Phần 67
2024-08-05 21:42:00
Đến khu A.
Dũng đẩy xe theo anh quản giáo đến khu giam giữ dành cho nữ thì có khá nhiều điều thú vị. Vì là phạm nhân nữ nên đồ gửi cũng nhiều làm Dũng đến mệt, hầu như ai cũng có đồ người nhà gửi. Đồ gửi cho phạm nhân nữ ngoài những thứ là đồ ăn giống như nam thì có thêm cả băng vệ sinh, dung dịch rửa phụ khoa. Bao cao su và thuốc tránh thai là đồ cấm trong trại. Nhưng không biết bằng cách nào các chị em vẫn có.
Nhưng chuyện mệt mỏi không bằng một chuyện khác. Chả là, các chị, các cô và thậm chí là các bà nữa nhìn thấy một phạm nhân mới trẻ măng, chắc vừa qua tuổi dậy thì như mèo già nhìn thấy mỡ non.
Âu đó cũng là nhu cầu sinh lý bình thường của con người thôi. Quy định của trại giam là không được quan hệ tình dục nam nữ, không được quan hệ tình dục đồng tính. Và cái nhu cầu kia thì có biết đọc quy định của trại đâu mà chấp hành cơ chứ. Nam phạm nhân thì có cách xử lý nhanh gọn là chui vào chỗ nào đó sóc lọ độ 5 – 10 phút là xong. Phạm nhân nữ thì cũng có thủ dâm đấy nhưng không thể nào thỏa mãn được như nam cả. Vậy nên nhìn thấy một miếng thịt ngon như vậy, chẳng trách các bà, các cô, các chị cứ gọi là nuốt nước bọt ừng ực.
Đã thế trong tù không có quần sịp dành cho nam, phạm nhân chỉ mặc có quần đùi bên trong, quần dài bên ngoài. Dũng nhà ta thì vừa qua tuổi dậy thì, có thể nói vào độ xung nhất của tuổi thiếu niên. Ở nhà quen ăn rồi, từ ngày bị bắt đến giờ đã ba tháng mấy chưa có tâm trạng đâu mà nghĩ linh tinh chứ đừng nói là sóc lọ xả lũ. Không muốn đâu, không để ý đâu nhưng tự dưng giữa một rừng âm khí, giữa một bầy vú tưng tưng không có áo lót, tự nhiên thằng em bé bỏng (ẩn dụ vậy thôi, chứ thực ra nó không bé) lại ngỏng ngỏng lên mới chết chứ. Dũng phải đi lại khép nép nhìn đến buồn cười và đến tội nghiệp.
Báo hại các chị em được dịp đã mắt khi nhìn thấy u u cục cục của thằng bé. Đêm nay khối người khó ngủ.
Cứ thế, Dũng như một người mẫu catwalk đi lại cho người ta ngắm, người ta nghía.
Có một buồng giam đặc biệt ở khu A này, buồng giam số 3. Nói đặc biệt vì 10 phạm nhân ở đây đều là người đẹp tuyệt trần. Không biết đây chỉ là sự vô tình hay cố ý nữa. Chuyện này tối về phải hỏi Bác Sáu xem thế nào.
Người đầu tiên nhận đồ không ai khác là Cô Ba. Cô nhận được một bọc to đồ người nhà gửi vào. Cô nhìn Dũng một hồi rồi nói:
– Cháu khỏe hẳn chưa?
Dũng ngạc nhiên không biết vì sao cô Ba lại biết mình, cậu hỏi lại:
– Sao cô biết cháu? Cháu đỡ rồi ạ.
– Cô biết Bác Sáu cùng phòng với cháu.
– Vâng ạ, cháu cảm ơn.
– Cố lên cháu.
Cứ thế, Dũng chia đồ cho các chị phòng số 3. Chị nào chị ấy mủm mỉm cười với Dũng rồi không quên nhìn vào háng cậu. Dũng đã cố giấu đi cái cục u của nợ ấy nhưng không sao giấu nổi, nó quá to để che dấu chăng? Mà cũng tại các chị hết, các chị ai cũng như hoa hậu, mặt thì xinh như búp bê, người thì cứ như người mẫu ấy, lại còn mặc mỗi áo tù không mặc áo lót, tưng tưng vú thế kia, quần dài sọc ấy không sao che nổi cái mông đít căng nich ra. Dũng đỏ dừ mặt.
Chia đến người cuối cùng, Dũng mới đếm thấy có 9 người. Dũng thấy lạ vì phòng này có 10 người sao lại có 9 túi quà. Cậu hỏi Cô Ba:
– Cô ơi, phòng mình có 1 người không có người gửi đồ à cô?
Cô Ba trùng hẳn xuống khi Dũng nói về một người không có người gửi đồ.
– Cháu biết người đó đấy, nó đang ở trong phòng. Nó biết mình không có đồ gửi nên không ra.
Dũng tròn mắt:
– Cháu biết người đó à?
– Uh, là cái đứa hôm nọ chăm cháu trong phòng y tế ấy. X
Dũng nhớ lại chị X, chị phạm nhân làm y tá có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ nhưng lạnh lùng băng giá, cậu nhớ đến vốc thuốc đắng trong mồm mình, giờ vẫn còn phảng phất vị đắng đây.
– Vâng, cháu nhớ rồi. Chị ấy bảo gọi chị ấy là X.
– Ở trại này ai cũng gọi nó là X, nó là người thứ 10 vào buồng này nên gọi là X. Cô chưa thấy lần nào nó có người nhà đến thăm cả.
– Tội quá cô nhỉ?
– Uh, X nhận công việc ở phòng y tế và phụ giúp những người còn lại trong buồng để có tiền sống trong tù. Cháu giờ làm ở ban tiếp tế à?
– Vâng ạ.
– Cô nhờ cháu một việc được không?
– Vâng ạ, cô cứ nói, nếu giúp được gì cháu sẽ cố gắng.
Cô Ba lại gần Dũng, ghé sát tai Dũng cô Ba nói:
– Cháu kiếm cho buồng số 3 ít củ cải và cho cái X 1 bịch băng vệ sinh.
Dũng đỏ dừ mặt vì bị nhờ mua băng vệ sinh cho chị X, còn củ cải thì không vấn đề gì. Nhưng cậu chưa biết phải làm bằng cách nào. Cậu hỏi lại:
– Vâng ạ, nhưng cháu chưa biết làm bằng cách nào.
– Tự nghĩ đi. Khi nào có mang cho đến đây.
– Vâng ạ, để cháu thử xem.
Kết thúc buổi chia đồ đầu tiên Dũng làm, cậu đẩy xe về Ban tiếp tế mà không khỏi suy nghĩ về chị X, về anh Quân. Người thì chỉ nhận được mấy bao thuốc lá rẻ tiền, người thì không bao giờ có người thân đến thăm.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro