Phần 73
2024-08-05 21:42:00
Rồi thì cuộc gặp thằng Phan bò cũng phải diễn ra. Tối hôm qua Bác Sáu có hỏi Dũng:
– Có cần bác đi cùng không?
Dũng lưỡng lự một chút rồi nói với bác:
– Chắc không cần đâu bác ạ. Cháu đoán nó sẽ không làm gì căng đâu. Chẳng qua là muốn thị uy những người mới đến để cung phụng nó thôi.
– Cháu biết nó sẽ làm gì cháu không?
– Cháu biết ạ.
– Vậy cháu đã nghĩ cháu sẽ làm gì chưa?
– Cháu tính rồi ạ.
– Cháu tính đến hậu quả chưa?
– Cháu tính rồi ạ.
– Cháu tính cách khắc phục hậu quả chưa?
– Cháu tính rồi ạ.
– Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
– Cháu 16 ạ.
– Thôi đi ngủ đi.
Một đoạn hội thoại trôi trảy cả hỏi và trả lời để lại cho Bác Sáu cả đêm trằn trọc không ngủ. Thằng bé mới 16 tuổi, tuổi cắp sách đến trường, chưa va chạm xã hội sao nó lại có được suy nghĩ như vậy. Đúng là hồi mình bằng tuổi nó chỉ có đánh, có đấm, có đâm, có chém thôi chứ chưa có nghĩ. 16 Tuổi nó đã tính trước cho hành động sắp diễn ra, không biết là suy tính đó có đúng không, nhưng được như vậy đã là quá tốt rồi.
Dẫn Dũng đến phòng Phan bò là Tú lé và 3 thằng đàn em của nó. Đến phòng nhìn vào những thằng cùng phòng với Phan bò Dũng cảm thấy lành lạnh sống lưng. Không biết trời xui đất khiến hay là sự xắp xếp của ai đó mà 10 thằng trong phòng này thì đều như bò, như trâu, như voi, như hà mã, như gấu. Tú lé mở lời trước:
– Anh Phan, em dẫn thằng Dũng, phạm mới buồng em đến chào anh.
Phan bò thị uy:
– Địt mẹ cái mả tổ nhà mày, sao giờ này mới dẫn nó đến đây.
Chuyện này đúng là Tú lé không quản được, theo lệ sau màn chào buồng là phải dẫn nó đến gặp Phan bò ra mắt. Nhưng sau vụ hỗn chiến hôm đầu tiên, có lão già mắc dịch kia bảo kê nên Tú lé không bảo được Dũng. Hôm nay là do Dũng chủ động bảo Tú lé dẫn đi.
– Anh Phan, hôm chào phòng em hơi quá tay nên thằng Dũng hôm nay mới đi lại được.
Cả buồng 10 cười ầm lên vì cái thằng Tú lé này, chuyện nó đánh Dũng chào phòng ai cũng biết, nhưng chẳng ai là không biết cả nó và mấy thằng em còn bị nặng hơn, giờ có đứa vẫn đang bó bột chưa tháo. Phan bò cười nắc nẻ:
– Mày câm ngay cái mồm mày lại cho bố. Địt mẹ bị nó đánh cho gẫy cả răng còn ở đấy mà oai.
Tú lé cun cút dẹp sang một bên, nó quen rồi cái cảnh này, ở phòng thì oai như cóc nhưng ra ngoài thì như con chi chi, âu cũng là một cách để tồn tại trong cuộc sống. Dù sao nó biết nó không phải là nhân vật chính ở đây.
Dũng vẫn đứng im từ nãy đến giờ, cậu kinh bỉ những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Chủ đích của cuộc gặp hôm nay là muốn xem Phan bò muốn gì ở mình. Nếu đáp ứng được thì đáp ứng cho yên chuyện, không đáp ứng được thì cũng phải cương mà sống thôi. Bác Sáu bảo rồi, ở đây yếu đuối là chết.
Phan bò hằm hằm nhìn Dũng, giờ đây nó cởi trần mặc quần đùi nhìn phát gớm:
– Dũng, hồi nhanh phết nhỉ. Mày cũng cứng đấy. Nghe nói mày có quan hệ với cán bộ.
– Vâng, cũng gọi là có tí chút.
– Quan hệ thế nào, với ai?
– Bố em và trưởng trại là anh em.
– Mày tên gì?
– Dũng.
– Tên đầy đủ?
– Hoàng Tuấn Dũng.
Phan bò quay sang một thằng đàn em cũng to như một con gấu ở bên cạnh mình hỏi:
– Trưởng trại mình tên gì mày?
– Đức.
Phan bò điên tiết vả một phát vào mồm thằng vừa phọt ra:
– Địt mẹ mày ngu như con bò, bố hỏi tên đầy đủ là gì?
Thằng vừa bị đánh xoa xoa má:
– Em xin lỗi anh Phan bò, tên đầy đủ là Phạm Hồng Đức.
Cả bọn trong đó có cả đội Tú lé và Dũng được một phen tủm tỉm, không biết thằng cu kia vô tình hay cố ý, dám nói anh Phan ngu như bò, chỉ có điều Phan bò không biết bọn này cười cái gì mà thôi.
– Chúng mày cười cái gì?
– Không có gì ạ.
Phan bò quay lại Dũng:
– Anh em cái củ cặc, một thằng họ Phạm, một thằng họ Hoàng thì họ hàng cái củ cặc à.
Dũng bình tĩnh giải đáp:
– Không phải anh em họ hàng, mà là anh em kết nghĩa.
Phan bò thấy loằng ngoằng quá mà cái đầu nó không kịp suy nghĩ, nó chống chế:
– Thôi, tao không lằng nhằng với mày. Giờ tao hỏi mày đây. Mày biết tao là ai không?
– Em biết, Phan bò.
– Tao không hỏi tên tao, tao hỏi mày có biết tao là ai ở trại này không?
– Em biết. Anh là Nguyễn Văn Phan, hôm nọ chia đồ em biết rồi.
Phan bò cáu tiết, ý nó khác cơ:
– Địt mẹ, tao không hỏi tên tao. Tao hỏi là…
Dũng chêm vào:
– Là gì anh?
Phan bò đưa tay lên đầu gãi gãi, nó đang tìm trong mớ ngôn từ của mình câu cho thằng Dũng hiểu sao mà mãi chưa ra, một thằng hà mã ngồi cạnh chữa cháy cho đại ca:
– Ý anh Phan là mày có biết anh Phan là đại ca ở trại này không?
Bỏ tay gãi đầu, Phan bò đưa tay xuống vuốt cằm tỏ vẻ hài lòng. Dũng biết thừa ý Phan bò nhưng cậu cố tình câu giờ để hiểu hơn về thằng này, giờ thì đã hiểu đến 7 – 8 phần, cậu đáp:
– À, chuyện này chứ gì. Có ạ, em có biết. Anh Tú lé anh ấy cũng bảo anh ấy là đại ca. Anh Phan cũng là đại ca.
Tú lé nghe nhắc đến mình giật bắn mình, cái thằng giời đánh này, ai cho mày nhắc đến chuyện tao xưng là đại ca phòng.
Đang vuốt vuốt cái cằm không râu, Phan bò ức đến nghẹn ngực. Thằng ranh này nó nói thế thì khác nào mình ngang hàng với Tú lé à? Không biết là thằng cu con này nó không biết thật hay là giả vờ không biết nữa:
– Địt mẹ, mày trêu bố mày đấy à?
– Không anh, em đâu biết. Em đến phòng anh Tú lé bảo anh ấy là đại ca. Hôm nay anh gì kia cũng bảo anh là đại ca. Anh Phan ơi, cho em hỏi, trại mình có bao nhiêu đại ca hả anh?
– Ôi giời ơi, cái địt mẹ thằng ranh này. Mày trêu bố đấy ạ.
– Không ạ, em mới vào có biết gì đâu.
Không biết phải làm sao để giải thích với thằng oắt này, Phan bò đành quay sang thằng vừa bị ăn tát vừa rồi nói:
– Thằng kia, mày giải thích cho cái thằng đầu đất này đi.
Với hình bàn tay trên má phải, thằng vừa bị ăn tát đứng dậy giải thích:
– Tú lé ý nó nói nó là đại ca của buồng. Còn anh Phan là đại ca của cả cái trại này, đại ca của đại ca. Hiểu chưa?
Dũng gật gù ra vẻ vừa khám phá ra một kỳ quan thiên nhiên thế giới:
– Vâng, giờ em hiểu rồi, đại ca của đại ca.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro