Con đường bá chủ - Quyển 8

Phần 147

2022-07-16 15:59:00

Phần 147
Tiểu nha đầu như phát hiện tân thế giới, chẳng biết vì sao nhiệt độ toàn thân nóng lên, hô hấp dồn dập khiến bộ ngực có chút quy mô phập phồng.

Hai mắt của nàng như bị cái chỗ kia hấp dẫn, nơi thứ to lớn giống thanh côn của nam nhân đang ra ra vào vào hai mép môi hồng phấn giống của nàng.

“Quái lạ, nơi đó của đại tỷ cũng không to hơn ta bao nhiêu, làm sao thứ bằng cùm tay đó của hắn có thể đút vào?” Đình Manh Manh tràn đầy hiếu kỳ ngẫm nghĩ.

Nàng sống rất nhiều năm, nhưng ngoại trừ hiếu chiến, ham chơi, tham ăn… chưa từng biết đến nam và nữ còn có hành vi như vậy.

Càng nhìn càng tò mò, Đình Manh Manh bước chân đến gần, ngay sát vị trí bên cạnh Lạc Nam và Âu Dương Thương Lan đang dính chặt, nhìn biểu cảm dâm mị kiều diễm của Âu Dương Thương Lan, tiểu nha đầu hứng thú bừng bừng nói:

“Đại tỷ chơi với hắn vui không? Manh Manh cũng muốn chơi!”

Nàng không biết hành động của mình gây hại đến mức nào đối với đôi nam nữ đang mê tình.

Lạc Nam chỉ cảm thấy một cổ kích thích chưa từng có bùng nổ, tiểu huynh đệ co giật dữ dội, hắn mạnh mẽ chạy nước rút những phút cuối cùng, hung hăng chiếm hữu Âu Dương Thương Lan trước mặt muội muội của nàng.

Mà Âu Dương Thương Lan cũng sắp phát điên, bị nam nhân không ngừng xâm phạm trước mặt muội muội, một cảm giác khoái cảm pha lẫn xấu hổ nhấn chìm linh hồn, hạ thân run rẩy, u cốc mềm mại siết chặt dữ dội, từ tận cùng cơ thể có nước ấm trào dâng.

“Hừ!”

Hai người đồng thời hừ lên một tiếng thỏa mãn, dương tinh phun trào hòa quyện cùng âm thủy ấm áp, triệt để lên đỉnh thăng hoa.

“Toàn thân làm gì giật giật?” Đình Manh Manh nhìn hai người bĩu môi, mũi nhỏ ngửi ngửi cái mùi tình ái đặc trưng, chân mày nhíu nhíu:

“Đây là mùi gì? Thật kỳ quái!”

“Sướng không?” Lạc Nam nghịch ngợm liếm vành tai Âu Dương Thương Lan hỏi, chậm rãi đem côn thịt rút ra, dẫn theo một làn sữa trắng đục.

“Thiếp ghét chàng!” Âu Dương Thương Lan vừa thở hổn hển vừa nói.

“Tốt lắm, đại tỷ chơi xong rồi đến lượt ta!” Đình Manh Manh thấy hai người đã tách nhau ra, vội vàng lột xuống áo ngoài, đưa tay nắm lấy côn thịt nhầy nhụa của Lạc Nam, hưng phấn muốn thử nghiệm.

“Xú nha đầu, hồ đồ đủ chưa?” Âu Dương Thương Lan chẳng biết lấy đâu ra sức bật người ngồi dậy, chân dài miên man hung hăng đá vào mông Đình Manh Manh, đem tiểu nha đầu đá bay.

Lạc Nam cũng có chút ngại ngùng, vừa rồi đang trong cơn cao trào, dục niệm lấn át lý trí, lúc này bình tĩnh lại thấy mình cũng hơi quá phận, dạy hư thiếu nữ ngây thơ thuần khiết.

Bá Y bao trùm cơ thể, vội vàng dùng Thủy Thuộc Tính tắm rửa cho Âu Dương Thương Lan, sau đó mặc lại y phục cho nàng.

Âu Dương Thương Lan từ đầu đến cuối không thèm để ý đến hắn, mặc kệ cho hắn chăm sóc mình, hiển nhiên vẫn còn tức giận.

“Manh Manh sớm muộn gì cũng trưởng thành, thấy chút sự đời là nên!” Lạc Nam ngụy biện nói, vuốt ve âu yếm nàng nguôi giận.

“Hừ, chàng nói xem nha đầu là muội muội, lúc này còn dám có ý đồ xấu?” Âu Dương Thương Lan cười lạnh nói.

“Chính vì xem nàng như muội muội mới kích thích nha…” Lạc Nam nuốt nước miếng nói.

“Kích thích cái đầu của chàng!” Âu Dương Thương Lan giận dữ quát:

“Thiếp cho chàng hay! Khi nào Manh Manh tâm trí thành thục mới được động vào, hiện tại tuy đã lớn nhưng nó cũng chỉ là tiểu cô nương, rõ chưa?”

“Tuân mệnh!” Lạc Nam nghiêm chỉnh gật đầu.

Âu Dương Thương Lan trong lòng thở dài, ba tỷ muội nàng kiếp trước hình như thiếu nợ nam nhân này, vô số kẻ ngấp nghé nhan sắc của từng người nhưng không được, kết quả cả ba tỷ muội sớm muộn cũng rơi vào ma trảo của hắn.

“Lão bà vui lên, ta có thứ này tặng nàng…” Lạc Nam mỉm cười thần bí.

“Cái gì?” Âu Dương Thương Lan quả nhiên hứng thú, mắt đẹp liếc hắn.

Lạc Nam lấy ra một kiện đồ vật.

Trong lúc nhất thời, không gian trong phòng sáng lên, Âu Dương Thương Lan ánh mắt cũng hứng thú nhìn chằm chằm.

Chỉ thấy thứ Lạc Nam lấy ra là một đôi cánh lớn cực kỳ yêu diễm và xinh đẹp, mỏng như cánh bướm.

“Đây là…” Âu Dương Thương Lan bờ môi lẩm bẩm, ánh mắt không rời nhìn đôi cánh mỹ lệ.

Chỉ cần là nữ nhân, khả năng kháng cự cái đẹp gần như bằng không, dù Âu Dương Thương Lan cũng không ngoại lệ.

“Nó là cánh của thần thú Thái Cổ Tử Mộc Điệp!” Lạc Nam giới thiệu:

“Không tệ, nhưng thiếp lấy cánh bướm làm gì?” Âu Dương Thương Lan nghi hoặc hỏi.

“Chờ ta một chút!” Lạc Nam cười cười.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Âu Dương Thương Lan, chỉ thấy hắn phất tay, Gia Tốc Trận xuất hiện bao trùm xung quanh hắn, cùng với đó là hàng loạt nguyên liệu Đế Cấp, đa số ẩn chứa Lôi thuộc tính.

Lạc Nam ngồi vào trung tâm Gia Tốc Trận, Đế Diễm cuồn cuộn mang theo nhiệt độ khủng bố tiến ra, phiêu phù trước mặt hắn.

Một tay cầm chùy, một tay cầm búa, Lạc Nam tập trung cao độ, đem đôi cánh của Thái Cổ Tử Mộc Điệp đun chảy trong ngọn lửa, sau đó lần lượt là các loại Nguyên Liệu khác lần lượt dung hòa vào.

KENG KENG KENG KENG KENG…

Chùy và Búa hoạt động liên tục, dưới sức nóng của ngọn lửa, Lạc Nam bắt đầu quá trình luyện khí.

Để tinh luyện được các nguyên liệu Đế Cấp Cực Phẩm, Hỏa Đế Lực của Địa Đế cũng không thể nào làm được, cũng may Lạc Nam có Đế Diễm hùng mạnh.

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, cởi trần thân trên, từng giọt mồ hôi xuất hiện trên các múi thịt săn chắc, khí chất phóng khoáng lại mạnh mẽ đầy chất nam nhân.

Âu Dương Thương Lan ngây ngẩn cả người, không thể không thừa nhận, khi nam nhân của nàng tập trung làm một việc gì đó cũng là thời điểm hắn hấp dẫn nhất, dù nàng đã sớm nhìn quen cũng không nhịn được phải thất thần.

Trong lúc nhất thời quên cả vật mà Lạc Nam đang luyện, chỉ chú tâm vào vẻ mặt hắn.

Không biết qua bao lâu sau…

KENG!

Khi lần đập búa cuối cùng kết thúc, Đế Diễm thu hồi vào trong cơ thể Lạc Nam…

RỐNG!

Một cổ khí lãng quét ngang bốn phương tám hướng, Lôi Đình điên cuồng chớp động, ánh sáng chói mắt bao phủ không gian.

Âu Dương Thương Lan giật mình, gò má ửng hồng, thẹn thùng dời ánh mắt khỏi Lạc Nam, tập trung vào vật đang huyền phù trước mặt hắn.

Vẫn là một đôi cánh…

Nhưng khác với dáng vẻ có phần mong manh, diễm lệ và tràn đầy Mộc Lực lúc đầu, thì hiện tại… đây là một đôi cánh ẩn chứa lực lượng của sự cuồng nộ, Mộc Lực đã bị thanh lọc, kích thước lớn hơn gấp đôi, dùng đôi cánh nguyên bản của cánh Thái Cổ Tử Mộc Điệp làm khung, xung quanh là vô số tia Lôi Đình trắng bạc sắc nhọn như những sợi lông vũ lộng lẫy, ẩn chứa sự kiêu ngạo và khí thế áp bách vô cùng dữ dội.

Bản chất hoàn toàn thay đổi…

Âu Dương Thương Lan nhếch lấy đôi môi đỏ mộng, không nhịn được xoay người đứng lên bước đến quan sát.

Mặc dù không còn tinh xảo và xinh đẹp như cánh của Thái Cổ Tử Mộc Điệp ban đầu, nhưng nàng lại thích sự bá đạo và dữ dội của đôi cánh lúc này mang lại.

Lạc Nam rất hiểu tính nàng, sức mạnh và khả năng thực chiến phù hợp mới là thứ Âu Dương Thương Lan luôn nhắm đến.

Hắn nhìn Âu Dương Thương Lan phân tích nói:

“Nàng vừa là Hồn Tu, vừa có được Thương Pháp xuất thần nhập hóa và Thương Vực, lực công phá vốn đã là cực mạnh!”

“Vốn là một Thể Tu cộng thêm Bí Tự Lâm với khả năng phòng ngự gần như tuyệt đối, xem như công thủ song toàn!”

“Thứ hạn chế duy nhất của nàng là phương diện tốc độ, vì thế ta dùng cánh của Thái Cổ Tử Mộc Điệp làm nguyên liệu chủ đạo luyện chế ra một pháp bảo có dạng đôi cánh phù hợp với nàng, sở hữu Lôi thuộc tính, bù đắp phương diện tốc độ thiếu hụt!”

Âu Dương Thương Lan hai mắt sáng quắt nhìn lấy hắn: “Chàng thành Thiên Khí Đế từ bao giờ?”

Hiển nhiên, với kiến thức của Âu Dương Thương Lan đương nhiên nhìn ra Pháp Bảo mà Lạc Nam vừa luyện chế cho nàng chính là Đế Cấp Cực Phẩm.

Bất kỳ chức nghiệp nào, một khi đạt đến cảnh giới tối cao đều có được thân phận cao quý bậc nhất vũ trụ.

Nam nhân của nàng là Thiên Khí Đế, vậy chẳng phải hắn đã bước chân vào hàng ngũ nhân vật đỉnh cấp của vũ trụ rồi sao?

Âu Dương Thương Lan hưng phấn đến cực điểm, lao đến ôm lấy tay hắn, một mặt đầy tự hào:

“Không hổ là nam nhân mà nữ nhân Âu Dương Gia ta nhìn trúng!”

Sắc mặt Lạc Nam tối sầm, hung hăng bóp lấy cái mông bạo mãn của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ta tặng quà cho nàng không thích phải không? Để ý đẳng cấp Luyện Khí làm cái gì?”

Từ lúc đạt được cánh của Thái Cổ Tử Mộc Điệp từ đống tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp, Lạc Nam đã nghĩ ngay đến Âu Dương Thương Lan và Đình Manh Manh.

Hai người này đều thuộc dạng công thủ song toàn nhưng tốc độ hạn chế.

Tuy nhiên, Đình Manh Manh khó thể cải thiện phương diện tốc độ, bởi vì Nghịch Sinh Pháp Thân của nàng đã định trước là phong cách chiến đấu trâu bò mạnh mẽ.

Nhưng Âu Dương Thương Lan thì khác, phong cách chiến đấu của nàng cơ động và linh hoạt hơn Đình Manh Manh, chẳng qua chưa có thứ gì để phụ trợ cho phương diện tốc độ mà thôi.

Mà cánh của Thái Cổ Tử Mộc Điệp thì không cần bàn cãi, Mộc Tử Âm chính là nhờ luyện hóa Huyết Mạch Thái Cổ Tử Mộc Điệp nên đã trở thành người sở hữu tốc độ hàng đầu Hậu Cung.

Bất quá, Thái Cổ Tử Mộc Điệp lại là Mộc Thuộc Tính, trong khi đó Âu Dương Thương Lan tinh thông Lôi Hệ.

Chính vì thế, Lạc Nam đã nghĩ ra ý tưởng, dùng đôi cánh Thái Cổ Tử Mộc Điệp làm nguyên liệu chính, cộng thêm các nguyên liệu Lôi Hệ khác cũng thu từ khối tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp, luyện chế ra một kiện Pháp Bảo phù hợp để bù đắp khuyết điểm cho nàng.

Phí nhiều công sức như vậy, Âu Dương Thương Lan không thèm để ý, trái lại hưng phấn vì hắn thành Thiên Khí Đế, Lạc Nam đương nhiên nghiến răng nghiến lợi.

“Khanh khách!” Âu Dương Thương Lan che miệng cười quyến rũ, hai tay ôm lấy cổ hắn, môi thơm hôn liên tục vài cái vào má nam nhân, vui vẻ nói:

“Đương nhiên là thích, chỉ có chàng là hiểu thiếp nhất!”

“Còn không mau nhận chủ?” Lạc Nam hừ một tiếng.

Âu Dương Thương Lan gật gật đầu, nhanh chóng nhỏ máu nhận chủ pháp bảo hình đôi cánh.

“À, nó tên là gì vậy chàng? Đâu thể gọi là cánh của Thái Cổ Tử Mộc Điệp nữa đúng không?” Nàng nhìn hắn hỏi.

“Đương nhiên, nàng đặt tên cho nó đi!” Lạc Nam tự biết thiên phú đặt tên của mình không cao, bèn giao nhiệm vụ cho nàng.

“Cánh này là do chàng tặng thiếp, vậy gọi là Lạc Lan Dực?” Âu Dương Thương Lan đề nghị.

“Phốc!” Lạc Nam phun ra một ngụm, ánh mắt đầy vui vẻ nhìn lấy nàng.

“Sao nhìn thiếp?” Âu Dương Thương Lan khó hiểu.

“Ta vừa phát hiện thế gian có người đặt tên còn kém hơn ta, haha!” Lạc Nam sảng khoái cười lớn.

“Đáng ghét, vậy chàng đặt tên!” Âu Dương Thương Lan vừa giận vừa thẹn.

Lạc Nam lắc đầu, không còn hy vọng vào nàng, vặn óc suy nghĩ, cuối cùng nghiêm túc nói ra:

“Gọi là Lạc Thương Lôi Dực!”

“Hay nha!” Âu Dương Thương Lan hài lòng vỗ tay, hưng phấn bừng bừng vuốt ve đôi cánh, yêu thích không rời nói:

“Vậy từ nay ngươi chính là Lạc Thương Lôi Dực!”

Lạc Nam nhìn thấy nàng hạnh phúc mà gật gù, không uổng công hắn phí tâm như vậy.

“E hèm…”

Một tiếng ho nhẹ pha đầy u oán vang lên.

Lạc Nam cùng Âu Dương Thương Lan đưa mắt nhìn ra.

Chẳng biết từ bao giờ, hầu hết hồng nhan tri kỷ của Lạc Nam ở Làng Nhất Thế đã tập hợp, ánh mắt của các nàng như cười như không nhìn lấy hắn và Âu Dương Thương Lan.

Hiển nhiên, động tĩnh khi luyện chế ra một kiện Pháp Bảo cao cấp không hề nhỏ, đã hấp dẫn chúng nữ chạy đến quan sát, bắt gặp một màn ân ân ái ái của hai người.

“À há, không hổ danh là đại tỷ, được phu quân sủng ái luyện chế pháp bảo riêng!” Thục Phi bĩu môi ghen tuông nói.

“Haizz, tỷ muội chúng ta bị thất sủng rồi!” Đạm Đài Uyển ra vẻ u sầu ôm Hoàng Y Thiền than thở.

“Phu quân, ta cũng muốn quà!” Thiên Vô Ảnh chớp chớp đôi mắt đẹp.

“Phải do chính tay người nào đó luyện chế…” Kiều Tố Tố khoanh tay trước ngực nói.

“Đồng ý!” Mấy vị mỹ nhân cực kỳ ăn ý gật đầu.

Mặc dù Lạc Nam rất nhiều lần cho các nàng đồ tốt để gia tăng thực lực, nhưng pháp bảo do chính tay hắn luyện chế hầu như rất ít, thậm chí có nữ còn không có.

Bởi vậy khi thấy Lạc Nam đích thân luyện ra Lạc Thương Lôi Dực tặng cho Âu Dương Thương Lan, các nàng mới sinh lòng hâm mộ.

Nữ nhân vẫn là nữ nhân, dù không ghen nhưng cũng muốn được nam nhân của mình quan tâm.

Thậm chí, chỉ cần là vật do đích thân hắn dốc lòng làm ra, dù là một kiện vật phẩm cấp thấp nhất, các nàng cũng đã mãn nguyện.

Lạc Nam dở khóc dở cười nhìn lấy các nàng, vỗ vỗ ngực tự tin đáp:

“Yên tâm, chỉ cần có thời gian, phu quân luyện cho các nàng mỗi người một kiện thích hợp!”

“Một lời đã định!” Ỷ Vân nhoẻn miệng cười nói.

“Không được nuốt lời!” Địa Ngọc Huyền phụ họa.

“Như đinh đóng cột!” Thục Thục cùng Phi Phi đồng thanh lên tiếng.

“Dám nghi ngờ phu quân? Có tin ta lập tức chấp hành gia pháp?” Lạc Nam bất mãn nói.

Thật ra dù mấy nữ không nói thì hắn cũng có dự định đó…

Pháp Bảo trong Cửa Hàng May Mắn dù rất tốt, nhưng chưa chắc hoàn toàn phù hợp với từng người các nàng.

Ngược lại hiện tại hắn đã là Thiên Khí Đế, chuẩn bị nguyên liệu và tự mình luyện chế pháp bảo hàng đầu cho mỗi vị thê tử, cũng là việc nên làm khiến hắn an tâm hơn khi để các nàng chiến đấu với kẻ thù.

Làng Nhất Thế cũng nên tiến vào giai đoạn mới, đó là vũ trang đầy đủ, Pháp Bảo sử dụng tất cả phải là hàng Đế Cấp Cực Phẩm, dùng độ giàu đánh cho kẻ thù hoài nghi nhân sinh.

Vừa đạt được khối tài sản khổng lồ của Hắc Ám Vĩnh Kiếp, không tiêu sài thì để làm gì? Lạc Nam không phải loại người keo kiệt chỉ ôm khư khư đồ tốt cho riêng mình mà không tận dụng được.

“Tiểu Mỹ, nàng lại đây!”

Chứng kiến Hồn Mỹ Hoa đang đứng ở một bên, Lạc Nam vẩy vẩy tay.

“Công Tử gọi ta!” Hồn Mỹ Hoa dịu dàng tiến đến, đôi mắt diễm lệ ôn nhu nhìn hắn.

Năm đó ở Loạn Cổ Chiến Trường, nàng bị nam nhân nàng cưỡng ép thu làm sủng vật, mục đích là để bảo vệ Làng Nhất Thế giúp hắn, mà đổi lại hắn sẽ giúp nàng tiến bộ, vượt qua thành tựu của mẫu thân nàng trong quá khứ.

Hiện tại, lời của hắn thành hiện thực…

Nhờ tài nguyên tu luyện dồi dào mà Làng Nhất Thế không ngừng cung cấp, lại thêm những Kiến Trúc Pháp Bảo tu luyện tuyệt vời như Loạn Hồn Tháp, tu vi của nàng đã vượt qua mẫu thân năm xưa.

Hồn Tu đạt đến Hồn Đế Trung Kỳ.

Yêu Tu cũng đạt đến Đại Yêu Đế.

Phải biết rằng, mẫu thân nàng trước đây cũng chỉ là Yêu Đế và Hồn Đế Sơ Kỳ mà thôi.

“Thời gian qua, nàng nhiều lần giúp Côn Lôn đẩy lùi cường địch, ta chưa có thứ gì thưởng cho nàng!” Lạc Nam từ trong người lấy ra một gốc Đế Dược.

Mà khi nó vừa xuất hiện, hô hấp của Hồn Mỹ Hoa trở nên dồn dập, nhịp tim đập mạnh, cảm giác ham muốn dữ dội khó ức chế được, môi đỏ kinh hô:

“Độc Hồn Huyền Hoa!”

“Xem ra nàng nhận biết nó…” Lạc Nam nhẹ gật đầu.

“Sao có thể không biết, nó là một trong số ít tài nguyên hàng đầu có thể gia tăng tu vi của chủng tộc bọn thiếp mà không để lại di chứng!” Hồn Mỹ Hoa kích động nói.

Độc Hồn Huyền Hoa, loại Đế Dược nổi trội trong số các thiên tài địa bảo mà Hắc Ám Vĩnh Kiếp tích trữ, chuyên phụ trợ Độc Tu và Hồn Tu.

Thật ra, với đẳng cấp cao như Độc Hồn Huyền Hoa, ngay cả Độc Đỉnh và Hồn Đỉnh của Lạc Nam cũng có thể hấp thụ để gia tăng sức mạnh.

Nhưng sau khi cân nhắc, hắn quyết định giao cho Hồn Mỹ Hoa.

Bởi vì với khả năng chiến đấu và thiên phú của Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng, nàng càng mạnh thì an toàn của Làng Nhất Thế càng được đảm bảo dựa vào khả năng đầu độc cũng như khống chế số lượng lớn kẻ thù tập kích.

Lạc Nam muốn thúc đẩy tu vi của Hồn Mỹ Hoa lên tầng lớp trụ cột của Làng Nhất Thế, vì hắn củng cố hậu phương.

Nâng tay của Hồn Mỹ Hoa lên, đặt Độc Hồn Huyền Hoa vào, Lạc Nam ôn tồn nói:

“Vì nàng xứng đáng!”

“Công tử…” Hồn Mỹ Hoa che miệng khóc nức nở, cảm động không nói nên lời, chỉ cảm thấy năm đó bị hắn thu phục là chuyện may mắn nhất đời mình.

“Cái tên này chỉ biết làm mỹ nhân cảm động!” Chúng nữ trợn tròn mắt.

“NGAO!”

Tiểu Tinh nằm ở một góc hâm mộ tru lên, nó cũng là thú cưng của chủ nhân, cũng muốn được tăng sức mạnh a.

Cảm nhận được tâm trạng của nó, Lạc Nam nhẹ gật đầu, thú cưỡi của mình cũng không thể quá kém được.

“Yên tâm đi, chờ đến Giao Dịch Nội Bộ, ta sẽ tìm thứ tốt cho ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 8

Số ký tự: 0