Phần 149
2024-08-05 21:42:00
Mọi người nhốn nháo, chỉ có đội mấy anh em của Thiệp béo và Tốt cờ là yên lặng chưa động. Hưng râu biết thế càng manh động, phản ứng này của Thiệp Tốt nằm trong thỏa thuận.
Ngay lập tức cả đội thò tay ra sau lưng rút kiếm, nhưng cũng gần như ngay lập tức có tiếng thét lên, Quân ma đưa tay xuống gầm bàn rút ra 2 thanh kiếm Nhật rồi nhanh như một con sóc dậm chân lên bàn rơi xuống khoảng trống giữa bàn chủ tọa và quân của Hưng râu.
– Có Quân ma ở đây, thằng nào dám chiến giết không tha.
Là Dũng cố tình để Quân ma xuất hiện, khai báo danh tính thị uy. Dũng không muốn Quân ma sống đời ẩn dật nữa, có lợi về sau bởi mục đích sử dụng Quân ma như Dũng nói, không phải là để giết người.
Đám đệ tử Hưng râu nghe tên Quân ma cũng khựng lại. Tiếng tăm của Quân ma thì ai trong giới đều nghe đến tên cả, một đồn mười, mười đồn trăm, truyền tai thành ra có thêm mắm thêm muối nên hắn trở thành một huyền thoại trong giới giang hồ. Nghe thì ai cũng nghe, nhưng nhìn thì đúng là chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đám người khựng lại vì nghe thấy tên Quân ma và cũng là nhìn thấy vài đường kiếm Nhật sáng loáng mà Quân ma múa lúc bay trên không và thủ thế chiến đấu, cái mà chúng chỉ nhìn thấy trên phim.
Và đội của Phương sắt thì cũng gần như ngay lập tức, chỉ có chục mạng thôi nhưng mặt ai mặt nấy đều bình thản cứ như trận chiến này chỉ là trò chơi đánh trận giả lúc còn con nít, từ từ rút dao ra cầm trên tay rồi cạo cạo vào bàn tay kia, giống kiểu đồ tể chuẩn bị làm thịt lợn ấy.
Thấy đám đệ tử chùn không tiến lên xử Dũng thì Hưng râu quát:
– Chúng mày làm gì mà sợ, Quân ma là thằng nào, chúng mày biết mặt không? Nó mạo nhận đấy.
Như được kích thích, hai thằng có lẽ là sừng nhất tiến lên phía trước rồi đồng thời ngằm tim Quân ma xỉa kiếm.
– “ Vút, vút”, tiếng kiếm xé gió.
Mọi người còn chưa kịp nhìn thì đã thấy hai cánh tay rời khỏi người rơi xuống mặt đất, máu bắn ra xối xả như ống nước bị dò.
– “AAAAAAAAAAAAAA”, tiếng thét lên đau đớn.
Cả phòng mặt cắt không còn giọt máu bởi Quân ma ra tay quá nhanh, chỉ bằng một động tác như vũ công múa kiếm mà gần như đồng thời làm hai đối thủ đứt lìa cánh tay. Sự việc diễn ra không đầy 1 giây.
Hai thằng vừa bị chém còn chưa hết bàng hoàng chỉ còn kịp lấy tay kia dịt tay bị chém cho bớt chảy máu. Đám Phương sắt định nhảy vào chiến những thằng còn lại thì Quân ma giờ một kiếm lên báo hiệu dừng lại, rồi hắn nhìn vào những thằng kia và nói như kiểu con sói nói với thỏ:
– Giờ thì chúng mày biết mặt rồi đấy. Muốn chiến thì lên hết một lượt đi.
Quân ma nói xong nhưng không đứa nào dám động, cả đời giang hồ chứng kiến cảnh đâm chém, trực tiếp đâm chém nhiều rồi nhưng chưa bao giờ chúng thấy cảnh lìa tay một cách nhanh, gọn, dứt khoát như vậy, ai để ý kỹ mới thấy được đường kiếm. Và kẻ ra tay kia lại chính là Quân ma, một thần tượng của giới giang hồ trẻ tuổi, chúng đã xác định người này thật chính là Quân ma rồi. Chưa hết bàng hoàng thì Quân ma lại hét lên đánh đòn tâm lý:
– LÊN ĐI!
– “Choang, choang, choang… ” tiếng kiếm rơi xuống sàn nhà, cả bọn không ai bảo ai tự động vứt kiếm đầu hàng sau tiếng thét thách thức của Quân ma. Với Hưng râu mà nói thì cũng chả có gì là tình nghĩa, chỉ là mối quan hệ hợp đồng giữa tiền và việc. Chúng không dại vứt bỏ mạng sống của mình vì cái hợp đồng vô cảm ấy.
Chỉ có Hưng râu là đứng như trời chồng.
Quân ma lại nói như ra lệnh:
– Mau đưa hai thằng này đi viện không chết vì mất máu bây giờ.
Thế là cả bọn bế thằng kia đi, không quên nhặt theo hai cánh tay vẫn còn đang tứa máu nhìn đến ghê rợn.
Xong việc thì Quân ma lại trở về bàn và ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ còn lại Hưng râu vẫn chưa đầu hàng, hắn còn một lẽ nữa vẫn chưa dùng đến. Liếc nhìn sang Thiệp béo và Tốt cờ, Hưng râu ra lệnh:
– Thiệp béo và Tốt cờ, hai đứa còn chờ gì nữa?
Thiệp béo và Tốt cờ thì bình thản đứng dậy, Thiệp không quen nói chuyện hoa mĩ, Tốt cờ đại diện nói:
– Ông tưởng ai cũng như ông à?
Hưng râu cứng họng:
– Chúng mày… Chúng mày… lừa tao.
Tốt cờ bình thản:
– Từ ngày tôi theo Anh Xã làm ăn, chưa bao giờ Anh Xã đối xử tệ bạc với tôi, với anh em tôi. Ông tưởng ông cho tôi 1/3 nghiệp đoàn mà đủ để tôi bán rẻ lương tâm à? Giá đó chưa đủ đâu, có cho tôi cả nghiệp đoàn này tôi cũng không bao giờ làm phản ông nghe rõ chưa. Chuyện ông bàn với tôi và Thiệp béo đều được chúng tôi thông báo cho cậu Dũng. Ông sai rồi nên đầu hàng để nhận lỗi đi.
Hết mọi lẽ, Hưng râu đã thua toàn diện.
– “Đầu hàng à, tao không có nghiệp đoàn thì thằng oắt này cũng không có, chết thì cùng chết”, Hưng râu chó cùng đứt giậu, hắt nhanh chóng thò tay vào túi quần rút khẩu súng ngắn quân dụng ra rồi chĩa thẳng về phía Dũng.
Súng được giơ lên đúng tầm thì gần như đồng thời 2 cái cốc thủy tinh với lực văng cực mạnh hướng đầu Hưng râu lao tới. 1 Cái cốc là từ phía Dũng, 1 cái cốc là từ phía X.
– “Đoàng”, tiếng súng nổ nhưng trượt mục tiêu bay lên trần nhà vì bị tác động.
Loại súng này nếu chưa gạt chốt an toàn chỉ bắn được 1 phát mặc dù đạn còn nhiều. Muốn bắn liên tiếp phải gạt chốt an toàn phía trên cò súng. Nhưng Hưng râu chưa kịp làm điều đó thì bị choáng váng vì cả hai cốc lao vào đầu.
Dũng cũng nhanh không kém Quân ma, việc Hưng râu dám mang súng và sẵn sàng nổ súng chỗ đông người như thế này đúng là nằm ngoài dự liệu. Khi thấy Hưng râu thò tay vào lưng quần, Dũng đứng ở xa không kịp tác động bằng tay chân mà chỉ kịp vớ cái cốc uống nước và ném về phía đối thủ, cùng một thầy nên X cũng có phản ứng tương tự.
Ném xong cốc là Dũng cũng giống như Quân ma phản ứng bằng cách lấy bàn làm chỗ dậm chân, phi nhanh về phía Hưng râu để hắn không kịp bắn phát thứ 2.
– “Hự, bộp, aaaaaaaaaaaaaa”, Dũng điên tiết ra đòn liên tục vào người Hưng râu. Và đòn nặng nhất mà cậu từng sử dụng từ lúc ra tù đến giờ chính là dùng hai tay vỗ mạnh vào hai bên thái dương. Hết tầm tay. Đòn này chính là đòn trả thù cho bố nuôi, người đã không tiếc tiền, tiếc của cưu mang gia đình cậu và cho cậu cuộc sống như ngày hôm nay.
Hưng râu ngã bịch ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Hai người của đội Phương sắt khênh hắn ra ngoài.
Bình yên trở lại.
Thiệp béo và Tốt cờ ra hiệu mọi người ổn định chỗ ngồi để cuộc họp tiếp tục, dưới sàn, vết máu đỏ vẫn còn.
Dũng đứng dậy mở lời:
– Tôi không đánh chết Hưng râu, ông ta vẫn còn sống. Tôi đảm bảo điều đó.
Im lặng một lúc để mọi người tiêu hóa được thông tin, Dũng nói tiếp:
– Trước khi bố tôi lìa đời có nhắn nhủ tôi thay ông tiếp quản tập đoàn, điều ông trăn trở nhất chính là cuộc sống của mọi người ở đây. Chúng ta đi làm ăn cũng là vì mưu sinh, vì lo cho gia đình mà thôi. Tôi tuy phận là con nuôi bố mẹ nhưng tôi coi bố mẹ nuôi như bố mẹ đẻ của tôi. Tôi sẽ thay bố tôi tiếp tục gánh vác nghiệp đoàn, làm cho nghiệp đoàn ngày càng phát triển.
Lại dừng một lúc để mọi người suy nghĩ, Dũng nói tiếp:
– Bây giờ, tất cả mọi người ngồi đây. Dũng tôi xin hỏi, ai không đồng ý tôi là chủ nghiệp đoàn có thể đứng dậy ra về. Tôi hứa sẽ giải quyết lương lậu, tiền nong ngay lập tức. Ai đồng ý thì ở lại cùng tôi xây dựng nghiệp đoàn vững mạnh, để gia đình chúng ta được yên ổn, được no ấm.
Dũng im lặng một lúc để xem có ai đứng dậy không. Nhưng không một ai đứng dậy. Vậy là mọi người đã coi Dũng chính thức là chủ nghiệp đoàn rồi.
– Cảm ơn tất cả mọi người. Hãy là anh em của nhau. Tôi xin hết.
Một tràng pháo tay vang rền giữa trong gian phòng kín của hội trường, trên trần còn có vết đạn, dưới sàn nhà vẫn còn vệt máu loang. Dũng đã chính thức là của nghiệp đoàn Trần Thưởng, nghiệp đoàn buôn lậu của Hải Phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro