Phần 41
2020-04-21 11:36:00
Một tháng sau.
Tại một sơn cốc kín đáo…
Thiếu niên vừa kiểm tra nhẫn trữ vật, vừa hài lòng lẩm bẩm: “Không hổ là thiếu chủ Thiên Mộc Tông, gia sản thật nhiều”.
Lạc Nam đang kiểm kê nhẫn trữ vật lấy được từ Mộc Hào, bên trong ngoại trừ 1500 Cực Phẩm Linh Thạch còn có không ít Vũ Kỹ…
Thật tình không biết, Mộc Hào vốn định tham gia Đấu Giá nên mang nhiều như vậy…
Khiến Lạc Nam hứng thú nhất chính là một loại Vũ Kỹ địa cấp…
“Sâm Lâm Vạn Trượng, đây chính là Vũ Kỹ Tứ trưởng lão thi triển vây nhốt mình cùng Mộc Hào” Lạc Nam âm thầm gật đầu, nếu không có Dị Hỏa chỉ sợ hắn quả thật không có cách nào thoát khỏi trói buộc của nó.
Chưa kể Sâm Lâm Vạn Trượng còn có công dụng kích nổ cả khu rừng, chôn vùi kẻ bị vây bên trong, lần đó vì sợ liên lụy Mộc Hào nên Tứ trưởng lão không sử dụng.
“Mộc Hình Chưởng, Tổ Thụ Che Chở cùng Vạn Mộc Trói Buộc mặc dù không tệ, nhưng chỉ là Huyền cấp, ta không hứng thú lắm” Lạc Nam hơi tiếc nuối.
Hơn 10 ngày trước hắn đã chia tay cùng Cát đại thúc, Lạc Nam còn tặng đối phương không ít linh thạch phòng thân cùng một kiện Huyền Cấp Vũ Khí trong nhẫn trữ vật của Mộc Hào…
Cũng xem như kết thúc một đoạn cố tri…
“Chíp chíp”.
Một âm thanh hơi non nớt vang lên…
Chỉ thấy một con thú nhỏ nhảy tót lên vai Lạc Nam, cái đầu nhỏ cạ vào má hắn một cách thân mật…
Lạc Nam mỉm cười vuốt ve đầu nó…
Đây là một con thú nhỏ có kích cỡ to bằng chó con, tứ chi linh hoạt khỏe khoắn, bộ lông chủ đạo màu bạc xen lẫn màu tím mượt mà óng ả…
Điều đáng nói ở đây gia hỏa này vậy mà là con lai…
Thân của sư tử, đầu và cánh nhỏ trông giống đại bàng…
“Tử Lôi Bàng Sư Thú”.
Có huyết thống bất phàm, bố là vua của muôn loài nơi mặt đất, mẹ là chúa tể không trung…
Đương nhiên không kể các loại thần thú khủng bố…
Tên này nở ra từ quả trứng mà Lạc Nam triệu hoán được cách đây nữa tháng…
Không thể không nói, hắn rất hài lòng với người bạn mới này, có Lôi hệ thuộc tính hiếm có, hơn nữa đẳng cấp lại cao hơn lôi đình bình thường…
Tử Lôi… một loại thuộc tính có thể sánh ngang Huyền Thủy, Viêm Hỏa, Chân Thổ…
Ngoài ra còn có thể phi hành, bộ dạng cũng bất phàm oai vũ vô cùng…
Chỉ là gia hỏa này còn quá nhỏ, đã hấp thụ không ít Linh Thạch của hắn, vậy mà chỉ mới là Nhị Giai sơ kỳ yêu thú, tương đương Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ mà thôi…
“Mở ra Cửa Hàng May Mắn đi” Lạc Nam ý niệm vừa động, 5 loại vật phẩm theo đó xuất hiện trước mắt…
1. Huyền Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ: Hàng Hổ Quyền, 1000 Điểm danh vọng.
2. Huyền Cấp Trung Phẩm Thân Pháp: Thê Vân Tung, 1000 Điểm danh vọng.
3. Dưỡng Thú Đan 1 bình: 5000 Điểm danh vọng.
4. Địa Cấp Hạ Phẩm Pháp Khí: Trùng Dương Kiếm, 2000 Điểm danh vọng.
5. Địa Cấp Cực Phẩm Pháp Y: Áo Choàng Bóng Tối, 5000 Điểm danh vọng.
“Ồ, có thứ tốt” Lạc Nam điểm vào hai thứ thu hút hắn.
Dưỡng Thú Đan 1 bình: Gồm 12 viên Dưỡng Thú Đan, mỗi viên làm yêu thú no bụng một tháng, tăng tốc độ hấp thu linh khí, gia tăng quá trình trưởng thành.
Áo choàng bóng tối: Che dấu khí tức người mặc, hòa mình vào bóng đêm, dưới Luyện Hư Kỳ không thể phát hiện.
“Mua” Lạc Nam lập tức xác nhận, sau lần mua sắm điên cuồng trước, điểm danh vọng của hắn chỉ còn hơn hai vạn, bất quá mua xong hai thứ này vẫn còn lại hơn một vạn phòng thân.
“Keng, thành công mua Dưỡng Thú Đan, Áo Choàng Bóng Tối, tạm thời thu vào không gian hệ thống”.
“Tiểu Sư, chúng ta đi” Lạc Nam ôm Tử Lôi Bàng Sư Thú, ý niệm vừa động đã lập tức biến mất…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ tại nguồn: http://bimdep.vip/con-duong-ba-chu/
Bên trong Linh Giới Châu.
Thân ảnh Lạc Nam xuất hiện, nhìn Cơ Băng an tường chìm vào giấc ngủ, gần đó là Bạch Tố Mai nhập tâm đã tọa nghiên cứu Kiếm Pháp…
Cách bọn hắn không xa, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, mái tóc dài nhu mượt, làn da trắng như tuyết, hai má hồng hào, má lúm đồng tiền duyên dáng, đôi môi đỏ mộng mấp máy…
Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, phức tạp nhìn Lạc Nam vừa xuất hiện…
“Buồn chán không?” Lạc Nam tiến lại gần nàng ngồi xuống, ôn hòa hỏi.
Lý Trúc Loan lắc đầu, tu sĩ mỗi lần bế quan vài năm là bình thường, chỉ mới sinh hoạt trong này một tháng, chẳng có gì phải chán…
“Nàng có dự định gì không?” Lạc Nam tiếp tục hỏi, đối với nàng hắn mang một tia áy náy.
Lý Trúc Loan hai mắt hơi mông lung, nếu là trước đây có cơ hội ở cùng một chỗ với hắn, có lẽ nàng sẽ ngại ngùng không nói nên lời, bất quá mỗi ngày Lạc Nam đều vào thăm nàng, cũng không xa lạ nữa…
“Ta không biết” Nàng hơi mờ mịt trả lời, Mộc Hào cùng Tứ Trưởng Lão chết đi, tin tưởng toàn bộ Thiên Mộc Tông trên dưới đã náo đến lật trời…
Về phần Lý Lân cũng chết do dư ba chiến đấu kinh khủng lúc đấy…
Lý Trúc Loan không hận Lạc Nam, trái lại còn mang theo áy náy với hắn, đối với Lý Lân tham công danh lợi lộc nàng thất vọng đến cực điểm…
“Nàng theo ta nha? Dù sao Lý Lân cùng Mộc Hào đã chết, Thiên Mộc Tông cùng lắm sẽ nghĩ nàng cũng đi theo bọn hắn, nếu nàng bây giờ xuất hiện, chỉ sợ Thiên Móc Tông giận chó đánh mèo toàn bộ Lý gia của nàng” Lạc Nam khuyên nhủ.
“Ta chỉ sợ phụ mẫu và sư phụ lo lắng” Lý Trúc Loan cắn cắn môi, khiến người khác chỉ muốn che chở cho nàng.
“Sẽ không lâu, hơn một năm nữa chúng ta gia nhập Thánh Linh Học Phủ, đến khi đó dù là Thiên Mộc Tông cũng không dám đụng đến Lý gia các nàng” Lạc Nam an ủi nói.
“Vâng” Lý Trúc Loan gật đầu, quả thật chỉ còn cách đó, nghĩ đến được đi theo hắn, hai má nàng hơi ửng đỏ.
“Nàng nhận ra các quyển vũ kỹ này chứ?” Lạc Nam lấy ra ba quyển sách đưa cho nàng.
“Là Vạn Mộc Trói Buộc, Tổ Thụ Che Chở cùng Mộc Hình Quyền” Lý Trúc Loan bất ngờ, mấy loại vũ kỹ này tại Thiên Mộc Tông tiếng tăm không nhỏ.
“Nàng là đệ tử Thiên Mộc Tông, có tu luyện các loại này chưa?”
“Vũ Kỹ tại Thiên Mộc Tông, muốn tu luyện cần điểm cống hiến, ta mới nhập tông 3 năm, còn chưa tiếp xúc các loại vũ kỹ này” Nàng thủ thỉ nói.
“Vậy nàng cầm lấy tu luyện giết thời gian, khi nào nhàm chán bảo ta đưa nàng ra ngoài” Lạc Nam nhét mấy quyển sách vào tay nàng.
Lý Trúc Loan trong lòng cảm động, nói đúng ra nàng chỉ là chiến lợi phẩm trong chiến đấu của hắn, đổi lại người khác dù làm ra chuyện tồi tệ nào nàng cũng chỉ còn cách tự sát.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn tôn trọng nàng, lo nghĩ cho nàng từng ly từng tí, cảm giác kỳ lạ ngọt ngào bao phủ tâm lý.
“Vâng” Lý Trúc Loan ngoan ngoãn gật đầu, cũng không khách khí nhận lấy hai loại Vũ Kỹ.
“Chim Chíp” Tiểu Sư hướng Lạc Nam mổ mổ đầu, hình như ghen tị hắn quá tốt với nàng khiến Lý Trúc Loan che miệng cười khẽ.
Địa Cấp Vũ Kỹ Vạn Mộc Sâm Lâm yêu cầu Kim Đan Hậu Kỳ mới đủ điều kiện tu luyện, Lạc Nam tạm thời chưa đưa cho nàng.
Lạc Nam tiến đến một góc tận cùng trong Linh Giới Châu, nơi này nằm lẳng lặng một cổ quan tài xưa cổ, khí tức tang thương đập vào mặt hắn…
Đây là quan tài tranh đoạt được từ Đấu Giá Hội, mặc sù người trả tiền cuối cùng lại là Tần Mộng Ảnh…
Lạc Nam mở ra Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn quan sát kỹ lưỡng, ngay cả một khe hở nhỏ cũng không có a…
“Công tử cũng đừng gấp, Định Hồn Quan này đòi hỏi ít nhất Hồn Tu có Hồn Lực cấp Luyện Hư mới có thể khai mở” Kim Nhi dội một gáo nước lạnh nói.
“Hồn Tu Luyện Hư?” Lạc Nam khóe miệng co giật, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Đa Bảo Các bó tay rồi.
Đừng nói Băng Thiên Đại Lục, cho dù tại toàn bộ Việt Long tinh cầu này, số Hồn Tu có thể được bao nhiêu? Còn muốn Luyện Hư Hồn Tu, so với mò kim đáy biển càng gian nan hơn…
“Tuy nhiên với kinh văn Bất Hủ Diễn Sinh Kinh gia trì, hồn lực của công tử đạt Hóa Thần nói không chừng có thể thử một chút”.
Kim Nhi an ủi, Cấm Kỵ cấp công pháp vĩnh viễn không thể theo lẽ thường suy đoán.
“Tới đâu hay tới đó đi” Lạc Nam dẹp bỏ tò mò, Hồn Lực Hóa Thần nói dễ vậy sao? Gánh nặng đường xa a.
Nhìn ba vị như hoa như ngọc nữ tử trong căn phòng này, mỗi người mỗi vẻ, đẹp không sao tả xiếc, Lạc Nam nhếch môi cười mỉm, lẩm bẩm nói:
“Đây có thể xem như kim ốc tàng kiều không?”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ tại nguồn: http://bimdep.vip/con-duong-ba-chu/
Phía Nam Băng Thiên Đại Lục.
Lãnh thổ mãnh đại lục này quả thật quá lớn, lớn đến mức nhiều nơi hầu như không có nhân loại sinh sống…
Một thân ảnh trên mặt mang lấy mặt nạ có hình mặt cười hết sức tà dị, thân phủ áo choàng đen, toàn bộ thân hình như tan vào bóng tối…
Lạc Nam lúc này dậm lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, thân hình như quỷ mị xuyên qua từng cây cổ thụ cao lớn chọc trời, tốc độ hầu như đạt mức nhanh nhất…
Hắn quả thật rất muốn rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này…
Nơi đây là một dãy núi hoang, không thuộc phạm vi bất kỳ thế lực nào, chiều dài liên miên nối liền không dứt, không gian hoang vu vắng vẻ, địa hình hiểm trở dị thường, hầu như không có đất bằng đáng nói…
Thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tên yêu thú chặn giết, Lạc Nam đương nhiên sẽ không bỏ qua, bất quá vì gia tài đã không ít, lần này hắn lười thu xác đám yêu thú này…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ tại nguồn: http://bimdep.vip/con-duong-ba-chu/
Một ngày kia, Lạc Nam chợt phát hiện nhân loại, hơn nữa còn không ít…
Chỉ thấy một đám thanh niên nam nữ kết thành đoàn mà đi, hiển nhiên là đệ tử thế lực nào đó ra ngoài lịch lãm rèn luyện…
Hiện tại là buổi tối, Áo Choàng Bóng Tối càng phát huy công dụng kinh người của một kiện Địa Cấp Pháp Y, Lạc Nam dễ dàng tiếp cận nghe cuộc trao đổi giữa mấy người bọn hắn…
“Lần này tông chủ quả thật động chân nộ, Thiếu môn chủ, Tứ trưởng lão đồng loạt vẫn lạc, Lý sư muội thì mất tích, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít”.
“Còn không phải sao, một lần ra chuyện, ba nhân vật trọng yếu của tông môn nguy cấp, sao có thể không tức giận?”
“Haiz, mặc dù hồn bài của Lý sư muội vẫn còn, nhưng dung nhan nàng xinh đẹp như vậy, sợ rằng so với chết càng gặp chuyện thê thảm hơn”.
“Tông chủ đã cho các vị trưởng lão toàn bộ xuất động, vây quét tất cả đối tượng có liên quan, không ít người trực tiếp bị giết chết”.
Lạc Nam sắc mặt hơi đổi, đây rõ ràng là đệ tử Thiên Mộc Tông, xem ra chuyện lần này hắn làm khá kín đáo, đối phương vẫn chưa phát hiện.
“Nghe lời Mộc Kiêu sư đệ nói, Thiếu chủ từng chú ý đến một cái thần bí thiếu niên có biểu hiện bất phàm trên Đấu Thú Trường, không biết chuyện lần này có liên quan gì hay không”.
“Thà giết lầm hơn bỏ sót, Tông chủ đã hạ lệnh truy tìm tung tích thiếu niên thần bí kia”.
“Ta có mang theo bức họa của hắn đây” Một tên nam đệ tử trong ngực lấy ra mảnh giấy lớn.
Lạc Nam ánh mắt co lại, chỉ thấy người trong hình anh tuấn tiêu sái, sau lưng có một con gấu lớn như ẩn như hiện, chỉ có một con mắt màu bạc nhấp nháy…
Không phải hắn thì là ai?
“Khá lắm, không hổ danh Thất cấp thế lực, vẫn bị các ngươi bắt được chút ít manh mối” Lạc Nam trong lòng cười lạnh.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Mộc Hào này đột ngột ra tay với mình, xem ra là tiểu tử Mộc Kiêu kia mách lẻo…
Nghĩ tới đây Lạc Nam trong mắt hiện một tia sát khí, hận không thể quay lại Linh Vũ Thành lấy đầu Mộc Kiêu…
GỪ.
Đúng lúc này, một tiếng yêu thú gầm lên, chỉ thấy từ xa, một con to như xe xúc đất yêu thú xuất hiện, nó toàn thân được bao phủ vảy cứng như thiết giáp, tứ chi như bốn thanh cột đình, chiếc sừng dày sắt nhọn sắc bén vô cùng…
“Địa Thạch Tê Giác – Tam giai trung kỳ yêu thú” Kim Nhi lập tức cung cấp thông tin…
“Tới hay lắm” Đám đệ tử Thiên Mộc Tông không sợ trái lại còn mừng, trong số bọn hắn có 3 tên Kim Đan cảnh, còn lại đều là Trúc Cơ Kỳ, thừa sức vây công đầu này tê giác…
Chỉ là rất nhanh, sắc mặt bọn hắn trở nên tái nhợt, vì không biết từ nơi nào, hàng loạt yêu thú to nhỏ cùng lúc xuất hiện, gương mặt chúng nó hiện lên vẻ hoảng sợ, cắm đầu chạy như điên…
Ngay cả đám đệ tử Thiên Mộc Tông trước mắt cũng không thèm để ý, chỉ lo cắm đầu chạy…
“Á, xương ta gãy rồi”.
“Không xong, sư huynh mau cứu mạng a”.
Trước một loạt yêu thú chạy tán loạn, thậm chí xuất hiện yêu thú Tứ giai, đám đệ tử Thiên Mộc Tông mặc dù thi triển đủ loại thủ đoạn, nhưng không tránh khỏi bị dẫm thành thịt nát tràng cảnh.
Lạc Nam nhàn nhạt đứng nhìn, đã trở thành kẻ thù với Thiên Mộc Tông, chỉ có ngu mới đi cứu bọn hắn, không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đã không tệ…
Cái Lạc Nam quan tâm lúc này là đám yêu thú vì đâu hoảng loạn như vậy…
GÀO RỐNG.
Quả nhiên chỉ thoáng chốc, một âm thanh như chấn động cửu tiêu vang lên, dãy núi run rẩy kịch liệt, đám yêu thú càng hoảng sợ điên cuồng chạy trốn…
“Yêu thú Ngũ Giai Trung Kỳ động chân nộ” Kim Nhi cất tiếng nói.
Lạc Nam ánh mắt hơi co lại, Ngũ Giai Trung Kỳ tương ứng với Hóa Thần Trung Kỳ cường giả nhân loại, trách không được nhiều yêu thú hoảng sợ như vậy…
Cường giả giận dữ, máu chảy vạn dặm…
Câu nói này đối với yêu thú càng thêm phù hợp…
Mở ra Thấu Thị Vạn Lý…
Lạc Nam lập tức hiểu nguyên nhân vì sao…
Chỉ thấy cách đây không xa, hai thân ảnh một nam một nữ điên cuồng ngự không chạy trốn…
Sau lưng bọn hắn, là một cảnh tượng khá hài hước, cũng khá quỷ dị…
Đó là một cây đại thụ đang bay, vô số cành lá, rễ dài chắc khỏe dữ tợn phá hoại toàn bộ mọi thứ những nơi nó đi qua, làm bên dưới yêu thú sợ hãi chạy tán loạn…
“Thụ Yêu cấp Hóa Thần, hai người kia không biết vì sao đắc tội nó, khiến nó tức giận như vậy” Lạc Nam lẩm bẩm.
Thân cây đang bay lượn truy sát hai thân ảnh kia rõ ràng là một loại Thụ Yêu, cặp mắt trên thân cây đỏ bừng, đã tức giận đến cực điểm…
Lạc Nam quyết định tham gia náo nhiệt…
Có thể khiến thụ yêu tức giận rời bỏ lãnh thổ để truy sát…
Nguyên nhân lớn nhất chỉ có một: Cướp đoạt bảo vật của nó…
Chuyện này Lạc Nam từng làm nên rất có kinh nghiệm, hắn đối với vật hai người kia cướp được có hứng thú vô cùng…
Hai người kia mặc dù thân pháp không tệ, nhưng chỉ là Hóa Thần Sơ Kỳ cường giả, trong lúc nhất thời bị Thụ Yêu dây dưa không ngớt…
Vút.
Thụ Yêu đột ngột tấn công, dây leo dài ngoằng cứng cáp hướng hai người kia quật mạnh…
Người nữ quay đầu, móc ra một thanh kiếm mộc, hướng dây leo chém tới…
Ánh kiếm lóe lên, dây leo đứt đoạn…
Thụ yêu càng thêm tức giận, rống lên liên tục khiến đám yêu thú cấp thấp run lên cầm cặp…
“Cũng may ta để Tiểu Sư bên trong Linh Giới Châu” Lạc Nam lầm bầm, Tiểu Sư còn quá nhỏ, đối với tiếng gầm đám Yêu cấp cao hơn sẽ sinh ra khó chịu…
Ở khoảng cách gần, Lạc Nam rốt cuộc quan sát rõ diện mạo của đôi nam nữ này…
Nam thân hình cao lớn, ngũ quan mặc dù không anh tuấn, nhưng lại có đường nét rõ ràng.
Người phụ nữ lại dị thường mỹ lệ, mái tóc đen tuyền bồng bềnh, một thân y phục bó sát cơ thể, má đào hàm xuân, mắt to mị thái xinh đẹp, bộ ngực bự run rẩy theo chuyển động của thân thể, bờ mông vểnh cao đầy đặn săn chắc vô cùng, rõ ràng là một cực phẩm phụ nhân…
Nhìn cử chỉ của hai người này, rõ ràng là một đôi phu thê, bộ dạng cả hai cũng chỉ khoảng 30 tuổi…
Hai người lúc này gương mặt cũng tái nhợt, hiển nhiên trải qua quá trình dài bị đuổi giết, linh lực toàn thân đã có dấu hiệu cạn kiệt…
Thụ yêu cũng không khá hơn là bao, nó đã truy đuổi đôi phu thê này thời gian dài, trước đó đã xảy ra chiến đấu một trận, tốc độ của bọn hắn đều dần chậm lại…
Cũng nhờ thế mà Lạc Nam chân dậm Mị Ảnh kết hợp Địa Chiến Ngoa có thể theo kịp, đồng thời nghe được đối thoại của đôi phu thê nam nữ…
“Chỉ còn cách chia ra hai đường chạy trốn, làm nó mất phương hướng” Nam tử cắn răng, nhìn sang phụ nhân xinh đẹp nói.
“Quả thật chỉ còn cách này, Bình ca, ngươi giữ lấy thứ đó, nếu chạy thoát ta sẽ đến tìm ngươi”.
“Âm muội, kiếp này có thể lấy thê tử hiểu chuyện như muội là phúc đức của Doãn Chí Bình ta” Nam tử chân thành nói.
“Đừng nói nữa, ta sẽ dẫn theo nó chạy về hướng Bắc, ngươi chạy hướng Đông, ở tạm thành trì nào đó, thời gian sau ta đến tìm ngươi” Phụ nhân vừa chạy vừa phân tích nói, thông tuệ vô cùng…
“Được, Âm muội bảo trọng”.
Nam tử vừa nói xong, phụ nhân gật đầu, quay người nhìn lấy Thụ yêu, kiếm ảnh chém lấy vài nhánh cây đang vươn đến, sau đó xoay người hướng về hướng Bắc điên cuồng chạy trốn…
Thụ yêu bị nữ tử này chọc giận, điên cuồng gào rống đuổi theo…
Doãn Chí Bình dừng lại bước chân, nhìn thê tử dẫn theo Thu Yêu đào tẩu…
Hắn siết chặt nắm tay, cắn răng nói:
“Xin lỗi Âm muội, Dị Mộc quá mức quý giá, nếu tin tức tiết lộ sợ rằng phu thê chúng ta sẽ bị toàn đại lục truy sát, kiếp sau nếu có duyên lại làm phu thê đi”.
Nói xong cấp tốc xoay người, không theo kế hoạch của vợ mình, trái lại nhanh nhẹn di chuyển về hướng Tây…
Có được Dị Mộc hắn, sau này tiền đồ vô lượng, chỉ cần không xảy ra ngoài ý muốn, tìm nơi ẩn cư bế quan tu luyện, trăm năm sau đột phá Luyện Hư, khi đó muốn nữ nhân nào mà không có?
Lạc Nam ánh mắt co rụt lại, phẫn nộ dâng lên trong lòng, người này thật làm mất mặt nam nhân như hắn…
Không những để thê tử dẫn theo Thụ Yêu cửu tử nhất sinh chạy trốn, bản thân lại hèn hạ muốn độc hưởng báo vật, còn nói ra vẻ đường hoàng như vậy…
Lạc Nam mặc dù không phải quân tử gì, nhưng nếu muốn hắn từ bỏ đám nữ nhân của mình để trốn chạy, thà rằng giết hắn còn hơn…
Đối với hành vi của nam tử này phản cảm vô cùng, âm thầm bám theo đối phương…
Doãn Chí Bình dù là Hóa Thần Kỳ, nhưng trải qua chiến đấu với Thụ Yêu trong người còn lưu lại ám thương, lại bị truy sát thời gian dài, linh lực toàn thân còn không đến ba phần…
Bất quá Lạc Nam đương nhiên sẽ không khinh thường một tên Hóa Thần Kỳ, hắn phải chờ thời cơ thích hợp nhất…
Khoảng cách của hai người lúc này không đến trăm mét, chân đạp Mị Ảnh Bộ nhẹ nhàng như gió, lại thêm Áo Choàng Bóng Tối phụ trợ, không đến Luyện Hư đừng hòng phát hiện Lạc Nam tồn tại…
Rốt cuộc, cảm giác nguy hiểm đã cách xa, Doãn Chí Bình tìm một góc đại thụ um tùm vắng vẻ ngồi xuống vận hành điều tức, bỏ một viên đan dược vào miệng, hắn bắt đầu khôi phục linh lực…
Lạc Nam biết cơ hội của mình đã tới, Bắc Đẩu Cung đã âm thầm cầm nắm trên tay hắn…
Đối với một Hóa Thần Kỳ, các loại Vũ Kỹ của hắn ngoại trừ Hỏa Phượng hầu như không có quá lớn tác dụng…
Nhưng Hỏa Phượng động tĩnh thi triển thật sự quá lớn, nơi đây lại là một dãy núi cây cối um tùm, Hỏa Phượng xuất hiện chỉ sợ toàn dãy núi sẽ bị đốt trụi…
Tuy nhiên Hỏa tiễn lại khác, nó cô động Dị Hỏa đến cực hạn, lực sát thương mạnh, kết hợp với Bắc Đẩu Cung chính là giết người lợi khí đoạt mạng thích hợp nhất…
Lạc Nam gần đây phát hiện thủ đoạn công kích của mình còn hạn chế ở cự ly xa, ngoài Linh Đạn và Bắc Đẩu Cung, hắn còn thiếu một bộ chưởng pháp hoặc chỉ pháp nào đó có uy lực mạnh…
Bát Quái Hồi Thiên Chưởng mặc dù là chưởng pháp nhưng lại thiên về phòng ngự…
Không tiếp tục suy nghĩ, Thấu Thị Vạn Lý đã khóa chặt thân ảnh Doãn Chí Bình, dây cung bắt đầu kéo căn…
Mà thân hình vốn chìm trong bóng tối của Lạc Nam cũng dần hiện diện, việc điều động Thiên Cấp Pháp Khí không cho phép Áo Choàng Bóng Tối phát huy tác dụng nữa…
Doãn Chí Bình không hổ là Hóa Thần Kỳ, dù đang điều tức nhưng linh mẫn vô cùng, cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân khiến hắn mãnh liệt quay đầu, thần thức điên cuồng lan tỏa…
Một thân ảnh thiếu niên đứng trên cành cây, tóc dày tung bay phấp phới, áo choàng đen phủ kín thân thể, mặt nạ tà dị mỉm cười để lộ con mắt duy nhất lấp lóe ánh sáng, trường cung sẵn sàng trên tay, một mũi tên hừng hực đang được ngưng tụ, Bắc Đẩu thất tinh như ẩn như hiện sau lưng hắn…
Trong đêm đen, thân ảnh ấy như tử thần đòi mạng Doãn Chí Bình hắn…
“Là ai?” Doãn Chí Bình hoảng sợ hét to, bản năng cơ thể điều động toàn bộ linh lực…
Bị một người âm thầm nhắm vào một cách quỷ dị như vậy khiến hắn sởn cả tóc gáy…
Nơi đây hoang vu im ắng vô cùng, vì tự tin với cảm giác của một Hóa Thần, cho dù âm thanh bước chân kiến bò trên đất cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn…
Vậy mà đột nhiên có người trực tiếp khóa chặt sát ý lấy mình một cách vô tung vô ảnh…
Doãn Chí Bình sao có thể không khiếp sợ?
Bản năng Hóa Thần bộc phát, Doãn Chí Bình hay tay kết ấn quát lớn:
“Vạn Mộc Trói Buộc”.
Vô số dây leo to tướng lao thẳng đến phía Lạc Nam, mà Doãn Chính Bình xoay người ngự không, điên cuồng bỏ chạy…
Nhìn vũ kỹ quen thuộc đối phương thi triển, Lạc Nam khóe miệng cười tà, không ngờ đối phương là người Thiên Mộc Tông, đúng là oan gia ngõ hẹp…
Lạc Nam mặc kệ dây leo tiếp cận mình, Tử sắc hỏa diễm bao trùm cơ thể, trong đêm tối khiến hắn càng thêm tà dị, toàn bộ dây leo bị đốt trụi…
XOẸT.
Tên rời khỏi dây, Dị Hỏa tiễn khóa chặt con mồi, như xuyên toa hư không truy kích…
“Là Dị Hỏa?” Doãn Chí Bình sắc mặt trắng nhợt, tốc độ mũi tên thật sự quá nhanh, hơi nóng khủng khiếp kia đã bao trùm lấy hắn…
Xèo xèo…
Trong ánh mắt bình thản của Lạc Nam, lại một Hóa Thần Kỳ hóa thành tro bụi, không ngay cả tro bụi cũng không sót lại, phải nói là hóa thành hư vô…
“Hừ, nếu tự bạo như Tứ trưởng lão kia, có lẽ sẽ có cơ hội sống sót” Lạc Nam cười lạnh nói…
Doãn Chí Bình linh lực trên thân không còn bao nhiêu, trạng thái so với Tứ Trưởng Lão khi đó không tốt lành gì…
Hắn làm người hèn mọn, ngay cả thê tử mình cũng phản bội, đương nhiên không đủ quyết đoán tự bạo cầu sinh như Tứ Trưởng Lão…
Lạc Nam nhanh chóng tiếp cận, toàn bộ vật dụng của Doãn Chí Bình bị Dị Hỏa thiêu thành tro bụi, tuy nhiên lại có một hộp đá đen tuyền ngoại lệ còn nằm trên đất…
“Kim Nhi, thứ này làm bằng gì, bền chắc như vậy?” Lạc Nam hỏi.
“Đây là Hắc Hải Thạch, loại này tài nguyên khá quý hiếm, vì nó chỉ tồn tại nơi vùng biển sâu thẳm tăm tối, khó khai thác vô cùng” Kim Nhi nãi thanh nãi khí ung dung nói tiếp:
“Tác dụng cũng không tồi, ngoài việc che dấu toàn bộ khí tức bên trong, có thể kháng cự hầu hết các lực bên ngoài tác động, ngoại trừ Lôi Đình chi lực khắc chế nó, chỉ sợ không thứ gì có thể phá nát, dù là Dị Hỏa”.
Lạc Nam gật đầu, xem ra thứ gọi là Dị Mộc kia được cất giữ trong này, Doãn Chí Bình chết đi khiến Hộp đá trở thành vật vô chủ, Lạc Nam tiến hành nhỏ máu…
Cảm giác gần gũi nảy sinh trong lòng, hộp đá này là một kiện pháp bảo, chuyên dùng để lưu trữ các loại đồ quý hiếm, bất quá có Linh Giới Châu thứ này đối với Lạc Nam không có quá lớn tác dụng…
Hắn chỉ tò mò thứ bên trong…
Đặt tay lên nắp hộp, định mở ra xem…
“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Đoạt Hiền Thê], phần thưởng: Một lần triệu hoán Địa Cấp Pháp Bảo, một Lần triệu hoán Thiên Cấp Vũ Kỹ. Thất bại: Liệt dương 5 tháng”.
Âm thanh máy móc vang lên khiến khuôn mặt vốn dĩ bình thản sau lớp mặt nạ trở nên co giật…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro