Phần 27
2024-08-05 21:42:00
Màn đêm buông xuống. Buông màn nhưng chưa tắt điện, hai mẹ con lại ôm nhau định đi ngủ thì cu Dũng hỏi mẹ:
– “Mẹ ơi, hôm nay có học tiếp không ạ?”
Hôm nay Loan không định giảng dạy tiếp bài học còn đang dang dở. Cô cần thêm thời gian để đả thông tư tưởng của chính mình. Cô biết mình vẫn phải đi hết con đường mà chính mình đã chọn nhưng cô cần thời gian, hay cần một cớ hoặc tìm ra một cái cách nào đấy vẹn cả đôi đường. Chỉ là bây giờ chưa nghĩ ra.
– Từ từ đã con, thời gian còn dài mà, cần gì phải vội đâu con. Hôm nay con học bài hết chưa, có gì khó không?
– Con học xong hết rồi, hôm nay ở lớp chỉ mình con và bạn Mai là làm được bài toán nâng cao thôi mẹ ạ.
Loan gật gù khen con, thấy con nhắc đến cô bạn tên Mai, Loan như nhớ ra điều gì:
– Con giỏi lắm! À còn chuyện bức thư bạn Mai gửi cho con, con trả lời bạn ấy chưa?
– Con trả lời rồi mẹ ạ?
Loan suy nghĩ một chút, “trả lời rồi”, không biết cu cậu trả lời như thế nào? Chỉ là 2 phương án: có hoặc không. Nếu trả lời là không thì cũng bình thường, vì con còn nhỏ chưa biết thích biết yêu cũng là lẽ thường tình. Nhưng nếu nó trả lời là Có thì sao, vậy là có thêm một người thứ 3 chen vào cuộc sống của hai mẹ con à? Nghĩ đến đây, tự dưng Loan thấy chua chua trong lòng, chẳng lẽ mình ghen sao. Không, sao lại là ghen được, mình là mẹ chứ có phải là gì khác của con đâu. Nhưng mà sao mình thấy ức ức là thế nào nhỉ, một mẹ một con sống lủi thủi bên nhau bao năm qua, giờ Cu phải san tình san cảm sang cho một người khác kể cũng có chút buồn tủi. Nghĩ đến đây Loan mong chờ câu trả lời của con là “Không”:
– Con trả lời thế nào?
Dũng đáp rảo hoánh:
– Con bảo bạn ấy là: Cậu gửi cho tớ à?
Loan bật cười rung cả giường:
– Rồi bạn ấy bảo sao?
– Bạn ấy bỏ đi luôn không nói gì mẹ ạ.
Loan không ngậm mồm cười được khi biết được cách trả lời và phản ứng của cô bạn nhỏ kia, Loan cười vì cái tình cảm học trò dạy thì còn chưa đến này, nhưng muốn hiểu tại sao con trả lời vậy, Loan hỏi con:
– Tại sao con lại trả lời bạn như vậy?
Dũng nói thật cho mẹ nghe suy nghĩ của cậu:
– Thực ra con biết bạn ấy gửi cho con, con cũng biết bạn ấy thích thích con lâu rồi nhưng con lại không thích bạn ấy mẹ ạ. Nhưng con không thể trả lời là không thích bạn ấy được vì như vậy bạn ấy sẽ buồn. Con cũng không thể trả lời là thích bạn ấy được vì như thế là nói dối. Con đành coi như mình không biết gì vậy. Con làm như thế có đúng không mẹ.
Loan ngạc nhiên lắm khi biết được suy nghĩ của con. Đây không còn là suy nghĩ của một đứa trẻ nữa mà là của một người đàn ông trưởng thành thực thụ chứ không phải dạng vừa đâu. Loan tô đậm thêm những suy nghĩ đúng đắn của con:
– Con làm như vậy là rất đúng. Con biết không, đừng bao giờ làm người đối diện của mình phải buồn, phải khóc, phải tự ái vì câu nói của mình. Đặc biệt là với phụ nữ. Con trai của mẹ giỏi lắm. Mà tại sao con không thích bạn Mai? Mẹ thấy bạn ấy cũng xinh xắn đấy, lại ngoan ngoãn, học giỏi nữa chứ.
– “Con chỉ thích mẹ thôi”, Dũng đáp nhanh như chỉ chờ được nói câu này.
Loan không biết là Dũng có hiểu được điều mình vừa nói là gì không? Nhưng mặc kệ tất cả đúng sai, nghe được câu này từ chính miệng đứa con mà mình dứt ruột đẻ ra, nuôi nấng miếng ăn giấc ngủ hàng ngày là Loan đã mãn nguyện rồi. Mọi chuyện để sau hẵng tính. Loan sau một hồi suy nghĩ liền nói với con:
– Mẹ cũng chỉ thích con thôi! Hihihihihi. Mẹ con mình thích nhau, phải hông con?
Kệ đi, chỉ là câu nói làm mát dạ đối phương thôi mà, Loan suy nghĩ như vậy mà đáp ứng con bằng câu trả lời gần mà xa, xa mà gần kia.
Dịch dịch mông tiến sát lại gần mẹ, Dũng hỏi lại câu hỏi lúc ban đầu:
– Mẹ dạy con tiếp đi, hôm qua con thích lắm mẹ ạ, con không biết tại sao nữa nhưng con muốn học tiếp mẹ ạ.
– Từ từ đã con, mẹ hứa là mẹ sẽ làm. Nhưng hôm nay chưa phải lúc con à.
– Thế mẹ con mình ôn lại bài cũ được không mẹ?
Loan ngây ngô:
– “Ôn lại bài cũ? Là sao ta?”
Dũng dụi dụi cái đầu vào một bên vú mẹ:
– Thì mẹ cho con sờ tí mẹ như hôm qua nhé.
“Trời ạ, như hôm qua nữa à? Không biết mẹ có chịu được không, ôi con ơi”, Loan thầm nghĩ khi những hình ảnh đêm qua lại phảng phất trước mắt cô. Thôi biết làm sao giờ, vú mình thì con đã sờ rồi, thêm lần nữa thì vú vẫn là vú mà có mất đi đâu. Đến tối thì cái lý cái trí mình nó chạy đâu mất rồi. Loan ngắn gọn nói với con:
– Tắt điện đi đã, quên rồi à.
Biết mẹ đồng ý, cu Dũng phấn khởi ra mặt với tay tắt điện cái rụp. Bóng tối bao trùm lấy toàn bộ căn nhà và “con” đã thế chỗ cho “người” trong cả Loan và Dũng.
Không cần giải thích, không cần trình bày, không cần hướng dẫn mà tay Dũng đã lần mò lên vú mẹ. Hôm nay chỉ là ôn lại bài cũ thôi mà, vốn là đứa thông minh, học giỏi nên chỉ cần nói một lần mà hôm nay Dũng đã chủ động như một người đàn ông, như một con đực đang vần vò con cái trước khi làm cái hành động kia.
Với Loan bây giờ chỉ là tận hưởng thành quả mà mình đã gieo trồng đêm qua. Những tiếng “ư ư ư, i, i, i, i” vô thức phát ra từ cuống họng.
Dũng dùng cả hai tay lột áo mẹ ra, kéo qua cổ vứt hẳn xuống cuối giường. Giờ đây, mẹ Loan xinh đẹp của mình đã cởi trần rồi. Dũng nhẹ nhàng nắn bóp đôi vú mẹ bằng cả hai tay. Biết bao giờ mình mới được nhìn thấy nó đây, nhưng sờ thấy sao mà sướng thế, thích mê li lên được. Vú mẹ to quá mình bóp không hết tay đây này? Vú mẹ làm bằng gì mà sao mềm mềm, mịn mịn thế nhỉ? Sao mình bóp vú mẹ mà chim mình lại cứng cứng như là đang buồn đái thế này?
– Bóp nhè nhẹ thôi con, đúng rồi, đúng rồi. Như thế phụ nữ mới thích. Đừng bóp mạnh sẽ đau là mất cảm giác lắm con biết không. Lúc khác mới cần mạnh, lúc này phải nhẹ.
– Lúc khác là lúc nào hả mẹ, sao hôm qua mẹ không dạy con?
– Đó là ở bài học sau, từ từ rồi mẹ dạy. Bài học này là phải nhẹ. Đúng rồi con ơi. Ôi, thích quá đi con ạ. Con học nhanh quá, giỏi quá.
– “Ư, ư, ư ư ư ư”, tiếng Loan rên rỉ ngày một to hơn phát ra thành tiếng.
Dũng lại xe xe hai đầu ti mẹ, cậu dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ vê vê hết núm vú bên này đến núm vú bên kia. Động tác này làm Loan cực kỳ thích thú. Loan nghĩ trong đầu mà không nói cho con biết: “con ơi, đúng rồi nữa đi, nữa đi mẹ thích lắm. Vê núm vú như vậy đúng rồi, như vậy mà vê hột le của mẹ thì có mà phọt nước lồn ra mất”. Nghĩ đến cái lồn, Loan mới để ý là nó ướt mất rồi. Vô thức Loan thò một tay xuống luồn qua quần, ôi lồn mình ướt nhoét nước thế này thì chịu sao nổi. Một ngón, rồi hai ngón, Loan lấy tay chọc chọc vào lỗ lồn của mình, nếu cu Dũng để ý có thể nghe thấy cả tiếng óc ách phát ra từ bướm mẹ nữa cơ. Chỉ là trong đêm tối không nhìn thấy mà thôi.
– Sướng quá con ơi, con bú tí mẹ đi, bú như hôm qua đi.
Loan dục Dũng bú tí mình mà tay vẫn không ngừng móc móc vào cửa lỗ lồn. Tư thế này không làm sao mà móc sâu vào trong được.
Dũng nghe mẹ dục mà với lên ngậm sâu vào một bên vú, tay kia vẫn không ngừng xoa bóp và vân vê cái đầu tí mẹ.
– I iiiiiiiiiiiiiiii, thích quá Dũng ơi, con trai của mẹ. Con nữa đi, đổi bên đi.
Dũng đổi bên nhưng như thế là khó nếu cậu còn nằm dưới. Và để thuận lợi hơn, Dũng trèo lên bụng mẹ. Giờ đây lại là tư thế thịt đè thịt, Dũng nằm trên Loan nằm dưới. Loan rút tay dưới lồn ra để khu vực háng của Dũng hoàn toàn nằm đè lên mu lồn mình.
Ôi, sao hôm nay thấy cái buồi của con cứng thế này, mình cảm nhận rõ ràng buồi con nó đang trượt trượt trên mu lồn mình. Ô, con lại đang địt mình bên ngoài đây mà.
– Hix, hix, con ơi, con làm gì thế này? Sao con lại thế. Đừng dập dập nữa, đừng dập nữa mà. Bú đi con.
Dũng không trả lời câu hỏi của mẹ. Cậu vẫn tham lam bú vú, vẫn bóp ti đều tay, nhay nhay núm vú làm Loan điếng người tê tê đầu ti, ngón chân quặp lại là lúc lồn cô co thắt dữ dội, lại là nước chảy ra. Rồi thì cái hột le lại chồi lên như đấu đầu với cái đầu buồi của con lớp vải quần.
Loan đang có cơn sướng ập đến, hai tay hai bên cô vòng qua người con đặt lên mông nó. Tay Loan trợ lực cho những cú dập ngoài quần của con. Mỗi lần Dũng dập mông xuống lồn mẹ đều là có sự trợ giúp của đôi tay đang đặt trên mông, làm cái dập trở nên mạnh mẽ hơn, chắc nịch hơn.
– “A aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, mạnh thêm tí nữa con”, Loan gấp rút.
Dũng bỏ miệng khỏi ti mẹ hỏi:
– Mẹ ơi, bú tí mạnh hơn hay mạnh hơn cái gì à.
– Mạnh đi con, địt… à không. Dập mạnh đi con. Nhanh lên con. Mẹ… mẹ… Ui ui ui ui… sướng quá…
Loan phanh từ “địt” nhưng nó cũng kịp phọt ra mất rồi.
Dũng như được trợ lực vì cái từ “địt” nói ra từ miệng mẹ, cái từ đã ám ảnh cả tuổi thơ cậu. Dũng dập mạnh mông xuống háng mẹ thêm khoảng chục cái nữa thì cậu thấy mẹ giật giật thân mình, cong mông lên hẳn mặt giường rồi rơi phịch xuống. Cậu chưa thể biết được là mẹ Loan vừa qua một con cực khoái, bài học này cậu chưa được học.
Vài phút sau, Loan lấy lại tâm trí khi nó vừa lang thang trên mây trở về. Việc đầu tiên mà cô nghĩ đến đó là: “mai trả con Trúc cái buồi giả, bây giờ không cần nữa rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro