Phần 5
2024-08-05 22:24:41
Trong khi đó, một chiếc xe WW màu đen bốn chỗ đang phóng như điên trên đường để đến nhà Gia Bảo. Người ngồi đằng sau dơ tay lên nhìn đồng hồ với vẻ mặt nhăn nhó:
– Nhanh chút nữa đi mày. Muộn quá rồi. Có thằng ngốc nào đi đến dự bữa tiệc của chính nhà bạn gái mình mà lại đến muộn không?
– Bình tĩnh đi anh. Berlin luôn luôn tắc đường mà. – Người ngồi đằng trước quay lại bình tĩnh trả lời. Trước đó anh ta đã phải ngồi chờ tận hơn một tiếng để Phan Hải trang điểm đầu tóc như đàn bà trong phòng.
– Nhưng đến muộn quá Gia Bảo lại giận anh bây giờ. Hôm nay lại là ngày ra mắt với bố mẹ cô ấy nên không thể để mất điểm ngay lần đầu tiên gặp mặt được.
– Nhưng hình như anh muốn thế cơ mà. Anh muốn cho Gia Bảo thấy rằng ai quan trọng hơn đúng không? Anh hãy công nhận là em nói đúng đi.
– Nói ít thôi thằng ranh. Tập trung vào lái xe cho cẩn thận đi. Một thằng đã hai mấy tuổi đầu nhưng mới biết mùi đàn bà mà cũng đòi lên lớp bắt nọn anh á?
– Nhưng đêm kia em vừa được địt cùng lúc với hai con tóc vàng xong đấy.
– Lần đầu tiên trong đời. – Phan Hải mỉa mai vì trong đời anh ta không biết đã ngủ với biết bao đàn bà rồi.
– Nhưng không phải là lần cuối cùng.
Phan Hải im lặng. Đó là sự thật. Thời ăn chơi trác táng của anh có lẽ cũng sắp hết nếu như anh cưới Gia Bảo làm vợ. Phan Hải thoáng rùng mình khi nghĩ đến sự mất tự do bởi một người đàn bà.
Có lẽ hơi ân hận khi làm cho Phan Hải bực mình, người thanh niên đang cầm lái nói nhằm xoa dịu:
– Anh đừng lo. Người kinh nghiệm như anh thì làm sao có ai ngăn cản được sự tự do của anh cơ chứ.
– Giờ anh mới thấy chú mày nói đúng được một câu. Hehe, đúng là không ai có thể lấy đi được sự tự do của anh cả.
Phan Hải nói xong cười đắc ý khiến cậu thanh niên phải ngoái đầu lại nhìn rồi nhủ thầm: “Chắc mình là con gái thì mình cũng bị mất hồn vì anh ta mất. Chẳng có gì ngạc nhiên khi mà tất cả các thiếu nữ, các đàn bà có chồng hay chưa có chồng đều điên dại vì anh ta.”
Phan Quân đứng chờ mọi người tại khách sạn với vẻ mặt của một người đang đứng trước sự kiện quan trọng. Ông là người đã cùng Thảo gây dựng lên một đế chế kinh doanh đồ sộ và nhờ có ông mà mới có được một Loth Company như ngày hôm nay. Ông là người đến sớm nhất và làm mọi việc để sao cho buổi tiệc phải thật đàng hoàng và sang trọng. Tất cả mọi thứ ở khách sạn, nơi tổ chức buổi tiệc đã được ông chỉ đạo đâu ra đấy. Gương mặt đã có một chút nhăn nheo rám nắng của ông, dấu tích của mười mấy năm khi ông cùng với Thảo lăn lộn khắp những vùng miền của nước Đức và các nước châu âu vẫn giữ được vẻ cởi mở khi trò chuyện thân mật với khách khứa đến dự buổi tiệc. Đã mười sáu năm trôi qua, ông Quân vẫn nhớ như in cái ngày Thảo gõ cửa phòng ông và đề nghị ông về làm cho công ty của cô ấy. Ông vẫn nhớ một cô gái xinh xắn tuổi đời còn rất trẻ nhưng lại có tham vọng cực lớn, cái tham vọng mà khi ông nghe cô nói ra đã làm ông cuốn hút và bị thuyết phục ngay lập tức. Rồi ông đồng ý và ông đã giúp cô gái trẻ tuổi đạt được niềm ước mơ, đạt được cái tham vọng cháy bỏng là biến Loth Company trở thành một đế chế khổng lồ. Nhìn thành tựu mà hai người đã làm được, ông Quân tỏ ra sung sướng và tự hào.
Bữa tiệc đã diễn ra hết sức thành công và mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Thảo, chủ tịch của Loth Company luôn nở nụ cười trên môi với các bạn bè và khách mời. Nhưng khi Gia Bảo xuất hiện cùng một chàng trai bên cạnh, cô giới thiệu cho Thảo và Long biết đây là Phan Hải, người yêu và cũng là người mà cô muốn lấy làm chồng thì Thảo phải hơi cúi đầu xuống để không một ai, nhất là Long chồng cô có thể nhìn thấy được khuôn mặt đang bừng bừng rực lửa. Đó là người đàn ông đẹp nhất mà Thảo được gặp trong đời. Anh ta cao lớn tầm 1m80, gân guốc, mạnh mẽ, mái tóc đen cháy nắng và đôi mắt sáng rực lửa trên gương mặt có những đường nét cổ điển. Nhưng chưa tả hết. Dưới cái vẻ ngoài tuyệt diệu ấy ẩn giấu một cái gì đó rất hoang dã và thú vật. Chỉ sự có mặt của anh ta thôi cũng đã tác động mạnh đến Thảo hệt như cô vừa bị ai đó bất ngờ đấm một cú vào ức đến nghẹt thở. Máu dâng lên mặt cô và chảy giần giật trong huyết quản. Thân thể cô rung lên và cô kinh hoàng nhận thấy chỗ trung tâm dưới háng mình trở nên mềm mại và ẩm ướt. Thảo biết rằng mình đang thật sự điên rồ, nhưng lại sẵn sàng lao theo tiếng gọi điên rồ đó. Tại sao lại như thế, tại sao anh ta lại là người yêu của Gia Bảo?!
Gia Bảo e ấp nở nụ cười luôn miệng, cô có cảm giác ai cũng đang nhìn vào mình với vẻ trầm trồ trước vẻ đẹp kiêu sa của cô. Gia Bảo luôn ngồi sát bên cạnh Phan Hải, hai người cứ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc. Gia Bảo đang rạt rào cảm xúc khi thấy bố mẹ và mọi người ai cũng có cảm tình với bạn trai của cô. Nhưng cô đâu biết rằng trong đầu Phan Hải đang toan tính nhiều thứ. Gia bảo tuy xinh đẹp nhưng không phải là mẫu người mà Phan Hải tự hào chinh phục được. Anh không thích những người con gái tuổi teen, anh thích những mẫu phụ nữ đã có chồng giống như Thảo, mẹ của cô.
Ý nghĩ của Phan Hải liền chuyển qua người phụ nữ Huế gần bốn mươi tuổi mà anh mới đưa cô ta lên giường cách đây vài hôm. Hải hồi tưởng lại ánh mắt khêu gợi thách thức, những chiếc răng trắng nhịn, những đường nét cơ thể đẹp tuyệt trần. Phan Hải hình dung lại cảnh anh tụt chiếc áo mỏng tang khỏi vai, lột trần bộ ngực mềm mại có hai núm vú đã hơi sẫm mầu, cảm thấy làn da, đôi môi và cái lưỡi ướt át của cô ta. Trời ơi, cái lưỡi mới tuyệt vời làm sao, nó ngọt ngào như những chùm nho pháp. Cái cách chủ động táo bạo, những tiếng rên rỉ dâm dục của người đàn bà nhiều kinh nghiệm làm cho Hải cảm thấy kích thích và rạo rực khó tả. Thôi thì Gia Bảo không thuộc mẫu những người đàn bà ưa thích, nhưng cô ta cũng có sự đam mê, đặc biệt cô ta có một thân hình cực kỳ nóng bỏng và quyến rũ, sẵn sàng theo anh lao vào những đam mê xác thịt của dục vọng. Nghĩ đến điều đó, Phan Hải quay sang nhìn Gia Bảo, nhìn xuống đôi gò bồng đào trắng nõn hững hờ sau lớp vải mỏng được ép chặt, thấy cái khe sâu thăm thẳm, Hải nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi bàn tay của anh lân la trên đùi cô đi vào sát háng.
Gia Bảo quay sang mỉm cười và lườm yêu khi thấy bàn tay của Phan Hải đang ở dưới gầm bàn mân mê đúng chỗ nhạy cảm. Cô giữ tay anh ta lại vì sợ mọi người xung quanh nhìn thấy. Nhưng Hải lại cầm tay của cô đưa sáng háng mình và Gia Bảo giật mình đánh thót khi bàn tay cô vừa chạm vào cái vật cứng ngắc như khúc củi. Gia Bảo đưa mắt nhìn mọi người xem ai có nhìn thấy gì không và cô giựt tay lại nhưng không được bởi Hải đã nắm chặt tay cô giữ nguyên ở vị trí đó. Gia Bảo đỏ mặt vì sự táo bạo của người yêu, nhưng dần dần cô cũng cảm thấy kích thích bởi sự táo bạo và hồi hộp như thế này.
– Mình vào nhà vệ sinh đi em yêu. – Phan Hải ghé sát miệng vào tai Gia Bảo thì thầm.
Gia Bảo mỉm cười, cô không trả lời nhưng lại đứng lên không nói câu nào cứ thế đi thẳng về hướng nhà vệ sinh. Phan Hải nhếch mép cười hài lòng, một lúc sau anh cũng đứng lên rồi chậm rãi đi về hướng đó.
Trong suốt buổi tiệc, ai cũng vui vẻ và chúc mừng công ty phát triển thành công rực rỡ, nhưng có người không mấy được vui đó là chính là Thảo, chủ nhân của bữa tiệc. Thấy vợ có biểu hiện lạ, Long lo lắng nhìn cô và quan tâm hỏi:
– Hôm nay là ngày vui của em mà sao em lặng lẽ thế nào ấy. Anh không thấy em ăn gì cả, em có đói không? Để anh lấy cho em chút gì đó ăn nhé.
– Em không đói và anh không phải lo lắng cho em đâu. – Thần kinh của Thảo căng lên như những sợi dây đàn. – Em chẳng sao đâu. Chẳng qua tự nhiên em thấy người không được khỏe.
– Hừm. – Long nghe lời giải thích với vẻ nghi ngờ, nhưng thấy không nên nói ra thì hơn. Mặc dù đã bốn mươi tuổi, nhưng trông anh vẫn hấp dẫn với dáng vẻ cao lớn, gọn gàng và duyên dáng trong bộ comple may rất khéo. Tuy vậy, mười mấy năm trôi qua, đặc biệt từ khi Thảo tiếp quản công ty, Long biết là cô đã không còn yêu anh như trước, mà anh vẫn tiếp tục yêu và luôn cố gắng làm sao giữ được cho ngôi nhà hạnh phúc bởi ba đứa trẻ vẫn cần chỗ dựa từ bố mẹ của chúng. Long thử tiếp cận vợ bằng cách khác:
– Buổi lễ thật là tuyệt phải không em?
– Vâng. Tất cả cũng là nhờ có anh Phan Quân chỉ đạo mọi thứ.
– Trong mắt em hình như ông ấy lúc nào cũng tuyệt vời thì phải. Long bỗng dưng buông ra câu nói đầy ghen tuông.
Thảo thấy chồng ghen, bỗng cô giật mình không biết Long đã biết chuyện của hai người đã quan hệ trên mức bạn bè trong suốt một tháng qua chưa. Cô cố gắng bào chữa:
– Hình như anh đang ghen? Anh cũng biết là em với anh ấy thân thiết còn hơn cả anh em ruột thịt.
– Anh hiểu. Sự thân thiết đó đôi khi khiến em quên mất rằng em còn có một người chồng bên cạnh. – Long ghen thực sự.
– Thôi em đang mệt và xin anh đừng nói chuyện này nữa.
Long thấy hối hận khi làm cho Thảo căng thẳng thêm. Anh liền chuyển qua đề tài khác và nghĩ rằng cô sẽ thấy thú vị hơn:
– Em nghĩ thế nào về cậu bạn trai của Gia Bảo?
Thảo suy nghĩ một lát trước khi trả lời:
– Về Phan Hải ấy à? Trông anh ta cũng được đấy chứ. Con gái mình quả không nhìn nhầm người.
” Dù sao thì trong cậu ta vẫn còn có một cái gì đó “. Long nghĩ thầm. Anh không thể không công nhận là hôm nay Phan Hải cư sử rất khá và ghi được nhiều điểm trước mọi người. Anh ta xin lỗi mọi người về sự chậm trễ của mình một cách dễ thương, tỏ ra lịch sự với các bà các cô và chừng mực với cánh đàn ông, đặc biệt rất lễ phép với anh và Thảo. Cậu ta rất chú ý săn sóc Gia Bảo và luôn mỉm cười với mọi người. Để đánh giá về con người này qua cách giao tiếp thì Long thấy Phan Hải rất có tiềm năng để một ngày không xa sẽ thay chân ông Quân điều hành Loth Company.
Khách khứa bắt đầu lác đác lần lượt ra về báo hiệu buổi tiệc chuẩn bị kết thúc. Ông Quân đi ra đầu cửa khách sạn để chào tạm biệt những khách ra về thì bỗng có tiếng gọi ông từ phía sau:
– Chú Quân! – Phan Hải bước phía sau cất tiếng gọi. – Nghe tên chú từ lâu và hôm nay cháu rất hãnh diện khi được biết chú. Quả đúng như lời đồn không sai, dưới bàn tay của chú, buổi tiệc diễn ra thật tốt đẹp.
Nhận ra chàng trai là người yêu của Gia Bảo, ông Quân cũng đã được Thảo thông báo 80% cậu ta sẽ về làm cho Loth nên ông nhìn chằm chằm vào Phan Hải như để xem anh ta là người như thế nào.
– Cậu có vẻ biết rõ về tôi đấy nhỉ? – Ông Quân thận trọng trong cách nói.
– Cháu được Gia Bảo kể cho nghe mà. Cô ấy khen chú nhiều lắm. – Phan Hải bình tĩnh mỉm cười trả lời.
– Là Gia Bảo nói cho cậu biết? Hừ, con bé hôm nay trông thật hạnh phúc làm sao.
– Cháu sẽ làm cho Gia Bảo không bao giờ phải hối hận khi làm vợ Phan Hải này.
Bốn con mắt nhìn chằm chằm vào nhau, ông Quân đang cố gắng xem mình đang đứng nói chuyện với ai. “Anh ta tự tin quá!”, ông nghĩ thầm đánh giá. Ông Quân bắt đầu e dè không dám khinh thường người thanh niên kém ông đến hai mươi tuổi.
– Tôi hy vọng là như vậy. – Ông Quân nói xong liền bước đi.
– Thật tuyệt vời khi mai này được làm việc bên cạnh chú để học tập. – Phan Hải vẫn cố nói từ đằng sau.
Ông Quân nghe rõ từng chữ mà Phan Hải nói đằng sau. Sự tự tin của cậu ta khiến ông dừng bước và suy nghĩ. Ông Quân nhíu mày, câu nói của Phan Hải chứa đầy hàm ý, đúng là anh ta có mưu đồ dấn thân vào Loth Company. ” Sẽ như thế nào nếu cậu ta là con rể của Thảo?” Ông Quân thận trọng tính toán đường đi mà Phan Hải sẽ thực hiện, ông nhìn vào mắt cậu ta để một lần nữa đánh giá về đối thủ tiềm năng mà sau này sẽ cạnh tranh vị trí của ông.
– Vừa nãy tôi đã được bà Thảo nói rằng cậu sẽ về làm cho Loth. Loth Company luôn rộng mở đón chào những người có tài năng. Hôm nào rảnh cậu có thể đến văn phòng tôi, chúng ta có nhiều thứ để nói chuyện.
Phan Hải lập tức đề phòng.
– Tất nhiên, cháu sẽ đến vào bất cứ thời gian nào mà chú cảm thấy tiện.
– Thế thì hay quá. Trước khi đến cậu cứ gọi điện trước cho tôi. Chúng ta sẽ cùng đi ăn trưa và tôi sẽ giới thiệu anh với Loth Company. Với lại cậu sẽ là chồng con rể tương lai của bà Thảo thì chúng ta cũng cần phải hiểu nhau hơn.
Cháu rất vui khi chú nói vậy. Đúng là cháu và chú cần phải hiểu nhau hơn.
Họ bắt tay nhau.
– Hẹn sớm gặp lại. Ông Quân nói, gật đầu chào rồi bước đi.
Phan Hải cố kìm một nụ cười rạng rỡ, anh ta muốn nhẩy cẫng lên vì vui sướng. ” Thế đấy, mình đã thành công rồi “. Anh ta tự chúc mừng nhưng cũng cẩn thận và không muốn mọi thứ diễn ra quá vội vàng… mọi chuyện cần phải làm theo đúng kế hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro