Phần 91
2024-04-03 03:52:00
Khoảng hơn bốn giờ sau, sau khi Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh tỉnh dậy, đi rửa mặt mũi chân tay, từng người lấy lại tinh thần tươi tỉnh, sáng láng như thường ngày. Chào bố mẹ Lương Thần một tiếng, hai chị em nhà họ Diệp và Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa xuống dưới nhà, ngồi lên xe cảnh sát của Lương Thần. Một nam bốn nữ theo như kế hoạch đã định tiến về đường đi chợ đêm.
Thời tiết ấm dần, lại vào kỳ nghỉ mồng một tháng năm, chợ đêm ở sườn đông tòa nhà thương mại huyện Tây Phong lại ồn ào náo nhiệt. Quần áo nam nữ, vật dùng hàng ngày, đồ chơi trẻ em, các quầy hàng trải dài con đường trăm mét, đúng là một cảnh tượng vào đêm ở thời khắc chuyển mùa.
Đồ ở chợ đêm phần lớn là rất rẻ. Quần áo thì không nói, mua một món đồ chơi nào đó, như đồ thủ công mỹ nghệ bằng sứ rất đơn giản. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh dắt tay nhau đi phía sau Lương Thần, hào hứng vừa đi vừa ngắm. Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa cũng kéo tay nhau hết nhìn đông lại nhìn tây, không ngừng ngồi lại những quầy hàng chọn lựa đồ.
Liêu Dương và Long Nguyên trươc đây cũng có chợ đêm như thế này nhưng vì sự mở rộng những trung tâm phồn hoa, sự chỉnh lý và quy hoạch đất sử dụng, những đoạn đường trăm mét giống ở Tây Phong đã bị xây thành những con đường bộ lớn của thời đại mới mang diện mạo của thành phố, đồng thời cấm mua bán như chợ đêm.
Rất đông người đi chợ đêm. Nam nữ già trẻ kéo nhau đến chưa hẳn là cố ý đến mua đồ. Đối với rất nhiều người, đi chợ đêm là một thói quen hoặc là một cách để giết thời gian.
– Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?
Ánh mắt Diệp Thanh Oánh bị một tượng điêu khắc bằng gỗ trên vỉa hè thu hút, dùng ngón tay trắng như tuyết chỉ chỉ, dõng dạc hỏi.
Ông chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Nhìn thấy cô gái như tiên nữ cái mồm thường ngày vẫn luôn nhanh nhảu đột nhiên trở nên lắp bắp:
– Hai mươi tệ…
Sau khi tỉnh lại liền đỏ mặt nói:
– Mười năm tệ cũng được!
– Không thể rẻ hơn nữa à?
Diệp Tử Thanh đứng một bên mỉm cười hỏi. Hai chị em bình thường tiền tiêu vặt cũng tính đến hàng vạn hàng nghìn, đương nhiên không để ý đến chút tiền cỏn con này. Nhưng bất luận là phụ nữ hay thiếu nữ đều có sở thích trời phú đó là mặc cả. Dùng ít tiền nhất mua đồ thích hợp nhất có thể làm những người con gái có cảm giác chiến thắng rất đặc biệt.
– Mười, mười tệ!
Người đàn ông trung niên cảm thấy hai mắt của mình không đủ để nhìn, lúc nhìn cô gái mặc váy tím, lúc nhìn cô gái mặc áo trắng. Sống hơn bốn mươi năm rồi, lần đầu tiên y nhìn thấy những cô gái xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả những minh tinh trên tivi.
– Trả ông tiền!
Diệp Thanh Oánh rút trong bóp da một tờ tiền đưa cho người đàn ông trung niên, sau đó cúi xuống cầm tượng điêu khắc bằng gỗ mà cô thích lên, quay lại mỉm cười đưa ra trước mặt Lương Thần, nhẹ nhàng nói:
– Tặng anh này!
Đó là một bức tượng điêu khắc bằng gỗ khó có thể nói được đã chế tác tinh xảo thế nào. Hình tượng là một búp bê nam mặc bộ quân phục cảnh sát rộng thùng thình, đầu đội mũ cảnh sát lệch, thậm chí vẫn còn đang chảy nước mũi, nhoành mồm không có răng cửa, cười một cách vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
– Cảm ơn!
Lương Thần ngẩn người ra, sau đó cười đưa tay đón lấy tượng điêu khắc bằng gỗ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp có chút ngượng ngùng của cô. Trong khoảnh khắc bốn mắt gặp nhau, hai người họ dường như quên hết những người qua lại xung quanh, mặc cho những rung động tự nhiên lướt qua.
– Khụ! Khụ!
Diệp Tử Thanh không cam tâm bị lãng quên cố ý ho nhẹ hai tiếng, giọng điệu ê ẩm nói:
– Đầu mày cuối mắt, không còn thấy ai nữa rồi! Tiểu Oánh Oánh, chị cho em biết, chị ghen tị rồi đó!
Diệp Thanh Oánh đỏ mặt, kéo cánh tay của Diệp Tử Thanh cùng cô đi tiếp về phía trước. Cùng lúc đó Hàn Toa Toa và Lan Nguyệt từ phía sau chạy lên kéo tay áo Lương Thần nói:
– Anh họ, em thích một đồ chơi mỹ nghệ, mau mua cho em đi!
Sở thích của Hàn Toa Toa rất độc đáo. Cô thích một búp bê bà già mặc váy dài, dung mạo xấu xí. Lương Thần trả tiền, rồi hỏi Lan Nguyệt có thích gì không, Lan Nguyệt đỏ mặt, chỉ vào bức tranh dán tường hình một đôi nam nữ dựa sát vào nhau.
Thỏa mãn nhu cầu của hai cô bé xong, Lương Thần cảm thấy dường như cũng nên mua gì đó cho Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh. Đồ ở đây đều không đắt, cơ bản là mới mẻ và dễ chơi. Bước nhanh vài bước đuổi kịp hai chị em nhà họ Diệp, nhìn thấy hai người đang dừng chân trước một quầy trang sức bằng bạc.
Được làm nổi bật bởi những tấm vải đỏ xung quanh, đồ trang sức tinh khiết màu bạc đặc biệt tinh xảo chói cả mắt. Vòng cổ, nhẫn, vòng tay vòng chân, châm, cái gì cũng có. Hơn nữa những hình dáng khác nhau được làm rất tinh xảo thu hút không ít những cô gái dừng chân đứng lại xem.
Hai chị em nhà họ Diệp vừa đến đã làm những thanh niên xung quanh không khỏi thốt lên kinh ngạc. Từng ánh mắt không hẹn mà gặp đều tập trung trên người hai cô gái không cùng tính cách nhưng cùng là những tuyệt sắc của nhân gian.
Diệp Thanh Oánh chọn một chiếc vòng tay bạch kim pha bạc tinh khiết. Còn Diệp Tử Thanh lại chọn một chiếc vòng chân xinh xắn cùng bộ. Chọn xong rồi, hai chị em ai cũng không có ý trả tiền đều vô tình cố ý dùng đôi mắt đẹp liếc người đàn ông bên cạnh.
Lương Thần lập tức hiểu mình nên làm gì do đó bước lên trả tiền. Hôm nay là ngày giảm giá những đồ bằng bạc, hai đồ trang sức đó chỉ mất hơn tám mươi tệ làm những trai gái xung quanh đều có ánh mắt khinh thường. Những người đàn ông thì nghĩ, nếu mình có bạn gái xinh đẹp như vậy dù thế nào cũng không tính toán, vàng, bạc, ngà voi, phỉ thúy, mã não tùy sức chọn. Còn những người con gái lại thấy người đàn ông trả tiền thật keo kiệt, mua đồ trang sức cho người yêu mà đến cửa hiệu vàng cũng không dám, lại dẫn đến những quầy ven đường.
Đi dạo chợ đêm một vòng, Lương Thần dẫn chị em nhà họ Diệp, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa rẽ vào một con đường khác thưởng thức những quà vặt.
Vào quán mì, hắn và bốn cô gái đều gọi mì thịt bò hương cay, thêm mấy đồ ăn kèm.
Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh vừa ăn mì vừa lấy tay quạt quạt, cái miệng nhỏ đầy mỡ không ngừng thè lưỡi ra. Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa thì mặt không biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào toát hết mồ hôi nhưng vẫn kêu mì không đủ cay.
Lương Thần cảm thấy thật kỳ lạ. Chẳng phải nói thường xuyên ăn cay không tốt cho da sao? Bốn cô gái trước mặt xem ra đều thích ăn cay nhưng da lại mịn màng trắng nõn. Xem ra vốn không cần lo mọc mụn hay gì đó…
Ra khỏi quán mì, lại đi dạo một lúc. Lương Thần nhìn đồng hồ mới bảy giờ ba mươi, còn lâu mới đến thời gian hẹn gặp Lý Nha Nội. Ngẫm nghĩ một chút, hắn hỏi ý kiến bốn cô gái. Kết cả cả bốn người đều thống nhất đi Thời Gian Vàng hát karaoke, sau đó chờ Lương Thần bàn chuyện xong thì cùng nhau về.
Lái xe cảnh sát đến Thời Gian Vàng, dẫn bốn cô gái vào đại sảnh xanh vàng rực rỡ. Vị giám đốc luôn làm Lương Thần cảm thấy phiền chán Giang Dịch Thành vội vàng chạy đến, cúi đầu khom lưng nói:
– Sếp Lương, anh đến sớm rồi, Bân thiếu gia vẫn chưa đến!
– Tôi dẫn vài người bạn đến chơi một lúc. Phiền giám đốc Giang cho một phòng!
Lương Thần thản nhiên nói.
– Không phiền, không phiền!
Giang Dịch Thành cười xu nịnh, sau đó quay người dặn dò một nữ nhân viên phục vụ:
– Dẫn sếp Lương đến phòng dành cho khách vip chữ “Hào”!
– Anh họ, anh thật uy phong đó!
Hàn Toa Toa liếc nhìn viên giám đốc gần như đang cung kính quỳ gối, ghé vào tai Lương Thần nói nhỏ.
– Không phải anh uy phong mà là bộ trang phục anh đang mặc trên người uy phong!
Lương Thần lắc lắc đầu, còn nửa câu vẫn chưa nói hết.
– Càng quan trọng hơn đó là uy phong của con trai bí thư huyện ủy.
Xét cho cùng, vị giám đốc này không phải sợ hắn mà sợ Lý Nha Nội.
Lúc Lương Thần dẫn theo bốn cô gái bước đến cầu thang, không chỉ có một, một đám khách từ bên phải bước đến. Ba nam một nữ nhìn thấy mấy cô gái đằng sau Lương Thần không khỏi dừng bước.
– Xin chờ chút!
Một âm thanh trong trẻo từ sau vọng tới, làm thân hình Lương Thần đang chuẩn bị bước lên tầng không khỏi đột nhiên ngừng lại, quay người, ánh mắt bắt gặp một người thanh niên có dung mạo anh tuấn, Lương Thần vẻ mặt hoài nghi hỏi:
– Là gọi tôi sao?
– Không, chính xác mà nói, tôi đang gọi hai cô gái xinh đẹp đằng sau anh!
Người đàn ông mặc âu phục màu lam nhíu nhíu mày, có vẻ phóng khoáng, tự nhiên không kiềm chế được.
Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa quan sát người đàn ông kỳ lại đó, không hẹn mà cùng rung động. Không phải nói, dung mạo và khí chất của người đàn ông này thật sự đẹp trai anh tuấn tuyệt đỉnh.
Không phải loại công tử bột không có chút đàn ông nào mà thực sự là người đàn ông lý tưởng anh dũng hào hoa. Hai mắt sáng ngời, mũi cao, khóe môi như ẩn hiện nụ cười, vừa có vẻ trầm tĩnh của người đàn ông thành thục, vừa có vẻ đẹp trai của người thanh niên trẻ tuổi. Tóm lại, đây là người đàn ông làm những người phụ nữ vừa nhìn đã thấy có tiền đồ.
Đứng cạnh người thanh niên là một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ khéo léo, trên khuôn mặt trang điểm nhẹ có vài nét đề phòng, nhìn Diệp Tử Thanh và Diệp Tử Thanh với ánh mắt không mấy thiện cảm.
– Không biết hai cô gái xinh đẹp có chịu cho tôi một cơ hội làm quen không?
Người thanh niên bước lên hai bước, hai mắt chứa đầy thiện ý nhìn hai chị em nhà họ Diệp. Trong mắt hắn sâu lắng như biển, cử chỉ hào phóng trang nhã, bất kể là lời nói hay động tác đều chứa đựng một sức hấp dẫn làm người khác không thể kháng cự.
– Tôi là Diệp Tử Thanh!
Diệp Tử Thanh mỉm cười nói. Người phụ nữ ở phương diện nào đó cũng giống đàn ông. Cái nhìn đầu tiên thường quyết định ấn tượng tốt hay xấu đối với người khác giới. Đàn ông thích ngắm những cô nàng xinh đẹp, bất luận người đó muốn hay không muốn theo đuổi. Phụ nữ cũng thích ngắm những anh chàng đẹp trai, cho dù không có quan hệ tình cảm gì.
– Tôi là Lam Phàm, Lam trong từ màu lam, Phàm trong từ cánh buồm!
Người thanh niên đưa tay ra, ánh mắt long lanh liếc qua dung mạo như ngọc kiều diễm của Diệp Tử Thanh.
– Rất xin lỗi, tôi không thể bắt tay với anh!
Diệp Tử Thanh khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp liếc qua Lương Thần ngượng ngùng nói:
– Bạn trai tôi sẽ ghen đấy!
Hà! Lam Phàm vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, vẫn phóng khoáng rút tay về, nhìn hắn không chút biểu cảm mỉm cười nói:
– Nếu tôi có bạn gái thế này cũng sẽ quản lý chặt chẽ.
– Còn cô gái xinh đẹp này?
Dừng lại một chút, Lam Phàm lại chuyển ánh mắt về phía cô gái có vẻ đẹp thanh lịch như hoa bách hợp.
Diệp Tử Thanh lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có hứng thú làm quen với y, sau đó nắm cánh tay Lương Thần, cùng nhau đi lên tầng.
Nhìn một nam bốn nữ cùng lên tầng, Lam Phàm không khỏi ngẩn người một lúc lâu, sau đó không kìm nổi bật cười nói:
– Chàng trai kia thật là có diễm phúc!
– Phàm ca, xuất quân không thuận lợi rồi, người ta có vẻ như là hoa có chủ rồi!
Một người đàn ông bên cạnh có vẻ hơi béo nhìn cảnh tượng Lương Thần với những cô gái với ánh mắt ghen tị, miệng cười đùa nói.
– Không sao, vẫn có cơ hội…
Lam Phàm lơ đễnh nhún nhún vai, cười nói:
– Chỉ cần cuốc tốt thì sợ gì có góc tường nào không đào được. Hai người đó đều thuộc loại hảo hạng, không đào thì thật là uổng! Em nói xem đúng không, Nini?
Cô gái bên cạnh sắc mặt cứng đờ, hồi lâu sau mới gượng cười gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro