Phần 20
2024-04-14 11:14:00
Diêu Kim Minh xin chỉ thị Lương Thần, mang theo đội viên nhanh chóng chạy tới câu lạc bộ, tuyên đọc thông báo đình chỉ kinh doanh câu lạc bộ…
Nếu nói đêm qua bất ngờ kiểm tra làm mọi người kinh ngạc thì lệnh thông báo ngừng kinh doanh ngày hôm nay càng làm mọi người vỡ mắt kiếng. Trong huyện có không ít câu lạc bộ, vậy mà công an huyện nhất nhất nhắm vào Thế Giới Mới, khác nào nhắm vào đầu hổ mà đánh. Thật là thú vị đây! Sau khi nhận tinthế Giới Mới dược lệnh ngừng hoạt động, trong phòng làm việc Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân, Chủ tịch Tề Học Quy tức giận đến quăng bể ly. Y liên lạc ngay với Phó chủ tịch huyện Cổ Bình, không hề che giấu sự thù hận trong lòng nói:
– Tôi muốn giải quyết tên họ Lương đó!
– Học Quy, bình tĩnh lại nào!
Cổ Bình giọng thản nhiên nói:
– Nếu anh hành động khinh suất như thế, ngược lại là trúng kế tên Lương Thần rồi. Mục đích hắn làm vậy đơn giản chỉ là chọc giận anh, đồng thời khích anh đánh trả! Mà cứ như vậy, sự việc này càng ngày càng lớn, sau cùng thì không cách nào dẹp yên chuyện này được.
– Vậy để yên tên họ Lương leo lên đầu lên cổ tôi sao? – Tề Học Quy lên giọng, lửa giận vẫn không giảm:
– Tôi không thể nuốt nổi cục tức này.
– Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (nếu không nhẫn nại việc nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn)!
Cổ Bình trầm giọng thuyết giáo:
– Hiện nay việc anh cần làm là bắt lấy Tôn Vĩ buộc nó tự đầu thú. Đồng thời lợi dụng quan hệ bên thành phố đút lót chút đỉnh. Chờ cho tổ lãnh đạo điều tra thành phố rời khỏi Giang Vân, chúng ta còn phải sợ mất cơ hội tính món nợ này sao?
– Tôi hiểu rồi!
Tề Học Quy nghiến răng ken két. Cả huyện Giang Vân có ai không rõ Thế Giới Mới là của y. Như hiện nay cháu trai trọng thương nằm viện, câu lạc bộ lại bị đóng cửa nửa năm, những việc này xảy ra nhanh đến độ y còn không kịp đánh rắm! Tên họ Lương to gan lớn mật dám tát y một bạt tai đau điếng trước mặt mọi người ở huyện!
– Họ Lương kia, mày cứ chống mắt lên mà xem!
Tề Học Quy vừa đặt điện thoại xuống vừa dữ tợn nói.
Giữa trưa, Hồ Tiểu Kỳ, Phương Thụ Biến, Lục Văn Trúc, Giang Giao tập trung ở nhà họ Hồ ăn cơm. Mẹ Hồ Tiểu Kỳ là Ngô Hồng tuy lúc nào cũng dữ dằn như sư tử hà đông, nhưng thực ra bà là người khẩu xà tâm phật. Đối với bạn bè và bà con thân thuộc rất là thân thiện. Trưa hôm nay, bà đặc biệt chuẩn bị bàn tiệc chiêu đãi Lục Văn Trúc, Giang Giao để an ủi hai cô.
Phó trưởng phòng Hồ vừa mới trở về, cởi bỏ áo khoác đến bên bàn tiệc, điệu bộ ngang tàng để Ngô Hồng rót rượu cho ông ta.
– Ông à, có chuyện gì vui kể ra cho tôi và bọn nhỏ nghe đi!
Không ai hiểu chồng bằng vợ, chỉ cần y nhếch khóe miệng là bà đã biết chắc trong lòng ông chồng đang có chuyện vui.
– Ha ha, cũng không tốt lành gì, nhưng khiến tôi rất phấn khích như đã trút được cơn giận.
Y đón lấy nửaa ly rượu trắng vợ vừa rót, cười đến độ trên gương mặt béo tròn đôi mắt ti hí như hai hàng chỉ. Y nhìn qua con trai Hồ Tiểu Kỳ và những người khác, cười nói:
– Tối qua, sau khi chúng ta rời khỏi, Trưởng phòng Lương cho người bất ngờ kiểm tra Thế Giới Mới, bắt không ít người. Nghe đâu Phó chủ tịch huyện Vương cũng đang ở đó, đùng đùng nổi giận điện thoại cho Trưởng phòng Lương. Kết cuộc, ha ha, cũng vô ích! Còn nữa, giữa trưa hôm nay Thế Giới Mới được lệnh đình chỉ kinh doanh sáu tháng. Nửa năm lận đó, kiểu này khác nào kêu nó đóng cửa nghỉ luôn!
– Thật chứ?
Ngô Hồng không khỏi kinh ngạc hỏi thêm:
– Thế Giới Mới, đó không phải là chỗ của tên họ Tề sao? Trưởng phòng Lương nói làm là làm luôn hả?
– Dù gì đã làm rồi!
Phó trưởng phòng Hồ cười dài nói:
– Tề Học Quy nổi tiếng là người có máu mặt nhất huyện, mà nay lại có người chọc vào khiến cho y không kịp trở tay, cũng không biết nên sợ hay là thế nào nữa!
– Tề Học Quy không dễ đối phó đâu!
Ngô Hồng lắc đầu, vẻ mặt hơi nghiêm trọng nói…
– Tề Học Quy đúng là không dễ đối phó, nhưng theo như tôi thấy, Trưởng phòng Lương kia cũng không phải tay vừa!
Phó trưởng phòng Hồ cầm ly rượu nhấp một ngụm rồi tiếp:
– Tục ngữ có câu rất hay, “Một hữu tam phân tam, chẩm cảm thượng Lương Sơn” (không có bản lĩnh thì sao dám vào chốn hiểm nguy). Dám chọc Tề Học Quy trước mặt mọi người, chẳng lẽ không có thế lực sau lưng chống đỡ sao?
Nghe cuộc trò chuyện của ba mẹ, nhóm thanh niên ngồi một bên vừa kinh ngạc vừa phấn khởi. Hồ Tiểu Kỳ không nhịn được vỗ tay nói:
– Thật đã quá đi, Trưởng phòng Lương thật cao tay!
– Trúc tử, Giao Giao, hai người đừng có buồn nữa. Chú Lương chẳng những bắt hai tên khốn kia mà còn cho đóng cửa Thế Giới Mới luôn, cũng xem như thay hai người trút giận rồi!
Phương Thụ Biến cũng mặt mày hớn hở nói thêm.
Lục Văn Trúc và Giang Giao trên mặt hiện ra vẻ cảm kích không cần che giấu. Như Phương Biến Biến đã nói, nghe được Thế Giới Mới bị đóng cửa thì nỗi buồn bực trong lòng đã tan biến lúc nào không hay.
Phó trưởng phòng Hồ và vợ Ngô Hồng đưa mắt nhìn nhau. Hai vợ chồng rất rõ Trưởng phòng Lương kia không đơn giản có ý giúp Lục Văn Trúc, Giang Giao trút giận không thôi. Nhưng hai người họ không dám nói ra. Chỉ riêng việc hôm qua Lương Thần đã cứu Văn Trúc và Giang Giao, riêng điểm này thôi thì hai đứa nó tỏ vẻ cảm kích cũng đúng mà…
Lương Thần cảm thấy có chút kỳ lạ. Vị chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu này tự nhiên tỏ ra hăng hái làm việc cả buổi trưa. Chẳng những chủ động tiên phong đi tuyên bố lệnh niêm phong Thế Giới Mới, mà trở về còn chăm chỉ sắp xếp sổ sách, xếp cả lịch nghỉ ca nghỉ tết cho cả đội. Đem đến hỏi ý kiến hắn, lòng đầy thành ý thúc hối Trưởng phòng:
– Anh yên tâm về nhà ăn tết đi. Mọi chuyện ở đây đã có tôi trông coi, đảm bảo không xảy ra sai sót gì!
Lương Thần nhìn chăm chăm y một hồi lâu, sau đó cũng gật gật đầu. Buổi sáng lúc y trở mặt với Quách Ninh tại phòng ủy viên chính trị, hắn đã thấy được.
Đây là cuộc nội chiến điển hình sao? Suy nghĩ sâu xa một chút, hắn quyết định tạm thời dùng Diêu Kim Minh để tìm ra phạm vi cần chỉnh đốn, sau đó xem coi có nên giữ lại dùng hay không. Vậy thì phải xem biểu hiện của tên chủ nhiệm Diêu này ra sao đã.
Chỉ còn vài ngày nữa là tết âm lịch rồi. Về việc điều tra Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân không cần gấp gáp gì. Nhưng phải nói lại, Tề Học Quy có thật là nguôi giận rồi không. Từ tối qua đến giờ, ngoài Phó chủ tịch huyện Vương gây loạn lúc đó ra thì một cú điện thoại gọi cho hắn cũng không có. Với hành động đánh trực diện lần này của hắn, chắc Tề Học Quy đang chuẩn bị thương giáo để sẵn sàng nghênh chiến!
Đội phó Khương Bằng gõ cửa đi vào, nét mặt đầy sắc xuân nói:
– Sếp, lúc nãy có hai người bị hại chủ động tìm chúng ta. Tiểu Trác Tử đã cho ghi lại lời của họ. Em thấy nhiêu đây cũng đã đủ rồi, có thể tiến hành triệu tập nhân viên của tập đoàn công ty Thanh Vân về điều tra rồi!
Lương Thần cân nhắc một hồi, gật đầu nhè nhẹ nói:
– Đồng ý!
Khương Bằng, Tất Cạnh đều có tính cách quyết đoán, vừa được Lương Thần đồng ý đã lập tức cho nhân viên hình sự cấp dưới đi triệu tập nhân viên của Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân. Vào khoảng 3 giờ chiều, bốn nhân viên Công ty Thanh Vân bị mời vào đồn công an. Đối mặt với sự đối chứng của người bị hại, bốn tên khốn đều thề thốt phủ nhận tất cả. Hơn nữa bất luận hình sự viên tra hỏi thế nào, bọn chúng đều tỏ thái độ không hợp tác…
Hơn 4 giờ chiều, ngay lúc Lương Thần chuẩn bị tan ca, đại đội phó Khương Bằng đi vào văn phòng. Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Khương Bằng, Lương Thần bèn hỏi:
– Lão khương, có chuyện gì?
– Sếp, có thằng tên Tôn Vĩ tự nhận là chủ mưu trong vụ kích động bà con tấn công Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đến đầu thú!
Khương Bằng nói…
Lương Thần ngẩn ngơ một hồi, sau đó liền đội mũ cảnh sát trầm giọng nói:
– Đi nào, đưa tôi tới đó xem!
Sáng ngày 31, ngày cuối của tháng giêng, bầu trời đầy bông tuyết rơi. Lương Thần ngồi xe tới Ủy ban nhân dân huyện. Tới nơi hắn xuống xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, vài bông tuyết rơi trúng mặt hắn, khiến hắn thấy lạnh thấu xương.
Từ miệng tỏa ra làn hơi trắng, Lương Thần chỉnh sửa chiếc mũ cảnh sát, bước từng bước lớn vào tòa nhà hành chính uy nghiêm của Ủy ban nhân dân huyện. Tại phòng hội nghị lầu bốn, không ít lãnh đạo đã có mặt. Lương Thần không phải là người tới sớm nhất, nhưng cũng không phải là người trễ nhất. Theo sau hắn, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình và Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân tới cùng lúc. Vừa thấy Lương Thần, Cổ Bình bình thản gật đầu thay cho lời chào, còn Vương Ái Quân thì lạnh lùng cười một cái liền quay đầu đi vào…
Theo sau là một số lãnh đạo thành phố như Phó bí thư Thành ủy Lưu Kế Bình, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Vương Võng Vân tiến vào. Cả phòng hội nghị lúc đó lập tức yên lặng. Tham gia hội nghị công tác điều tra lần này, ngoài các ủy biên thường vụ huyện ủy như Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, đại diện Chủ tịch huyện Lý Minh Dương ra còn có Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Cố Bảo Hoa, chánh án viện kiểm sát huyện Tăng Kiệm, phó chánh án La Xuyên, trưởng phòng tư pháp Triệu Tuyên, trưởng phòng kiểm toán Thẩm Trung hòa cùng với hai vị Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật và Ủy ban Kỷ luật. Ngay cả Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ và Chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị Tưởng Phương Hoa cũng tham dự buổi họp này.
– Sau đây, trước tiên xin mời đồng chí trưởng phòng công an huyện Lương Thần báo cáo tình hình mới nhất cùa cuộc điều tra lần này!
Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến theo ý của Phó bí thư Thành ủy Lưu, tằng hắng một tiếng nói lớn.
– Hôm qua, đã bắt tạm giam nghi phạm bỏ trốn Tôn Vĩ cùng bốn tên nghi phạm khác vào Phòng công an huyện. Tôn Vĩ tự nhận rằng, ông ta cùng với nguyên Trưởng ban tổ chức Chu Bằng có quan hệ cá nhân khá tốt. Vì bất mãn Chu Bằng bị cách chức nên mới có ý định trả thù. Ông ta đã lợi dụng lúc bà con trong thôn khiếu kiện tiến hành xúi giục phản động!
Giọng nói của Lương Thần nhạt nhẽo vô vị, đều đều như là ly nước lọc, như là đang nói một việc chẳng liên quan gì đến hắn hết.
– Trưởng phòng Lương, vậy ý của anh tức là nói lần trước Tôn Vĩ khai mình bị Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân xúi giục là lời nói dối vu cáo?
Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân lập tức nói ra suy đoán của mình, hay cũng là nói ra cách nhìn của mình…
– Tôi không có nói như vậy!
Lương Thần đáp trả một cách lạnh lùng:
– Tôi chỉ nói lại những gì Tôn Vĩ đã từng nói qua, trong đó không có ẩn chứa ý gì hết!
Phó chủ tịch huyện Vương như đâm phải cây đinh, trên mặt cố gượng cười, ánh mắt cáu giận chợt lóe rồi biến mất.
– Có tới hai lời khai, chắc trong đó sẽ có một là nói dối. Vậy theo Trưởng phòng Lương thấy, đâu là thật đâu là giả đây!
Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình hỏi một câu.
– Tôi đối với mục đích và động cơ của Tôn Vĩ có chút nghi ngờ!
Lương Thần không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cổ Bình, nhưng lại biểu lộ ra ý kiến quá rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro