Phần 41
2022-07-16 15:59:00
Bốn năm sau đó, một đứa trẻ bốn tuổi sắc mặt lạnh lùng, đem toàn bộ hang ổ thổ phỉ tiêu diệt sạch sẽ, chó gà không tha, toàn bộ băm thành thịt vụn cho chó ăn, chỉ để lại phần đầu.
Thù đã được báo, sắc mặt đứa trẻ lại hoàn toàn vô hồn…
Đứa trẻ bốn tuổi đương nhiên là Lạc Nam…
Thế giới ở kiếp này có Linh Khí, mặc dù mỏng manh đến cực điểm, nhưng quả thật là có Linh Khí.
Lạc Nam mang theo ký ức của luân hồi, công pháp, vũ kỹ trong đầu một đống lớn, quan trọng nhất là hắn có Linh Căn, đáp ứng được điều kiện để tu luyện.
Bốn năm qua, bên trong hang ổ thổ phỉ, hắn lén lút vận chuyển một môn công pháp, thành công tu đến Trúc Cơ Kỳ.
Trước khi bị cắt đứt gân chân như đám thổ phỉ dự định, Lạc Nam bùng nổ tu vi, dễ dàng tru diệt tất cả…
Hắn đem đầu của tất cả bọn chúng bỏ vào bao bố, mang trở về nhà cũ nay đã là một đống hoang tàn, đem hàng trăm cái đầu thiêu đốt, quỳ xuống dập đầu:
“Phụ mẫu, kiếp này làm nhi tử của các ngươi, hận thù đã trả, đầu của bọn hắn dùng làm tế vật bồi tội…”
“Di nguyện của mẫu thân, con gái Chu gia ta sẽ cưới, nối dỗi tông đường nhà họ Lạc!”
Như vận mệnh sắp đặt, phụ thân hắn ở kiếp này cũng mang họ Lạc.
Nghĩ đến di nguyện cuối cùng của mẫu thân, Lạc Nam quyết định phải hoàn thành.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 8 tại nguồn: http://bimdep.pro/con-duong-ba-chu-quyen-8/
Mười hai năm sau, Lạc Nam lúc này mười sáu tuổi, tu vi đạt đến Nguyên Anh Sơ Kỳ.
Hết cách rồi, để giết thời gian… hắn không có việc gì làm chỉ có thể tu luyện, đâu thể nào mang hình hài đứa bé 4 tuổi đã đi hỏi cưới.
Với thiên phú của hắn, mười hai năm ròng rã tu luyện không ngừng nhưng vẫn chỉ là Nguyên Anh, đủ thấy hoàn cảnh của thế giới này để tu luyện khó khăn đến mức nào.
Lạc Nam đã cố gắng tìm hiểu, toàn bộ thế giới không hề có tu sĩ, hắn ch là kẻ duy nhất…
Dựa vào tài sản một đám thổ phỉ để lại, Lạc Nam thành công tìm đến Chu Gia, cưới con gái nhà họ Chu gọi là Chu Nhi làm thê tử.
Chu Gia cũng chỉ là một tiểu gia tộc ở một thôn trấn nhỏ, đủ ăn đủ mặc.
Chu Nhi diện mạo không quá xuất chúng nhưng lại dịu dàng ngoan ngoãn, đảm đang việc nhà, là một người vợ lý tưởng hiền thê lương mẫu.
Lạc Nam dựng lại nhà họ Lạc, sống cùng với Chu Nhi, chỉ sau ba năm nàng đã hạ sinh một tiểu hài, đặt tên là Lạc An, ý nghĩa cả đời an bình.
Tình cảm vợ chồng Lạc Nam và Chu Nhi cực kỳ tốt, Chu Nhi là kiểu người hết lòng nghe theo phu quân, xem nam nhân của mình là trời.
Cuộc sống hai người trôi qua bình dị, Lạc Nam ngày thường làm một ngư dân đánh bắt cá, Chu Nhi ở nhà đệt vải, nuôi dạy Lạc An nên người.
Sống chung nhiều năm, tình cảm hai người ngày càng bền chặt, nhưng Chu Nhi lại phát hiện một vấn đề khiến nàng sợ hãi.
Phu quân của nàng không già.
Sống với nhau chục năm, phu quân của nàng vẫn là bộ dạng của một thanh niên, mà nàng đã là một thục phụ chín mộng.
Điều này làm Chu Nhi cảm thấy hoang đường, lại lo sợ mình không xứng với hắn.
Lạc Nam cũng chẳng che giấu nữ nhân của mình, cho nàng biết mình có khả năng tu luyện, thậm chí có thể tìm cách giúp nàng bước vào con đường tu luyện.
Chu Nhi nghe xong vô cùng vui vẻ, muốn cùng hắn làm một đôi thần tiên quyến lữ, tiêu dao tự tại.
Nhưng thói đời trớ trêu, Chu Nhi không có Linh Căn.
Mà hoàn cảnh của thế giới này, không có Linh Căn khác nào phế bỏ?
Lạc Nam không từ bỏ ý định, lên đường tìm kiếm tài nguyên, hy vọng có thể tạo nên Linh Căn cho nàng.
Qua nhiều năm điên cuồng tìm kiếm, đi khắp các ngõ ngách của thế giới, Lạc Nam hoàn toàn bất lực.
Thế giới này thật sự không thích hợp với tu luyện, ngay cả một cọng Linh Thảo cũng không có, huống hồ là Linh Căn Quả trong truyền thuyết?
Tu vi của hắn cũng giậm chân tại chỗ ở Nguyên Anh, không thể nào tiến thêm dù trong đầu có vô số công pháp.
Lạc An ngày một trưởng thành, Chu Nhi ngày càng già đi, chỉ có Lạc Nam vẫn là bộ dạng trẻ tuổi.
Mãi đến khi Lạc An lập gia đình, dung mạo của Chu Nhi và Lạc Nam đã chênh lệch như trời đất…
Trước tình cảnh như thế, Chu Nhi sinh ra tâm tình tự ti, mặc cho Lạc Nam an ủi như thế nào nàng vẫn chẳng thể sống vui vẻ, luôn tìm cách tránh mặt hắn.
Nàng đã gần năm mươi, hắn vẫn như thanh niên tuổi đôi mươi, người làm vợ như nàng làm sao có thể chịu nổi?
Nhìn thấy tâm trạng thê tử ngày càng sa sút, Lạc Nam quyết định tự mình phế bỏ tu vi, để dung mạo trở nên già nua, xứng đôi với nàng.
Nhưng mà hắn lại không ngờ, hành vi của hắn lại phản tác dụng.
Chu Nhi cho rằng chính vì mình đã làm hại đến phu quân, chính mình cắt đứt tiền đồ tu tiên của hắn, vì mình mà hắn mới trở lại làm phế vật.
Nàng tuyệt vọng về bản thân mình, nhiều lần tìm cách tự vẫn để không liên lụy đến hắn.
Lạc Nam hết cách, một lần nữa tu luyện trở lại, khôi phục bộ dạng thanh niên để Chu Nhi an lòng.
Vài năm ngắn ngũi sau đó, Chu Nhi u sầu thành bệnh, sức khỏe yếu kém, lìa đời mà chết.
Lạc Nam ngồi một ngày một đêm bên mộ nàng, tóc đen chuyển bạc, chỉ có dung mạo vẫn không hề thay đổi.
Nhìn thấy thê tử đau khổ rời khỏi cõi đời, trước khi chết nàng thậm chí không dám nhìn thẳng mặt hắn, Lạc Nam thống khổ trái tim nhỏ máu, đau thấu tâm can, lệ rơi đầy mặt, lần đầu trải qua cảm giác cảnh còn người mất.
Hắn vốn định chết cùng Chu Nhi, hoàn thành kiếp người… bất quá hắn vẫn còn một di nguyện cuối cùng, đó là để Lạc Gia ở thế giới này vĩnh viễn phồn vinh.
Đây cũng là nguyện vọng của phụ mẫu hắn.
Để làm như vậy, chỉ có cách giúp hậu nhân Lạc Gia có thể tu luyện, trở thành gia tộc tu chân duy nhất.
Nhưng vận mệnh một lần nữa lại quá khắc nghiệt đối với hắn.
Từ Lạc An con trai của hắn không có Linh Căn, cho đến các đời con cháu sau này không một ai có thiên phú tu luyện.
Tuổi thọ của Nguyên Anh được tính bằng ngàn…
Thời gian dài đằng đẳng, Lạc Nam chứng kiến nhi tử Lạc An và con dâu chết đi, chứng kiến cháu nội chết, cháu cố chết, cháu chắt chết…
Mỗi một lần như thế, tâm linh Lạc Nam như chết lặng…
Từng đời, từng đời hậu nhân Lạc gia sinh ra, trưởng thành và chết đi, Lạc Nam một người cô độc âm thầm thủ hộ và quan sát Lạc gia, nhưng chẳng một tên hậu bối nào có được linh căn tu luyện.
Mãi cho đến khi tuổi thọ của một Nguyên Anh như mình cạn kiệt, Lạc Nam vẫn không thể hoàn thành di nguyện cuối cùng, sau khi hắn chết, Lạc Gia chẳng biết tồn vong được bao lâu nữa…
Bất quá Lạc Nam lúc này đã không còn đủ sức quan tâm nữa rồi.
Hắn đến bên mộ Chu Nhi, mỉm cười lặng lẽ:
“Thê tử, kiếp này ta chỉ thuộc về một mình nàng…”
Nói xong, gục xuống ôm lấy mộ của thê tử, nhắm lại đôi mắt, chìm vào hắc ám…
Một kiếp luân hồi với các loại dư vị phức tạp cứ thế lại trôi qua…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro