Phần 162
2024-04-03 03:52:00
Việc Lương Tuyết San tiết lộ “bí mật” lúc đó dường như đã vô hình kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn. Thực ra Lương Thần hiểu rất rõ ràng, bí mật này cũng không phải là bí mật. Bí thư Lương và phu nhân cũng không có ý giấu diếm thân phận đích thực của Lâm Tử Hiên.
Nếu không thì họ đã không gợi ý hay nhắc nhở gì.
Tuy nhiên với việc mật báo của em Tuyết San, hắn cũng lấy làm cảm kích. Là con gái của Bí thư thành ủy, nhưng Lương Thần cũng không cảm thấy cô bé có vẻ gì kiêu căng. Cô dịu dàng và mong manh, mang trên mình phong thái của người có học. Thấy thế nào cũng là một tiểu tài nữ đáng yêu!
Trong hành trình một giờ đồng hồ, thông qua những câu chuyện, Lương Thần và Lương Tuyết San dần dần trở nên gần gũi. Đề tài bàn luận của cả hai ngày càng thoải mái. Đến mức Lương Thần đã trêu đùa cô, có phải có một đám nam sinh ở trường theo đuổi không?
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Lương Tuyết San, Lương Thần không nhịn nổi cười thành tiếng, nhưng trong lòng cũng thầm thở dài. Vẻ ngượng ngùng phong tình của cô trông có phần giống Trương Ngữ Giai!
Lúc gần đến Tây Phong, Lương Tuyết San lập tức gọi điện thoại cho bạn thân Uông Văn Hân. Biết tin Lương Tuyết San đang trên đường đến, ở đầu di động bên kia Uông Văn Hân gần như không thể tin vào tai của mình. Cô thế nào cũng không nghĩ được cha mẹ Lương Tuyết San sẽ rộng lòng đồng ý cho Tuyết San đến nhà một người bạn ở Tây Phong. Sau khi nói cho Lương Tuyết San biết địa chỉ, Uông Văn Hân hưng phấn mà nói với mấy người bạn thân Trần Phỉ, Lưu Đan:
– Lát nữa San San sẽ đến!
Nghe Uông Văn Hân nói như vậy, mấy cô gái Trần Phỉ, Lưu Đan đó dĩ nhiên rất vui mừng. Ba cậu bạn trai đang ở đó cũng không giấu nổi hai mắt sáng ngời. Bọn họ đều đã tròn 18 tuổi, suy nghĩ ngày càng trưởng thành. Không cần cha mẹ dạy dỗ, họ cũng có thể hiểu được là nếu có thể trở thành bạn trai của Lương Tuyết San hoặc xa hơn nữa, thì tương lai hai mươi năm không phải vất vả là điều chắc chắn. Hơn nữa, Lương Tuyết San thông minh xinh đẹp tuyệt trần, cho dù không có bố làm Bí thư thành ủy, thì cũng vẫn hoàn toàn là đối tượng mà tất cả nam sinh trong trường theo đuổi.
Phía bên này nghe Lương Tuyết San nói địa chỉ, Lương Thần mỉm cười. Chỗ này hắn cũng không xa lạ, chính quán trà này, năm đó, à không, nửa năm trước hắn đã mang quân xông lên lầu bắt Tây Phong nhị vương Cường ca và Bưu ca. Buồn cười nhất là lúc ấy hắn còn tưởng nhị vương khí phách lớn, sau mới biết là nhờ uy danh của Lý Nha Nội.
Lái xe đến cổng quán trà, chỉ thấy một đám con gái đứng xung quanh hai bên trái phải, ngoài ra còn có ba cậu con trai vóc dáng cao lớn.
Thấy Lương Tuyết San bước từ BMW xuống, Uông Văn Hân cùng đám con gái không khỏi ngẩn ra. Các cô còn tưởng bố Tuyết San đưa xe đến chở con gái chứ!
– Có việc gì thì đừng quên gọi cho anh nhé, San San đi chơi vui vẻ!
Lương Thần đã xuống xe, đứng tựa vào cửa vẫy tay chào Lương Tuyết San.
– Tạm biệt Tiểu Thần ca!
Lương Tuyết San cũng khoát tay chào, sau đó chạy đến chỗ Uông Văn Hân và đám bạn.
– Đấy chẳng phải là chàng trai tối hôm qua sao?
Trần Phỉ chỉ vào chàng trai trẻ đang đứng tựa vào cửa xe châm thuốc kinh ngạc nói.
– Đúng, đội trưởng Lương kia chính là San San ca ca!
Uông Văn Hân cười giải thích nói, nhưng trong bụng nghĩ thầm, tối hôm qua còn gọi Lương Thần ca, hôm nay đã biến thành Tiểu Thần ca. Với lại, nhìn thái độ như vậy, rõ ràng Lương Thần đã đến nhà San San. Bố nói đúng, anh chàng đội trưởng Lương này và gia đình San San có quan hệ khá thân thiết đây!
Lẫn trong đám con gái, ba cậu con trai lúc đầu vẫn còn có thái độ khinh thường đối nghịch chàng trai trẻ, nhưng khi nghe Uông Văn Hân giải thích, lại liên tưởng hắn cũng có họ Lương, ý nghĩ đối địch trong lòng lập tức tan thành mây khói. Rõ ràng Lương đội kia nhất định là anh họ của Lương Tuyết San, hơn nữa tuổi lớn như vậy, căn bản là không có lực để tranh đua với bọn chúng.
Lương Thần vừa lái xe về nhà, Lý Nha Nội đã gọi điện nói như vừa lập công:
– Lương Thần, tôi nói cho cậu nghe, hai ngày nay Trương Ngữ Giai cùng với Phùng Yến đi Giang Nguyên cho nên không có ai ở nhà! Vả lại, Trương Ngữ Giai và Phùng Yến đều đổi số điện thoại rồi, cậu ghi lại số mới đi.
Ghi lại số điện thoại Lý Nha Nội nói, Lương Thần nhìn xung quanh hai bên một lúc. Cảm thấy trong nhà không tiện, bèn lấy cớ quên khóa cửa xe để đi xuống lầu, ngồi vào trong xe rồi mới bấm số gọi.
Nghe tiếng chuông vọng lại, Lương Thần chỉ cảm thấy cổ họng khô lại, tim đập dồn dập không ngừng. Thật ra hắn cơ bản là chưa nghĩ là mình nên nói cái gì, nên tỏ thái độ ra sao. Trên thực thế, nếu hắn khôn khéo sáng suốt một tí, thì nên giả bộ hồ đồ mới phải. Nhưng lương tâm và trách nhiệm khiến hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
– A lô, tôi nghe!
Nghe âm thanh run rẩy trong di động, Lương Thần cũng không kìm nổi giọng điệu có phần xúc động, hắn vội vàng nói:
– Là em đây, Giai tỷ! Chị… chị bây giờ có khỏe không?
– Tôi, tôi rất tốt. Nhân dịp được nghỉ 11 ngày, tôi cùng Yến tỷ ra đây đi dạo! Cậu, dạo này cậu thế nào? Tôi nghe nói ở bên Liêu Dương cậu làm cũng không tồi!
Trương Ngữ Giai giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng có vẻ giấu diếm gì đấy.
– Giai tỷ, chị đã ly hôn, lại còn mang thai?
Lương Thần bỗng nhiên trầm giọng hỏi thẳng chủ đề.
– Cậu, làm sao cậu biết được chuyện đó?
Trương Ngữ Giai đổi giọng đầy ngạc nhiên pha chút bối rối. Cô không chuẩn bị tâm lý cho việc bất chợt bị hắn hỏi như thế.
– Đứa bé chắc chắn là con của em!
Lương Thần không để cho cô kịp thở, vội nói tiếp.
– Không phải, không phải!
Trương Ngữ Giai cảm xúc có phần không khống chế được, nói:
– Lương Thần, nếu cậu cứ nói bậy, sau này tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa!
– Giai tỷ, chị có thể nói cho em biết suy nghĩ và kế hoạch hiện tại của chị được không!
Lương Thần thở dài. Hắn hiện tại đã có thể hoàn toàn khẳng định, đứa bé chính là con hắn. Có con, có nghĩa là trách nhiệm lớn hơn. Mà phần trách nhiệm này, nhất định hắn không thể trốn tránh.
– Đã trải qua một lần thất bại trong hôn nhân, hiện tại trong đầu tôi không hề có ý niệm tái hôn. Tôi hy vọng về sau mình có thể sống đơn giản, nhưng tôi cũng muốn được hưởng cảm giác hạnh phúc của tình mẫu tử. Cho nên tôi mong muốn… Tiểu Thần, cậu đã hiểu chưa?
Trương Ngữ Giai giọng điệu kích động lớn tiếng nói.
– Em hiểu được, Giai tỷ!
Lương Thần dịu dàng nói.
– Nhưng, chị có biết như vậy sẽ rất khổ không? Tương lai sắp tới, chị cần một người đàn ông ở bên cạnh!
– Yến tỷ cũng là người mẹ đơn thân nhiều năm rồi có sao đâu?
Trương Ngữ Giai tâm trạng đã có phần bớt kích động, ngữ điệu cũng hồi phục vững vàng lại, hạ giọng nói:
– Chuyện tương lai để sau này hãy nói, chí ít hiện tại tôi cảm thấy mình hoàn toàn có thể sống cuộc sống của một người bình thường!
Nói tới đây, Trương Ngữ Giai nhẹ giọng nói:
– Tiểu Thần, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng cậu không nghĩ là, hai người chỉ bởi vì một phần trách nhiệm mà miễn cưỡng sống cùng nhau, đây chẳng những không phải là hạnh phúc, mà là nỗi khổ sao? Vì vậy, không nên suy nghĩ bậy bạ. Cậu hãy đối đãi tốt với bạn gái hiện tại của mình. Được rồi, không nói nhiều, về sau có thời gian lại nói chuyện!
Nghe tiếng di động tút tút dài, Lương Thần ngẩn người ra hồi lâu, một lúc lâu sau hắn cất điện thoại di động, rút một điếu thuốc ra châm lửa hút.
Cho tới giờ, hắn luôn nghĩ rằng Trương Ngữ Giai là một người phụ nữ hướng nội mong manh yếu đuối, đến hôm nay rốt cục hắn mới hiểu, vẻ ngoài mong manh ấy lại ẩn giấu một nội tâm kiên cường. Cô không cần ai thông cảm, ai thương hại, cô tin tưởng mình hoàn toàn có thể sống cuộc sống của một người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro