năm xa cách… có rất nhiều điều cần nói, hàn huyên với nhau… không thể cứ ngồi ở đây mà nói được đâu… em mời mẹ về phòng tâm sự hàn huyên đi. Tôi nói…
– Vâng đúng vậy, em mừng quá nên không biết phải làm sao, may có anh nhắc. Mẹ ơi, tụi con đi du lịch ở đây có thuê căn hộ ở ngay chỗ kia. Chúng ta lại đó để con nói rõ hơn với mẹ mẹ nhé.
– Cậu ta nói phải… mẹ cũng có nhà ở đây, để mẹ đưa hai đứa chúng mày qua đó sống và chúng ta hàn huyên cả đêm nay con nhé. Gặp lại con đây là tốt rồi, mẹ sẽ bù đắp cho các con, các con sẽ được sống sung sướng.
– Không mẹ ah, cuộc sống của tụi con bây giờ cũng rất tốt rồi… con không cần sung sướng hơn nữa, con chỉ cần mẹ sống cùng tụi con mà thôi, bù đắp lại gần 20 năm thiếu hơi mẹ. Mẹ qua nhà tụi con đi, con là con gái đã có chồng rồi.
– Chuyện mẹ con ta là chuyện riêng tư, mẹ nghĩ tốt hơn hết vẫn là ở nhà của mẹ. Mẹ con mình hàn huyên tâm sự cũng không ảnh hưởng tới ai và cũng không để người ngoài biết được chuyện của chúng ta. Người phụ nữ vẫn cố thuyết phục.
– Để con hỏi ý kiến anh ấy đã.
– Con gái ah, xem con kìa nhìn con có vẻ thích và yêu thằng bé nhỉ. Mẹ thấy con và cái Hương đều xinh đẹp tuyệt trần như vậy thì sao mà phải lấy chồng chung làm gì. Từ nay thì con khác rồi, con có thể tự ý chọn lựa nhiều người đàn ông khác tốt hơn.
– Mẹ này, với con thì đó là người đàn ông tốt nhất rồi con không cần ai khác nữa.
– Anh… mẹ muốn không gian riêng tư kín đáo với em và cái Hương một chút, mẹ muốn chúng em về căn hộ của mẹ… ý anh thế nào… Giang chạy lại nhu mì hỏi ý kiến của tôi.
Từ lúc người đàn bà này xuất hiện và nhất là từ khi nhìn thấy ánh mắt có tia sát cơ của người phụ nữ đi theo sau bà ta thì trong tôi luôn có linh cảm bất an. Giang thì nhan sắc cũng không quá nổi bật so với những người khác, chỉ có thể nói là đẹp mà thôi. Nhưng còn Hương thì khác, nàng có thể nói là báu vật. Ngoài nhan sắc vô cùng diễm lệ thì cơ thể còn tỏa ra hương thơm đặc biệt mà không ai có được. Võ công của Hương cũng không tệ nếu để đánh đấm với đám vệ sỹ kia một cách trực diện thì tôi hoàn toàn không e ngại nhưng vấn đề là người đàn bà kia là bà ngoại của Hương, đã bao năm xa cách giờ mới nhận lại nhau. Tôi sợ là Hương hay Giang không đề phòng và bị khống chế đưa đi nơi khác trong khi tôi vẫn chưa biết gì về lai lịch bà ta. Nghĩ vậy nên tôi nói với Giang…
– Giang ah, anh rất mừng cho em khi đã tìm và nhận lại được mẹ. Anh cũng không có ý phản đối gì việc mẹ con em hàn huyên với nhau nhưng anh luôn cảm thấy lo lắng cho em và Hương rất nhiều em biết không. Vì vậy anh nghĩ nếu như mẹ em nhất quyết muốn em và Hương về nhà của bà thì anh và bảo Thy sẽ đi theo để cho anh yên tâm. Anh tuyệt đối không xen vào buổi trò chuyện của mấy người. Hai là em nói mẹ em qua nhà thuê của chúng ta, cũng hoàn toàn riêng tư mà. Anh đảm bảo sẽ không có ai xen vào việc của em cả. Có như vậy thì anh mới an tâm.
– Anh thật sự lo lắng cho em vậy sao. Mẹ em mà đâu có gì không an tâm được chứ. Hay là anh không tin đó là mẹ của em.
– Không phải anh không tin đó chính là mẹ của em, ngược lại anh nghĩ đó chính là mẹ của em. Em chắc cũng có linh cảm và cảm nhận của riêng mình đúng không? Nhưng em cũng thấy rồi đấy, bà ấy có nhiều vệ sỹ đi cùng như vậy, anh lại không biết gì về bà ấy cả nếu như bà ấy bắt em đi thì sao. Bà ấy sẽ không hại em nhưng hoàn toàn có thể gây bất lợi cho em và cho chúng ta. Nên anh chỉ an tâm khi anh và Bảo Thy đi cùng hoặc là ở nhà chúng ta thuê.
– Hihi, anh sợ mất em sao. Nếu như chị Thy và anh đi theo em thì đâu còn ai bảo vệ cu Thóc, chị Lan và những người khác chứ. Để em nói mẹ qua nhà mình vậy.
Giang lại nói chuyện với mẹ và kiên quyết muốn gặp nhau tại căn biệt thự mà chúng tôi đã thuê. Giang nói rằng chỉ có như vậy thì tôi mới đồng ý cho phép mấy người họ gặp nhau. Không làm sao được thì người phụ nữ đó cũng đành chấp nhận yêu cầu của tôi và Giang. Bà ta lại chỗ người phụ nữ đi cùng nói gì đó, sau đó người phụ nữ đó cùng đám vệ sỹ cũng rời đi. Đám vệ sỹ thì cũng đã được Hương giải huyệt để có thể đứng lên đi lại rồi. Sau sự kiện vừa rồi thì mọi người cũng không còn mấy hứng thú tắm biển nữa nên ai nấy cũng rục rịch về nhà cùng với Giang. Mọi người đã sống hòa thuận vui vẻ với nhau đã lâu, đi chơi cũng vui vẻ quấn quýt với nhau, nay thấy chuyện vui của Giang thì cũng mừng cho Giang và muốn biết điều gì đã xảy đến với mẹ con họ. Trong bụng nhiều người còn nghĩ, mẹ của Giang cũng khá xinh đẹp và cũng chỉ nhỉnh hơn Xuân hay Mận vài tuổi mà thôi biết đâu lại có thể là chị em với mình gia nhập hội nhóm. Còn tôi thì tôi lại nghĩ khác, nếu người đàn bà này gia nhập cũng là chuyện tốt còn không gia nhập cũng chẳng sao. Tôi quan tâm đến việc bà ta có thể gây bất lợi cho mình nhiều hơn, thấy thái độ của bà ta thì thầm dặn dò với người đàn bà kia tôi không thể không lo lắng và đề phòng. Nhất là khi lúc nãy tôi nghe bà ta đề cập đến Trương gia gì đó, có thể là bên quản lý đám vệ sỹ kia. Như vậy rất có thể là bà ta sẽ gọi thêm người tới để thực hiện bằng được quyết tâm của mình. Nghĩ vậy tôi cũng lập tức gọi cho Nguyệt nhờ đặt vé máy bay gấp, chuyến sớm nhất có thể. Sau đó gọi điện ra lệnh cho anh Trung vào đây để tăng thêm sự bảo vệ.
Bình thường đoàn hơn ba chục người sẽ thuê 2 căn biệt thự và mọi người chia nhau ở trong đó, đám người đi theo đoàn sẽ thuê phòng khách sạn hay căn hộ riêng. Nhưng hôm nay thì tất cả tụ tập lại trong một căn biệt thự. Giang, Hương và người phụ nữ đó ở một căn phòng riêng tư để tâm sự cùng nhau trong khi tôi cùng với quần nữ thì tập trung phần lớn ở sảnh phòng khách. Giang có mong muốn tôi vào chung với nàng vì tôi đã là chồng của nàng nhưng để mấy người được thoải mái thì tôi từ chối. Tôi chỉ nói với Hương và Giang sau này kể lại cho tôi là được rồi hay là nếu có thể thì cố gắng gọi điện cho tôi khi mà mẹ của Giang nói chuyện để tôi biết tình hình, mọi người ở đây cũng rõ ràng câu chuyện hơn. Tôi ở phòng khách gọi điện liên tục cho Nguyệt để cập nhật tình hình đã đặt được vé máy bay chưa, chuyến sớm nhất là mấy giờ và khi nào tới. Khi đã được Nguyệt thông báo đã đặt được chuyến bay và cũng đã cho xe đưa anh Trung gấp rút ra sân bay thì tôi mới tạm yên tâm. Thời gian anh Trung tới được đến đây cũng phải hơn 3 tiếng đồng hồ do đó để cho chắc chắn hơn nữa thì tôi cũng lần đầu gọi điện chi phối cho ông cựu tổng cũng như bà UVBCT để nhờ sự trợ giúp. Tôi muốn nhận được sự đảm bảo an ninh khi cần thiết, hai người đó là lãnh đạo cao tầng thuộc hàng cao cấp nhất trong bộ máy nên chỉ một cú điện thoại cho lãnh đạo thành phố là chúng tôi sẽ nhận được sự đảm bảo an ninh từ cảnh sát.
Trong phòng riêng thì Giang cũng như Hương sà vào lòng người đàn bà nọ mà khóc thút thít. Khi bị lạc mất mẹ và trở thành trẻ mồ côi để rồi sau đó được người khác nhận nuôi trong trại trẻ mồ côi thì Giang mới 4 tuổi nên cũng không có nhiều ký ức với đầu óc trẻ thơ. Giang chỉ kể lại cho mẹ của mình quãng thời gian sống cùng gia đình đã nhận nuôi mình khi Giang đã có nhận thức và nhớ được. Được cho đi học đại học ra sao, trở thành bồ nhí thế nào và bị đánh ghen nhục nhã làm sao. Kể cả việc Giang đã tự tử để tìm tới cái chết sau khi bị nhục nhã và được tôi cứu sống, cưu mang và chính thức làm vợ của tôi. Sau đó thì cũng chính nhờ tôi mà Giang đã tìm lại được Hương, biết rằng chị gái mình đã chết.
Phần việc còn lại là của Hương kể về việc được bố nuôi nuôi dưỡng như thế nào, hàng năm mỗi dịp nghỉ hè đều lên núi để học võ với sư phụ ra sao. Sau đó thì duyên cớ thế nào mà gặp tôi để từ đó gặp dì Giang. Kết lại là quá trình tôi đưa đi tìm tung tích của người mẹ phát hiện ra vị sư phụ dạy võ chính là cha ruột còn người mẹ thì đã bị giết.
Khi Hương kể về cuộc hội ngộ với Giang và chuyến đi tìm hiểu lai lịch tung tích của người mẹ quá cố thì Giang cũng bí mật lấy điện thoại ra bấm gọi cho tôi. Tôi đã gọi đủ các cuộc điện thoại cần thiết nên liền bắt máy. Liền sau đó Giang liền gợi ý cho bà mẹ kể về cuộc đời mình và tất cả đều vọng vào điện thoại để tôi cùng mọi người ở ngoài nghe được. Theo đó thì sau biến cố năm nào chỉ mình bà ta may mắn sống sót trong khi chồng và đứa con trai đều bị chết. Nhưng may mắn đến với bà ta không được lâu dài, bà ta được cứu nhưng lại bị lọt vào tay bọn buôn người. Thế là bà ta lại bị bán qua biên giới làm vợ cho một người đàn ông già và nghèo ở bên kia biên giới. Bà đã bị cả gia đình nhà chồng thay nhau hãm hiếp làm vợ chung cho cả 3 người anh em nhà chồng. Bà đã phải chịu cảnh sống nhục nhã ê chề đó trong vòng 11 năm trời bị bán qua tay thêm 2 người đàn ông khác để làm vợ khi mà bà đã không còn khả năng sinh nở nữa do khi xảy ra biến cố bà đang mang thai, bị sảy thai và mất luôn khả năng sinh nở. Cuối cùng bà bị bán vào nhà thổ và trong một lần may mắn tìm cách trốn thoát được bị truy đuổi thì lại gặp được vị tài phiệt đang đi thị sát một dự án ở đó. Thấy bà xinh đẹp nên ông ta đưa luôn bà về làm vợ khi vợ ông ta qua đời đã vừa tròn 3 năm.
Những tháng ngày tiếp sau lại là những ngày sống trong nhung lụa quý phái, có người ăn kẻ ở người hậu kẻ hạ. Lại được chồng già rất mực yêu chiều chiều chuộng nhưng mà lại thiếu về tình dục. Khi về ở với nhà tài phiệt nọ thì bà mới có 39 tuổi trong khi vị tài phiệt nọ có số tuổi gấp đôi. Vị tài phiệt nọ đứng ở vị trí thứ 9 trong danh sách những người giàu nhất đại lục với khối tài sản hàng tỷ đô la. Ông ta có hai người con trai nối dõi và một người con gái. Khi đã được vị tài phiệt kia yêu chiều nâng niu hết mực thì bà ta cũng đã đề xuất xin về Việt Nam để tìm con, vị tài phiệt nọ chỉ đồng ý cho người về tìm chứ không để bà trực tiếp về tìm nhưng mà mọi nỗ lực đều vô vọng.
Do mẹ của Giang rất được vị tài phiệt kia yêu chiều nên bà ta còn tiết lộ với Giang là vị tài phiệt nọ trước khi qua đời đã viết di chúc để lại cho hai chị em Giang (nếu như tìm thấy được) số tiền 1 tỷ đô. Tất nhiên là phải kèm điều kiện là bà Hải không được tái giá lo hương hỏa cho ông ta. Ông ta sở dĩ viết di chúc như vậy là vì nếu để lại tài sản cho bà Hải thì sợ bà sẽ tái giá và tài sản sẽ thuộc về tay người khác. Viết di chúc để lại cho con của bà Hải sẽ khiến bà vẫn ở lại gia tộc trong khi số tiền hứa thưởng đó cũng không bị mất đi vì ông ta tin chắc rằng sẽ không tìm được. Thêm một yếu tố nữa khiến ông ta quyết định di chúc thừa kế lại cho con của bà Hải là vì ông ta có hai người con trai nhưng chênh lệch tuổi tác quá lớn. Người con trai cả đã ngoài 50 trong khi người con trai út thì mới vừa 18.
Con đường trở thành tài phiệt của ông ta cũng đến muộn. Ông ta có tuổi trẻ cơ hàn khó khăn và cũng giống như nhiều người đàn ông TQ khác cũng không đủ tiền cưới vợ. Mấy anh em trai phải gom tiền cưới chung một cô vợ. Chính vì vậy mà ông ta không biết người con trai cả có đích thị là con ruột của ông ta hay không hay là con của những người anh em. Mãi đến khi tuổi xế chiều khi đã giàu có thì ông ta mới cưới vợ hai và kịp có cho mình một đứa con trai đích thị là con của mình. Trong thâm tâm ông ta luôn trù tính sẽ để lại cơ nghiệp cho người con trai út tiếp quản. Tiếc là người con trai út tuổi còn quá trẻ chưa thể tiếp quản được ngay cơ nghiệp nên ông ta mới đành phải để người con trai cả nắm quyền. Việc để lại di chúc cho con của Hải cũng nằm trong trù tính đó của ông ta. Theo đó thì ông ta để lại tài sản cho hai người con trai như nhau, tài sản cho người con gái chỉ bằng một nửa so với số tiền để cho con của bà Hải. Như vậy thì tạm thời người con trai cả và cô em gái sẽ có tổng số tiền và cổ phiếu trong tập đoàn lớn hơn người con út và nắm quyền quản lý tập đoàn. Nhưng vài năm nữa khi người con út đủ trưởng thành để quản lý cũng như thời hạn tìm con của bà Hải đã hết thì số tiền di chúc dành cho con bà Hải sẽ tự động sang tên cho người con Út và khi đó anh ta sẽ quản lý tập đoàn. Để cho chắc chắn hơn thì trong năm cuối đời, vị tài phiệt sức khỏe đã như ngọn đèn dầu trước gió đã để cho bà Hải ngủ với con trai Út của mình để thêm phần gắn kết giữa hai người. Ông ta cũng cho bà Hải là người giám hộ cho con trai Út của ông ta đến năm 18 tuổi.
Người con trai Út của vị tài phiệt kia thì cũng đã được cha di huấn trăn trối dặn dò kỹ càng. Việc được thừa kế và nắm quyền quản lý tập đoàn lớn hàng đầu đất nước rộng lớn vẫn là quan trọng nhất. Khi đã có đỉnh cao quyền lực và danh vọng rồi thì thiếu gì gái đẹp. Do đó ngay khi được cha căn dặn và bật đèn xanh thì cậu ta cũng đã chơi không thương tiếc mẹ kế của mình là bà Hải. Cậu ta cũng biết được lợi thế của mình là còn trẻ còn khỏe chưa có vợ con gì trong khi anh cả đã có vợ, khó lòng có ý với mẹ kế được. Bà Hải cũng có cổ phần trong tập đoàn nhưng chỉ ngang bằng và cân bằng với vợ con của người anh cả mà thôi không đáng kể. Đó cũng là tính toán của vị tài phiệt nọ vì anh trai cả đã ngoài 50 tuổi và con dâu cũng như cháu nội cũng có một lượng cổ phần nhất định trong tập đoàn và ông ta cũng phải tính toán để dùng bà Hải cân bằng số lượng đó cho con trai út, tạo lợi thế cho con trai út.
Ngay sau đó thì bà Hải cũng nói ra ý định của mình với Giang và Hương. Bà muốn đưa cả hai người sang sống cùng bà. Giờ đã tìm được Giang nên đương nhiên là nghiễm nhiên Giang sẽ được nhận cổ phiếu tương đương với 1 tỷ đô trong tập đoàn. Bà muốn tác hợp Giang với người con trai Út của vị tài phiệt kia vì cũng biết là bao tâm huyết và dụng tâm, bố trí của ông ta trong những năm cuối đời cũng chỉ là để cho con trai Út nối nghiệp. Với sự tác hợp này thì người con trai Út và Giang sẽ nắm tập đoàn trong tay, Giang sẽ là bà chủ tập đoàn. Còn nữa Hương cũng có thể được gả cho con trai của người anh trai cả để hút thêm cổ phần, củng cố vững chắc vị trí lãnh đạo của mấy người nhà bà mà Hương cũng lấy được chồng giàu sang. Khi đó thì bà cũng có thể chuyển hết cổ phần của mình cho con gái để có thể thoải mái tìm hạnh phúc mới.
– Giang ah, nghe mẹ nói. Con hãy theo mẹ sang bên đó đi, làm vợ của cậu ta đi. Con sẽ làm bà chủ tập đoàn lớn. Con ở đây không có tương lai đâu con. Đừng ngại chuyện mẹ đã ngủ với cậu ta, mẹ ngủ với cậu ta không có nhiều đâu. Khi con sang đấy rồi thì mẹ sẽ không thế nữa.
– Mẹ ah, con không sang đâu. Con đã có chồng và cũng đang mang thai rồi. Không phải vì cái chuyện mẹ đã ngủ với hắn ta đâu mà con từ chối. Mẹ không thấy là con và Hương cũng đang chung chồng đó sao, chẳng sao cả. Mà không phải chỉ riêng hai dì cháu con đâu mà tất cả chị em ngoài kia, trong đó cũng có nhiều cặp mẹ con lắm cùng chung chồng với tụi con. Hay là mẹ về đây ở với tụi con đi, mẹ con mình sẽ chung chồng nhưng mà không phải là hắn mà là anh ấy. Anh ấy mới là người mang lại hạnh phúc cho mẹ.
– Con nói cái gì vậy. Con điên thật rồi. Tao đã nghi nghi khi mày nói nó là chồng mà nó lại đứng cạnh mấy con đó rồi. Con dại khờ lắm con ơi, hay là con đã bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi. Con gái và cháu gái của mẹ xinh đẹp thế này việc gì mà phải chung chồng hả con. Giờ con đã là người thừa kế gia tài lớn, nếu như con nghe lời mẹ kết mối lương duyên đó thì con sẽ nắm toàn bộ tập đoàn và sản nghiệp của ông ấy để lại. Còn nếu không thì với số tiền đó con cũng có vô số lựa chọn tốt hơn cái thằng kia nhiều.
– Con không điên đâu mẹ. Đúng là con có thể lấy rất nhiều người đàn ông khác bên ngoài nhưng con tin rằng con đã tìm được người đàn ông của đời mình, sẽ chẳng có ai ngoài kia tốt hơn anh ấy cả.
– Nhưng nó có hàng tỷ đô đó con, hàng tỷ đô đó. Ngay cả hàng tỷ tiền Việt cũng là số tiền rất lớn rồi.
– Con không cần, cuộc sống của con bây giờ cũng không thiếu thốn gì cả. Con tin rằng cùng anh ấy con sẽ có nhiều hơn thế.
– Con không sang cùng mẹ, người ta sẽ không cho con thừa kế đâu.
– Mẹ tưởng con cần tiền thừa kế sao. Bao nhiêu năm nay không có tiền thừa kế nào con vẫn sống tốt mà, hiện giờ lại càng tốt. Cái con cần bao nhiêu năm qua là tình cảm gia đình, tình mẹ con. Bao nhiêu năm qua mẹ con ta thất lạc nhau đến giờ mới gặp lại con những tưởng là mẹ con ta sẽ phải quấn quýt lấy nhau. Bao năm rồi mẹ bị bán rồi lưu lạc nơi xứ người những tưởng mẹ phải muốn về quê hương sinh sống chứ. Vậy mà mẹ lại muốn con sang xứ người như mẹ sao. Mẹ thích tiền như vậy thì mẹ cứ thay con nhận hết số tiền đó đi rồi sống sung sướng bên đó, lúc nào rảnh thì về thăm con là được rồi.
– Con… con…
– Thôi giờ muộn rồi, mẹ có ở lại ăn tối cùng chúng con không? Chúng ta không nói chuyện này nữa mất vui.
– Mày không đi thì Hương, cháu đi cùng với bà nhé. Sang đó cháu sẽ được sống sung sướng. Bà Hải vẫn cứ cố gắng…
– Cháu không sang đâu. Cháu đang sống vui vẻ ở đây, có nhiều người cháu thân quen và cháu cũng quen môi trường sống rồi. Cháu sinh ra còn chưa một lần nhìn thấy mặt mẹ huống hồ là bà và mẹ cháu cũng đã thất lạc nhau từ trước đó rồi. Ở đây cháu và dì Giang cũng đâu có thiếu tiền. Hương cũng thẳng thừng đáp…
Ở bên ngoài thì tôi cùng quần nữ cũng đã nghe được toàn bộ câu chuyện của mấy người từ điện thoại phát ra. Mọi người khi nghe bà Hải tiết lộ bí mật về di chúc của chồng thì cùng hồi hộp phán đoán không biết là Giang và Hương sẽ quyết định như thế nào. Nhưng khi nghe Giang đáp lời mẹ thì mọi người ai nấy cũng đều hưởng ứng. Mọi người sống với tôi tuy chưa bao giờ có nhiều tiền đến vậy nhưng được ở lâu đài nguy nga tráng lệ, ăn ngon mặc quần áo đẹp, cũng có nhiều đồ hiệu đắt tiền để sử dụng. Mặc dù số tiền được nhận hàng tháng không là bao nhưng mọi thứ của họ đều đã được lo chu toàn rồi thì đâu cần gì đến tiền nữa chứ. Và tuy rằng Giang cùng với Hương là địch thủ đáng gờm của mọi người nhưng thời gian sống vui vẻ hòa thuận cùng nhau cũng khiến mọi người quyến luyến không muốn xa rời. Giang và Hương nếu rời đi thì tôi cũng nạp người khác cho đủ con số chứ đâu có dừng lại nên với quần nữ cũng đâu có ảnh hưởng gì, chính vì vậy mà trong lòng không ai muốn Giang đồng ý cả.
Trong khi mấy mẹ con bà cháu của Giang đang nói chuyện khá lâu trong phòng kín thì chúng tôi cũng đã gọi điện để đặt đồ ăn tối. Đoàn chúng tôi đi khá nhiều người lại đa phần là phụ nữ trẻ đẹp có mỗi mình tôi và ông thầy địa lí là đàn ông nên đa phần là tới đâu du lịch thì tôi cũng gọi đồ đặt hàng các nhà hàng khách sạn mang tới chỗ nghỉ để mọi người thưởng thức, tránh sự chú ý của mọi người. Các nàng cũng thích sự riêng tư và ấm cúng khi ăn tại nhà hơn, có thể thoải mái bày đồ ăn trên nền nhà rồi ngồi quây quần bên nhau, thoải mái bày tỏ tình cảm cũng như sự chăm sóc mà không ngại con mắt dòm ngó của người ngoài.
Ở trong phòng thì sau khi không thuyết phục được Giang và Hương thì mẹ của Giang bất ngờ nói…
– Không, mẹ không muốn ăn ở đây. Mẹ đã dặn đặt bàn ở khách sạn sang trọng nhất nơi đây rồi. Chúng ta qua đó ăn nhé, con không sang bên kia cùng mẹ thì đi ăn cùng mẹ một bữa nhé.
– Mẹ ơi, ăn ở nhà ấm cúng hơn chứ mẹ đúng nghĩa bữa cơm gia đình. Tụi con cũng toàn đặt các nhà hàng khách sạn sang trọng và có tiếng nhất để đặt món ăn mà thôi. Mà con thích được mẹ nấu ăn cho con hay là để con nấu ăn cho mẹ thưởng thức, dù sao thì con cũng không sang đó với mẹ được và mẹ cũng không muốn về. Chúng ta không có nhiều dịp để con phụng dưỡng mẹ. Mẹ thích ăn gì để con nói anh ấy đặt mua rồi con sẽ nấu cho mẹ.
– Không con ah, bao năm nay mẹ đã rời xa con để con lưu lạc khổ sở rồi. Bây giờ gặp lại con, con phải để mẹ nấu ăn cho con để bù đắp lại cho con phần nào. Con thích ăn gì để về nhà với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con.
– Chúng mình mải nói chuyện tối lắm rồi mẹ ơi. Việc gì phải đi đâu ạ, nếu vậy thì mình cùng gọi đồ, con sẽ nấu món mẹ thích mẹ sẽ nấu món con thích ăn. Chúng ta nấu ăn tại đây luôn đi mẹ.
– Mẹ sẽ thoải mái hơn nếu được phục vụ con gái và cháu gái của mẹ tại nhà.
– Nhưng muộn rồi mẹ ơi, với lại qua chỗ mẹ hay là đi ăn nhà hàng khách sạn thì anh ấy và tất cả mọi người ngoài kia cũng sẽ cùng đi. Anh ấy giờ này chắc có lẽ cũng đã gọi đồ ăn rồi đó. Nếu như đi ăn khách sạn thì mẹ yên tâm đi, anh ấy cũng sẽ thanh toán.
– Mẹ chỉ muốn đi ăn cùng với con và cháu mình thôi cũng không được hay sao?
– Thì mẹ ở đây ăn cũng là ăn cùng con với cái Hương mà. Tóm lại là con dù đi bất cứ đâu cũng muốn có anh ấy đi theo…
– Con gọi nó vào cho mẹ gặp riêng được không?
– Vâng để con ra gọi anh cho mẹ.
– Anh, mẹ em muốn gặp riêng anh. Sau khi ra ngoài thì Giang nói với tôi.
– Anh biết rồi. Anh yêu em nhiều lắm.
Tôi hôn vào trán và khóa môi Giang say đắm trước khi đi vào trong phòng…
– Này cậu Long, nghe con bé nói những người phụ nữ ngoài kia là vợ của cậu. Khi tôi bước vào thì bà Hải không lòng vòng mở lời.
– Dạ thưa bác, đúng vậy ạ. Tôi cũng thẳng thắn.
– Cậu vừa mới nứt mắt ra mà đã bệnh hoạn biến thái như vậy chứ. Cậu đã có vợ rồi tại sao lại còn dính líu đến con gái và cháu gái tôi làm gì. Cậu bỏ bùa bỏ ngải chúng nó rồi đúng không, cậu nói đi. Tôi thẳng thắn đề nghị luôn nếu cậu chịu buông tha cho hai con bé, tôi sẽ cho cậu một số tiền, cậu nghĩ đi…
– Đúng vậy, cháu cũng nghĩ là con gái và cháu gái bác bị trúng bùa yêu rồi. Tôi vừa nói đã vừa cởi chiếc quần tắm duy nhất trên người xuống. Đó là thứ đồ duy nhất tôi mặc khi đi tắm biển và khi về vẫn chưa thay…
– Tôi biết ngay mà, cậu bỏ bùa nó đúng không, cậu bỏ bùa nó bằng cái gì vậy, có cách nào phá giải không. Tôi sẽ cho cậu tiền, rất nhiều tiền nếu cậu chịu phá giải bùa cho tụi nó. Bà ta cũng nhanh chóng chạy lại chỗ tôi.
– Cháu bỏ bùa bằng cái này và cả cái này nữa. Muốn phá giải chi bằng bác cắt nó đi. Cắt nó đi vẫn chưa đủ, bác còn phải mổ bụng moi trái tim này ra nữa. Chỉ có như vậy mới phá giải được thôi. Các cô ấy ở lại bên cháu là vì trái tim này mỗi nhịp đập của nó đều là một nhịp đập yêu thương của cháu dành cho các cô. Còn tiền ư, xin lỗi cháu không cần tiền… không ai trên đời này có thể nói chuyện tiền với cháu, dùng tiền để cướp mất người đàn bà của cháu đâu. Tôi nói rồi chỉ tay vào cái buồi đã tồng ngồng và chỉ vào lồng ngực mình.
– Cậu… cậu thật là bỉ ổi, đê tiện biến thái… cậu mau mặc đồ lại đi. Mẹ Giang hoảng hốt khi nhìn thấy vật đàn ông lừng lững của tôi.
– Cậu thật sự không cần tiền sao? Tôi sẽ cho cậu 10 tỷ nếu cậu chịu buông tha cho 2 con bé. Bà nói tiếp sau khi đã quay mặt đi.
– Hahaha, bác nghĩ 10 tỷ đã đủ sao, bác nghĩ con gái và cháu gái mình rẻ thế ư. Cháu nói rồi cháu không có giữ hay bắt cóc hai người họ, cháu giữ họ bằng cái này này. Cháu tôn trọng quyết định của họ, đi hay ở là do họ lựa chọn và cháu nghĩ là bác cũng nên tôn trọng sự lựa chọn của họ nếu như cháu không muốn nói thẳng là bác không có tư cách để xen vào cuộc đời của hai người đâu.
– Cậu nói cậu tôn trọng quyết định của hai đứa, hai đứa đi hay ở là do hai đứa quyết định xem ra chỉ là lời nói láo. Nếu vậy sao cậu không cho hai con bé ra ngoài đi ăn cùng với tôi, không cho hai đứa qua nhà tôi?
– Bác lại nhầm rồi, xin lỗi bác là cháu đâu có biết bác muốn hai người họ đi ăn để mà ngăn cản. Cái đó là do tự Hương và Giang quyết định còn gì. Cháu cũng không có ngăn cấm hai người họ qua nhà bác mà chỉ là phải có cháu đi theo mà thôi. Hiện giờ hai người họ là vợ của cháu nên cháu phải có trách nhiệm bảo vệ cho họ.
– Tôi khuyên cậu nếu biết suy nghĩ thì nên chấp nhận đề nghị của tôi, sẽ tốt cho tất cả. Cậu có một số tiền lớn, còn hai con bé cũng có cuộc sống tốt đẹp hơn. Cậu hãy nói hai con bé đi ăn cùng với tôi đi. Nếu không tôi cũng sẽ giành được mấy con bé từ tay cậu.
– Mẹ… mẹ thật xấu xa… thật đúng như những lời anh ấy nói… mẹ đi về đi và đừng bao giờ tìm gặp con nữa… hãy cứ xem như con đã chết rồi đi… con cũng coi như chưa tìm lại được mẹ… dù sao thì 20 năm nay con cũng không có mẹ rồi.
Khi tôi vào trong phòng nói chuyện thì Giang, Hương cùng vài người khác cũng lén đứng ở cửa để nghe trộm cuộc nói chuyện. Khi thấy những lời đe dọa của bà Hải đối với tôi thì Giang đã không chịu được nữa mà cùng với Hương đẩy cửa chạy vào.
– Giang… con… con nói cái gì vậy… mẹ chỉ còn một mình con… tình mẹ con không bằng hắn sao?
– Thế mẹ thì sao? Tình mẹ con có bằng tiền không? Nếu mẹ thực sự muốn sống cùng con sao mẹ không dám từ bỏ cái nơi tăm tối đó về sống cùng con, hay là mẹ không bỏ được tiền. Mẹ có bao giờ hỏi con muốn sống với ai, thế nào chưa. Tiền thừa kế gì gì đó cho con, con không cần đâu. Mẹ cứ nhận hết lấy mà sống giàu sang đi.
– Anh, em và Hương sẽ không đi đâu hết, cuộc đời của chúng em đã gắn với cuộc đời của anh rồi, anh đi đâu bọn em theo đó. Anh có là thằng ăn mày thì tụi em cũng là ăn mày mà anh làm vua thì bọn em làm quý phi. Mà lúc nãy, anh nói bỏ bùa bọn em bằng hai thứ gì vậy. Giang nhìn tôi nói tiếp ánh mắt đầy nhu tình…
– Bằng cái này và cái này này. Em thấy có phải không?
– Đúng vậy, em đã bị nó làm cho mê đắm rồi. Cho em mút nhé.
– Ừm, hai em mút buồi anh đi.
Giang lập tức quỳ ngay xuống ngậm lấy dương vật của tôi kề vào má trong chốc lát rồi cho nó lọt thỏm mất hút dần trong miệng mình. Cũng không mất nhiều thời gian để cho Hương cũng có hành động tương tự. Giang đang mang thai mặc dù mới gần 2 tháng bụng chưa nổi rõ nhưng hôm nay Giang chọn mặc loại bikini dây buộc ở hai bên cho thoải mái. Và vừa mút thì Giang vừa đưa tay tháo dây buộc để cho mảnh vải tam giác màu hồng tím rơi hững hờ xuống hai bắp chân. Trong khi đó thì bà hải vẫn chưa hết sững sờ và bàng hoàng trước việc tôi chê tiền rồi đến con gái bà ta cũng thẳng thừng từ chối một món gia tài khổng lồ, giờ đây lại thấy hai người đang cùng nhau rúc dưới háng tôi ngậm mút một cách say sưa. Bà ta cũng đã bắt đầu kinh ngạc về cái kích thước dương vật khủng bố của tôi nhưng vẫn thầm nghĩ và mắng thầm con gái. Cho rằng dù cho cái buồi có to thế nào, địt có sướng ra sao thì cũng không nên vì cái buồi mà từ bỏ món gia tài đó.
– Dì, cho cháu mút đi. Hương đã không còn kiên nhẫn liếm bìu dái tôi được nữa, đã khoảng hơn một tuần nay vì cái chết của mẹ mà Hương không mấy mặn mà với chuyện đó nhưng giờ thì Hương lại thấy thèm.
– Anh sờ lồn em đi, rồi địt em anh nhé. Quỳnh đứng lên hổn hển.
Trước mặt bà Hải cùng vài cặp mắt tò mò ngoài cửa phòng, tôi đi lại chiếc giường nằm ngửa ra giường để cho Hương quỳ bên thành giường mút của tôi. Còn tôi thì để Giang ngồi trên mặt bú lồn ngon lành. Sau đó chơi nhanh cả hai người vì đang chơi đến Hương thì bà Hải không còn kiên nhẫn chịu đựng thêm được nữa đòi về.
Sau bữa ăn thì Bảo Thy nhận lệnh quan sát cẩn thận xung quanh căn biệt thự trong khi chờ anh Trung tới. Vẫn như mọi khi thì Bảo Thy cùng với một người nữa leo lên sân thượng của biệt thự để quan sát toàn cảnh và có cái nhìn tốt nhất. Có vấn đề gì nghiêm trọng thì người đi cùng sẽ gọi điện báo xuống dưới do Bảo Thy chưa biết sử dụng điện thoại.
9h tối thì cuối cùng anh Trung cũng đã tới để củng cố an ninh thêm. Có thêm anh Trung thì tôi lại càng an tâm để vui vẻ cùng các nàng, mọi biến động bên ngoài đều được báo cáo để có biện pháp xử lý.
Đúng như dự đoán thì nửa đêm bà hải đã huy động khá nhiều quân kéo đến bao vây biệt thự theo nhiều hướng. Sau khi đã tham vấn với Bảo Thy, Hương và họ tự tin có thể xử lý thì tôi cho người bế cu Thóc cũng như gọi Giang vào trong phòng để tôi là người bảo vệ chốt chặn cuối cùng. Tôi biết họ chỉ nhắm đến Giang mà thôi. Họ cũng không lường trước được Hương võ nghệ cũng khá và lại có sự bổ sung của anh Trung. Biết được Bảo Thy vô cùng lợi hại không thể đánh lại được nên họ cũng tính toán sẽ dùng5, 6 tên đánh lạc hướng Bảo Thy ở cổng trước. Đám người đó sẽ cầm chân Bảo Thy càng lâu càng tốt để cho đám khác đột nhập cổng sau để vào uy hiếp và bắt Giang, Hương mang đi. Tuy nhiên trước khi phi thân từ sân thượng của biệt thự 3 tầng xuống dưới đất ở cổng trước thì bảo Thy đã kịp vung tay vài cái và vài tên trong số những tên đột nhập cổng sau đã nằm yên trên tường rào. Số còn lại vào trong biệt thự cũng bị hạ gục bởi anh Trung và Hương.
Công an cũng tới ngay sau đó để thu thập đám côn đồ đột nhập. Và cử lực lượng bảo vệ biệt thự cả đêm khiến cho nỗ lực đột nhập lần hai bị tiêu tan. Nhờ mối quan hệ với cao tầng mà lãnh đạo thành phố đã cử công an đến bảo kê và bảo vệ trật tự. Khi thuê giang hồ đột nhập bắt cóc người lần 1 không thành. Họ tiếp tục tung nhiều quân hơn để bắt cóc lần 2 thì gặp an ninh dày đặc cũng đành hủy bỏ ý định. Không sao được thì bà Hải lại nhờ Trương gia gì đó rất có thế lực quen biết công an và lãnh đạo thành phố, tố cáo trong căn biệt thự của tôi đang bắt giữ người trái phép. Nhưng khi công an mà họ nhờ tới căn biệt thự của tôi lại đụng độ với lực lượng an ninh nghe theo lệnh cấp cao hơn thì cũng đành chịu ra về trắng tay.
Có sự cố lớn như vậy xảy ra trong đêm nên cả buổi sáng hôm sau chúng tôi đều ở nhà và tôi vẫn cứ hì hục cày ải trên những tấm thân ngà ngọc không biết mệt mỏi.
Đến đầu giờ chiều khi tôi đang ngủ thì được Bảo Thy đánh thức và nói lại có rất đông người tìm đến, nói là muốn gặp tôi. Tôi đi ra ngoài xem thử thì thấy ngoài bà hải, người phụ nữ hôm qua đi cùng, vài vệ sỹ thì còn có 3 người trong trang phục bác sĩ.
– Chào cậu, chúng tôi muốn gặp cô Giang, có ý tốt chứ không hề có ý xấu. Đây là ba bác sĩ của bệnh viện, cậu có thể kiểm tra. Chỉ có tôi, dì Hải, ba người bọn họ và thêm 2 bác sĩ nữa của chúng tôi vào thôi. Như vậy cậu yên tâm rồi chứ.
– Xin lỗi nhưng trong nhà tôi không ai bị thương phải cần y tế. Tôi phải biết mục đích của các người thì mới có thể mời các người vào nhà.
– Được rồi vậy để tôi nói qua với cậu thế này. Bố tôi trước khi chết có di chúc để lại tài sản cho con của dì Hải đây. Nay có thông tin dì Hải đã tìm lại được con nên chúng tôi muốn thực hiện di chúc của bố. Vì số tài sản di chúc là rất lớn nên chúng tôi cần xét nghiệm ADN để xác định chính xác, việc này không mất nhiều thời gian.
– Tôi không cần tài sản thừa kế gì hết. Tôi không quen biết gì ông ta, các người đi hết đi để cho chúng tôi được yên. Giang chạy ra phía trước nói…
Từ những gì mà hôm qua tôi nghe lén được câu chuyện mà bà hải kể cho Giang, kết hợp với việc hôm nay người phụ nữ đi cùng bà hải nói là con gái của vị tài phiệt thì tôi cũng có thể đoán ra được phần nào về ý định của họ. Đó chẳng qua là cuộc đấu đá trong nội bộ gia đình để giành quyền kiểm soát tập đoàn và cơ ngơi gia tộc. Ông tài phiệt thì suy tính rằng bà Hải sẽ không tìm được con gái nên mới di chúc lại tài sản cho Giang theo thời hạn với mục đích chuyển giao cho con trai Út để con trai Út nắm quyền kiểm soát tập đoàn. Người con trai cả hiện đang nắm quyền quản lý tập đoàn đương nhiên là cũng muốn tiếp tục nắm quyền quản lý, ông ta không muốn số tài sản và cổ phần của Giang lọt vào tay người em trai. Hoặc là ông ta phải tìm cách thâu tóm lấy nó, biến nó thành của mình để củng cố vững chắc vị trí cũng như gia tài. Nếu không làm được như vậy thì đành phải bấm bụng chi trả tiền để giữ nguyên trạng tỉ lệ cổ phần để tiếp tục quản lý. Dựa vào ánh mắt chứa tia sát cơ của người phụ nữ hôm qua tôi nghĩ là cô ta đã có ý định chuyển giao tài sản cho Giang rồi sau đó sẽ bắt cóc hoặc giết để chiếm đoạt. Cũng có lẽ người đêm qua đến biệt thự cũng vì mục đích đó nhưng không thành nên nay mới phải nhún. Nghĩ vậy nên tôi nói với Giang.
– Họ không làm gì được đâu, đã có anh bảo vệ em đây rồi. Thôi họ cũng đã gọi bác sĩ tới rồi, hay là em cứ thử xét nghiệm cho chắc chắn. Cũng là điều tốt. Nếu như không phải mẹ con thì hoàn toàn không có rắc rối gì nữa. Còn nếu phải thì cũng không phải lấn cấn trong lòng.
– Dạ vâng.
Bên phía người con gái cùng phe với ông con trai cả của vị tài phiệt mời sang hai bác sĩ từ đại lục. Trong khi bà Hải không tin vào bác sĩ nơi đó nên cũng thuê bác sĩ Việt Nam qua làm xét nghiệm. Trong thời gian làm xét nghiệm thì người phụ nữ đi cùng bà Hải cũng cho gọi thêm luật sư đến để chuẩn bị hoàn tất thủ tục và hỏi số tài khoản của Giang.
Đến chiều tối thì mới có kết quả và cả hai bên đều cho ra kết quả Giang chính là con của bà Hải trong sự vui sướng của người phụ nữ nọ. CÒn bà Hải thì không biết phải diễn tả thế nào nữa, bà có vui vì đó chắc chắn là con mình. Hay là buồn khi Giang và Hương không chịu đi theo mình và kế hoạch của bà ta cũng đổ bể…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro