Phần 41
2024-08-05 21:42:00
Thời gian thấm thoát thoi đưa, giờ đã Dũng đã sắp bước vào kỳ thi học kỳ II lớp 7. Thời điểm tháng 5 của năm 2002. Trời mùa hè Miền Bắc nói chung là nắng nóng kinh khủng khiếp. Đặc biệt là ở cái đất Hải phòng này. Nắng nóng cộng với gió biển làm thời tiết trở nên oi nồng, da tay, da chân khô ráp và có chút dinh dính của muối biển. Buổi chiều thì có dịu mát hơn chút xíu nhưng nói chung vẫn là nắng và nóng.
Hôm qua là ngày thứ 6 cuối tuần, không hiểu cơ duyên thế nào mà buổi chiều lúc chuẩn bị đi làm về Loan nhận được 2 cuộc điện thoại chỉ cách nhau độ 5 phút. Cuộc gọi thứ nhất là của bà Đào, mẹ chồng cô hẹn cô sáng mai qua nhà nói chuyện gia đình. Cuộc gọi thứ 2 cũng là nội dung trên nhưng là của mẹ đẻ cô, bà Phương.
Sáng sớm, 2 mẹ con đã lục tục chuẩn bị sang nhà Nội trước, rồi sau đó sẽ về nhà ngoại. Loan muốn giải quyết 2 chuyện này trong buổi sáng để buổi chiều về nhà, cu Dũng còn học bài, sắp thi cuối cấp rồi. Có xe máy đi cũng đỡ mệt hơn hồi xưa, mẹ con toàn đèo nhau trên chiếc xe đạp.
Đến nhà Nội, Dũng xuống xe phi vào trước chào ông bà. Tết cách đây cũng độ hơn 3 tháng, đó là lần gần nhất cậu đến nhà ông bà chơi. Dũng biết đây là nhà nội của mình, mình là một phần trong ngôi nhà này nhưng không hiểu sao, tình cảm với nơi này cậu không có nhiều, cũng bởi cậu ít được về, ít được giao lưu với ông bà. Ông bà nội thì vẫn yêu và thương cháu lắm. Vẫn cái không khí ngột ngạt, trang nghiêm của buổi họp gia đình. Vẫn cái nhìn gườm gườm của bà mẹ chồng dành cho cô con dâu mà bà đã không ưng thuận từ ngày hai đứa định đến với nhau. Biết bao giờ bà Đào mới có thể nguôi ngoai nỗi đau mất con trai đây. Với bà, giờ đây chỉ có Dũng bà coi là người nhà thôi, con Loan mà nói thì từ lâu bà đã không còn coi là con cháu trong nhà nữa rồi. Ngược lại thì ông Kiên và chú Hào vẫn rất quý mến con dâu, chị dâu.
Họp gia đình có đầy đủ thành phần, ông bà Kiên Đào, chú Hào và hai mẹ con Loan Dũng. Bà Đào cố tình để Dũng vào nghe câu chuyện họp gia đình, bà nghĩ Dũng đã lớn, có nhận thức rồi nên để Dũng tham gia. Như thường lệ, bà Đào là người mở lời trước:
– Hôm nay, có đầy đủ các thành viên trong gia đình ở đây, gia đình chúng tôi muốn biết từ chính lời cô nói về ý định tương lai của cô Loan là như thế nào để chúng tôi còn liệu chừng.
Ông Kiên và chú Hào cũng với vẻ mặt nghiêm trọng không kém. Chỉ có hai mẹ con Loan là ngú ngớ chẳng hiểu bà Đào đang đề cập đến chuyện gì nữa. Loan lên tiếng nói ra thắc mắc của mình:
– Thưa bố mẹ, con chưa hiểu bố mẹ đang định nói về chuyện gì ạ? Con và cháu vẫn có cuộc sống bình thường không có gì khó khăn cả ạ.
Ông Kiên lên tiếng:
– Có gì con cứ nói đừng ngại, để bố mẹ còn tính. Con…
Chồng đang định nói thì bà Đào nhảy vào miệng:
– Ông để tôi nói, cứ vòng vo làm gì? cô Loan này, cô không cần phải giấu chúng tôi. Tôi xin được nói thẳng luôn. Chuyện cô có ý định đi bước nữa chúng tôi không cản được, đó là cuộc sống của cô, cô có quyền quyết định. Nhưng tôi xin nói luôn là nếu cô đi bước nữa thì phải để thằng Dũng về đây sống với vợ chồng tôi. Thằng Dũng là cháu đích tôn nhà này, gia đình tôi chẳng giầu sang nhưng cũng không thiếu thốn gì.
Loan nghe bà mẹ chồng nói mà như sét đánh ngang tai. Cô không hiểu đầu cua tai nheo chuyện gì đang xảy ra nữa. Dũng quay sang nhìn mẹ bằng đôi mắt hoài nghi xen lẫn u buồn. Cậu bé nhất ở đây nên chưa được phép nói nhưng cậu hiểu người lớn đang nói chuyện gì. Nỗi lo sợ xa mẹ mà nặng hơn nữa là mất mẹ đang hiện dần trong đầu cậu. Chưa để Loan nói gì thì ông Kiên nói trước:
– Kìa bà, để từ từ hỏi xem thế nào đã. Chưa gì đã nói nặng rồi. Loan, vậy sự việc là như thế nào, bố mẹ muốn biết ý định của con.
Loan lúc này mới lấy lại bình tĩnh một chút, gì chứ dù có bất cứ chuyện gì, bất cứ ai cũng không thể cướp mất đứa con trai yêu dấu của mình. Quay sang nhìn con với ánh mắt kiên định nhưng vô cùng ấm áp, cô muốn chuyển tải ý nghĩ rằng “con cứ yên tâm” đến Dũng. Cô bình tĩnh rành rọt mà nói với tất cả mọi người:
– Con không biết tại sao bố mẹ lại nghĩ rằng con muốn đi bước nữa. Qua đây con cũng chẳng giấu gì bố mẹ. Con cũng có rất nhiều người theo đuổi muốn xây dựng gia đình nhưng con không hề có ý định tái hôn. Con toàn tâm ý toàn ý lo cho con con học hành nên người. Nếu cần gì nhất định con sẽ nhờ vả ông bà giúp đỡ nhưng hiện giờ con hoàn toàn có thể lo cho cháu bằng bạn bằng bè. Xin bố mẹ yên tâm.
Bà Đào thấy cuộc chơi không theo ý mình, ba máu sau cơn bà vỗ mặt:
– Này cô Loan, tôi nói nhẹ nhưng xem ra cô không định xem tôi ra gì. Không dưng tôi gọi cô đến đây để nói chuyện này. Cô không cần phải giấu, cô không có gì mà người ta đến tận đây gặp vợ chồng tôi xin ý kiến.
Loan thấy mình cần phải cứng rắn. Đứng trước nguy cơ mất con, cô có thể trở thành một con người khác để bảo vệ thứ quý giá nhất của cuộc đời mình. Lại một lần nữa cô nhìn sang Dũng, cu cậu có biểu hiện run run nơi bàn tay báo hiệu trái tim đang đập mạnh. Trấn an tinh thần con lúc này chỉ có sự thật:
– Thưa bố mẹ, con không biết là ai đến đây cả. Bố mẹ có thể nói tên ra không ạ?
Ông Kiên đáp nhanh:
– Là cái anh gì mà làm ở Sở Giáo dục thành phố, hình như tên là Chỉ thì phải. Anh ta đến đây nói là có ý định lập gia đình với con và xin ý kiến bố mẹ.
Bà Đào tiếp lời:
– Tôi cũng nói thẳng với anh ta, chúng tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của cô nên không thể nói là đồng ý hay phản đối được. Tôi chỉ nói với anh ta, nếu anh ta cưới cô nhất định thằng Dũng phải về với chúng tôi. Nếu hai người không đồng ý, chúng tôi sẵn sàng làm tất cả mọi điều để đón cháu chúng tôi về. Ý của chúng tôi là như thế, cô liệu mà tính.
Loan đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Dũng cũng đã hiểu, trước đó lờ mờ cậu cũng biết là có người đàn ông này đang theo đuổi mẹ. Chỉ không ngờ là mọi thứ là đi đến bước này, cậu buồn so. Loan hơi căng giọng:
– Bố mẹ! Con vừa nói với bố mẹ rồi. Có nhiều người theo đuổi con, trong đó có cả anh Chỉ mà bố mẹ nhắc đến. Nhưng con xin khẳng định là thời điểm này con chưa hề có ý định lấy chồng, con cũng không có tình cảm gì với anh ta. Chuyện anh ta đến đây con hoàn toàn không biết, bố mẹ nói con mới biết. Còn về tương lai thì con không dám nói trước, con chỉ xin khẳng định là mọi chuyện con làm đều là vì con trai con. Con dù có hy sinh tất cả cũng không để ai làm hại cháu, cũng không để ai cướp mất cháu. Trừ trường hợp cháu nó không muốn ở với con.
Nói rồi, Loan quay sang nhìn con. Câu nói trên như kiểu cô không phải nói với bố mẹ đằng chồng mà muốn nói với chính con vậy.
Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bà Đào cũng ú ớ chưa biết đốp lại thế nào khi lập luận của Loan hoàn toàn sắc bén và không kém phần đanh thép. Khi con người ta bị dồn vào chân tường, bị mối họa cướp mất thứ đáng quý nhất của mình thì có thể biến thành một con người khác. Đó là phản xạ tự nhiên.
Chú Hào giờ mới lên tiếng để phá tan bầu không khí này, chú vẫn một mực tin tưởng chị dâu, tin tưởng vào tính cách đức độ của chị qua bao nhiêu biến cố:
– Đấy, bố mẹ nghe chị nói rồi đấy. Con bảo mọi chuyện cứ phải bình tĩnh, nghe hai tai mới hiểu được. Giờ chị nói vậy rồi thì bố mẹ cũng nên tin tưởng chị ấy.
Ông Kiên tiếp đà con trai:
– Thì bố mẹ cũng gọi con đến đây để hỏi chuyện cho rõ ràng thôi mà, không có gì cả đâu.
Đến lượt bà Đào xuống nước theo cách không giống ai:
– Cô nói vậy thì chúng tôi cũng biết vậy. Tuy nhiên, một lần nữa tôi nói với cô rằng, gia đình chúng tôi nhất định không để cái cảnh bố dượng con riêng xẩy ra.
Loan ghìm mình mà nhỏ nhẹ, cô thấy cương như vậy đủ để người ta hiểu rồi:
– Vâng thưa bố mẹ, giờ nếu không còn chuyện gì con xin phép đưa cháu về còn học bài, cháu sắp thi học kỳ rồi.
Ông Kiên cũng nói vài câu ngỏ ý muốn giữ hai mẹ con lại ăn cơm trưa để ông có cơ hội thủ dâm sóc lọ như mấy lần trước. Chú Hào thì đương nhiên là ủng hộ bố rồi nhưng Loan khéo léo từ chối để ra về. Hôm nay căng thẳng nên ở lại cũng không tiện. Hai mẹ con chào hỏi rồi xin phép ra về. Không phải về nhà luôn đâu, là đến thẳng nhà đẻ của Loan theo lời hẹn từ hôm qua rồi.
Đến nhà đẻ, Loan thấy cổng ngõ không khóa mà khép hờ. Hai mẹ con đẩy cửa, đẩy xe vào thẳng trong sân. Rồi cô lại thấy cửa chính mở toang. Cái cảnh cụp xoẹt lần trước hiện về, cô tránh bằng cách cùng con ở ngoài sân và gọi to:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tiếng bà Phương trên tầng 2 vọng xuống:
– Loan đến đấy à, chờ mẹ tí.
Phải độ mươi phút sau cô nhìn thấy bà Phương đi xuống, nhưng không chỉ có bà phương, còn có cả vợ chồng dì Thúy nữa. Nhìn sơ Loan cũng đoán vừa có chuyện gì xẩy ra, chỉ không biết là Dũng có đoán ra không thôi. Quần áo cả ba người thì nhăn nhúm, đầu tóc chải rối và đặc biệt là cái mùi. Không lệch đi đâu được. Loan biết nhưng đành thây kệ, chuyện này cô cũng biết từ lâu rồi. Chỉ hơi bực mình cái là còn cố tình giăng lưới để cô chứng kiến cảnh này, định rủ cô chơi chung đây mà. Căng thẳng sẵn từ lúc nãy rồi nên cô cũng nhanh nhanh chóng chóng mà vào việc chính sau khi cả nhà ngồi vào bàn uống nước với vài câu hỏi xã giao.
Thằng Huy em rể thì như lòi con mắt ra mà nhìn chị dâu, cụm mía này mới đánh được 2/3, còn tẹo nữa là trọn cụm. Dì Thúy thì ưng ưng con mắt đứa cháu ruột, sao mà trắng trẻo đẹp giai cao to thế không biết. Nói để các bạn biết sơ thôi, Thúy đã khác xưa nhiều lắm rồi. Không còn là dì Thúy xinh đẹp, hồn nhiên, vui vẻ, thùy mị nết na hồi mới lấy chồng trở về trước nữa. Từ ngày miễn cưỡng tham gia vào cuộc vui tay ba do chính thằng chồng và mẹ đẻ dẫn dắt cô đã thay đổi nhiều. Giờ đây đã dâm, đã dê và đã thác loạn ghê lắm. Đã chủ động mà some với mẹ và chồng. Không những thế, đã ngoại tình với nhiều thành phần lắm rồi.
Cũng tại bởi cô giống chị Loan của mình, xinh đẹp lại có nhu cầu cao. Giờ đây đến cơ quan cũng chén, về nhà mấy đứa con nít 15 – 16 lông buồi chưa cứng cô cũng để mắt rồi đong đưa thế nào mà cho mấy đứa đút buồi vào bướm mình. Rồi bây giờ bầy đặt đi xe buýt đi làm, nói với chồng là ngại đi xe máy bụi đường, ai dè đi xe buýt đông người để cho người ta mò mẫm. Có hôm còn để một thằng không biết già hay trẻ bắn tinh vào quần lót nữa cơ.
Chuyện về Thúy thì nhiều lắm nhưng không phải là nhân vật chính của truyện này nên tôi không kể chi tiết cho các bạn nghe. Chỉ có một kết luận là: Nhân chi sơ, tính bản thiện. Ai lúc đầu cũng ngoan hiền hết nhưng bị hoàn cảnh chi phối, chỉ có điều ai đủ bản lĩnh mới giữ được cái “thiện”, còn nếu không thì không biết đâu mà lần.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro