Phần 24
2024-04-14 11:14:00
Trong phòng, Ngô Quốc Hùng ngồi ngây người rất lâu mới lấy lại tinh thần. Sau đó giơ tay kéo lấy cánh tay của Diêu Kim Minh, gấp giọng nói:
– Lão Diêu, là anh em với nhau, bất luận thế nào anh cũng phải kéo tôi lên!
– Không có ý định sẽ chờ đợi nữa à?
Diêu Kim Minh lại nhẹ nhàng thổi ra một vòng khói, ngông nghênh nói:
– Không phải tôi nói anh, lão Ngô, anh làm việc còn thiếu quyết đoán. Lo trước lo sau, đến kết quả cuối cùng lại là lỡ mất cơ hội tốt nhất để chứng tỏ thái độ!
– Lão Diêu, anh đừng nói mát nữa. Tôi cũng không muốn rơi vào kết cục như Đặng Khánh. Quách Ninh không cứu được Đặng Khánh, bây giờ đơn giản là ném Đặng Khánh sang một bên không thèm để ý như đồ phế thải rồi. Người đàn bà này tâm địa thật đen tối, bình thường sai chúng ta như sai một nô tài!
Chủ nhiệm Ngô phòng công tác chính trị tức giận nói.
– Bây giờ hiểu được điểm này cũng không phải là muộn!
Chủ nhiệm Diêu ghé đầu qua, nhỏ giọng nói:
– Tôi nói với anh, bây giờ trưởng phòng Lương muốn chỉnh đốn lại phòng công an huyện! Cái gì gọi là chỉnh đốn, còn không phải giống như lời anh ta nói, phải để cho phòng công an huyện Giang Vân từ nay là họ Lương chứ không phải họ Quách? Qua tết, trưởng phòng Lương sẽ lập tức động thủ, mà vào lúc này, cần thiết phải ủng hộ những người cũ trong phòng như chúng ta! Anh phải nhanh chóng tranh thủ hai ngày còn lại trước tết này mà đi tìm trưởng phòng báo cáo công việc, kiên quyết phải phân rõ ranh giới với Quách Ninh, và phải thể hiện rõ lòng quyết tâm của anh với trưởng phòng Lương! Lão Diêu, là anh em với nhau, đừng trách tôi là không nhắc nhở anh, đây là cơ hội cuối cùng cho anh rồi đấy!
– Tôi hiểu, tôi hiểu!
Đầu của chủ nhiệm Ngô gật giống như chú gà con đang mổ thóc, vô cùng cảm kích nhìn Diêu Kim Minh:
– Lão Diêu, không có gì phải nói nữa, người anh em này xin nhận ân tình này của anh.
Ngừng lại một chút rồi lại vội vàng nói:
– Bây giờ tôi đi tìm trưởng phòng Lương, anh xem có thích hợp không?
– Sao không thích hợp chứ? Việc này càng sớm càng tốt!
Chủ nhiệm Diêu cầm đầu thuốc ấn vào trong gạt tàn, dùng cái giọng điệu cổ vũ nói:
– Vừa rồi anh cũng đã nói, anh em chúng ta đã có giao tình hơn mười năm nay. Nếu sau này cùng làm việc dưới tay của trưởng phòng Lương, giữa hai chúng ta cũng có thể giúp đỡ nhau đúng không?
– Vậy tôi phải đi đây! Lão Diêu, quay về sẽ cảm ơn anh sau!
Sau khi Ngô Quốc Hùng bị Diêu Kim Minh chỉ ra con đường lầm lạc của mình thì vội vàng rời đi. Khi tới trước phòng làm việc của trưởng phòng Lương, y do dự một lát. Sau đó nghiến răng đẩy cửa đi vào trong.
Lương Thần đang nhắm hờ mắt, chăm chỉ ức đoán về vấn đề chỉnh đốn nhân sự phòng công an huyện sau tết. Lần tổ chức lại này tuy có được sự ủng hộ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nhưng hắn vẫn biết, nếu đến ngày thực thi áp dụng, những trở ngại gặp phải tuyệt đối không ít. Ít nhất, hắn chắc chắn sẽ phải đối diện với sự kháng nghị của một số lớn công an bị khai trừ hoặc là bị sa thải! Mà dưới tình hình này, tác dụng của chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh lại vô cùng quan trọng. Hắn hoàn toàn có thể dựa vào nguyên tắc “trục cấp chế ước”, đem cái chuyện phiền phức này toàn quyền ném cho chủ nhiệm Diêu phụ trách.
Nghe tiếng gõ cửa, Lương Thần hô lên một tiếng mời vào. Khi nhìn thấy người bước vào là chủ nhiệm phòng Công tác chính trị Ngô Quốc Hùng, đầu tiên hắn cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng tiếp đó lại thấy việc đến của đối phương cũng là trong lẽ phải. Việc giải quyết giáng chức phó trưởng phòng Đặng Khánh bước đầu đã được hội nghị tổ Đảng Ủy ban nhân dân huyện thảo luận thông qua. Chỉ chờ qua tết âm lịch đệ đơn thỉnh thị lên Hội nghị ban thường vụ Huyện ủy phê chuẩn. Chủ nhiệm Diêu của trung tâm chỉ huy đã biểu hiện rõ với hắn thái độ quy thuận, những thân tín duy nhất còn lại bên cạnh chính ủy Quách Ninh, cũng chỉ có vị chủ nhiệm Ngô ở phòng công tác chính trị này mà thôi.
Qua tết âm lịch hắn phải tiến hành chỉnh đốn lại trên quy mô lớn toàn bộ nhân sự của phòng công an huyện. Cái này đối với trên dưới của phòng sớm đã không còn là bí mật. Ở hoàn cảnh này, cái mông của chủ nhiệm Ngô ngồi không yên trên ghế cũng xem như là phản ứng bình thường!
– Trưởng phòng, tôi muốn báo cáo với anh một số công việc!
Chủ nhiệm phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng cung kính nói. Y vừa cúi thấp đầu, vừa nhìn trộm vẻ mặt của Trưởng phòng trẻ tuổi. Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của đối phương, trong lòng không khỏi hồi hộp. Thầm nghĩ nếu như trưởng phòng Lương không chịu buông tha mình thì làm sao đây? Nếu là như thế, bản thân chỉ còn biết đắm thuyền theo Quách Ninh!
Báo cáo công việc! Đây là một câu rất có ý nghĩa. Trong văn hóa quan trường, câu ” báo cáo công việc” này đã dần dần thoát ly khỏi hàm ý trong chính bản thân nó, chuyển từ những diễn biến phát sinh để cấp dưới thể hiện lòng trung thành với lãnh đạo. Ảo vọng nương nhờ vào thứ ám thị không rõ ràng! Mấy ngày gần đây, Lương Thần đã ba lần nghe thấy cụm từ ” Báo cáo công việc”. Từ trong câu này, đầu tiên là phó phòng Đặng Khánh, kết quả là bị hắn từ chối. Bởi vì hắn muốn dùng tay phó phòng xui xẻo này để giươnǵ cờ lập uy. Thứ hai là chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh, hắn suy nghĩ một lát, sau đó quyết định tiếp nhận, bởi vì hắn cho rằng bản thân hắn cần một cánh tay đắc lực để giúp hắn xử lý một số việc không cần hắn phải ra mặt, hoặc là những vấn đề không tiện xuất hiện! Và thứ ba chính là vị chủ nhiệm Ngô ở phòng công tác chính trị này! Lương Thần một lúc lâu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sáng ngời quan sát người đàn ông trung niên với lưng đang càng lúc càng khom xuống. Hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc là giữ đối phương lại có ích hay đuổi đi để bớt lo!
Trong lòng Ngô Quốc Hùng càng lo lắng, y hình như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mỗi lúc càng nhanh. Sự trầm mặc ấy chắc chắn là đã cho y một áp lực rất lớn, mà theo sự trôi đi của thời gian, y ̃ thấy cơ hội của mình càng lúc càng xa vời.
– Chủ nhiệm Ngô!
Đúng lúc Ngô Quốc Hùng đang dần rơi vào tuyệt vọng, y liền nghe thấy giọng nói của vị trưởng phòng trẻ tuổi. Ỹ ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt hình như hiện ra một tia nhìn khô khốc của đối phương hướng về phía y chậm rãi nói:
– Nếu như ông thực sự có việc cần báo cáo, thì tôi sẽ nghe. Còn nếu không phải thì xin mời ông về cho!
Trong lòng Ngô Quốc Hùng cuối cùng cũng tuyệt vọng rồi. Ỹ nghe rõ đối phương không chấp nhận sự quy thuận của ỹ.
– Trưởng phòng!
Hai môi của Ngô Quốc Hùng khẽ run lên, đôi mắt hiện ra sự khổ cầu, lưng của y đã khom hết mức có thể. Cái thái độ khúm núm mà đáng thương đã phô bày một cách trọn vẹn.
– Chủ nhiệm Ngô, ông làm chủ nhiệm phòng công tác chính trị bao lâu rồi?
Lương Thần thầm thở dài. Nét mặt của Ngô Quốc Hùng trước mặt và phó phòng Đặng hôm nọ giống hệt nhau. Đứng trước sự uy hiếp có thể đánh mất con đường làm quan, cả Ngô, Đặng đều không hẹn mà đều cùng lựa chọn bỏ đi sự tôn nghiêm!
– Bốn năm!
Ngô Quốc Hùng không hiểu dụng ý trong câu hỏi của vị trưởng phòng, nhưng vẫn thành thật trả lời.
– Vậy thì, đối với cơ cấu biên chế cán bộ nhân sự trong phòng, chủ nhiệm Ngô chắc là hiểu rất rõ?
Lương Thần mỉm cười nói.
– Hiểu rõ ạ!
Trong mắt Ngô Quốc Hùng có chút hào quang, lúc ẩn lúc hiện, y cảm thấy sự việc vẫn còn chút cơ hội, vì thế rất nhanh trả lời.
– Vậy thì nói tỉ mỉ chút đi.
Lương Thần với bộ dạng có chút hứng thú cười nói với đối phương.
– Trưởng phòng, phòng công an huyện của chúng ta được thiết lập với một trung tâm, hai văn phòng, tám đại đội trực thuộc và hai mươi hai đơn vị công an cơ sở.
Chủ nhiệm Ngô với tinh thần sôi nổi, mở miệng nói:
– Cán bộ biên chế chuyên nghiệp có ba trăm bốn mươi hai người. Trong đó cấp trưởng phòng có sáu người, phó phòng có bảy mươi hai người, phó ban có một trăm ba mươi lăm người. Mà trong số một trăm ba mươi lăm phó ban này không bao gồm các phó ban ở phòng cảnh vụ nông thôn.
Nghe chủ nhiệm Ngô nói ra một loạt con số chính xác ma không cần phải suy nghĩ, Lương Thần âm thầm gật đầu. Cái khác không nói, chỉ từ điểm này có thể chứng minh, vị chủ nhiệm Ngô này cũng không phải là tệ!
– Đương nhiên, số liệu này đều là của tháng trước! Trưởng phòng cũng biết, trải qua đợt chấn động quan trường ở Giang Vân vào sau tết dương lịch, phòng công an huyện chúng ta cũng chịu không ít ảnh hưởng. Những phó phòng trước đây trong phòng như La Tân, Tra Ứng Sơn và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Ngô Vĩ Căn đều đã bị mất chức rồi, đồng thời phải chịu xử phạt mất chức. Và còn một số lượng không ít các cán bộ phó phòng, phó ban! Cho nên bộ máy biên chế hiện tại căn bản không đủ ba trăm người!
Nhìn thấy ánh mắt đầy sự cổ vũ của vị trưởng phòng, tâm tư của chủ nhiệm Ngô không khỏi càng sôi sục, ỹ thành khẩn:
– Trưởng phòng, dưới tình hình này, ngài cần phải kiên trì chỉnh đốn lại bộ máy nhân sự, tất phải đem con số chưa đầy ba trăm người này tái thiết lại. Nếu xử lý không tốt, chắc chắc sẽ có nhiều người bất mãn, thậm chí là làm loạn phản đối!
– Nếu tôi đem công việc xử lý trấn an những công an bị sa thải và khai trừ giao cho chủ nhiệm Ngô phụ trách, không biết chủ nhiệm Ngô có tự tin để hoàn thành không?
Lương Thần cười, rồi giơ tay gõ lên bàn làm việc mấy cái, cơ thể bỗng nhiên nhổm về phía trước hỏi chủ nhiệm Ngô đang không hề chuẩn bị tâm lý.
Ngô Quốc Hùng ngẩn ra một lúc, tiếp đó trong mắt hiện ra sự vui mừng khôn xiết. Lời nói của đối phương chắc chắc đang chỉ rõ, chỉ cần y làm được việc, vậy thì trong bộ máy của phòng công an tương lai hiển nhiên có chức quan nho nhỏ cho y! Việc này tuy phức tạp, nhưng nói ra đơn giản cũng chỉ là thủ đoạn người khác chết mình không chết. Chỉ cần con đường làm quan của y không có lo lắng thì y sao phải lo lắng đến sự sống chết của mấy thằng nhóc ấy chứ!
– Trưởng phòng, ngài yên tâm, tôi sẽ gắng hết sức vì sự tin tưởng của ngài. Chuyện này cứ giao cho lão Ngô này là xong.
Ngô Quốc Hùng tràn đầy tự tin nói. Đây là cơ hội duy nhất của y, y cần phải để lại cho ngài trưởng phòng một ấn tượng thật tốt. Trên thực tế, từ quá trình mà ngài trưởng phòng vừa hỏi, y đã hiểu được dụng ý của đối phương.
Ý của vị̉ trưởng phòng Lương này chính là phải có khả năng làm việc chứ không phải là kẻ vô dụng lăn lộn chờ chết!
Sau khi nhìn sự tạ ơn của chủ nhiệm Ngô, biểu thị lòng trung thành và rời khỏi phòng làm việc, Lương Thần lấy ra một điếu thuốc và châm lửa. Trong làn khói lượn lờ bay, hắn nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Ngô Quốc Hùng, Diêu Kim Minh và Đặng Khánh – kẻ thoát không nổi cái vận mệnh bị cách chức – đều không có gì khác nhau, bọn họ cùng là một bọn “tát nước theo mưa mà thôi”. Trên thực tế hắn rất rõ, sự trung thành mà Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng thể hiện ra trước mắt cũng là giá rẻ thôi. Sự trung thành và sợ hãi của hai người họ, chỉ là do quyền lực mà bản thân hắn là trưởng phòng nắm giữ.
Mà hắn cũng không hy vọng xa vời Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng sẽ quyết một lòng với hắn! Sở dĩ hắn giữ hai người bọn họ lại cũng chỉ vì giai đoạn hiện tại, bọn họ vẫn còn chút hữu dụng.
Lương Thần từ trước tới giờ vẫn không nghĩ ra ở phòng công an huyện đang làm cái dân chủ gì. Ngày hôm đó hắn ném lại cho chính ủy Quách Ninh một câu “Có họ Lương không có họ Quách” cũng lộ ra đầy đủ tâm tư và sự độc tài của hắn. Hắn muốn lệnh trên chỉ một. Hắn muốn vơ tất quyền lực. Tình thế cần thiết phải thu nạp một số lượng cấp dưới đi theo mệnh lệnh của hắn. Hắn không chút nể nang mà đạp đổ Đặng Khánh nhưng lại giữ cho Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng một con đường sống. Ân huệ và uy lực song song thực hiện, đơn giản cũng chỉ là muốn hai bọn họ trở thành nanh vuốt của hắn.
“Nanh vuốt”, từ này nghe ra hình như không dễ nghe lắm, nhưng hiệu quả thực tế lại không cần hoài nghi!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro