Phần 68
2024-04-14 11:14:00
Phó giám đốc sở Long của Sở quản lý Than – Khoáng sản, Giám đốc sở Lôi của Sở Quản lý giám sát an toàn sản xuất tỉnh, Cục trưởng Phùng cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố Liêu Dương cùng với những quản lý lớn nhỏ của phòng Than – Khoáng sản huyện, phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện tạo thành một nhóm. Cùng đi kiểm tra mỏ than Hồng Tinh còn có lãnh đạo của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất quốc gia. Bọn ho chỉ cưỡi ngựa xem hoa, kiểm tra một cách qua loa rồi sau đó theo lời mời của ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ đến nghỉ ngơi tại nhà khách Hồng Tinh.
Cục Quản lý giám sát an toàn quốc gia đã phái hai lãnh đạo, thậm chí là tỉnh phái thêm hai Cục trưởng để tăng thêm tác dụng kiểm tra. Đối với công tác điều tra cụ thể sự cố lần này, chủ yếu là ở cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất của thành phố mà thôi.
Sự cố xảy ra lớn như vậy, trách nhiệm tất nhiên phải quy kết về ông chủ mỏ than. Sở dĩ lúc này Ngả Liên Hỉ vẫn còn bình tĩnh là bởi vì gã biết rõ một điều, chỉ cần chuẩn bị tiếp đón một cách “hậu hĩ” nhóm lãnh đạo trên tỉnh, thành phố kia thì gã có thể bình yên vô sự mà vượt qua kiếp nạn này.
Đối với những người thuộc cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố, Ngả Liên Hỉ không cần phải lo lắng lắm. Hàng năm, gã cùng với ông chủ Điệp của một mỏ than khác đã “hiếu kính” không ít lễ vật cho các lãnh đạo ở thành phố. Nói thật, nếu không phải tin tức lần này bị phong tỏa quá chậm thì đã không lọt đến tai của các lãnh đạo ở huyện. Nói cách khác, nếu là trước kia thì cho dù là tin tức có truyền đến tai Huyện ủy và Ủy ban nhân dân thì liệu bọn họ có cần phải sợ những người này không? Lãnh đạo huyện thì phải lệ thuộc vào cơ quan giám sát trưc tiếp của thành phố. Mà những người đó không phải là bạn tốt của bọn họ sao?
Sau khi về đến nhà khách Hồng Tinh, cảm thấy từ đây đến bữa cơm chiều vẫn còn sớm lắm, cho nên Cục trưởng Phùng của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố đề nghị chơi mạt chược để giải trí.
Hai vị lãnh đạo của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất quốc gia lấy cớ mệt trong người nên trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có hai vị Phó giám đốc sở Long của Sở Than – Khoáng sản tỉnh và Phó giám đốc sở Ôn của sở Quản lý giám sát an toàn sản xuất tỉnh là hứng chí, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đối với đề nghị của Cục trưởng Phùng, ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ tự nhiên ngầm hiểu, vội vàng thu xếp một bàn mạt chược rồi mời quản lý của phòng Than – Khoáng sản huyện và phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện tham gia vào cuộc chơi.
Tuy rằng chỉ là một khách sạn nho nhỏ nhưng bên trong lại được trang hoàng những tiện nghi sang trọng và toàn những tiếp viên xinh đẹp. Khách sạn lớn ở thành phố cũng chưa chắc bằng. Phó giám đốc sở Long, Phó giám đốc sở Ôn ngồi trên chiếc ghế da mềm mại, ngẫu nhiên ngắm nhìn nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đang bưng trà rót nước, trong lòng âm thầm gật đầu. Hai người không hề nghĩ tại nơi thâm sơn cùng cốc này lại có thể hưởng thụ một sự phục vụ chu đáo như vậy.
– Các vị lãnh đạo cứ tùy ý chơi, tiền bạc không thành vấn đề.
Ngả Liên Hỉ cười lấy lòng, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho một vài nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp.
Một làn gió thơm mát đập vào mũi, những bàn tay bé bỏng nhét những tập tiền đỏ rực vào ngăn kéo của những vị lãnh đạo chơi mạt chược.
Phó giám đốc sở Long và Phó giám đốc sở Ôn lấy mắt nhìn, phỏng chừng có năm sáu chục ngàn tệ, trên mặt lộ ra sự nghiêm túc nói:
– Ổng chủ Ngả, ông làm như vậy là không tốt đâu.
– Các lãnh đạo ở xa đã vất vả đến đây, tôi cũng nên làm thế. Trừ số đó ra, tôi cũng đã chuẩn bị một ít lễ vật, mong các lãnh đạo có thể tiếp nhận.
Ngả Liên Hỉ cung kính, cúi đầu khom lưng nói.
– Ông chủ Ngả đúng là người rất ngay thẳng.
Cục trưởng Phùng cục Quản lý giám sát an toàn thành phố sản xuất cười nói:
– Phó giám đốc sở Long, Phó giám đốc sở Ôn đến khiến ông chủ Ngả phải phiền lòng tiếp đón. Nghe nói trong bữa cơm chiều còn có món ăn thôn quê, dân dã. Đúng là ông chủ Ngả đã tốn không ít tâm tư.
Phó giám đốc sở Long và Phó giám đốc sở Ôn đều là những kẻ lọc lõi trong chốn quan trường, liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Cục trưởng Phùng chính là người dắt mối.
Tuy nhiên, nếu phía dưới đã thành tâm, hơn nữa lại không ảnh hưởng đến kết quả báo cáo công tác của bọn họ thì cũng nên thoải mái một chút. Với thân phận của bọn họ đúng là cũng cần nên “ăn” một chút gì đó.
Bốn người ngồi bốn phía, tay chà xát lên những quân mạt chược. Bây giờ có loại bàn mạt chược tự xào và tự động chia bài. Nhưng Phó giám đốc sở Long và Phó giám đốc sở Ôn yêu cầu chủ động xào bài. Theo như lời của hai vị lãnh đạo thì chơi mạt chược như vậy mới thú vị.
Vận may của Phó giám đốc sở Long và Phó giám đốc sở Ôn đúng là rất vượng. Bất luận là cầm cái hay là đánh đều liên tục tới bài. Ngả Liên Hỉ thì thường xuyên xốc lại bàn mạt chược. Khi đến lượt kéo thì thường tùy tiện đánh ra. Nữ nhân viên đứng đằng sau ông ta thì trơ mắt nhìn ông chủ của mình đem tiền đưa cho ba nhà bên dưới, cứ thế xoay vòng mãi khiến cho Phó cục trưởng Long mặc sức ăn tiền của nhà cái.
Thời điểm Lương Thần và Liên Tuyết Phi xông vào, mấy người đó tuy chỉ mới đánh được hai vòng nhưng trong ngăn kéo của Phó giám đốc sở Long và Phó giám đốc sở Ôn đã đầy ắp tiền. Mà không khéo chính là trước mặt Phó cục trưởng Phùng cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố còn một tờ tiền đỏ rực mệnh giá lớn vẫn chưa được thu hồi. Cảnh tượng này cũng bị Liên Tuyết Phi dùng di động chụp lấy.
Sau khi chụp xong, phóng viên Liên lập tức bỏ điện thoại vào trong túi xách, sau đó thản nhiên nói:
– Tôi là phóng viên Liên Tuyết Phi của đài truyền hình tỉnh. Lần này tôi phụ trách việc phỏng vấn những người có liên quan đến sự cố tại mỏ than. Xin hỏi, vị nào là Phó giám đốc sở Long, vị nào là Phó giám đốc sở Ôn?
Dừng lại một chút, giọng điệu của cô chuyển sang lạnh nhạt nói:
– Người nào là Ngả Liên Hỉ?
Lương Thần đứng ở một bên cũng không kìm nổi tiếng cười. Đối phương chính là người vênh váo nhất mà hắn từng gặp. Dường như phóng viên Liên vẫn chưa đặt hai vị lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở này vào trong mắt.
Đương nhiên, “không để vào mắt” chính là do bối cảnh của Liên Tuyết Phi quyết định. Người bình thường cho dù muốn cứng rắn, mạnh mẽ như vậy cũng không được.
Lương Thần tạm thời tọa quan quan sát không khí sắp náo nhiệt này. Chuyện này chỉ có Liên Tuyết Phi chủ động nhúng tay can thiệp, không nghi ngờ gì nữa là cô ấy sẽ có cách xử lý. Hơn nữa, đối với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Nếu tiến triển thuận lợi, hắn có thể nương theo chiều gió của phóng viên Liên mà hoàn thành nhiệm vụ điều tra của mình. Đây không phải chỉ là phán đoán đơn thuần. Vụ án cháu trai Đằng Tuấn Tề của Chủ tịch tỉnh Đằng cũng thuận lợi kết thúc nhờ vào Liên nhị tiểu thư trợ giúp.
– Đài truyền hỉnh tỉnh?
Thần sắc của Phó giám đốc sở Long và Phó giám đốc sở Ôn trở nên khó coi. Không ngờ lại là một phóng viên, hơn nữa là phóng viên của đài truyền hình tỉnh càng làm cho bọn họ cảm thấy căm tức. Đối phương rõ ràng là một phóng viên to gan lớn mật.
– Tại sao mày cho những người này vào đây?
Ngả Liên Hỉ nghiến răng nghiến lợi quát tên bảo vệ cửa đang đứng ngây như phổng ra. Tiếp theo, ánh mắt chợt lóe lên khi nhận ra sự có mặt của Trưởng phòng công an trẻ tuổi, không khỏi giật mình. Thằng nhãi này xem ra là không buông tha của gã. Việc xảy ra ở bệnh viện huyện còn chưa tính thì hiện nay đã tìm đến cửa.
– Các người không phải là bạn của ông chủ Ngả?
Tên bảo vệ không khỏi tức giận phản ứng lại. Y biết chính mình đã gây nên họa liền lập công chuộc tội, hung hăng giơ tay chộp tới Liên Tuyết Phi.
– Cố ý đến đây quấy rối là không được. Mau giao di động ra đây.
Liên Tuyết Phi cũng không động đậy một chút nào. Cô khẳng định chắc chắn sẽ có người ra tay vì cô. Quả nhiên, tên bảo vệ vừa mới vươn móng vuốt ra thì đã bị một người đàn ông cản ngay lập tức. Nhìn thân hình cao lớn trước mặt, phóng viên Liên vụng trộm cười.
– Thịnh Tử, Triệu Toàn…
Đối lập với quân địch cả về hình thể lẫn quân số, tên bảo vệ cửa quyết định thật nhanh, quay đầu hướng ra ngoài cửa hô to. Không đầy hai giây sau, chợt nghe tiếng bước chân thình thịch ngoài cửa. Ba bốn tên bảo an cầm dùi cui cảnh sát chạy đến.
Lương Thần liếc nhìn ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ. Đối phương vẫn làm bộ chưa thấy hắn. Ba vị lãnh đạo còn lại không ngờ vẫn duy trì thái độ trầm mặc, dường như cố ý dung túng bảo vệ cửa kêu thêm đồng bọn.
Long, Ôn, Phùng ba người vẫn luôn để ý đến chiếc di động mà phóng viên Liên đã dùng để chụp hình. Nếu quả thực đối phương sẽ mang về công khai thì con đường làm quan của bọn họ sẽ gặp nhiều ảnh hưởng không hay. Trong thời đại hiện đại này, tốc độ lan truyền của mạng Internet rất là đáng sợ. Để bình ổn lại mọi kêu ca, cấp trên thông thường sẽ nghiêm khắc xử lý. Làm không tốt, ba người bọn họ sẽ trở thành vật hy sinh.
– Bắt bọn chúng giao ra đây.
Bốn tên bảo an nghe tên bảo vệ cửa nói, lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của ông chủ thì lập tức ánh mắt hung ác lên.
– Chúng tôi là cảnh sát!
Đại đội trưởng Trị an Lưu Quân trình ra tấm huy hiệu cảnh sát sáng ngời, chỉ về chàng thanh niên phía sau nói:
– Đây là Trưởng phòng Lương phòng công an huyện chúng tôi.
Nghe hai chữ cảnh sát, chẳng những tụi bảo an thay đổi sắc mặt mà đến cả Phó giám đốc sở Long, Phó giám đốc sở Ôn và Cục trưởng Phùng cũng đều thay đổi nét mặt. Không ngờ còn có cảnh sát của phòng công an huyện tham gia. Mà lại là đích thân Trưởng phòng công an tự mình mang quân đi đánh. Ba vị lãnh đạo không hẹn ma cùng nhau nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi kia, nhất là Cục trưởng Phùng cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất đứng ngồi không yên.
Ông ta liền đứng lên, bước đến chỗ Lương Thần, trên mặt vẫn duy trì thái độ ngạo mạn của lãnh đạo:
– Cậu là Trưởng phòng công an huyện? Tôi là Cục trưởng Phùng Côn của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất của thành phố. Tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu lấy lý do gì mà ngang nhiên xông vào trong phòng quấy rầy sự nghỉ ngơi của các lãnh đạo?
– Cục trưởng Phùng!
Lương Thần rất lễ phép gật đầu, không chút hoang mang nói:
– Chắc ngài đã hiểu lầm rồi. Tôi chỉ dẫn người đến tìm ông chủ mỏ than Hồng Tinh Ngả Liên Hỉ để hỏi thăm một ít sự việc thôi.
Dừng một chút, chỉ vào cô gái bên cạnh nói tiếp:
– Cô phóng viên Liên này muốn phỏng vấn Phó cục trưởng Long và Phó cục trưởng Lý của tỉnh và cả ngài nữa.
Ý tứ của Lương Thần rất rõ ràng, là tôi không biết các vị lãnh đạo đang chơi mạt chược giải trí trong phòng. Tôi chỉ là tình cờ đi ngang, không cẩn thận nên đụng phải. Không thể trách tôi được.
Liên Tuyết Phi tức giận liếc mắt nhìn chàng thanh niên một cái. Hắn đã trong thời khắc quan trọng mà đá trái bóng sang cho mình, bắt mình phải giải quyết. Trên thực tế, cô đã ít nhiều hiểu được tâm tự của hắn. Nếu là người khác, trong lòng cô sẽ rất khó chịu. Nói không chừng sẽ trở mặt. Nhưng với chàng thanh niên này thì thôi, coi như giúp hắn một lần.
Xem những tên bảo an như hổ rình mồi như không khí, Liên Tuyết Phi thản nhiên lấy bản ghi chép và bút ra, hướng về Cục trưởng cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất nói:
– Cục trưởng Phùng, ngài có thể giới thiệu một chút về tiến triển của việc điều tra sự cố tại mỏ than Hồng Tinh hay không?
Mặc dù nhìn thấy cô nữ phóng viên lấy giấy bút ra phỏng vấn ông ta, Cục trưởng Phùng tuy rất tực giận trong lòng nhưng vẫn duy trì thái độ của một người lãnh đạo, mở miệng nói:
– Phóng viên Liên, tôi và Tổng giám đốc đài truyền hình tỉnh cũng coi như chỗ quen biết. Đối với việc phỏng vấn của cô, tôi và hai vị lãnh đạo của tỉnh cũng sẽ ủng hộ. Chỉ có điều, không nhất thiết phải chụp loạn xạ lên như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro