Phần 78
2024-08-05 21:42:00
Qua hai hôm sau lại đến lịch học của Anh Thư, nàng đến từ sớm với sự phấn khích lạ lẫm trong người. Từ buổi đầu tiên học cùng anh Dũng đến tận ngày hôm nay, không hiểu sao Anh Thư thường hay nghĩ đến anh “thầy giáo”, nghĩ rồi tự tủm tỉm cười một mình. Lạ lắm cơ, từ trước đến nay chưa bị thế bao giờ.
“Cộc, cộc, cộc…”
– “Vào đi”, tiếng bác Đức mời vào, ông biết người gõ cửa là Dũng.
Vừa mở cửa bước vào, Dũng tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Cháu chào bác ạ, ô Anh Thư, em đến đây làm gì?
Bác Đức thì tủm ta tủm tỉm biết Dũng trêu, còn Anh Thư thì sao nhỉ, cô nàng đỏ mặt e lệ cúi gầm xuống chồng sách sở trên bàn. Cũng phải thôi, hôm nọ cô còn hùng hùng hổ hổ, cay nghiệt với tên phạm nhân, với thằng tù này. Rồi cô nhất quyết không chịu học với hắn ta cơ mà, học buổi đầu chỉ là cô “thương hại” mà học cùng 1 buổi thôi. Nay mình lại ngồi đây với chồng sách vở dầy cộp này. Anh Thư thấy chân tay mình trở nên thừa thãi, thấy mũi mình nóng nóng, thấy tim mình rộn ràng thổn thức như muốn nhảy khỏi lồng ngực, thấy mông mình ngứa ngứa làm cô phải nhấp nha nhấp nhổm khỏi cái ghế. Không còn cái vẻ đanh đá cá cày, không còn giọng nói chanh chua quá quắt, Anh Thư bẽn lẽn:
– Em …. Em ….. em….. em đến học bài.
Ông Đức thì đã hiểu hoàn cảnh, ông đành chữa cháy cho con gái:
– Dũng à, Anh Thư quyết định sẽ để cháu kèm đến khi nào vào lớp 10. Cháu giúp Thư học bài nhé.
Dũng ta vẫn chưa buông:
– Ơ thế cháu tưởng hôm nọ Anh Thư bảo là chỉ học 1 buổi rồi thôi.
Ông Đức lắc lắc cái đầu, còn Anh Thư thì ngó xuống đất xem có cái nỗ lẻ nào không, định chui xuống đó chơi lát rồi lên nhưng tìm mãi không thấy, cô nàng ngượng quá đành lấy lại thế bằng kiểu hờn dỗi trẻ con:
– Không dậy thì thôi, để đây đi về.
Nói rồi vùng vằng định đứng lên thì Dũng bồi:
– Về thì anh dậy ai? Thôi Anh Thư cho anh học bài cùng nhé.
Ông Đức thấy mình trở nên thừa thãi:
– Thôi hai đứa học bài đi, bố đi ra ngoài đây.
Anh Thư không còn đứng dậy nữa mà lẳng lặng lấy sách ra học, cô giở đại một quyển sách ra rồi thưa “vâng”, không biết là dành cho bố hay Dũng nữa.
Buổi học bắt đầu, Dũng giờ đây đã đóng vai “thầy giáo” đúng nghĩa, không còn là ngồi cùng nữa mà là cậu đứng chỗ bảng đen, buổi học này cậu dành để hệ thống lại những kiến thức căn bản cho Anh Thư, những kiến thức hổng của Anh Thư từ lớp 6 trở đi. Dũng là thầy giáo như đúng rồi, bên dưới Anh Thư chăm chú nghe giảng, ghi ghi chép chép, gật gật gù gù, thỉnh thoảng lại len lén nhìn lên “thầy giáo” và trộm nghĩ, “thầy” cũng đẹp trai phết nhỉ, giọng nói ồm ồm lúc trầm lúc bổng đi vào người. “Thầy” hơn mình có 1 tuổi thôi sao mà nhìn “thầy” già thế không biết, hơn hẳn cái bọn trẻ ranh cùng lớp lúc nào cũng bám riết lấy mình.
Thế đấy, những cảm xúc đầu đời cứ thế đến với cô gái tuổi chập chững biết yêu, giờ đây Anh Thư quên hẳn mất Dũng là một thằng tù, cô không còn thấy mình khác anh ấy cái gì mặc dù bộ quần áo Dũng mặc vẫn là bộ quần áo tù, nó có sọc đen sọc trắng.
Nhanh như cái chớp mắt buổi học đã kết thúc mà Anh Thư vẫn còn lưu luyến chưa muốn dừng.
– Rồi, hôm nay học đến đây thôi, buổi sau anh em mình học tiếp nhé. Anh giảng vậy em có hiểu được không?
– Có ạ, em hiểu ạ.
Đâu còn là Anh Thư của buổi đầu tiên nữa, chỉ còn lại là một cô gái nhu mì, dễ thương với đôi gò má hơi ửng hồng, với đôi môi chúm chím che đôi hàm răng ngọc trắng tinh, hơi thở mạnh làm phập phùng khuôn ngực nhỏ giấu đi đôi vú chũm chĩm như quả cam. Anh Thư trắng tinh khôi như tuổi học trò.
– Buổi sau anh vẫn tiếp tục hệ thống lại kiến thức cho em. Anh nghĩ khoảng 10 buổi để anh em mình ôn lại những kiến thức căn bản. Có kiến thức căn bản rồi thì những bài học mới sẽ dễ dàng hơn. Lúc đó có khi không cần anh nữa.
Anh Thư bĩu môi:
– Còn lâu, anh còn phải dậy em đến lớp 10.
Dũng định nói gì đó thì bác Đức bước vào, nhìn hai đứa trẻ bác mừng lắm, biết là buổi học đã thành công, và chính bác còn ngạc nhiên về cô con gái của mình:
– Hai đứa học xong rồi à. Buổi sau cứ thế nhé.
Dũng ngồi xuống bàn đối diện với bác Đức, cậu có việc muốn nhờ bác:
– Thưa bác, cháu có chuyện muốn nhờ bác. Cháu biết là không đúng quy định vì vậy nếu bác không đồng ý cũng không sao.
Bác Đức nghiêm nét mặt, ông trìu mến nhìn Dũng, chàng trai ở trong căn phòng này ông không coi là phạm nhân, ông coi là một thiếu niên như bao người khác:
– Có chuyện gì cháu nói đi.
Dũng ấp úng mở lời:
– Cháu muốn xin phép bác cho cháu gọi điện về nhà. Cháu …..
Dũng định nói tiếp rằng “cháu nhớ mẹ” nhưng không nói tiếp được vì nó bị nghẹn ở lồng ngực không phát thành tiếng. Từ nhỏ đến giờ, cậu chưa xa mẹ bao giờ, chưa bao giờ Dũng phải chịu cái cảnh nửa năm không nhìn thấy mẹ, nửa năm chưa được nghe giọng nói mẹ, nửa năm chưa được rúc vào bộ ngực của mẹ. Cậu chặn cảm xúc để mình không khóc, phải, cậu không được khóc trong tù.
Bác Đức bất ngờ vì đề nghị của Dũng, đúng là quy định trong trại giam phạm nhân không được gọi điện ra ngoài. Nhưng có lẽ đây là trường hợp đặc biệt, chỉ đắn đo trong độ 3 giây, bác Đức quyết ngay bằng cách rút điện thoại di động trong túi quần ra, bác bảo:
– Đây, cháu gọi đi. Nhưng nguyên tắc trại giam bác vẫn phải làm, cháu phải gọi điên trước mặt bác. Có được không?
Anh Thư vẫn đang im lặng quan sát và lắng nghe, cô thấy mình người lớn hẳn lên khi nghe đoạn hội thoại này, cô tò mò không biết anh Dũng gọi cho ai.
Dũng đáp lời bác Đức:
– Vâng ạ, cháu xin phép bác gọi điện khoảng 1 phút thôi ạ. Bác bấm máy hộ cháu, cháu chưa sử dụng điện thoại di động bao giờ.
– Cháu đọc số đi.
– Vâng ạ! 031872…..
Bác Đức bấm số xong đưa cho Dũng cầm lấy điện thoại. Đây là số điện thoại cố định nhà cô Trúc, số này Dũng luôn nhớ trong đầu tư hồi xưa cơ, mẹ dặn có chuyện gì khẩn cấp thì gọi cho cô Trúc mà. Dũng run run tay đỡ lấy điện thoại, tim cậu đập nhanh lắm, mạnh lắm. Cậu hồi hộp.
– Tút …. Tút …. Tút….
– …
– A lô
…
“Là giọng của mẹ”, Dũng thẫn thờ cứng đờ người khi người bắt máy là mẹ, cái giọng nói quen thuộc này nó đã là vết khắc trong trái tim Dũng rồi, Dũng không thể nhầm giọng mẹ được dù là qua điện thoại có khác đi một chút. Phút giây đứng hình làm Dũng trong nhất thời không thốt ra được câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro