Phần 2
2022-10-08 20:39:00
Hết giờ, cả lớp ra về nhưng tôi phải ở lại trực nhật theo ca. Khi cả trường chỉ còn loáng thoáng vài người thì tôi mới dắt được cái xe để về nhà. Nhưng xui xẻo thay, khi vừa đi được khoảng một cây thì trời bắt đầu đổ mưa. Mưa to như trút nước, dồn dập, ầm ĩ, từng cơn gió mạnh lướt qua làm làn sương mưa trắng xóa dập dìu tựa như từng đợt sóng. Tôi còn không mang áo mưa nên đã nhanh chóng trốn vào dưới cái bảng thông báo có mái hiên của một căn nhà gần đó chìa ra che lấy, bên dưới có một cái ghế ngắn. Nó khá khuất nên ít người để ý và hay tới đó. Tôi từng được bố cho trốn dưới đây vài lần khi chở đi chơi về mà gặp mưa nên khá quen thuộc. À mà còn một người nữa cũng biết chỗ này, tôi từng chơi trốn tìm cùng cô ấy sau tấm bảng thông báo khi đi khu vui chơi ở gần đây về.
– Có lẽ còn mưa to lắm đây.
Tôi lầm bầm đầy khó chịu.
Bỗng nhiên từ phía xa một chiếc xe đạp khác chạy đang chạy tới đây. Người cưỡi nó có vẻ đang rất chật vật khi chỉ có thể lái bằng một tay.
Tôi khẽ nhích người sang một bên, kéo chiếc xe đang chắn trước ghế ra một đoạn, tôi không muốn nó bị dính nước mưa chút nào cả. Khoảng hở vừa đủ, cô ấy nhanh chóng dắt xe đặt ngay trước chỗ ngồi của mình rồi nhẹ nhàng dựa lưng vào tấm bảng khi hạ xuống.
Tại sao cô ấy bây giờ mới đi tới đây thì tôi không biết, cô ấy về trước cả tôi cơ mà nhỉ?
Cả hai yên lặng một lúc lâu, chỉ còn âm thanh rơi đều đặn tiếng mưa. Tôi không muốn bắt chuyện chút nào cả, không biết mình phải nói gì, nhưng cô ấy lại khác. Hít vào một hơi dài như để lấy sự can đảm, cô cất tiếng:
– Tuấn!
Tôi giật mình quay sang…
– Ông… Ông ghét tôi à?
– Hả?
Mặt tôi nghệt ra, tròn xoe mắt nhìn. Luôn có một điều mà các bạn phải nhớ là dù mình cố tỏ ra nghiêm túc tới đâu thì khi gặp đứa bạn thân, cái biểu cảm ấy không giữ được bao lâu đâu. Có lẽ tôi cũng không thể thoát khỏi cái định luật cơ bản ấy rồi.
– Thì… Thì… vì ông bây giờ khác quá. Ông không còn… nói chuyện với tôi nữa.
Trông cô ấy bây giờ trông khá là dễ thương. Hai bên má thì đỏ bừng lên, đôi tay quơ qua lại loạng chạng. Cô ấy vẫn luôn như vậy khi ngại ngùng.
Nhưng quan trọng hơn hết là bây giờ tôi không biết mình phải trả lời ra sao cho hợp lý cả.”Vì tớ thấy sợ tình bạn chúng ta sẽ dần thành tình yêu và tớ thấy nó áp lực quá nên tránh xa cậu”. Làm ơn đi! Cô ấy sẽ cười vào mặt tôi mất. Ai mà chả cần chút sĩ diện trước mặt bạn mình chứ.
Quá lúng túng vì câu hỏi này, tôi yên lặng một lúc lâu. Chưa bao giờ trong cuộc đời tôi thấy mấy hạt mưa rơi chậm như vậy.
– Con xin cha trên trời có linh có thiêng giúp con vượt qua kiếp nạn này.
Tôi cầu khấn thầm trong đầu.
Mặt thì ngày càng tái xanh, còn cô ấy thì bây giờ thì khuôn mặt đã đỏ hồng lên như mấy cục than mà bác Hải đầu ngõ đốt mỗi sáng vậy.
Kỳ diệu thay, một âm thanh vang lên phá vỡ cái không khí bối rối này. Nhưng nó có vẻ không… ừm… nữ tính cho lắm.
Ọccccc~ Ọccccc~
Biểu cảm của cô nàng đơ đi một khoảnh khắc. Sau đó là một loạt hành động mà tốc độ xử lý của não tôi còn không theo kịp.
Cô nhắm mắt lại, ngồi vào ghế rồi hít thở một cách đều đặn, thi thoảng có hé mắt ra một khoảng nhỏ xem tôi có nhìn không rồi vội vã đóng lại như đứa trẻ con sợ bị mẹ bắt gặp khi ăn vụng. Nghe hơi bất thường nhỉ? Tuy nhiên nó lại khá bình thường với tôi, không biết cô có làm vậy với ai khác ngoại trừ bố mẹ không nhưng hồi xưa cô ấy hay làm trò này để chữa thẹn lắm. Không ai lại đi tranh luận và bắt tội người đang ngủ mà. Với bình thường thì giờ này tôi đã thức dậy sau một giấc ngủ trưa, chuẩn bị đi học rồi, chứ đừng nói tới việc ăn. Tôi cũng thấy hơi đói bụng rồi. Cũng may là sáng nay mình đã mua luôn một thể.
Tôi lấy túi xôi ăn dở trong cặp ra cùng một tờ giấy vở. Tay nhanh chóng chia xôi thành hai nắm bằng nhau. Nếu của tôi mà to hơn cô ấy thì cũng kỳ, mà nếu bé hơn thì kiểu gì cũng bị “đè ra” nhồi vào miệng thôi.
Chần chừ một chút, tay tôi nhéo nhẹ má nàng, cầm nắm xôi trên giấy và quơ qua lại…
– Có dậy ăn không, con sâu ngủ này.
Không hiểu sao mà bản thân tôi lại tự nhiên nổi hứng thích đùa ngay lúc này. Không sao đâu nhỉ? Đây chỉ là tình bạn thôi mà, tôi luôn tự ép bản thân suy nghĩ rằng trong 3 năm không gặp nhau thì quan hệ của chúng tôi đã sớm không còn rồi. Nhưng hôm nay nghe những câu hỏi đấy thì tự nhiên lòng tôi lại thấy nhẹ nhõm lạ thường. Hy vọng ư? Nhưng về cái gì cơ chứ? Tôi biết rõ bản thân mình hơn ai hết. Đúng là tôi yêu nàng nhưng liệu tình cảm ấy sẽ đi về đâu? Với một kẻ mà bản thân mình hiện tại còn lo chưa xong, tương lai thì mịt mù vô hướng thì cuộc đời sau này của cô ấy sẽ hạnh phúc ư? Không hề, vì vậy tôi mới né tránh, vì tôi sợ hãi phải có thêm trách nhiệm. Tôi… hèn nhát và thảm hại như vậy đó, đến cả tình yêu của mình còn không dám theo đuổi.
Trong khi tôi còn ngổn ngang những bó tơ lòng thì cô ấy đã mở to hai mắt sáng như đèn pha rồi, đương nhiên là từ lúc tôi chia xôi thì nàng đã thấy rồi, nhưng chả nhẽ đang giả vờ ngủ thì lại dậy “Cho tớ xin miếng” à, ngại chết mất ~.~
– Hì… Hì…
Hai hàm răng trắng đều như bắp khẽ hé, từng hồi âm thanh như tiếng chuông bạc ngân nga. Cô ấy cười, một nụ cười mà khiến cho dù là bông hoa đẹp nhất cũng phải ảm đạm đi đôi phần. Tôi như si ngốc ngắm nghía nó.
– Bà cười gì vậy?
– May quá rồi nhỉ, úng a ẫn à… ạn…(chúng ta vẫn là… bạn…)
Vế sau thì do vừa nói vừa ăn nên tôi nghe chữ được chữ không, nhưng chữ cuối hình như cô ấy hơi ngập ngừng chút rồi mới nói ra.
– Đừng vừa ăn vừa nói chứ, bà vẫn không bỏ được thói đấy à?
– Ông thì biết gì, chỉ trước mặt người quen tôi mới vậy thôi. Chứ tôi ra dáng thiếu nữ rồi đó.
– Thế thì “thiếu nữ” cho tôi hỏi cái gì dính bên mép thế?
– Hả?
Cô nàng đảo cặp mắt một vòng trông vô cùng tinh nghịch rồi bất chợt lao lên kéo tay áo tôi và dùng nó lau miệng.
– Sạch òi…
Nếu có ai bây giờ ở lớp mà thấy thì không biết họ sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ? Đây mà là hành động của một học sinh nữ hiền dịu, nết na chắc. Tôi thì cũng không muốn ai nhìn thấy cô ấy thế này chút nào cả, có lẽ là một chút ích kỷ thôi nhỉ?
Mưa yếu dần rồi, cuộc trò chuyện hâm nóng dần lại tình bạn của bọn tôi. Nhưng liệu cơn mưa tạnh, mọi thứ sẽ về lại như cũ chứ? Cơn gió đáp lại câu hỏi của tôi. Không biết từ bao giờ đám mây mưa đã bị thổi ra xa chỗ chúng tôi, tạo nên một làn ranh giới mưa kỳ diệu. Tôi biết mình nên làm gì nhưng lại không đủ can đảm để nói ra. Nuối tiếc vì không thể nói thật tình cảm của mình nhưng lại tự mâu thuẫn bởi trách nhiệm của bản thân đang có và sẽ có. Cơn mưa đi xa dần khiến lòng người càng thêm vội vã. Những giọt nước còn sót đọng lại trên cây dây leo uốn lượn rủ xuống từ căn nhà ở cạnh bên. Nó sáng lấp lánh, trong như hạt ngọc vậy. Giọt nước? Hạt ngọc? Bố tôi từng nói với tôi về điều này rồi nhỉ, tại sao mà tôi lại quên mất nó cơ chứ?
Đó là một ngày mùa xuân tại bệnh viện sau cơn mưa. Nhìn ra cửa sổ, ngắm những cành lá xanh ngắt sau cơn mưa, bố đã nói với tôi:
– Con nhìn này, thấy những giọt nước kia không? Chúng cũng như cuộc đời của mỗi con người vậy, tuy đều tồn tại một khắc ngắn ngủi so với thế giới này, là một thứ bình thường nhưng lại mang trong mình vẻ đẹp của những viên ngọc. Ai sống cũng có ý nghĩa của riêng mình, cuộc đời tuy không phải luôn tốt đẹp nhưng nó ngắn ngủi, chúng ta phải trân trọng nó, đừng như ta. Thời gian còn lại của ta chỉ còn tính bằng tháng thôi nhưng vẫn chưa làm được gì nhiều cho hai mẹ con cả, vẫn còn nhiều luyến tiếc. Bây giờ con còn nhỏ, chưa hiểu được những lời đó nhưng có lẽ sau này con sẽ cảm nhận được những gì bố muốn truyền đạt. Cố sống cho thật tốt vào nhé…
Phải rồi Tuấn! Mày sợ cái gì cơ chứ. Cứ thử một lần đi. Mày liệu có đang thật sự “sống” không? Tương lai liệu sẽ ra sao còn không biết, sao ta không thử một lần. Tất cả nỗi lo trước giờ đều do bản thân tự ép buộc mình nhận thì tại sao không thể bỏ chúng qua một lần mà.
– Nguyệt Chi!
– Ông có chuyện gì vậy?
– Mưa bên này tạnh rồi nhưng bên kia vẫn còn, bà muốn theo tôi tới một chỗ không?
– Được thôi, bố mẹ tui hôm nay về buổi tối mà.
Thế là hai chúng tôi lấy xe, cùng nhau đi dọc theo dãy phố. Cho tới khi những con đường chật chội khuất dần phía sau. Chúng tôi dừng chân tại đỉnh của một con đường vượt qua dãy đồi.
Từ đây, tôi có thể thấy được bầu trời rộng lớn, cảm nhận những làn hơi nước thổi qua. Những cơn gió chứng kiến câu chuyện của tôi và nàng đã lướt qua mà không ngoảnh lại, đem câu chuyện này hòa vào một phần thế giới, đưa những nguyện vọng, cảm xúc ấy lên tới bầu trời, chấm phá bức tranh âm u trên kia bằng những tầng mây trắng phía sau. Cho ánh sáng yếu ớt mùa đông có thể chiếu xuống, hòa tan cùng với giọt mưa tạo nên một dòng thác bạc đổ xuống từ cầu vồng. Một khung cảnh hùng vĩ, khơi gợi ước muốn mà ai cũng từng có – chạm tay vào bầu trời.
Nàng cũng sững sờ nhìn cảnh này một lúc thật lâu.
– Tớ có một chuyện muốn nói với cậu từ rất lâu rồi.
Nàng dường như đoán được đó là điều gì. Khuôn mặt lại được đánh hồng đầy e thẹn.
– Tớ cũng vậy… chúng mình cùng nói nhé…
Cả hai hít vào một hơi thật sâu, như đạt được sự tương thông về suy nghĩ. Bọn tôi nói ra cảm xúc thật sự trong lòng mình.
– ANH YÊU EM…
– EM YÊU ANH…
– Tên ngốc nhà anh! Anh có biết em chờ cái ngày này 6 năm nay rồi không?
Cô ấy ngước mặt lên nhìn tôi, khóe môi treo một nụ cười mãn nguyện đầy hạnh phúc, mày liễu uốn nhẹ phía trên đôi mắt đã ướt đẫm nước. Từng giọt ngọc lệ chảy xuôi rơi xuống áo tôi. Tôi cũng không biết từ bao giờ mà mắt mình nhòe đi. Lần đầu tiên trong 6 năm qua mà tôi cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm tới vậy, lần đầu tiên mà tôi được “sống” lại, sống cho mình. Áp lực ấy tan cùng mây đen của bầu trời, khiến cho linh hồn đã khô kiệt của tôi sáng lại màu sự sống.
Bây giờ trong thế giới trong mắt tôi chỉ là em thôi. Tôi cúi xuống, em chậm rãi ngước lên. Ngượng ngùng nhưng đầy say đắm, tôi chạm phải bờ môi mềm mại của nàng, nàng rụt rè nhưng không chịu rời. Cả hai còn vụng về, thiếu kinh nghiệm nhưng với chúng tôi, đó là nụ hôn tuyệt nhất thế gian này. Thời gian như đọng lại ngay khoảnh khắc ấy. Đã bao lâu trôi qua cả hai cũng không nhớ nữa. Đến khi tách môi ra vẫn còn luyến tiếc khôn thôi.
– Em gảy đàn cho anh nghe nhé. Bế em ra chỗ xe đạp đi.
– Em vẫn luôn như vậy.
Từ trong chiếc cặp, em lấy ra một chiếc đàn guitar nhỏ bằng gỗ mà khi xưa tôi cũng thấy em hay chơi. Đó là món quà mà bố và mẹ em đã cùng nhau làm nó cho em.
– Anh có biết sao hôm nay em lại về muộn thế không?
– Em muốn cầm nó đi hát một bài tặng sinh nhật anh đó tên ngốc~
– Nhưng sinh nhật năm nay anh có quà to hơn rồi mà.
– Cái gì vậy?
– Em.
– Nhận quà nhỏ trước đi không em dỗi đấy.
Em nũng nịu như một chú mèo nhỏ, rúc vào người tôi. Cầm cây đàn và cất tiếng.
Tiếng đàn khẽ vang lên…
Chỉ mình tôi và em nghe thấy.
Gió hòa cùng nhịp điệu…
Khúc khích chuyện tình đôi ta.
Lững lờ áng mây trôi, à còn hạt nước…
Tĩnh lặng lưu trữ nét em cười.
Ánh mặt trời tắt dần, nhuộm mây trời một màu hồng đào. Chúng tôi cùng nhau rời xa dần ngọn đồi. Thầm khắc ghi khung cảnh ấy vào sâu trong trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro