Phần 20
2024-07-31 14:21:46
Một ngày mưa tầm tã của tháng 9, tôi thở dài vất vả đạp xe chậm chạp trong mưa, khi bị những cơn gió chết dẫm, cố tình ghì tôi xuống mặt đường, làm cho bánh xe tôi chẳng thể bon bon đi lại trên đường một cách dễ dàng…. Ghé ngang trạm xe bus gần trường, tự nhiên tôi nghe với có tiếng gọi mình, loáng thoáng trong mưa, câu được câu không, nhưng đủ để tôi hiểu….
– Êh, cậu ơi, cậu cho tớ đi nhờ một đoạn vào trường cùng nhé!
– Ừ, cậu lên đi…. – Tôi cười!
Mái tóc của cô nàng ướt nhẹ, vẻ như chiếc ô trên tay không đủ để che đi cái sự khắc nghiệt của thời tiết, bảo vệ cho một cô nàng yếu đuối và mỏng manh kia. Rất lạ, cảm giác này, và người ngồi sau xe tôi, có gì đó rất quen thuộc… giống như tôi từng gặp ở đâu đó… từ rất lâu rồi….
– Xong, đến nơi rồi, mời cậu xuống xe! An toàn nhé! – Tôi nói khi vừa đỗ xe xuống cổng trường… cái trường tôi dù mưa hay nắng cũng đều bắt học sinh dắt xe từ cổng vô bãi gửi, lên tôi đành bắt cô nàng xuống đây, không thì đã đèo cô nàng chạy thẳng vô hành lang lớp học cho nó nhanh rồi.
– Ừ, hihi, cảm ơn cậu, mà….!?
– Sao, có gì ak? – Tôi ngơ ngác hỏi.
– Òh, không sao, chào cậu nhé!
– Ừm… – Rồi tôi cũng gửi xe vô bãi rồi chạy thẳng lên lớp, thoáng nhìn cái bóng dáng ấy, thật lạ!
Trời phù hộ tôi, khi vừa bước vô lớp, mấy thằng bạn đã lôi đầu tôi ra góc lớp tra hỏi, rằng mày đèo ai, tiến tới chưa, tên gì, lớp nào, có xác định lâu dài không, tôi thì quay ngoắc đầu rủa thầm rằng, chúng mày thấy gái là sáng mắt lên, tao có biết nó là đứa quái nào đâu! Nhưng nói vậy chẳng có đứa nào thèm tin, chúng nó luôn miệng nói tôi dấu chúng nó những điều thật mờ ám! Qủa thật đúng là mờ ám thật, hờ hờ!
Tiết học cứ trôi qua, với tôi giống như vô nghĩa, khi cứ bắt đầu giờ học là tôi lạ ngó nhìn đồng hỗ và đếm ngược, và cái khả năng ấy của tôi rất có tiềm năng, cứ tiết nào bảo vệ không đánh trống báo hết giờ, hay đánh trống muộn tôi đều biết, và đồng hồ ở lớp nhanh hay chậm bao nhiêu phút tôi đều biết rõ, vì thế mà… cứ mỗi lần thay pin đồng hồ, tôi đều nhận thay cho cả lớp, và cố tình vặn cho đồng hồ sớm đi 5 phút cho nó sướng con mắt!
Tiết anh văn, cả lớp tôi hết tất cả đều bất ngờ khi một cô giáo mới bước vào, lòng tôi nghẹn ngào và biết rằng sắp có biến…
– Cô này nhìn mặt sát thủ thật! – Thằng Đô nói thầm…
– Mày nói nhỏ thôi, cô nghe thấy thì mày mất luôn thủ đấy! – Tôi đâm hoảng… cô giáo gì mà vừa vào lớp, không chào, không cười lấy một lần với học sinh, mặt lầm lỳ khiến lớp tôi khá chột dạ, thầm mong chỉ là dạy thay cho cô Dương dạy anh văn bọn tôi vài tiết trước, chỉ nếu dạy luôn chúng tôi đến hết năm thì có mà…. Nghĩ nữa chắc tôi ngã lăn ra lớp vì tá hỏa mất.
Rồi thì cả lớp tôi đang rộn ràng vì có người dạy thay, thì cũng câm nín vì người này chẳng dễ tính một chút nào, thể hiện bằng hành động:
– Cô cậu nghĩ đây là cái chợ à?
– …… ! – Còn gì ngoài im lặng… lớp tôi ai nấy đều sợ cô như sợ… Cọp!
– Giờ tôi sẽ thay cô Dương dạy các em môn anh văn trong năm…
– Ồh ….. !
– Tôi nói trước, lớp nào mà tôi dạy, thì đều bảo tôi là một cơn ác mộng, nên tôi mong lớp này biết và học hành cho nghiêm túc, phải chép bài đầy đủ, dù có hiểu cái gì hay không?
– ……. ! – Vẫn chẳng có gì ngoài im lặng!
– Lớp trưởng lớp báo cáo sĩ số lớp nào?
Rồi con nhỏ lớp trưởng đứng dậy báo cáo tất tần tật với cô Anh mới…. lớp tôi thì thầm nhỏ với nhau… tôi nghe thoáng thằng Minh ngồi trên mình nói:
– Em cũng sẽ là cơn ác mộng của cô khi em là học sinh của cô! – Vâng, bạn tôi rất cứng!
– Mày giỏi nói to nên…! – Thằng Đô lên tiếng…!
– Thế lại bá quá! – Nó thanh minh…
– Ờ, bá …
– Mẹ, không ngờ giữa một nơi thanh lịch văn minh, một nơi công cộng, phồn hoa, người người sáng ngời tư tưởng như ở trường học lại có thể sinh ra một sát thủ như cô anh này nhỉ, đáng báo động thật! hờ hờ. – Tôi làm mặt như muốn sụ xuống đến nơi…. ấy vậy mà…
– Cậu ngồi cuối lớp ăn trưa nay ăn nhầm cái gì mà mặt mày sụ xuống thế kia…! – Và tôi đã ằm trong tầm ngắm của cô! ÔI, chết mất!
– Dạ, nắng quá mà cô, em ngồi ngay cửa sổ mà! – Tôi chữa cháy, rồi đóng cửa sổ lại. không thì đến là thiên đỉnh nhục với mụ này.
– Tôi biết anh nghĩ gì, nên đừng co lý do này nọ…! – Vâng, tính năng rất sát thủ….!
Hết tiết anh văn, mấy thằng con trai đứa nào đứa nấy ôm nhau khóc thét, khi lần lượt đứng cùng nhau đến mục chân ở góc lớp, ả này mời từng thằng nên làm bài tập, mà còn làm 2 bài dài ngằng trong vòng 15 phút, khi trống trường vang lên, chúng tôi còn chưa hết run khi nhìn bóng dáng cô anh văn mới bước ra khỏi cửa lớp…
– Mẹ, tý nữa thì tao …. Ra mẹ quần rồi, sợ vẫi linh hồn. – Thằng Kiều nhăn mặt nhìn bọn tôi.
– Đéo gì mà thanh niên yếu thế! – Thằng Hải đánh bài hiểm.
– Yếu cái sê sê, đánh nhau không? – Thằng Kiều nói đùa.
– Oánh mẹ đi, bọn mày làm chứng cho hai thằng tao đấy! – Thằng Hải hùng hổ, vắn ống tay áo lên, rồi nhìn thẳng vô mắt thằng Kiều thách thức.
– Ừm tao làm chứng cho! – Tôi cười nham nhở…!
Và cả thằng Hải lẫn thằng Kiều bị bọn con trai chúng tôi vật ra tra tấn giữ dội, Trong khi tất cả đang mong chờ hai đứa đồ sát nhau thì chúng nó lại nháy mắt nhau rồi chơi oẳn tù tỳ ngay trước mắt chúng tôi, làm ai trong bọn tôi tức điên nên vì mất hết cả kịch tính. Vậy là quyết định combat làm quả đắpbờcin luôn hai thằng này!
Vậy đấy, hết giờ ra chơi tiết 3!
Tiết 4, tôi ngủ ngon thật, ngủ trong lớp từ đầu tiết đến cuối tiết mà không ai nhắc, đến giờ ra chơi tiết 4 mới rá hỏa khi Nguyệt ra ý tôi đã được xác định trong sổ đầu bài! Tôi mới khóc thét với cô chủ nhiệm mong cô tha thứ cho em vì hành vi ngủ trưa đúng giờ của mình.
Ra chơi tiết 4, tôi rầu rĩ phóng xuống căntin, mua lấy chai nước, đã lâu rồi tôi không xuống đây, nên giờ hơi cảm thấy không quen với sự tấp nập của thiên đường ăn uống trong trường học!
– Êh, hì…. – Một cái vỗ vai nhẹ từ đằng sau, tôi ngơ ngác quay mặt lại, và chẳng thể nhớ nổi người con gái trước mắt mình là ai… nhưng theo phản xạ, tôi cười nhẹ lạ và ừ lấy một câu!
– Sao vậy, không nhận ra tớ à?
– Ừm, đúng như cậu nói đó!- Tôi lại cười. Thoáng hoảng hốt khi thấy thằng Giang với thằng Đông đi ngang qua chỗ mình, rồi cười cười với tôi đến là nham hiểm, thể nào lát nữa lại phải trình bày này nọ với nó về cô nàng trước mắt tôi.
– Hồi sáng đó, có mưa đúng không nhỉ? – Cô nàng nháy mắt.
– À, tớ nhớ rồi, hóa ra là cậu!
– Còn ai nữa, sáng nay cậu còn giúp ai khác ngoài tớ à?
– À không, chỉ là cậu che ô kín đáo thế, tớ chẳng thấy nổi mặt cậu ra sao? – Tôi chữa cháy! – Mà uống nước chứ! – Tôi đưa chai nước ra trước mắt cô nàng, lòng đến là tiếc hùi hụt.
– Không, mình vừa uống với mấy đứa vợ mình xong, chỉ chào cậu thôi, khi khác mình nói chuyện tiếp nhé! – Cô nàng ra ý tạm biệt tôi. Tôi biết ý vẫy tay trước rồi nói!
– Vậy khi khác, nói chuyện, chào cậu!
Nhìn theo bóng dáng ấy, khuất dần vào hành lang các lớp học, sự bất lực ấy, khiến cho trí nhớ của tôi đang mơ hồ trước những điều gì đó….
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro