Phần 43
2023-11-16 08:39:00
Đưa hai người Lệ, Thục và mấy chị em mẹ con Yến về lại căn nhà cũ của Nguyệt. Chiều nay khi tôi đi tới chỗ Nguyệt thì ông Trường ở nhà đã nghỉ ngơi rồi phá trinh nốt hai cô gái còn lại. Hai chị em Tuyền và Xuyến cũng lần lượt phải về bệnh viện chăm chồng và về nhà lo cho con. Sau khi ông Trường phá trinh xong hai cô gái còn lại thì cũng có xe đưa đón bốn cô giáo cùng mấy cô gái đó lên xe để về lại Lào Cai không có đêm muộn mới tới nơi.
Về tới nhà thì Lệ và Thục vội chạy đi tìm con gái thì thấy hai cô bé Mỹ và Tâm đang quỳ xuống cùng mút buồi cho ông Trường. Chú Hiếu thì bị trói đứng vào gốc cây ở gần đó để nhìn. Thì ra là đám người ở Lào Cai đã lên xe để về nhà rồi thì ở nơi đây chỉ còn lại hai cô bé và ông cụ cùng hai bà vợ của ông cụ nên ông Trường lại dụ dỗ hai cô bé mút cho mình để hưởng thụ cảm giác gái trinh mút cho mình. Ông ta chỉ cần đưa cho các cô bé một ít tiền và hứa hẹn là được chiều thôi mà. Lệ và Thục kéo các con ra nhưng không được, cuối cùng cũng đành buông bỏ và phải nhờ tôi can thiệp.
Tôi cũng bất chợt nhớ tới một chi tiết đó là những người họ Đào mà đi nơi khác sinh sống thì con cái sinh ra lại không được xinh đẹp như họ Đào tại đây. Mặc dù căn nhà của Nguyệt cách nhà họ Đào ở khoảng chừng 1km mà thôi nhưng để cho chắc ăn với tỉ lệ cao nhất thì vẫn lên thụ tinh ở ngay nhà họ Đào. Nhưng giờ tất cả người mà tôi điều động tới đều đã đi hết, không dễ ngay lập tức kiếm được những mối hàng tốt như vậy.
Mặc dù vậy tôi vẫn nghĩ ra cách chống cháy, gọi cho An và Nguyệt là hai cô gái bao của tôi và nói họ chuẩn bị sẽ có người tới đón họ. Tôi cũng hứa hẹn sẽ cho họ hậu hĩnh nếu họ làm tốt công việc của mình. Đồng thời gọi người của anh Hùng chuẩn bị bố trí người đưa 4 người Thơm, Hường, Lương, Sửu và hai cô đó tới nhà họ Đào.
– Chú Trường này cháu có 1 chuyện nhờ chú giúp đỡ nốt trong ngày hôm nay. Chú cũng biết rồi đấy, chú Hiếu kia đã gắn bó với trại giam của chú hơn chục năm rồi. Nay về nhà cũng nên thắp hương cho tổ tiên một chút rồi sẽ theo chú về trại. Chú yên tâm đi, chú đi theo chú ấy mà không sợ vấn đề gì đâu. Cháu cũng có phần lễ hậu cho chú, chú yên tâm.
– Ấy thôi, lễ hậu thì không dám nhận mà kể cả có lòng nhận nhưng cũng không có sức hưởng. Cậu đã nói vậy thì tiễn phật tiễn tận tây thiên, tôi đáp ứng. Nhưng phải nói trước là cái khoản lễ hậu đó để tôi đòi sau đấy. Nhưng mà này chỗ chú cháu, nói rõ xem nào có tiên cơ gì trong chuyện này không? Nếu chỉ là việc về thắp hương tổ tiên thì quá đơn giản mà, đâu cần phải chuẩn bị lễ hậu chứ, trong chuyện này nhất định có tiên cơ đúng không?
– Chú thật là tinh minh mẫn tiệp, nhìn qua một chút đã phát hiện ra. Chả là thế này cháu bất ngờ biết được chuyện người nhà họ Đào chuyển đi nơi khác sinh sống thì con cái cũng không được như ở bản xứ nữa, hay nói cách khác đó là đất thiêng đó. Nên để cho chắc ăn thì vẫn lên về nhà họ Đào để làm chuyện ấy.
– Nói thế là ví dụ nếu chú muốn… thì cũng phải về đây ah…
– Đúng vậy.
– Vậy được, ta đi thôi, xong sớm về sớm kẻo phát sinh biến thì không hay.
Tôi chủ quan không lưu số chị Xuyến nên phải gọi cho anh Vinh nhờ anh gọi chị giúp nên lâu hơn. Mãi lúc sau mới liên lạc được thì anh Vinh nói chị có việc bận đến sau. Trong khi để cho Lệ cùng với hai cô bé Mỹ, Tâm cùng ba chị em Yến ở lại căn nhà của Nguyệt. Thục và Ngân thì theo tôi cùng với ông cụ và hai bà vợ về nhà họ Đào. Về tới nhà họ Đào thì tôi và ông Trường cũng để cho chú Hiếu thắp hương khấn vái báo cáo tổ tiên xong xuôi, ông cụ họ Đào thì khỏi nói mừng lắm.
Thắp hương cắm trên bàn thờ lẩm nhẩm vài câu rồi vội vàng chạy ra cổng để canh chừng. Vì cổng nhà ông cụ khá hẹp và khá thô sơ nên xe không vào được trong nhà do đó tôi lại cũng theo chi tiết khiêng chiếc giường chứa 6 người đàn bà ra khỏi kỹ viện của VTB mà bảo anh Trung phá cổng để xe thẳng tiến vào tận trong sân. Nhà họ Đào qua nay đã thu hút sự chú ý của xóm làng do tự nhiên mất tích nay lại ồn ào và có xe của cảnh sát nữa thì lại càng thu hút sự chú ý.
Nhiều người tò mò muốn sang hỏi xem có chuyện gì để có câu chuyện làm quà nhưng không thể để họ thấy chú Hiếu được thả về nhà được và đó chính là lý do xe phải vào tận sân và ông bà cụ phải ngăn những người tò mò. Một lúc sau thì sáu người mà tôi cần cũng được đám người anh Hùng đưa tới. Có thêm đám côn đồ này để dọa nạt và giải tán đám đông.
Tất nhiên là tôi đã từng có ý định địt Ngân ở chính căn nhà họ Đào này nhưng mà lạch giường lọc cọc ọp ẹp lại không có đệm nên tôi không địt nữa vì vậy từ căn nhà của Nguyệt tôi cũng có mang theo 2 cái đệm từ các lán dựng. Trong lúc chú Hiếu thắp hương thì anh Trung cũng làm công việc hậu cần đặt đệm xuống nền nhà và chuẩn bị câu điện để có quạt điện cho mát.
Do là nhà cổ nên nó cũng có hai chiếc giường kê ở hai bên gian thờ chính giữa. Hai tấm đệm kê ở nền nhà thẳng với hai chiếc giường, bên kia ông Trường vui vẻ với hai cô An Nguyệt. Chị Xuyến chưa tới nên tôi yêu cầu Thơm cởi hết quần áo ra để cho chú Hiếu địt trực tiếp. Ngân, Hường, Lương và Sửu cũng cởi hết quần áo nên giường nằm, giường cũng đã được che phủ ri đô để người ở dưới nhà không nhìn vào trong được.
Còn Thục thì vẫn ngồi ở trong xe ô tô có bật điều hòa cho mát. Theo kế hoạch và thứ tự tôi phân công thì sau lần đầu xuất trực tiếp vào lồn Thơm thì từ lần thứ 2 Thơm phải đeo bao vào cho chú Hiếu và bơm vào lồn Ngân trước tiên sau đó mới đến Lương, Sửu và Hường. Anh Trung thì đứng ở ngay hành lang gần đó để sẵn sàng điểm huyệt chú Hiếu nếu cần thiết.
Tôi lên xe và đóng kín cửa xe lại, cởi quần áo ra và bắt đầu ôm ấp Thục và tiếp tục dạy cho Thục những kỹ năng mút nhập môn. Không có ai nên Thục cũng đỡ ngại hơn và cũng gục gặc cho tôi một chút. Đang được Thục gục gặc mút cho thì tôi có điện thoại, nhìn vào số và tên hiển thị trên màn hình mà tôi mỉm cười, cuối cùng thì cũng chịu gọi và người gọi không phải ai khác chính là cô Dung.
Cô gọi điện cho tôi, nghe qua điện thoại thì tôi cũng biết là cô lo lắng và khóc nhiều như thế nào, cô báo cho tôi Lệ đã bị bắt và cầu xin tôi tìm cách cứu cô ra. Thì ra là khi Lệ bị bắt thì cô đã muốn tìm đến bác Dũng để báo cho bác nhưng bị cô Hạnh ngăn cản. Cũng may là chiều nay bác Thắng cũng nóng lòng muốn cho cô Dung về đoàn tụ với bác Dũng nên có lên chùa chơi và nói chuyện.
Khi biết tin dữ thì bác cũng có nói để nhờ tôi giúp nhưng cũng không biết cách liên lạc với tôi kiểu gì. Lúc này thì cô Dung mới nói là điện thoại của cô có số của tôi nhưng cô không biết sử dụng kiểu gì, hai cô bé Mỹ và Tâm biết dùng thì đã bỏ đi rồi. Rồi cô nói chuyện tối qua có nhận được tin của bác Dũng, nhận được cái điện thoại có quay phim hình ảnh của bác Dũng nên mới cần đi mua thẻ nạp và xảy ra chuyện.
Bác Thắng hướng dẫn cách mở điện thoại và gọi điện cho tôi nhưng cô phải đấu tranh tư tưởng lắm mới bấm gọi. Tôi nghe máy thì mặc dù là đã biết rõ Lệ đã được tôi cứu ra rồi nhưng vẫn cứ làm ra vẻ nghiêm trọng và hứa sẽ tìm cách. Cô cũng hỏi về tình hình của mấy cô nhóc thì tôi không ngại mà khẳng định họ đến chỗ tôi và đang an toàn, cũng đã bị tôi làm chuyện đó rồi.
Sau đó tôi nói với cô, hỏi cô Hạnh xem có muốn nói chuyện với Thục không. Trong lúc cô Dung đưa điện thoại cho cô Hạnh thì tôi cũng để điện thoại xa ra và nói với Thục đừng để hai người biết chuyện Lệ đã được cứu ra, tôi nói với Thục nếu nói ra chỉ nguy hiểm cho Lệ và Lệ bị bắt trở lại nhà giam. Thục nói chuyện với Di và ngại ngùng thú nhận đã làm vợ của tôi, cũng nói với cô Dung rằng cháu gái của cô cũng đã bị tôi làm chuyện đó.
Bác Thắng ở chỗ cô Dung về qua nhà bác Dũng báo tin cho bác Dũng đi qua nhà họ Đào thì thấy ông cụ họ Đào đang đứng ngoài cổng thì liền lập tức hỏi thăm tôi. Tôi nhìn thấy, hạ cửa kính xe nói ông cụ họ Đào cho bác vào. Riêng bác thì tôi không ngại việc bác biết chú Hiếu được thả về nhà mà bác biết thì càng tốt. Bác nói về chuyện Lệ bị bắt cho tôi biết, tôi cũng kịch bản cũ lặp lại hứa sẽ cố gắng giúp, không quên dặn bác nhớ thúc đẩy chuyện kia và không được đem chuyện chú Hiếu trở về nói cho bất kỳ ai biết.
Tối hôm đó thì sau khi đi học lái xe về, tôi đưa Thu, Quỳnh và Thục về lâu đài. Tôi muốn đảm bảo an toàn tối đa cho Thục và cũng muốn cho Thục làm quen với cuộc sống ở lâu đài để cho các nàng đào tạo. Ở lâu đài cũng có các điều kiện tốt hơn nhiều để chăm sóc sắc đẹp và sức khỏe. Một tuần hai lần có các xe chở các téc nước được lấy từ suối nước nóng kim bôi chở tới để cho vào bồn tắm ngoài trời của Lan biến nó như thành bể tắm khoáng nóng vậy.
Thêm nữa lâu đài của tôi cũng đã nuôi khoảng 50 con dê trong đó hơn nửa là dê cái để lấy sữa phục vụ chủ yếu cho các nàng pha nước tắm chỉ một số rất ít làm đồ uống cho các nàng và bọn trẻ. Dê đực thì thi thoảng phục vụ bữa ăn cho tôi để bồi bổ và tăng cường chuyện đó. Sáng hôm sau thì tôi cũng để cho Hằng đưa Quỳnh đi làm trước còn tôi thì ở nhà vui vầy ong bướm với các nàng thêm một chút.
Đặc biệt là Thục và Thu, dù sao thì nhà hàng của Nguyệt phải hơn 10h mới mở cửa cũng không cần đi sớm. Tuy ở nhà nhưng tôi vẫn đặc biệt cập nhật tình hình từ chỗ Nguyệt về lô hàng của nhà họ Hứa và cũng thúc đẩy Nguyệt để tối nay chơi một canh bạc lớn với nhà họ Hứa ở sòng bài. Tôi đem mấy món đồ chơi mà Nguyệt đưa tới ra để thực tập thử qua vài lượt cho thật thuần thục phòng khi dùng đến.
Nếu đêm nay theo kế hoạch mà bắt tên Tuân nhà họ Hứa và tên buôn ma túy kia thì tôi cũng muốn tham gia. Vừa là để thử cái cảm giác nhìn chính kẻ thù của mình phải thất bại hoàn toàn trước mình, cho kẻ thù biết vì sao mà hắn phải chết để trước khi chết hắn cũng không còn mơ hồ. Cũng để cho tên buôn ma túy kia phải trả giá vì đã khiến tôi phải lo lắng sợ hãi, làm Thu và các nàng cũng không được yên ổn. Tôi tự tin vì đã có các món đồ bảo hộ và cả đô chơi thứ thiệt nữa. Cũng muốn thử lửa trước cho trải nghiệm khó khăn hơn vào chuyến hành trình lần tới.
Đưa Thu qua nhà hàng thì tôi đưa Mận qua nhà của Nguyệt. Hôm nay tôi đưa Thu và Mận theo mà thôi, trên xe còn có hai thằng cháu của anh Trung, thằng Công con cậu Thanh và con trai của Loan. Bọn chúng đi theo để anh Trung dạy võ hoặc hai người Chiến và Lợi dạy. Sắp tới cả anh Trung và Hương đều đi cả thì an ninh cho tòa lâu đài sẽ do bọn chúng cùng đàn chó đảm nhiệm.
Xuân cũng đã ở đó rồi, ngày hôm trước thì Xuân ghé qua về nhà rồi đi tới chỗ nhà hàng của Nguyệt luôn, tối lại quay về ngủ ở căn nhà này cùng với mẹ con Yến. Hôm qua đã không được tôi đụng chạm đến hôm nay lại thấy tôi chỉ đi với Mận nên là Xuân cũng lập tức đòi hỏi. Tôi cũng muốn làm tình với Xuân để kích thích sự ham muốn của Lệ vì biết rằng Xuân đang mang thai không chiều được tôi lâu.
Hôm qua tôi xuất hết vào trong người Lệ rồi thì hôm nay tôi vẫn muốn trút tiếp tinh binh vào đó để thêm phần chắc chắn có con. Làm với Xuân xong thì Xuân cũng xin đầu hàng và lần đầu phải mở miệng cầu Mận làm viện binh thay thế. Cuối cùng tôi vẫn làm với Lệ và xuất hết vào bên trong người Lệ. Mấy người ở đây nội bất xuất ngoại bất nhập trừ tôi, Mận hay Xuân Thu thì không nói nên không thể ra ngoài mua thuốc ngừa thai, chỉ có thể để tự nhiên mà thôi.
Trưa thì vẫn như mọi ngày, Thu mang đồ ăn đến tiếp tế, Quỳnh cũng tranh thủ nghỉ trưa để về bên tôi. Quỳnh kể là cái tên đó hôm nay cũng đi làm trở lại rồi nhưng tuyệt đối không dám vô lễ với Quỳnh nữa. Sau khi điều tra ra lý do khiến Quỳnh bị bỏ thuốc mê và suýt bị làm hại thì tên đó đã bị thêm một bài học thích đáng mà như vậy là vẫn còn nương nhẹ.
Còn cái con đàn bà làm cùng phòng với Quỳnh rủ Quỳnh đi sinh nhật để cố tình hại Quỳnh, nhằm hất chân Quỳnh ra khỏi vị trí béo bở cho người nhà cũng nhận cái kết đắng không kém, tối qua đã bị mấy thằng côn đồ chỗ anh Hùng hiếp dâm tập thể. Nằm giường tận hưởng hai mẹ con Quỳnh mút rồi thì Quỳnh và Yến song thủ thì tôi cũng nhận được tin tốt từ Nguyệt.
Đó là hải quan và cục cảnh sát phòng chống ma túy chính thức phát hiện ma túy trong lô hàng, nhưng kế hoạch bắt giữ có thay đổi so với kế hoạch. Cảnh sát đã bí mật gắn chip theo dõi vào các lô hàng để truy dấu đồng thời cử trinh sát bám sát theo sau, họ muốn bắt tại hà nội hoặc ở đầu mối giao nhận để có thể tóm gọn cả đầu dây bên kia và bóc tách mạng lưới.
Thu thì sáng nay đã được vui vầy cá nước với tôi nhiều cũng thỏa mãn rồi nên chiều nay lại không còn mặn mà với tôi nữa. Thu cũng thấy tính chất nghiêm trọng và quan trọng trong công việc của tôi khi tôi nghe điện nên cũng không muốn làm phiền. Quỳnh đi làm là Thu cũng ra nhà hàng luôn chứ không nán lại với tôi như mọi khi. Dù sao thì trước kia ở lại đây nên mới cần tranh thủ buổi chiều để gần gũi tôi nhưng do tình huống mà giờ đây tối phải về lâu đài nên việc tranh thủ buổi chiều không còn cần thiết nữa.
Tôi điện thoại nói cho chú Thắng biết để chú chuẩn bị tinh thần và nhân lực để sẵn sàng cho trận chiến tối nay. Đó là một công lao lớn và không thể thiếu phần của chú nếu như tóm gọn bọn chúng ở địa bàn huyện. Tôi cũng nói với chú là đêm nay tôi cũng muốn trực tiếp tham gia không phải là bắt lô hàng ma túy mà là bắt tên Tuân và tên ma túy kia ở sòng bài.
Vì đơn giản là sau nhiều ngày để thua lượng tiền khá lớn thì cũng làm cho tên họ Hứa và tên kia cay cú máu ăn thua và muốn phục hận. Tôi cũng đoán là tiền mặt của nhà họ Hứa không còn nhiều dựa vào việc để chú Thắng do thám hôm qua, chú Thắng nói đã bắt Lệ và bày ra kế cho tên Tuân nhưng mà tên Tuân chỉ đưa cho chú rất ít tiền và hứa hẹn vài ngày nữa sẽ đưa đủ cho chú.
Nên do đó khuyến khích cho Nguyệt để tên kia đánh lớn, tên Tuân kia không có tiền mặt và lại muốn gỡ tất trong một lần và tự tin chuyến hàng về là có tiền có lẽ sẽ cầm cố mảnh đất nhà họ Hứa. Chính vì thế tôi có mặt ở đó là để giữ giấy tờ mua bán và sổ đỏ mảnh đất và cũng là thu hồi số tiền cho Nguyệt, Nguyệt bỏ ra số tiền lớn không thể để công an tịch thu hết được.
Ít ra thì số tiên Nguyệt bỏ ra phải còn nguyên vẹn trao trả lại cho Nguyệt, chỉ để công an thu giữ một phần nhỏ số tiền của nhà họ Hứa thua bạc từ trước đến nay mà thôi. Chú Thắng cũng nói với tôi Ok vi nghĩ là việc bắt bọn đánh bài không quá nguy hiểm. Hơn nữa là nhân lực công an huyện thì tập trung hết cho việc bắt giữ lô hàng ma túy rồi, việc bắt giữ mấy tên đánh bạc này chỉ do công an thị trấn thực hiện thì việc dàn xếp chia chác tiền cũng dễ, toàn người quen của chú.
Tôi nói với chú là tối tôi không có chỗ ngủ có thể ở nhà chú được không, vì ngôi nhà kia đã mấy ngày rồi tôi không dám ở nên mới phải qua căn nhà của Nguyệt mà chú đã đến, đêm khuya tôi cũng ngại ảnh hưởng đến mọi người. Chú nói tôi cứ ở thoải mái, ban ngày tới đó ở cũng được vì chú ở cơ quan suốt không về nhà, đêm thì cũng túc trực vụ đó rồi.
Hiện tại Thu và Quỳnh đi rồi ở đây chỉ còn Xuân và Mận mà thôi, nghĩ đến việc được địt Mận lại thêm lần nữa trên chính chiếc giường của họ mà tôi lại rạo rực và lập tức nói với chú vậy thì cho tôi ở nhà chú ngay chiều nay. Chú nói tôi cứ đi xa đến gần đó chú sẽ về đưa chìa khóa rồi đêm hay sáng mai gặp nhau đưa lại cho chú cũng được.
Tôi bảo anh Trung lái xe đưa tôi và Mận đến gần nhà chú Thắng. Mận không muốn gặp lại chú Thắng nên nằm gọn xuống hàng ghế thứ 3. Chú Thắng cũng chỉ kịp đưa chìa khóa cổng và chìa khóa nhà cho tôi rồi lại quay lại cơ quan làm việc họp bàn về chiến dịch đêm nay. Anh Trung đánh xe thẳng đến nhà chú rồi xuống xe mở cổng đưa tôi vào nhà. Tôi bí mật đưa Mận vào nhà rồi đưa thẳng đến phòng ngủ của vợ chồng chú khi trước bắt Mận phục vụ tôi. Anh Trung ở bên ngoài thì học bài khí công mà Hương đã truyền thụ cho.
Chỉ có mình tôi và Mận ở phòng nên Mận bị tôi địt tơi tả trên chính chiếc giường của hai vợ chồng lúc trước. Tôi làm với Mận hai lần trên chiếc giường đó rồi mới rời khỏi để đón Thu cùng Quỳnh về lâu đài. Trừ con trai của Loan ra thì ba đứa còn lại tiếp tục ở lại để hai người kia rèn rũa thêm.
Tối đến thì tôi ngủ với mấy người đẹp sớm và cố gắng để cho Lan ngủ sớm. Điện thoại thường xuyên cập nhật tình hình. Đến khoảng 11h đêm khi Lan có vẻ đã ngủ say thì tôi hôn trán Lan rồi hôn tạm biệt mấy nàng Giang, Tuyết, Nhung rồi lên đường. Tôi đưa Thu và Mận theo luôn vì sáng mai có khả năng không quay lại nhà, xe của Hằng chỉ chở thêm được Quỳnh mà thôi.
Thu và Tuyết cẩn thận mặc quần áo vào cho tôi nhưng không phải quần áo bình thường. Đó là 2 chiếc quần lót chống đạn và cả 3 chiếc áo lót chống đạn rồi mới đến quần áo bên ngoài. Những chiếc mũ đội đầu chống đạn cũng được bỏ vào túi cho tôi mang theo. Anh Trung cũng được đưa cho bộ áo khoác chống đạn dành cho lính. Anh Trung lại đưa tôi thẳng đến nhà chú Thắng và tôi lại vui vẻ cùng với Mận và Thu trên chiếc giường ấy.
Đám người nhà họ Hứa đến tầm 8h tối mới xuất phát từ Lào Cai với dự tính đến tờ mờ sáng đến hà nội giao nhận cho thuận tiện. Tôi làm tình với Mận và Thu đến 1h sáng mới ngủ và chợp mắt đến 2h30 thì điện thoại đổ chuông. Có tin báo lô hàng sắp về tới. Thu và Mận lại phụ giúp tôi mặc đồ bảo hộ vào, lần này đội luôn cả mũ vào, nói chung là kín mít từ đỉnh đầu cho đến đùi. Những thứ đồ chơi cũng được tôi trang bị, lần này tôi chỉ mang theo hai cái nhẫn và cái đồng hồ. Trong khi đó thì tên quản lý khách sạn chỗ Nguyệt cũng đã nhắn tin, sổ đỏ đất đai và giấy tờ mua bán đã ở chỗ ông ta.
Đúng như tôi dự đoán, số tiền mặt của nhà họ Hứa không còn nhiều nên chỉ chơi đến nửa đêm là đã hết cạn tiền. Tên đi cùng cũng không khá hơn vì bản thân hắn cũng không có nhiều tiền, chỉ là đi theo tên Tuân và được bao mà thôi. Trong khi người mà Nguyệt thuê lại mang theo số tiền lớn. Hàng thì chưa về, cả tên Tuân và tên kia đều thức để chờ đến khi lô hàng được giao dịch thì mới thở phào nhẹ nhõm được.
Thực ra tên buôn ma túy kia cũng không phải theo Tuân với hảo ý gì, chỉ là sau khi chuyện buôn ma túy của Thủy bị phát hiện thì hắn trốn chui trốn lủi dạt tới tận vùng núi Nghệ An để tránh sự truy quét của công an và được một trùm ma túy khác thu nạp. Tên trùm này lại có làm ăn với nhà họ Hứa hay chính xác hơn là thuê nhà họ Hứa vận chuyển ma túy giấu trong các kiện hàng nguyên liệu được nhập về.
Mỗi lô hàng trót lọt thì nhà họ Hứa được tiền vận chuyển và thêm một ít hàng nóng. Sắp có chuyến hàng lớn và quan trọng nhập về nên tên đó được cử về lại hà nội để theo sát người cầm đầu nhà họ Hứa. Chỉ cần lô hàng có vấn đề gì ví dụ bị cảnh sát hay hải quan phát hiện và bắt thì tên đó có nhiệm vụ thủ tiêu Tuân để bịt đầu mối. Chuyến hàng nhập về đứng tên công ty của Tuân nên khi Tuân chết thì sẽ không điều tra ra được đầu mối tiếp theo.
Tất nhiên là bọn chúng cũng có người đi theo lô hàng để bắn tín hiệu khi có vấn đề. Do đó chỉ khi lô hàng được giao dịch thành công thì tên Tuân nhận tiền và tên kia cũng xong nhiệm vụ. Không biết làm gì để giết thời gian chờ đợi lô hàng về nên cả hai đều muốn chơi tiếp để gỡ. Hỏi vay người của Nguyệt tiền mặt để chơi tiếp với lãi cao nhưng mà người của Nguyệt không chịu, nói là đang chơi mà cho vay tiền sẽ bị đen. Còn nói là cũng thắng được số tiền lớn rồi nên muốn rủ hai người chơi lớn, được ăn cả ngã về không, nếu hai người mà hên vận thì lấy lại hết số tiền đã mất còn lấy được thêm số tiền mà hắn mang theo để chơi nữa, còn nếu hắn hên vận thì được thêm một cục nữa cũng tốt. Chơi như vậy mới sảng khoái.
Tên đi theo Tuân muốn xin hội ý kéo Tuân ra một góc bàn bạc. Số tiền lớn mà hắn mang theo quả thực có sức cám dỗ đối với tên đó vì bản thân hắn là tội phạm bị truy nã, lại là tội phạm ma túy. Tên đó hỏi Tuân xem có tài sản gì giá trị để cầm cố không, để chơi tiếp. Rồi nêu ra kịch bản nếu mà thắng lại thì không sao sẽ có tiền để chuộc tài sản cầm cố về.
Mà nếu thua thì cũng không có vấn đề gì. Đợi đến khi lô hàng được giao xong thì Tuân sẽ đến địa điểm để nhận tiền và không có mặt tại hiện trường, nói là đi kiếm thêm tiền để chơi để lại một mình hắn ở lại và xử đẹp người của Nguyệt cướp hết tiền của hắn đi trốn. Như vậy đương nhiên là tài sản cầm cố của Tuân không việc gì cả. Còn hắn lại trốn đi một thời gian với số tiền đủ lớn để tiêu sài và thay đổi khuôn mặt.
Tuân nghe thấy nói có vẻ hợp lý thì liền gọi điện cho con trai mang sổ đỏ và các giấy tờ cần thiết tới đồng thời giao nhiệm vụ cho con trai và người nhà lát nữa đón tiếp lão nhị cũng như tham dự việc hàng giao tiền trao để mang tiền về đây cho lão. Khi đã làm xong thủ tục mua bán với tên người mua chính là tên tôi và sổ đỏ cầm trên tay rồi thì người của Nguyệt nói ra nhận tiền để đưa giấy tờ đó cho quản lý khách sạn và nhận tiền từ quản lý khách sạn mang vào. Đến khi lô hàng chuẩn bị được giao dịch thì số tiền mới cầm cố nhà đất cũng đã gần bay hơi đi hết.
Trong khi đó thì với trinh sát đi theo bám theo lô hàng một cách bí mật cộng với việc giám sát qua màn hình máy tính do thiết bị bí mật cài cắm truyền về thì lực lượng tinh nhuệ của cục cảnh sát cùng với công an huyện đã giăng lưới để tóm gọn một mẻ lưới. Khi tên trùm người Nghệ An cho người khui hàng và kiểm tra hàng xong và vừa mới bàn giao vali tiền còn lại thì cảnh sát có vũ trang lập tức ập tới vây bắt.
Biết mình không thoát được tội chết nên tên trùm và bọn đàn em đi theo chống trả quyết liệt, hắn cũng nhanh chóng rút súng ra nhằm ngay lão nhị nhà họ Hứa mà tặng cho một phát đạn ở cự ly gần trong khi ông ta vẫn còn hoang mang run sợ với sự xuất hiện của cảnh sát. Là một ông trùm buôn ma túy nên những tình huống nguy cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào và trong đầu cũng như trong kế hoạch luôn luôn có phương án dự phòng cho những tình huống đó, lập tức một cách truyền tin bí mật và khẩn cấp bằng một thiết bị đặc biệt được truyền đi cho thân tín ở nhà và rải rác quanh đó được thực hiện.
Điện thoại cũng bị phá hủy bằng một phát súng nhanh gọn quyết đoán. Con trai của tên Tuân cũng cùng chung số phận với người bác của mình, lĩnh ngay một viên đạn vào đầu và chết tại chỗ. Biết đằng nào cũng chết nên bọn chúng tử thủ và bắn chết hết những đầu mối để công an khó lòng điều tra ra đường dây của bọn chúng, thêm nữa tiếng đấu súng chính là cách truyền tin tốt nhất.
Một cuộc đấu súng quyết liệt xảy ra và tất nhiên có thương vong cho cả đôi bên thì tình hình mới trở nên im ắng và công an mới thu được toàn thắng. Sau khi tên trùm đấu súng với lực lượng cảnh sát đến còn viên đạn cuối cùng thì hắn cũng tự kết liễu đời mình bằng một phát đạn vào đầu. Tên trùm đã bị chết, mấy tên khác cũng có tên bị chết có tên bị thương nên những tên còn lại nhanh chóng đầu hàng. Bọn chúng chỉ là bọn tép riu lâu la cùng lắm là đi tù 20 năm vẫn còn hơn là bị ăn đạn lạc và chết.
Khi nhận chuyến hàng xong nếu mọi chuyện trót lọt êm xuôi thì lô hàng sẽ đi theo đường mòn HCM về Nghệ An rồi sau đó được đưa qua Lào là chủ yếu. Trên suốt hành trình của lô hàng thì luôn có người của tên trùm đi theo sát để quan sát tình hình và dọc đường từ HN về Nghệ An cũng có nhiều vệ tinh được cử làm trinh sát để báo cáo hoạt động của công an nếu có.
Tên trùm đó đã cử người khử tên Tuân nếu gặp bất trắc nhưng để yên tâm hơn thì hắn vẫn cắt cử thêm một sát thủ khác tới gần chỗ tên Tuân và tên kia tới để giải quyết tên Tuân nếu tên kia không hoàn thành nhiệm vụ và giải quyết luôn cả tên kia nếu đã giết tên Tuân rồi để bịt đầu mối. Dù sao thì hắn vẫn tin thân tín lâu năm của mình hơn là một tên mới gia nhập.
Nhận được tín hiệu khẩn cấp là lập tức có người điện cho tên kia ra lệnh xử tên Tuân. Những tiếng súng vang dội trong đêm tĩnh mịch cũng vang đến khách sạn, địa điểm xảy ra đấu súng cũng chỉ cách nơi đây 3, 4 km mà thôi. Người được cử đi để xử tên kia cũng gọi điện cho hắn nói tình hình không ổn, mau ra tay với tên Tuân.
Nhưng vào lúc đó thì tên kia bỗng nảy ra một ý khác, tham vọng trỗi dậy lên trong đầu của hắn. Nghe thấy tiếng cuộc đấu súng diễn ra ác liệt hắn đã biết là cuộc giao dịch bất thành, tên trùm kia bị bắt và bị tiêu dệt rất cao. Tên họ Hứa này lại là người then chốt trong việc giao dịch giao nhận hàng với bên Trung Quốc. Giờ đây lô hàng bị bắt đồng nghĩa với việc tên họ Hứa cũng phải bỏ trốn nếu không muốn bị bắt và lĩnh án tử. Chi bằng hắn ta giết người của Nguyệt để chiếm trọn số tiền lớn đó sau đó sẽ cùng tên họ Hứa đi trốn biệt tích và từ từ thông qua tên Tuân để giao dịch lại thương vụ ma túy với TQ bằng tiền cướp được. Nghĩ vậy nên hắn bất ngờ rút súng ra và nã vào người mà Nguyệt thuê tới để đánh bài.
Chú Thắng sau khi ở hiện trường vụ bắt ma túy và giao nhiệm vụ cho cảnh sát huyện phối hợp với cục cảnh sát xong. Nghĩ là việc bắt giữ là đơn giản nên quay về bắt người nhà họ Hứa đánh bài, đi được một lúc thì những tiếng đấu súng dữ dội vang lên. Nghe thấy tiếng đấu súng một lúc sau lại thấy chú Thắng có mặt nên công an thị trấn lập tức ùa vào khách sạn để triệt phá ổ đánh bạc.
Sau khi bắn người của Nguyệt chết thì trong lúc hắn gom tiền vào túi thì tên Tuân lục lọi trong xác người chết giấy tờ mua bán và sổ đỏ của nhà nhưng không thấy đâu. Vừa lúc công an ập vào thì tên kia vội vã rút súng chĩa vào đầu tên Tuân để làm con tin, và đe dọa công an sẽ giết tên Tuân nếu họ nổ súng. Biết tên Tuân là đầu mối quan trọng của vụ án nên là chú Thắng lại ra lệnh cho anh em không được manh động.
Cứ thế tên đó một tay cầm bao tiền, một tay chĩa súng vào đầu tên Tuân để đi xuống dưới sảnh và yêu cầu công an cấp cho chiếc xe để tên Tuân lái đưa hắn tẩu thoát. Tôi và anh Trung đã đến muộn một bước do Thu mặc quần áo cho tôi khá chậm và cứ nhu mì nũng nịu dặn tôi phải cẩn thận, Thu đã mang thai đứa con của tôi và không muốn tôi xảy ra chuyện gì để con nàng không có bố và cũng không còn ai chiếu cố bao bọc cho nàng nữa.
Xe gần tới nơi thì tôi cũng nghe tiếng súng nổ nên thúc giục anh Trung đi nhanh hơn. Gần tới khách sạn thì lúc đó tôi thấy tên kia đã dí súng vào đầu tên Tuân đã qua đại sảnh để chuẩn bị ra đến đường rồi cách đường khoảng hơn chục mét. Xung quanh bao vây lấy hai người là công an. Và tôi nhận thấy là bên đường có chiếc xe máy dựng sẵn cách khách sạn khoảng chưa đến 50m đã bắt đầu nổ máy hướng về khách sạn mà đi tới.
Tôi biết chắc đây không phải là công an mà cũng không phải người dân bình thường, vì người dân bình thường giờ này đang say giấc với lại nghe tiếng súng đã sợ chết khiếp chứ không dám tới gần thế này. Tôi dặn anh Trung cẩn thận hai tên đó và đi ép sát vào đường. Hai tên đó phóng xe máy qua chỗ cổng khách sạn rồi tên ngồi đằng sau bất ngờ rút súng ra và bắn vào người tên kia một phát sau đó bắn vào người tên Tuân.
Hắn tính toán là khi bắn vào người tên kia thì tên kia sẽ tưởng cảnh sát bắn mình mà cũng nã đạn vào đầu tên Tuân, như vậy thì một viên đạn sẽ giải quyết được cả hai. Để cho chắc ăn thì hắn bắn bồi thêm một phát vào người tên Tuân. Nhưng mọi việc đã lệch với suy tính của hắn, đúng là tên kia có theo phản xạ bóp cò nhưng lúc đó nghe tiếng súng thì tên Tuân đã sợ hãi quá mà ngồi thụp xuống rồi.
Một tay của tên đó cầm bao tiền to, tay cầm súng thì cũng bị ảnh hưởng bởi phát đạn mà chệch đi nên phát đạn nhắm vào hư vô. Phát đạn của tên ở ngoài nhắm vào tên Tuân cũng bị lệch trong gang tấc. Đúng lúc tên trên xe máy nã hai phát đạn thì xe của tôi cũng đến cổng khách sạn và xe máy của bọn chúng đi ngang qua xe của tôi. Cửa kính xe đã được hạ xuống và tôi đưa tay chĩa thẳng vào người tên ngồi trước cầm lái mà ấn cơ quan.
Diễn biến xảy ra đột ngột và bất thường khiến cho công an cũng núp mình ẩn nấp như tên họ Hứa sau tiếng súng và sau đó là tri hô đuổi theo chiếc xe máy. Xe của tôi dừng lại, cả tôi và anh Trung đều nhanh chóng bước ra khỏi xe và chạy đuổi theo chiếc xe máy. Biết mình bắn không trúng tên Tuân nên tên ngồi sau vẫn tiếp tục nã thêm hai ba phát đạn liên tiếp về hướng đó nữa nhưng chỉ có một viên trúng mục tiêu vào đùi của tên Tuân.
Cũng không thể trách hắn được vì vừa bắn súng trong khi xe máy đã nổ ga mạnh hơn để bỏ chạy. Nhưng xe cũng chỉ chạy được hơn chục mét là lao vào gốc cây do tên cầm lái đã bị trúng kim của tôi và chết ngay sau đó. Cú ngã mạnh khiến tên đằng sau bị văng ra một đoạn nhưng tay vẫn cầm chặt khẩu súng. Tôi chạy lại chĩa tay về phía hắn ấn nút đồng thời hắn cũng chĩa súng về phía tôi mà bóp cò.
– Đùng…
Tôi cảm thấy bụng mình chỗ gần rốn hơi nhói đau lên một cái, người không tự chủ được lui về sau hai bước. Anh Trung vội vàng chạy tới đỡ lấy tôi kêu gọi…
– Cậu chủ… cậu chủ… cậu không sao chứ…
Đám người công an cũng chạy tới bao vây lấy tên kia nhưng hắn đã hồn về địa phủ. Sau đó tất cả chạy lại phía tôi xem thương tích thế nào, đồng thời gọi xe cứu thương, sự việc diễn ra trước sự chứng kiến của tất cả. Ai cũng thấy hắn chĩa súng thẳng về phía tôi bóp cò. Tôi sau giây phút nhói đau ở bụng, cảm giác như bị một chỉ hay một đạp vào bụng thì lùi lại phía sau do dư chấn lực của viên đạn nhưng liền ngay sau đó thì không thấy gì nữa.
Tôi biết mình đã được cứu nhờ ba lớp áo giáp. Nếu như lính bình thường mặc chiếc áo như của anh Trung thì sẽ vẫn chịu được viên đạn nhưng chịu dư chấn mạnh hơn nhiều tương đương một cú đạp trực diện còn tôi thì qua ba lớp mà cái lớp bảo vệ tồi nhất cũng hơn loại của anh Trung. Sáng về nhà Thu cởi áo cho tôi thì tôi phát hiện là chỉ lớp áo giáp đầu bị xuyên thủng còn hai lớp trong vẫn nguyên vẹn. Xe cứu thương tới thì làm nhiệm vụ chở xác mấy tên này về huyện cũng tiện. Nhớ tới tên kia và tên Tuân thì tôi vội chạy lại phía khách sạn đúng lúc nghe thấy tiếng tên Tuân hét lên…
– Đừng bắn tao…
Tên kia bị trúng đạn đã gần không xong rồi nên gom sức tàn chĩa súng về phía tên Tuân mà nhắm bắn. Tôi chạy nhanh lại và vừa chạy vừa hướng tay về hắn ta mà ấn nút. Một tiếng súng vang lên nhưng nó chỉ bắn vào chậu cây cảnh nơi tên Tuân ẩn nấp. Công an còng tay tên nhà họ Hứa lại và chú Thắng chính thức tuyên bố bắt hắn ta về tội buôn bán trái phép chất ma túy cũng như giết người.
Hắn ta cãi là không giết người nhưng chú Thắng nói là công an ập vào khi hai người đang vơ tiền đánh bạc trong khách sạn và công an cũng tìm được sổ đỏ và giấy tờ bán nhà đất của Hứa Bảo Tuân. Nên dù tên kia là người trực tiếp bắn chết người nhưng có đầy đủ chứng cứ chứng minh Tuân là chủ mưu. Tôi lúc này đã đeo bao tay vào rồi đi lại chỗ hai xác chết bị tôi bắn kim tẩm thuốc độc vào người.
Cầm lấy khẩu súng của hắn và đứng ở khoảng cách xa tầm hơn chục mét nhắm vào đầu hắn bắn một nhát súng. Đây là lần đầu tiên tôi cầm súng và nhả đạn tuy nhiên là đối phương đã chết và tôi có thời gian ngắm bắn kỹ nên viên đạn vẫn chuẩn. Định bắn thêm một phát vào tên cầm lái nhưng hết đạn nên tôi lại nhờ một anh trong đội của chú Thắng tìm cách bắn vào mạng sườn của hắn.
Tôi không thể để cho cảnh sát điều tra ra hai tên này và cả tên kia chết vì trúng kim có độc của tôi được. Phải làm giả hiện trường là chúng bị cảnh sát nổ súng tiêu diệt, như thế thì vừa tạo thêm uy danh cho cảnh sát mà tôi cũng che dấu được đồ chơi của mình. Lúc này thì tôi mới cởi bỏ lớp mũ bảo vệ đầu của mình ra và cười mỉm với tên Tuân…
– Trước khi ông bị kết án tử hình về tội buôn bán, vận chuyển tàng trữ chất ma túy và giết người thì tôi cũng cho biết nguyên nhân cái chết của ông để ông không làm con ma hồ đồ. Ông còn nhớ buổi gặp hôm đó chứ, tôi đã có nói kẻ động đến phụ nữ của tao phải chết. Đó chính là nguyên nhân. Nhà đất của nhà họ Hứa các người giờ sang tên tôi hết rồi. Hahaha…
Tôi cầm lại số tiền mà Nguyệt đã bỏ ra cả hôm nay và những ngày trước đó. Vì có vụ án giết người nên cũng không cần thiết phải truy cứu chuyện đánh bạc nữa làm gì cả. Người mà Nguyệt thuê đánh bạc cũng chết thì cũng là chuyện may để không ai truy cứu gì đến Nguyệt và Nguyệt cũng không phải trả tiền cho hắn nữa mà chính xác hơn thì số tiền Nguyệt trả cho hắn, hắn cũng mang theo để chơi bạc hôm nay và cũng được thu hồi lại. Tiền thua bạc của tên Tuân từ trước tới nay thì tôi lấy già nửa, còn lại là chú Thắng bỏ túi cũng một nửa số còn lại, chia cho anh em cảnh sát thị trấn một nửa còn lại. Chỉ để lại mấy chục triệu làm tang chứng đánh bạc dẫn tới án mạng mà thôi.
Chú Thắng phụ trách áp giải tên Tuân về huyện, và hơn nữa cũng phải về cơ quan để điều tra, báo cáo thành tích nên không tiện cầm phần tiền của mình. Chú đưa cho tôi để tôi cầm về nhà cất cho chú luôn thể.
Tôi về lại nhà chú Thắng. Thu và Mận vẫn không ngủ được để đợi tôi, Thu thì đã quen với việc thức dậy vào giờ này trước đây để làm hàng ăn. Thấy tôi về thì Thu vui sướng chạy nhanh ra ôm chầm lấy tôi như người vợ đón chồng xa nhà lâu ngày trở về. Thu sờ nắn khắp cơ thể tôi để kiểm tra xem có bị làm sao không. Trong đêm khuya thì Thu cũng nghe thấy tiếng súng nổ, điều không thường xuyên xảy ra ở nơi đây. Cởi áo ra cho tôi để tôi đi ngủ tiếp lấy sức thì Thu phát hiện nơi áo tôi có một lỗ thủng. Cởi đến chiếc áo lót cũng là chiếc áo giáp ngoài cùng thì Thu cũng thấy một vết thủng tương tự. Thu vạch ra cho tôi xem.
– Không sao, anh bị bắn vào bụng nhưng mà có áo giáp bảo vệ nên không hề hấn gì cả. Tôi trấn an Thu.
Cởi đến lớp áo trong thì không có vấn đề gì nữa…
– Anh, chuyện của thằng Thịnh anh cứ để kệ nó. Cho nó ngồi tù 1 vài năm rồi mình tìm cách kiếm tiền chạy dần cho nó ra sớm và động viên nó cải tạo thật tốt để ra sớm là được rồi. Em không muốn vì nó mà anh nguy hiểm như hôm nay. Nó là con em nhưng đứa bé trong bụng này cũng là con em. Em không muốn vì thằng Thịnh mà đứa bé trong bụng còn chưa chào đời đã mất bố. Anh giờ là chồng em rồi, em không muốn có chuyện gì với anh. Thu vẫn cứ nghĩ là tôi vì chuyện kiếm người ngồi tù thay cho thằng Thịnh mà gặp nguy hiểm.
– Em không cần phải lo, chẳng phải mọi chuyện đều đã ổn hết rồi sao. Anh dấn thân vào chuyện này không phải vì thằng Thịnh mà chính là vì em đó em biết không? Em là đàn bà của anh và anh phải có trách nhiệm bảo vệ che chở cho em, không cho phép ai có ý định với em. Mấy ngày qua em đã phải vất vả lo lắng rồi, không được ở nhà của anh nữa mà phải chuyển về lâu đài. Việc này không thể kéo dài mãi được mà chung quy cũng chỉ vì tên họ Hứa đó muốn dê em và hắn dính dáng đến bọn buôn ma túy có súng đạn nên anh sợ chúng gây tổn hại đến em nên phải diệt trừ. Giờ thì đã diệt xong rồi, em xem này đất đai của nhà họ Hứa cũng là của anh rồi và nó cũng là của em. Từ sáng mai trở đi em có thể yên tâm về lại nhà anh hay là qua nhà họ Hứa để cai quản giúp anh rồi. Chuyện của thằng Thịnh vì thế mà cũng được giải quyết. Mà tóm lại là chuyện của thằng Thịnh thì cũng là vì em cả mà.
– Anh thật giỏi, anh thật tốt với em. Ước gì thằng Thịnh sau này cũng học hỏi được một phần của anh thì tốt quá. Em thấy ở lâu đài cũng rất tốt mà, sang trọng tráng lệ hơn ở đây nhiều lần, các chị cũng rất tốt và thân thiện. Chỉ là em quen ở đây thôi, được tự do hơn và gần trường để Thủy học sau này nữa. Chứ em là vợ anh, anh đi đâu ở đâu em theo đấy sao dám đòi hỏi chứ.
– Được rồi, không nói nữa. Khuya rồi ngủ thôi, hôm nay em đã không ngủ được nhiều rồi, ảnh hưởng đến đứa bé.
– Em không ngủ được. Tại bình thường cũng hay thức giấc giờ này và hôm nay tâm trạng cũng xúc động, lúc đầu bất an lo lắng sau thì hạnh phúc vỡ òa khó mà ngủ lắm. Anh đã vất vả cả đêm rồi, nghỉ sớm đi.
– Không được, em phải ngủ. Khó ngủ thì để anh ru em ngủ nhé. Để em làm chuyện đó cho tinh thần em thoải mái dễ ngủ hơn nhé.
– Anh, có được không đó… hôm nay anh mệt rồi với lại anh còn đau không?
– Sao? Em không muốn chiều anh sao?
– Không phải vậy, em đã là vợ của anh thì anh muốn lúc nào em cũng phục vụ hết. Chỉ lo cho anh thôi mà.
– Vậy thì không sao, anh ổn mà chỉ sợ em không đủ sức để chiều anh thôi. Nào để anh yêu nào.
– Vâng, em đã là của anh, cả cái con người này, cái lồn này là của anh rồi. Anh muốn lúc nào cũng được. Để em mút buồi cho anh nhé, chị Mận dạy cho em với chị làm cùng với em đi. Em không đủ sức chiều anh thì đã có chị Mận ở đây rồi mà.
– Ôi anh thích, anh thích cách em nói dâm tục như thế trên giường. Ở ngoài em là thục nữ dịu dàng nhưng trên giường em phải là dâm nữ phải hăng hái mãnh liệt và nói dâm tục thì anh mới thích.
Cứ như thế Thu và Mận mút của tôi. Tôi cũng bảo Thu quay mông lại để tôi bú lồn. Biết Thu mang thai đầu chu kỳ không được hoạt động tình dục mạnh và nhiều nên tôi bú thật lâu để cho Thu thật sướng, cho Thu lên đỉnh để lát nữa tôi địt chỉ là phụ họa mà thôi. Nước lồn của Thu cũng ra đầy trên mặt tôi. Làm cho Thu sướng xong thì lại đến lượt Mận ngồi cưỡi ngựa. Thấy tôi rên la khẩu dâm có vẻ sướng khi địt Mận ở trên chính chiếc giường của hai vợ chồng thì Thu cũng hỏi tôi là tôi thích như thế lắm ah. Tôi gật đầu và nói với Thu tôi rất thích cũng giống như việc tôi muốn Thu chiều tôi trước mặt chồng cũ và thằng Thịnh vậy.
Làm xong với Thu và Mận thì tôi ôm hai người chìm vào giấc ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau thì tôi bị đánh thức bởi hàng loạt cuộc gọi. Hết Lan rồi lại đến Nguyệt và các nàng khác. Lan sau khi thức dậy mới biết là đêm qua tôi không từ mà biệt, bỏ đi giữa đêm nên gọi hỏi han. Nguyệt thì cũng đã được nghe quản lý khách sạn báo cáo lại tình hình, Nguyệt không ngờ là tôi lại trực tiếp ra trận.
Thấy quản lý nói là tôi bị bắn vào người thì lo lắng gọi hỏi thăm. Quỳnh thì không thấy tôi ở nhà cũng gọi điện hỏi thăm. Sáng đó Hằng phải đưa đám người Quỳnh, Giang Nhung và Út đi làm sớm hơn mọi khi rất nhiều vì Lan không yên tâm khi nghe tôi nói không sao. Nàng phải cử đích thân em gái đi sớm để gặp tôi báo cáo lại tình hình cụ thể thì mới tạm yên lòng, nhất là Nguyệt sau khi điện cho tôi biết tôi không sao cũng gọi cho Lan vấn an Lan nói tôi bị bắn nhưng không sao khiến Lan càng lo lắng.
Đám người đó tới thì tôi lại không được yên ổn rồi. Giang và Nhung cũng giống như Thu đều đã mang thai và có nhu cầu cao nhưng ở lâu đài chịu sự quản lý của Lan nên cũng không được thoải mái. Quỳnh thì mới bước vào cuộc sống của đàn bà có chồng, mới chớm biết mùi và quen mùi nên cũng đâu có buông tha cho tôi. Nhất là khi tới nơi thì thấy trên mặt nệm của chiếc giường của chú Thắng là những vệt dấu tích của đêm qua mà Thu và Mận để lại.
Vậy là tôi lại phải chiều và đáp ứng nhu cầu của Quỳnh, Giang, Nhung, Hồng Vân và Út. Nào đã hết khi đám người đó vừa đi thì Thu lại lên cơn động đực và thêm một lần nữa tôi phải thỏa mãn cho cái lồn của Thu và Mận. Khăn trải giường của chú Thắng từ chiều qua đến sáng nay thực sự là đã nhuốm đầy dâm thủy của chính người vợ đầu ấp tay gối của chú trong nhiều năm và của Thu.
Tối qua thì tôi cũng báo tin cho Ngọc biết sơ bộ về việc công an huyện phá vụ án ma túy lớn trong đêm nhưng không cho Ngọc đi theo để chụp hình đăng bài vì nguy hiểm. Nhưng sáng nay thì Ngọc đã đến trụ sở công an huyện để viết báo đăng bài rồi. Cả người phụ nữ làm ở đài truyền hình mà lão Quân dâng tới miệng tôi và tôi đã chén 2 lần cũng được thông báo để làm phóng sự.
Tất nhiên là chú Thắng biết là người của tôi phím đến nên vô cùng hợp tác. Đó cũng là cách để công lao của chú được quảng bá đến người dân trong huyện lấy thành tích, bình thường chú cầu cũng còn chẳng được. Tất nhiên là kịch bản để trả lời phỏng vấn, phóng sự cũng đã được vẽ ra. Bắt đầu từ việc thấy Hứa Bảo Tuân có những mối quan hệ đáng nghi ngờ và sự hoạt động mờ ám của công ty nhà họ Hứa.
Qua theo dõi và tố giác của quần chúng nhân dân thì công an huyện và công an thị trấn đã triệt phá vụ án bắt giữ người trái pháp luật có liên quan đến Hứa Bảo Tuân và từ đó phát hiện ra trong đám người tham gia việc bắt người trái pháp luật đó có người tàng trữ ma túy và vũ khí trái phép. Từ đó mới nghi vấn Hứa Bảo Tuân cùng công ty có liên quan đến ma túy và báo cáo lãnh đạo công an thành phố cùng lãnh đạo cục cảnh sát hỗ trợ để triệt phá. Qua vụ án cũng phát hiện nhiều đối tượng cộm cán giang hồ của huyện có móc nối với tội phạm ma túy và đề xuất triệt phá. Đó cũng là bước đầu để đánh vào thế lực ngầm ở Chúc Sơn tạo điều kiện cho đám anh Hùng cũng như Tuấn Beo trỗi dậy chiếm địa bàn xưng vương về sau.
Cũng trong sáng sớm thì công an huyện đã ập vào nhà họ Hứa để khám xét và bắt giữ những người có liên quan, cũng phát hiện ra ma túy tàng trữ trong gia đình. Hơn 8h thì tôi đưa Thu cùng với Mận qua căn nhà cũ của Nguyệt đón mấy người nhà họ Đào rồi kéo hùng binh tới nhà họ Hứa để tiếp quản nhà họ Hứa. Hùng binh mà tôi kéo đến gồm hai người Chiến và Lợi cùng với 4 đứa bé hôm qua, thêm đám quân của anh Hùng và Tuấn Beo nữa.
Tôi sẽ tiếp quản nhà họ Hứa, biến Hứa gia thành Hoàng gia… biến đàn bà nhà họ Hứa thành đàn bà của tôi. Và biến luôn không gian nhà họ Hứa để trở thành võ đường, nơi anh Trung, Chiến, Lợi và thi thoảng là Hương dạy võ cho đám thiếu nhi như con trai của Loan, hai cháu của anh Hùng. Dạy võ cho đám lâu la côn đồ của anh Hùng và Tuấn Beo để tăng cường thực lực và sức mạnh cho mục đích xưng vương thế giới ngầm về sau này. Nếu không có thực lực làm gốc mà chỉ dựa vào việc công an triệt phá hết các nhóm giang hồ của huyện rồi đặt vào vị trí đó thì sớm muộn cũng bị thách thức và mất vị trí mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro