Phần 48
2024-08-05 21:42:00
Cũng buổi tối thứ 7 hôm ấy, hai mẹ con vừa ăn cơm xong thì Trúc và ông Chỉ đến chơi. Vừa đến Trúc đã xà vào con bạn mà kiểm tra chân, kiểm tra tay:
– Có ngứa không mày, có tê không mày. Hi hi hi hi
Cái con bạn này nhìn Loan bị đau mà nó như kiểu mừng mừng thì phải. Ông Chỉ bẽn lẽn:
– Sáng nay anh nghe cháu nhà anh nói em bị thương, nên anh nhờ Trúc đưa đến đây. Em không bị sao chứ. Đây là Dũng con nhà em phải không, cao lớn quá nhỉ.
Dũng để ý người đàn ông lạ mặt này ngay từ lúc ông ta bước vào. Nhìn cũng đàng hoàng đĩnh đạc và trông như người có tiền có quyền chứ chẳng chơi. Cảm giác phòng vệ tự nhiên xuất hiện trong cậu. Vì lẽ thế mà không giống như những người khác đến chơi cậu thường đi làm việc gì đó. Nhưng giờ đây, Dũng ngồi luôn tại giường, cạnh mẹ.
– Vâng, đây là con nhà em. Cháu học lớp 8 rồi, sắp thành người lớn rồi.
Nói rồi Loan lại quay lại nhìn con trìu mến.
Ông Chỉ tiếp lời:
– Loan này, anh đến chơi chẳng mua được gì nhiều, có cân hoa quả em ăn cho mau lành bệnh.
Loan đáp:
– Vâng, anh đến chơi là được rồi, còn mua hoa quả làm gì. Dũng, con mở túi ra xem bác mua quả gì.
Cả Trúc và ông Chỉ không ngờ đến Loan lại háo hức muốn xem loại quả gì ngay tại lúc này, giữa lúc người biếu còn ở đây.
– “Vâng ạ”, Dũng ngoan ngoãn làm theo lời mẹ.
Mở túi Dũng lôi ra hai thứ:
– Mẹ ơi, có cam và thứ này nữa mẹ ạ.
Loan quay sang ông Chỉ:
– Anh Chỉ, cam thì em xin, còn phong bì này anh cầm về giúp.
Ông Chỉ ngại ngùng vì mình bị bóc mẽ:
– Loan, cũng chỉ là anh muốn giúp em phần nào khó khăn những lúc như thế này thôi mà. Em cũng cần tiền để thuốc men và lo cho cháu.
Trúc thì biết thừa tính Loan không bao giờ nhận nên cứ để im mà không lên tiếng. Loan trả lời ông Chỉ:
– Anh Chỉ, một là anh cầm tiền về, hai là anh cầm cả tiền và cam về. Chuyện lần trước anh đến nhà bố mẹ em, em vì nể cái Trúc mà không nói lại với anh. Nhưng sau chuyện đấy, thái độ của em đối với anh như thế nào anh cũng nên hiểu cho em, đừng để em phải nói thẳng ra. Còn cuộc sống của mẹ con em như thế nào thì mẹ con em tự lo, em vẫn hoàn toàn có thể lo được cho cuộc sống của mình mà không cần sự trợ giúp của người khác.
Loan nói một lèo làm ông Chỉ không vuốt mặt kịp. Đúng là sau cái ngày ông một thân một mình đến nhà bà Đào rồi vòng qua nhà bà Phương để thăm dò tâm ý hai bà mẹ của Loan về thì Loan chưa bao giờ nhận lời đi ăn cơm với ông và Trúc như xưa nữa. Mấy lần hai đứa ăn riêng thấy ông Chỉ đến Loan đều khéo léo ra về ngay. Rồi còn quà cáp ông có gửi tặng mấy lần thì đều được Loan gửi trả lại không sứt mẻ tí gì. Hôm nay đến đây ông Chỉ mong muốn vớt vát lại được cái gì thì vớt, chứ bỏ mối này ông tiếc lắm. Ông trần tình:
– Thôi, em đang bệnh đừng căng thẳng. Chuyện này để sau nói đi. Tấm lòng của anh em không nhận anh đành chịu. Giờ thế này, anh để lại đây cam thôi được chưa?
Dũng ở bên cạnh chăm chú nghe cuộc nói chuyện vừa rồi. Loan cố tình nhân cơ hội có Dũng ở đây để nói rõ quan điểm của mình với ông Chỉ. Một là để ông Chỉ biết quyết định của cô mà rút lui không làm phiền, hai là để khẳng định với Dũng rằng: Mẹ không có ý định đi bước nữa như thiên hạ vẫn đồn thổi.
– Vâng, vậy thì cảm ơn anh, Dũng con cất cam đi, đưa lại cho bác cái phong bì.
– Dạ vâng ạ.
Rồi cũng độ chục phút sau thì ông Chỉ ra về, Trúc ở lại chơi đến mãi hơn 10 giờ mới về. Lần đầu tiên làm mai làm mối vậy là không thành rồi. Trúc nghĩ mình chắc không có duyên với chuyện này. Nhưng đối với cô mà nói, thành hay không thành đâu có quan trọng gì đâu cơ chứ.
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: http://bimdep.vip/cu-dung/
Hôm nay đã là ngày thứ 3 Loan từ viện về nhà. Ai chà, cả ngày hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác mệt hết cả mẹ lẫn con. Dũng dọn dẹp nhà cửa xong xuôi. Cậu tính vứt mấy quả cam cái lão đáng ghét kia đi nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Cam có tội gì đâu cơ chứ. Để đấy mai ăn.
– Mẹ ơi, muộn rồi mẹ con mình đi ngủ đi. Mẹ cần con giúp gì không? Mẹ có buồn đái không con lấy bô.
– Cha bố nhà anh, tôi tự đái được rồi, không cần anh giúp giống hôm nọ nữa.
Loan tủm tỉm cười khi biết ý định của con. Đúng là sau hôm đầu thì đến hôm thứ 2 Loan đã tự bấu víu mà đi vào toa lét đái được rồi. Nhưng có một việc mà cô rất muốn làm nhưng chưa làm được.
– Vậy mẹ con mình đi ngủ, hôm nay con thấy mẹ mệt rồi đấy ạ.
– Chưa ngủ được, mẹ phải đi tắm cái đã. 3 Ngày rồi đấy con ạ. Mẹ chưa ở dơ như thế bao giờ.
Dũng phấn khởi:
– Vâng, để con tắm cho mẹ.
Nói xong cậu bé lăng xăng định chạy vào nhà vệ sinh thì mẹ nói làm Dũng khựng lại:
– Mẹ tự tắm được, để mẹ thử xem, nếu cần giúp mẹ gọi.
– Mẹ tự tắm làm sao được. Mẹ không được để ướt phần bó bột đâu đấy.
– Mẹ biết rồi. Giờ con xả cho mẹ một chậu nước ấm, lấy khăn, quần áo cho mẹ. Rồi con ở ngoài. Nếu cần mẹ gọi.
– “Vầng”, Dũng tiu nghỉu đi chuẩn bị những thứ mẹ vừa yêu cầu.
Loan vào phòng tắm, Dũng chầu trực bên ngoài cửa phòng tắm nghe ngóng tình hình. Giờ đây chỉ cần mẹ gọi chưa dứt tiếng là cậu sẽ đẩy cửa mà vào luôn. Nhưng phải đợi thôi, Dũng chưa bao giờ làm trái lời mẹ cả.
Loan vào phòng tắm một cách khó khăn. Mãi mới cởi xong bộ quần áo, giờ đây Loan đã trần truồng rồi. Chậu nước tắm ấm ấm với cái khăn mặt đã được con trai chuẩn bị đâu vào đấy. Cạnh đó còn có một cái ghế nhựa con con để Loan ngồi xuống tắm. Dũng tính như vậy. Nhưng mọi thứ nhiều khi không theo dự tính của mình.
Đầu tiên Loan tiến lại bồn cầu. Loan đái. Tiếng xè xè xè xè phát ra bên ngoài đủ để Dũng biết mẹ yêu của mình đang đái. Chim cậu cửng tếu lên đội quần khi đoán biết mẹ đã cởi chuồng và đang ngồi trên bồn cầu.
Đái xong Loan không lấy giấy lau bướm như mọi khi vì lát nữa sẽ tắm rồi rửa luôn. Loan nặng nhọc nhấc mông khỏi bồn cầu tiến xuống ngồi vào cái ghế con. Ngồi xuống rồi thì phát hiện vấn đề khó nói. Nếu tắm tư thế này thì sẽ bị ướt cái chân bó bột. Làm kiểu gì cũng sẽ bị ướt. Loan trần truồng ngồi nghĩ phương án.
Đến độ 5 phút sau không thấy động tĩnh gì, Dũng với vào:
– Mẹ ơi, mẹ không tắm à, sao con không nghe tiếng động gì.
– Mẹ có tắm, nhưng… Nhưng… không tắm được. Con vẫn ở ngoài đấy à?
– Vâng, con chờ mẹ xem có cần con giúp không. Con vào giúp mẹ nhé.
– Uh, con vào đây.
Chưa nói xong chữ “đây” Loan đã thấy Dũng đẩy cửa bước vào. Dũng mặc quần cộc mà Loan nhìn thấy rõ là đang dựng lều. Cô tủm tỉm cười nhìn nhìn vào háng con, nhưng lại đỏ mặt ngay khi nhận thấy mình đang trần truồng. Lại một lần nữa mình nude trước mặt con giữa thanh thiên bạch nhật. Cái ngượng nó cũng có tác dụng diệu kì, tự nhiên núm vú săn lại mới đểu chứ, tự nhiên bướm lại rỉ rỉ nước ra mới chết chứ, còn cái đầu chết tiệt kia sao lại ló ló ra ngoài tìm cái gì thế không biết. Cái nứng đến rồi.
– Nhanh thế, chỉ thế là không ai bằng.
Dũng cười hì hì hì vì mẹ bắt quả tang mình muốn tắm cho mẹ. Muốn tắm hay muốn gì nữa đây cả hai mẹ con đều biết nhưng không ai dám nói ra vì ngại.
– Thì con biết chắc là mẹ không tự tắm được đâu. Để con giúp mẹ nhé.
– Cha bố nhà anh, giờ con đỡ mẹ ngồi lên bồn cầu, để cái chân đau này gác lên bồn rửa mặt cho khỏi ướt, sau đó con lấy khăn để mẹ tự tắm.
– “Vâng ạ”, Dũng nhanh chóng đáp lời.
Rồi cậu tiến tới sau lưng mẹ mà nâng mẹ dậy. Khó nhọc đứng dậy một phần vì chân còn đau, một phần cũng vì cái của nợ của con trai nó dí vào lưng mình, rồi khi đứng lên được thẳng thẳng một tí thì buồi Dũng lại dí vào cái mông đít của mình. Cảm giác âm ấm, nóng nóng của con chim làm Loan suýt nữa thì rên ra miệng.
Tư thế như mẹ bảo đã hoàn thành. Giờ đây một chân Loan đã gác lên cái bồn rửa mặt, đít đặt xuống bồn cầu, chân còn lại thì buông thõng xuống sàn nhà vệ sinh. Thành ra bướm Loan lồ lộ lại còn hơi banh banh không sao khép lại được. Lỗ bướm đã hơi hé mở khi mà môi lớn, môi bé vắt sang hai bên chứ không khép vào trong như chức năng của nó.
Dũng nhìn chằm chằm vào bướm mẹ, hôm nay ở tư thế này cậu đã nhìn một cách chi tiết cấu tạo của cái bướm mẹ. Thốt lên thành lời:
– Đẹp quá mẹ ạ!
– Đẹp, đẹp cái gì mà đẹp. Cái gì đẹp?
– Thì thì thì… bướm mẹ.
Loan lấy một tay che bướm, giờ cô mới thấy mình hớ hênh, phải nói là mình đang phơi lồn banh háng cho con nhìn không thiếu một cái gì. Cô che bướm cũng là để che đi cái nhíu lồn khi được con khen đẹp, một ít nước đã làm ướt lòng bàn tay Loan.
Loan nhẹ giọng:
– Đừng nhìn nữa, đưa khăn đây để mẹ tắm.
Dũng lấy khăn nhúng vào nước ấm rồi đưa cho mẹ. Loan đỡ lấy khăn ướt từ tay con rồi cô lau mặt, lau cổ. Rồi lại đưa khăn để Dũng thay nước. Lần này Loan lau vú, từ chân bú lên núm vú, hết vú phải rồi đến vú trái. Lau kỹ hơn cái núm vú. Chính cái đầu vú này là nơi tiết sữa hồi còn cho con bú, giờ nó là nơi tiết ra mùi sữa mà con vẫn hay ngửi thấy đây mà.
Lau xong vú. Loan đưa khăn lại cho con thì nhìn thấy Dũng mặt mũi đỏ gay, quần đùi chắc là sắp rách đến nơi vì cái buồi nó chỉa thẳng ra ngoài làm căng cả cái quần đùi. Loan biết con đang nứng lắm rồi. Nhìn vào mắt con Loan nói:
– Dũng muốn… à con?
– Mẹ ơi, con thấy buồn buồn mẹ ạ.
– Buồn cái gì, buồn đái á?
– Không, mẹ cứ trêu con. Con buồn xuất tinh mẹ à.
– “Hihihihiii”, Loan cười trêu con. “Đang giúp mẹ sao lại buồn xuất tinh?”
– Tại con, con nhìn thấy mẹ trần truồng thế này, tự dưng nó cứ buồn ấy. Con không cố tình đâu.
Loan thấy câu giải thích của con sao mà dễ thương đến thế cơ chứ. Có thằng con trai nào nhìn thấy đàn bà trần truồng mà lại không nứng cho được, họa chỉ có thằng yếu sinh lý. Mà con mình nào có yếu đuối gì cho cam, ngược lại là đằng khác ấy chứ.
– Biết rồi, không cần giải thích. Giờ muốn thế nào?
Dũng mừng rơn khi mẹ gợi mở:
– Mẹ, mẹ cho con thủ dâm nhé. Mẹ cứ tắm đi để tự con làm.
– Chỉ được cái thế là nhanh. Cởi ra đi.
Dũng kéo cái quần xuống nhưng không dễ dàng gì vì cái buồi nó cứng chỉa thẳng ra ngoài. “Pựt”, buồi đập vào bụng khi vừa thoát khỏi cái quần.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro