Phần 38
2024-04-14 11:14:00
Không những một mà là rất nhiều người. Lương Thần vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên. Hắn sớm đã biết dụng ý đối phương muốn giao người cho hắn. Người không thể so với đồ vật, muốn đưa là đưa sao? Đặc biệt số lượng lại còn “rất nhiều”.
Thấy vẻ mặt thản nhiên của Lan Kiếm, lại thấy Nghiêm Phong đứng một bên mỉm cười không nói, Lương Thần miễn cưỡng nói:
– Nghe như dọa người, làm thế nào cũng giống như đầu cơ trục lợi nhân khẩu vậy.
– Sợ rồi phải không?
Lan Kiếm trên mặt lộ ra một chút mỉm cười nói:
– Phạm pháp chưa nói tới, nhưng nghe qua có một số quy định không hợp lý. Chủ yếu là xem ý nguyện của cậu như thế nào. Chỉ cần cậu nguyện ý tiếp nhận, vậy không thành vấn đề.
– Lan thúc, chú cũng đừng vòng quanh chi nữa. Chú muốn cháu tiếp nhận, rốt cuộc là tiếp nhận ai?
Lương Thần trong lòng bỗng nhiên chấn động. Hắn loáng thoáng đoán rằng Lan Kiếm muốn giao cho hắn “rất nhiều người” để có thể hỗ trợ, bắt tay với hắn chấn chỉnh lại nhân sự của phòng công an huyện Giang Vân.
Nghiêm Phong đứng bên cũng cười với lão chiến hữu nói:
– Được rồi lão Lan, ông mang gánh nặng này đã nửa ngày, sắp sửa chịu không nổi rồi đấy.
Lại nói với Lương Thần:
– Đối với cậu mà nói, hẳn đây là chuyện tốt, nhưng quả thực cần ở cậu một chút quyết đoán, năng lực làm việc.
Kéo Lương Thần sang một bên, Lan Kiếm lúc này mới nói rõ chuyện đã qua. Hóa ra năm nay, đội quân đặc chủng dự bị của quân khu Giang Nam xuất ngũ một đám quân nhân. Tổng cộng ba mươi lăm người, trong đó có 12 người tự mưu sinh ổn định cuộc sống. Mà mười hai người này đã nghĩ tới việc tìm sĩ quan huấn luyện ngày xưa là Lan Kiếm, đồng thời đề nghị Lan Kiếm dẫn đầu thành lập một công ty vệ sĩ. Đối với bọn họ, những người bộ đội xuất ngũ mà nói, ngành nghề này đại khái cũng phát huy được sở trường của họ.
Lan Kiếm không có ý định dẫn đầu trong công việc này. Dưới sự khuyên bảo của y, có bảy người trở về quê nhà, nhưng còn lại sáu người nói gì cũng không chịu rời khỏi. Bày ra bộ dạng đánh chửi cũng không đi, chết sống đều phải lăn lộn theo Lan Kiếm. Lan Kiếm đang lo không thể sắp xếp mấy người này. Nhưng khi tới chúc mừng năm mới chiến hữu Nghiêm Phong, lại bị một câu nói của đối phương làm thức tỉnh mộng:
– Ông chẳng phải lúc nãy nói Tiểu Thần đang chuẩn bị chỉnh đốn nhân sự trong phòng công an huyện sao? Ông có vài học trò được xem là tinh anh, việc làm cảnh sát, tôi thấy cũng khá thích hợp đấy.
Nghe Lan Kiếm nói xong, Lương Thần không tỏ vẻ ra vui sướng hay là khó xử ngay lập tức, mà hắn thật sự suy tư một chút, sau mở miệng nói:
– Một số người của Lan thúc giới thiệu, cháu bằng lòng tiếp nhận. Chỉ có điều vào tháng ba này sẽ tổ chức cuộc thi nhân viên công vụ. Đó là theo quy định thống nhất của thành phố, cá nhân cháu không có nhiều quyền lực trực tiếp tuyển dụng nhiều người vào cơ quan như vậy.
– Thi cử dựa theo thủ tục bình thường không vấn đề gì. Phỏng vấn phải không? Nếu quả thật là công chính công minh, như vậy sáu người học sinh của tôi cũng sẽ không thua kém đâu.
Lan Kiếm trong giọng nói lộ ý châm chọc.
Lương Thần cười cười. Hắn đương nhiên có thể hiểu ngụ ý của đối phương. Trên thế giới này không có sự công bằng và chính trực. Nhân viên công vụ của cuộc thi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Có người từng tổng kết ra kinh nghiệm, nếu triệu tập dự thi số người càng nhiều, đãi ngộ chức vị càng kém, tính công bình công chính lại càng mạnh mẽ. Ngược lại triệu tập dự thi số người càng ít, đãi ngộ càng cao, thì đối với các chức vị thuộc bộ ngành quan trọng, lại càng không công bình công chính, càng không thể tránh khỏi cảnh giao dịch mua bán tiền tài và quyền lực. Một người bạn đại học của Lương Thần sau khi tốt nghiệp đã thi đậu vào ngân hàng. Sau một lần tụ tập ở quán rượu uống say, đối phương híp mắt say lờ đờ khoa tay múa chân, sau đó kéo dài thanh âm nói một chữ:
– Mười ngàn.
– Lần này số người triệu tập dự thi không ít hơn 40 người. Chú nghĩ tất cả sáu người bước vào cuộc thi, sau đó cũng tiến thêm một bước là trúng tuyển thì không thành vấn đề.
Lương Thần hai mắt híp lại, cười hì hì nói với Lan Kiếm:
– Kế tiếp, cháu cũng là muốn hỏi Lan thúc một chút, chú nói “giao”, rốt cuộc là giao như thế nào? Có phải ý ngầm hiểu từ nay về sau, bọn họ là do cháu điều khiển. Cháu chỉ chỗ nào bọn họ đánh chỗ ấy, và trên đầu mỗi người đều gắn biệt hiệu Lương gia quân, phải không?
– Chủ ý này của cậu cũng không tồi!
Lan Kiếm cười mà như không cười, ánh mắt nhìn Lương Thần nói:
– Chẳng trách, Phong thúc nói cậu bình thường ngay cả nửa điểm cũng không cho người khác ăn. Đối với lời nói vừa rồi của cậu, cá nhân tôi không có ý kiến gì. Chỉ cần cậu có thể để cho sáu người kia tâm phục khẩu phục, muốn sai khiến như thế nào tùy cậu.
– Vậy thì cảm ơn Lan thúc.
Lương Thần lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ hưng phấn.
Khác với những bộ đội xuất ngũ bình thường, học trò của Lan Kiếm xứng danh là bộ đội đặc chủng. Cho dù không tinh nhuệ bằng Lan Kiếm và Phong thúc nhưng vũ lực ít nhất so với Lương Thần cũng cao hơn vài lần. Như vậy một đội hùm sói gia nhập dưới quyền của hắn, hắn chẳng phải là như hổ mọc thêm cánh, oai phong lẫm liệt hơn sao? Càng quan trọng hơn, đội tinh binh này tuyệt đối là công cụ sắc bén để đối phó với tổ chức phản động huyện Giang Vân.
– Lan thúc, chú chẳng phải nói là rất nhiều người sao?
Lương Thần hỏi dò:
– Làm sao lại biến thành sáu người?
– Thứ nhất sáu người này sức lực có thể tương đương mười người bình thường, đó là còn dè dặt.
Lan Kiếm lắc đầu bật cười nói:
– Cậu cho bọn họ là rau cải trắng sau thu, hay giống như cuốn sách bị phơi nắng, nhăn nheo lồi lõm không đồng dạng?
Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu trước. Mấy thằng cha mà có ý định làm cảnh sát nhiều khi chỉ thích chơi đùa. Nói không chừng, đến một ngày nào đó lại cảm thấy chán nản mà bỏ chạy thôi. – Nếu quả thật mọi người đều có chí nguyện như vậy, cháu cũng không bắt buộc làm gì.
Lương Thần ra vẻ hiểu chuyện trả lời:
– Chỉ cần lưu lại, cháu nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp bọn họ phát triển tiền đồ. Điểm này mong Lan thúc yên tâm.
– Cũng mong như vậy!
Lan Kiếm quay đầu nhìn phía Nghiêm Phong, đưa tay chỉ vào Lương Thần nói:
– Nói chuyện với người thông minh quả thật là ít tổn hao sinh lực.
Nghiêm Phong cười mà không nói, nhưng dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Lương Thần.
Trong thiên hạ không tự nhiên mà tự mình đi nhờ vả người khác. Nếu không phải vì muốn học trò ngày xưa của mình có đường công danh tốt, Lan Kiếm cũng không chủ động tiếp cận đem mấy học trò tinh anh này giao vào tay Lương Thần. Cho dù là dựa vào trực giác, hay là dựa vào sự hiểu biết về con người của Lương Thần để đưa ra phán đoán, Lan Kiếm không chút do dự cho rằng, đối phương là người tốt nhất mà y chọn để giao phó học trò của mình.
Ở xã Hòa Bình ngủ lại một đêm, vào buổi sáng ngày hôm sau, Lương Thần tạm biệt ông cụ Lý và bà nội Chu, cùng Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm lên đường về Liêu Dương. Có Lương Thần làm lái xe đương nhiên Diệp Tử Thanh nhàn hạ vui vẻ. Cô và Diệp Thanh Oánh ngồi ở hàng ghế phía sau, còn Vương Phỉ Phỉ thì ngồi ghế bên cạnh lái xe.
Sau khi chiếc xe BMW chạy vào đường quốc lộ, quan sát từ kính phía sau xe chợt thấy một chiếc Toyota Jeep theo sát sau, Diệp Tử Thanh chớp chớp mắt hài hước nói:
– Để Trưởng phòng Lương lái xe cho chúng ta, thật là tủi thân cho thân phận lãnh đạo à. Theo lẽ thường mà nói, Trưởng phòng Lương phải ngồi trên chiếc xe phía sau chúng ta, để lãnh đạo nhắm mắt nghỉ ngơi trên cái ghế ấy mới đúng.
Diệp Thanh Oánh hé miệng khẽ cười không nói. Vương Phỉ Hạm nét mặt cũng không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười, đôi mắt đẹp cố ý liếc một cái lướt qua người ngồi bên cạnh bà, vừa lúc cũng đón nhận ánh mắt của đối phương nhìn lại. Ánh mắt đối lập nhau, Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp. Vương Phỉ Hạm lặng lẽ nắm chặt tay, trong mắt thoáng hiện lên thần thái phức tạp, mâu thuẫn. Một mặt bà không thích loại tình cảm bị chế ngự, làm mất đi khả năng khống chế chính mình, mặt khác bà lại không kìm nổi cái loại tình cảm mê hoặc lôi cuốn mà nhiều năm nay chưa từng trải qua.
Bà nhớ tới chính bản thân mình từng vùng vẫy trong sự yếu đuối. Chỉ một lần duy nhất quan hệ dẫn đến kết cục tình cảm giữa hai người. Nhưng sau đó lời nói và biểu hiện của bà căn bản là một sự biến tướng của sự dung túng và khuất phục. Quan hệ với nhau giống như hút thuốc phiện, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, cuối cùng thành nghiện mà không thể tự thoát ra được.
Thật sự phải cùng nhau xuống địa ngục sao? Ánh mắt Vương Phỉ Hạm nhìn mình trong gương xe, trong lòng tràn đầy tâm trạng man mác đau buồn.
Đối với sự trêu đùa của Diệp Tử Thanh, Lương Thần cũng không đáp lại. Hắn đang chú ý tới thần sắc biến đổi thất thường của Vương Phỉ Hạm. Một tay hắn cầm vô lăng, một tay chọn mấy đĩa hát bỏ vào máy. Vài giây sau, trong máy vang lên âm nhạc sôi động.
– Âm nhạc thúc giục tình cảm, nghe ngu muội biết bao. Em luôn phòng bị nhưng người làm tổn thương em là ai?
Hãy tới gần anh một chút. Tuy không cùng thế giới, nhưng hãy ngủ yên trên bờ vai anh. Anh sẽ dùng sinh mạng của mình che chở cho em. Cảm giác đau đớn thật tuyệt. Cho dù rằng nhỏ bé, anh cũng muốn nếm qua mùi vị thịt nát xương tan. Em thật đẹp! Mặc dù không nói gì nhưng anh thật sự muốn dùng đá phá vỡ thế giới ngăn cách của đôi ta. Vương phi của lòng anh, anh muốn chiếm lấy tâm hồn của em.
Nghe ca từ trong đoạn nhạc “Anh sẽ dùng sinh mạng của mình che chở cho em”, Vương Phỉ Hạm trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng người đàn ông bổ nhào vào người bà với gương mặt đầy máu. Năm đó Diệp Tử Ngang khổ cực đeo đuổi bà nhưng không có kết quả, cuối cùng cũng là dùng một câu đả động lòng bà:
– Không ai yêu em bằng anh, có người sẽ vì em mà điên cuồng, nhưng anh sẽ vì em mà chết.
Người đàn ông có thể vì bà mà chết, đó mới là người đàn ông thật sự yêu bà. Vương Phỉ Hạm không biết những lời này có chính xác tuyệt đối hay không, nhưng bà lại biết, ít nhất những lời này sẽ không sai biệt so với cuộc sống của bà trước kia.
Sự bi thương trong lòng đã dần dần tiêu tan, Vương Phỉ Hạm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lương Thần ở bên cạnh. Nếu hắn có thể giống như những gì trong ca từ vừa hát “chiếm lấy tâm hồn của em”, như vậy, bà hiện tại đã quyết định không phản kháng lại.
Sau hơn bốn tiếng đồng hồ đi đường, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm rốt cục quay trở về ngôi nhà ấm áp ở khu chung cư Liên Hoa. Việc đầu tiên mà Lương Thần làm là bước vào phòng sách mà đã được sửa thành phòng ngủ, ngã xuống giường, ôm chăn ngủ vùi. Ngày hôm qua hắn uống nhiều rượu lại ngủ trễ, hôm nay lại lái xe hơn 4 tiếng đồng hồ khiến thân thể rắn chắc của hắn khó tránh khỏi mệt mỏi.
Ngủ vùi một giấc đến hơn 3 giờ chiều, Lương Thần còn đang muốn ngủ nướng thêm một chút thì bị tiếng chuông điện thoại reng inh ỏi đánh thức. Xoay người ngồi dậy trên giường, Lương Thần đưa tay sờ sờ bên giường, cuối cùng tìm được di động nghe.
– Lương tiên sinh, tôi là luật sư Marc. Chắc hẳn ngài còn nhớ tôi chứ?
Trong di động truyền đến một khẩu âm tiếng Trung cứng ngắc đã từng khiến hắn có ấn tượng sâu sắc:
– Đối với vấn đề tài sản mà Lâm Tử Hiên tiên sinh chuyển giao, tôi muốn lần nữa trưng cầu ý kiến của Lương tiên sinh, thủ tục liên quan sẽ lập tức thi hành chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro