Phần 59
2022-03-24 15:39:00
“Cự Chiến Cổ Tộc đã quá lâu rồi không xuất thế nhưng uy danh năm đó còn văng vẳng bên tai, ngày hôm nay để tại hạ lĩnh giáo một phen!”
Ngưu Ma Vương khí thế như kinh hồng, mày rậm trợn ngược lên, mũi rộng phì khói.
“Như ngươi mong muốn!” Cự Thiên Cuồng cười lạnh một tiếng, uy nghiêm quát:
“Cự Lực!”
Cơ bắp bùng nổ, áo choàng mặc trên người nổ tung, lưng trần khổng lồ như vách núi, từng khối cơ bắp như nham thạch đỏ sậm, gân xanh cuồn cuộn như long mạch, tràn ngập sức mạnh.
Không có hoa mỹ và dư thừa, đơn giản mà thô bạo, Cự Thiên Cuồng giậm mạnh hai chân nghiền nát không gian, Cự Lực gia trì vào đôi tay, từ trên cao bổ xuống.
“Cự Lực của Sơn Cự, mỗi một đòn đánh mạnh như núi đè, uy như thiên sơn…” Ngưu Ma Vương cười gằn:
“Nghe danh đã lâu, hôm nay để xem Cự Lực của ngươi và Man Lực của ta đâu mới là vương trong sức mạnh!”
Nói xong, da trâu đen nhẻm như muốn nổ tung, từng mạch máu sôi lên sùng sục, gân xanh trải rộng toàn thân, một cổ khí thế như đến từ thời đại hồng hoang khai thiên lập địa hàng thế.
Đơn giản mà thô bạo, Ngưu Ma Vương lấy cứng đối cứng, dùng quyền đối quyền.
ĐÙNG!
Bốn cánh tay điên cuồng nện thẳng vào nhau, không gian băng liệt.
Hai thân thể khổng lồ cùng lúc bật ngược hàng trăm mét trên không trung, xương cốt hai người kêu lên vang dội như trống trận.
“Lại đến!”
Cả hai gầm thét một tiếng, hưng phấn lao thẳng vào nhau.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Như hai khỏa đạn hạt nhân va chạm, mỗi một cú đấm, mỗi người cước đạp ra đều khiến sơn băng địa liệt, chiến trường nhanh chóng bị quấy tung, các hành tinh đổ vỡ phía xa gặp dư uy lan tới hóa thành bụi phấn.
Đây là cuộc va chạm đỉnh cao giữa những Thể Tu, trận chiến của bọn hắn có lẽ không nhiều thủ đoạn như Tiên Tu, cũng không có thuộc tính đầy trời, vũ kỹ đẹp đẽ.
Đơn thuần là va chạm thô bạo, nghiền ép tất cả chướng ngại vật, muốn dùng chính nắm đấy và sức mạnh thân thể nghiền đối thủ thành thịt vụn.
Dư uy lan tràn quá lớn của hai vị đỉnh cấp thiên kiêu khiến ngàn dặm chiến trường dư ba cuồn cuộn, không ai dám tiến vào.
Duy chỉ có hai nhân vật đang va chạm trên bầu trời là không hề cố kỵ.
“Cửu Sắc Ma Lôi!” Lôi Chấn Tử hai mắt phủ đầy mây đen, một đôi Lôi Dực trên lưng điên cuồng oanh tạc, tay cầm Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo – Phong Lôi Côn, dùng tốc độ cực nhanh đập xuống đầu Nhân Kê.
Thế công cực kỳ cường liệt, sợ rằng số lượng nhân vật có thể đối kháng trực diện Lôi Chấn Tử trong Tiên Ma Mộ Địa không nhiều.
Nhân Kê lại chính là một trong số đó…
GÁY!
Ngửa đầu lên trời thét dài, thân ảnh của Nhân Kê đột ngột biến mất tại chỗ.
“Hừ!” Lôi Chấn Tử hừ lạnh một tiếng nhìn lên chín tầng mây.
Nhân Kê không biết từ bao giờ đã nhảy vọt ngàn trượng, một chân như hãm thiên trấn địa đạp thẳng xuống.
ẦM ẦM ẦM…
Trước cú đạp này, tầng tầng không gian chồng chất lên nhau như thủy tinh vỡ vụn, dư uy cuồn cuộn hóa thành một cột Cửu Sắc Đế Lôi oanh tạc chính diện.
Lôi Chấn Tử không hề nao núng, Lôi Dực chớp động bay vọt mà lên, Phong Lôi Côn bùng nổ Cửu Sắc Ma Lôi, nhắm ngay một cước của Nhân Kê nện thẳng.
Một cước đạp xuống của Nhân Kê hung hăng va chạm cùng nhất côn nện đến từ tay Lôi Chấn Tử, Đế Lôi đụng độ Ma Lôi, sắc mặt hai người cùng lúc nghiêm nghị, không ai nhường ai…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đế Lôi và Ma Lôi điên cuồng gầm thét, sau mỗi một lần va chạm là dư ba dữ dội lan tràn, vô số Lôi Thuộc Tính bạo tạc ra bốn phương tám hướng xung quanh, tạo thành tầng tầng lớp lớp lôi hải đầy trời, ngàn dặm lôi đình bao phủ.
Thân ảnh bọn hắn lúc ẩn lúc hiện trong biển lôi đình, Nhân Kê ỷ vào đôi chân linh hoạt nhảy với tốc độ chóng mặt, mà Lôi Chấn Tử cũng có Lôi Dực vỗ cánh nhanh như sao xẹt.
Không ít thí sinh tham gia Thiếu Đế Chi Chiến bị động tĩnh chiến đấu kinh người của bọn hắn làm cho kinh động, kéo nhau mà đến.
Bất quá khi nhìn thấy biển lôi đình mênh mông cuồn cuộn, bọn hắn chỉ có thể nuốt nước bọt khô khốc, đứng ở phía xa quan sát.
“Hừ, có chút bản lĩnh!” Lôi Chấn Tử thấy thủ đoạn bình thường của mình không thể thắng được Nhân Kê, ánh mắt của hắn trở nên sắt lẹm.
“Đế Kỹ – Phong Lôi Động Thiên!”
ẦM ẦM ẦM…
Tiếng quát vừa dứt, Lôi Dực sau lưng Lôi Chấn Tữ điên cuồng vũ động, toàn thân hắn bay thành hình vòng cung giữa thiên không, Phong Lôi Côn trong tay bùng nổ Cửu Sắc Ma Lôi đánh ra từng tia lôi đình khủng bố.
Lấy thân thể Lôi Chấn Tử làm trung tâm, một cái vòi rồng ngày càng to lớn cuồn cuộn xoay tròn, bên trong có phong lôi gào thét, như một cái máy xay thịt dữ dội giữa bầu trời.
Phong Lôi Động Thiên không hữu danh vô thực, toàn bộ bầu trời đều bị chấn động trước thế công cường liệt từ Lôi Chấn Tử, nghiền ép chính diện đến Nhân Kê, vòi rồng diệt sạch những sự sống cản trở đường đi của nó.
Trước thế công mạnh mẽ của Lôi Chấn Tử, hàng loạt Đế Tử sắc mặt trắng bệch, bọn hắn nhao nhao lắc đầu, không cho rằng mình có thể chống lại Đế Kỹ mạnh mẽ như vậy.
Nhìn sang Nhân Kê, chẳng biết từ bao giờ… từ trong cơ thể hắn, một ngọn lửa mang theo Đế Uy cuồn cuộn đang sôi trào lao vọt ra.
Hỏa Kiếp…
Nhân Kê điều động Hỏa Kiếp lao lên đỉnh đầu mình, ngưng tụ thành một vầng mặt trời với sức nóng dữ dội.
Chưa dừng lại ở đó…
Nhân Kê há mồm, Cửu Sắc Đế Lôi được hắn cường liệt phun ra bắn thẳng vào trong mặt trời.
Thoáng chốc, lửa và lôi đình đã hoàn mỹ dung hợp, tạo thành một vầng thái dương cuồn cuộn Lôi Hỏa, ẩn chứa sát cơ gần như hóa thành thực chất.
“GÁY!! Nhất Cước Thái Dương Uy!”
Ngửa đầu lên trời gáy vang, Nhân Kê toàn thân dồn lực vào cái chân trái linh động.
Trong từng biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của đám đông, hắn lấy đà nhảy vọt lên, sau đó xoay ngược thân thể giữa không trung.
Tư thế “xe đạp chổng ngược” bên trong bóng đá được thể hiện một cái hoàn mỹ, và vầng thái dương Lôi Hỏa khủng bố kia chính là trái banh.
Dồn toàn bộ sức lực, Nhân Kê tung ra một cước dữ dội.
Nhất Cước Thái Dương Uy!
OÀNH!
Thái dương lôi hỏa lao thẳng đến mục tiêu như bóng tung màn lưới…
“Làm sao có thể?” Lôi Chấn Tử hãi hùng gầm thét lên.
Phong Lôi Động Thiên ầm ầm rung lên…
Đế Lôi, Ma Lôi, Hỏa Diễm, Cuồng Phong… Bốn loại lực lượng nghiền ép lấy nhau, thời gian và không gian giường như đọng lại, vạn vật hóa thành hư vô.
“AAAA”
Không ít Đế Tử đau đớn hét ầm lên, vội vàng thu hồi ánh mắt đau rát, điên cuồng thi triển thủ đoạn phòng ngự ngăn cản dư ba lan tỏa.
Mà ở cách đó không xa, mặc kệ tất cả, Ngưu Ma Vương cùng Cự Thiên Cuồng vẫn điên cuồng sáp lá cà với nhau.
Dù cho va chạm khủng bố giữa hai loại vũ kỹ do Nhân Kê cùng Lôi Chấn Tử lan tràn thiêu đốt da thịt, gương mặt bọn hắn vẫn chỉ còn một chữ “chiến!”
“Vẫn chưa đã ghiền!” Cự Thiên Cuồng ngạo nghễ cười gằn, từ trên bắp tay loáng thoáng xuất hiện vài đường gân Hắc Kim nổi cộm lên.
“Như ngươi mong muốn!” Ngưu Ma Vương hưng phấn thét dài:
“Lò Luyện Man Lực!”
Trong khoảnh khắc, đan điền của hắn thiêu đốt dữ dội, như hóa thành một cái lò luyện sục sôi.
Ma Lực vô cùng vô tận được Ngưu Ma Vương điều động vào trong lò, chúng nó lấy một tốc độ khủng bố xoay tròn, sau đó lan tràn khắp tứ chi bách mạch.
Thân thể phình to, mỗi một lỗ chân lông như mở rộng, mỗi một giọt máu nặng như thái sơn, Man Lực hoang dã gào thét, lực chiến đâu chỉ tăng lên vài bậc?
“Chết!” Ngưu Ma Vương hai mắt đỏ ngầu như điên dại.
Một chân giẫm nát cả hành tinh, hai tay nện thẳng xuống.
“Chẳng lẽ sợ ngươi?” Cự Thiên Cuồng gằn giọng, mười đường gân Hắc Kim bạo tạc, lấy cứng đối cứng.
ĐÙNG!
Hai thân ảnh khổng lồ lại va đập…
Thiên băng địa liệt không đủ để hình dung tình cảnh lúc này.
Mà ở phía bên kia, vụ nổ rốt cuộc chậm rãi tan rã…
Vô số người đưa mắt nhìn, hàng loạt Đế Tử cũng nghiêm túc mở mắt, muốn xem kết quả trận chiến giữa hai vị tuyệt đỉnh thiên kiêu.
Rất nhanh, tròng mắt bọn hắn co rút lại.
Chỉ thấy Nhân Kê toàn thân đẫm máu, một chân quỳ gối giữa hư không, mồ hôi lạnh chảy dài, thở hổn hển, vô cùng chật vật.
Mà ở phía đối diện, Lôi Chấn Tử nằm im bất động trên mặt đất, Phong Lôi Côn gãy đôi, Lôi Dực rách như giẻ lau, triệt để hôn mê bất tỉnh.
“Điểm Sinh Mệnh về 0, Lôi Chấn Tử mất quyền thi đấu!”
Bên trên Sinh Mệnh Bài vang lên thanh âm thông báo, Truyền Tống Trận xuất hiện kéo Lôi Chấn Tử tiến vào, rời khỏi Tiên Ma Mộ Địa.
“Ực…” Hàng loạt thiên tài nuốt nước miếng.
Lôi Chấn Tử kỳ trước nằm ở hạng cao trên Thiếu Đế Bảng, thanh danh một cõi.
Không ngờ vì lần này chọn lầm đối thủ, triệt để bị đào thải khỏi cuộc chơi, điều này đồng nghĩa với Thiếu Đế Bảng kỳ tới sẽ không còn tên của hắn.
“Hừ, giỏi cho Nhân Yêu Tộc!” Bên ngoài đại điện, Trưởng Lão Tru Tiên Điện nóng giận rít lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn lấy Lôi Chấn Tử chỉ còn một tia hô hấp xuất hiện.
Nhưng mà, trước sự phẫn nộ của hắn… toàn trường làm như không hề nghe thấy.
Bọn hắn đang chìm trong rung động, đặc biệt là người của Long Tộc càng là siết chặt nắm tay, thân thể run lên lẩy bẩy.
“Một chiêu vừa rồi mà Nhân Kê thi triển… đáng hận!” Chân Long Trưởng Lão nghiến răng ken két.
“Dậu Kê… truyền nhân của ngươi xuất thế!” Bụt lẩm bẩm, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về thân ảnh của Nhân Kê bên trong chiến trường.
Hiển nhiên, những người có kiến thức ở đây đã nhìn ra đòn đánh vừa rồi của Nhân Kê.
Nhất Cước Thái Dương Uy, đây là Vũ Kỹ thành danh của Dậu Kê, một nhân vật cấp đại tướng dưới trướng Nghịch Long Đế, từng khiến bát hoang khiếp sợ.
Lúc này chứng kiến Nhân Kê thi triển, làm sao bọn hắn không rung động?
Đừng nói là đám đông, ngay cả tộc trưởng của Nhân Yêu Tộc là Nhân Lân cũng đang trợn mắt há hốc mồm trước màn biểu hiện của Nhân Kê.
Bởi vì người nâng đỡ Nhân Yêu Tộc bọn hắn trong quá khứ hình hài thê thảm không nguyên vẹn, nên Nhân Yêu Tộc vẫn chưa biết lai lịch thật sự của người đó là ai.
Đây là lần đầu tiên Nhân Lân chứng kiến Nhất Cước Thái Dương Uy được Nhân Kê thi triển, cũng hiểu ra nhân vật tàn phế năm đó vậy mà là chiến tướng dưới trướng Nghịch Long Đế.
“Chẳng trách từ đầu đến cuối hắn dễ dàng đem Nhân Yêu Tộc khống chế trong lòng bàn tay…” Nhân Lân âm thầm cười khổ.
Nhân Yêu Tộc của bọn hắn từng được hầu hạ người như Dậu Kê quả thật là một vinh hạnh a.
“Khốn kiếp, đầu tiên là Đế Vũ Phong Ảnh, kế tiếp là Cự Chiến Cổ Tộc, bây giờ lại lòi ra truyền nhân của Dậu Kê!” Chân Long Trưởng Lão trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, rùng mình liên tục:
“Nếu Nghịch Long Đế hồi sinh, chẳng phải đám người này sẽ lập tức liên hợp lại trả thù Long Tộc?”
Nghĩ đến đây hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Nghịch Long Đế hồi sinh là chuyện cười lớn nhất từ trước đến nay, chính mắt tất cả nhìn thấy hắn đã trút xuống hơi thở cuối cùng trong thiên kiếp.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 7 tại nguồn: http://bimdep.vip/con-duong-ba-chu-quyen-7/
“Không hổ là Đế Tử mạnh nhất Tru Tiên Điện ở thế hệ này, ngay cả Thiên Cuồng cũng chưa làm gì được hắn!”
Nhân Kê chật vật đứng dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Ngưu Ma Vương.
Không phải là do Cự Thiên Cuồng yếu, mà là vì Ngưu Ma Vương cũng là nhân vật yêu nghiệt.
Nếu Ngưu Ma Vương thuận lợi trưởng thành, chỉ sợ thành tựu của hắn ngày sau còn cao hơn bọn hắn ở thời đại trước.
Bất quá nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy, Cự Thiên Cuồng vẫn mơ hồ áp đảo Ngưu Ma Vương một bậc.
Cũng không phải vì Ngưu Ma Vương yếu hơn, mà là vì kinh nghiệm chiến đấu của hắn chẳng thể nào sánh bằng Cự Thiên Cuồng.
“AAAAA”
Mà ngay tại lúc này, có tiếng thét hoảng sợ của đám Đế Tử từ phía xa truyền đến.
OÀNH!
Theo âm thanh cường liệt vang lên… chỉ thấy vài chục tên Đế Tử nằm trong vũng máu, toàn thân vô lực, pháp bảo trên người vỡ vụn, bị Truyền Tống Trận đào thải ra ngoài.
“Yếu quá thì đừng thi đấu…” Thanh âm cười nhạt bình tĩnh vang lên, một thân ảnh chậm rãi thu quyền.
Áo choàng đỏ tung bay, mặt nạ quỷ dữ tợn, tóc dài phiêu nhiên trong gió bước hiên ngang.
Chiến Mệnh Cung – Quỷ Đỏ đến!
Nhân Kê sắc mặt đại biến, không nói hai lời xoay người bỏ chạy.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ tự tin đánh với kẻ này một trận.
Nhưng hiện tại bị Lôi Chấn Tử quần ẩu một phen, thực lực chỉ còn phân nửa mà thôi.
Hơn ai hết, Nhân Kê hiểu rằng Quỷ Đỏ thuộc tầng lớp nào.
Ở trong mắt Nhân Kê, chỉ có nhân vật như chủ nhân của mình mới có thể ngạnh kháng Quỷ Đỏ.
“Chạy làm gì? Cho ta chút Điểm Sinh Mệnh rồi muốn đi đâu thì đi!” Quỷ Đỏ nhếch miệng.
Hướng về vị trí của Nhân Kê, hắn tung ra nhất quyền.
ĐÙNG!
Uy mãnh tuyệt luân, thế như thác đổ, toàn bộ thiên địa đều như đứng về phía Quỷ Đỏ khi hắn tung ra một quyền này.
“Không được!”
Cự Thiên Cuồng nhìn thấy huynh đệ gặp nguy hiểm, không nói hai lời đẩy lùi Ngưu Ma Vương.
Thân thể khổng lồ lao đến, 15 đường gân Hắc Kim kích hoạt, đấm lại một quyền của Quỷ Đỏ.
OÀNH!
Vài chục ngôi sao tan vỡ, thân thể Cự Thiên Cuồng lùi vài chục bước trên không trung, mà Quỷ Đỏ chỉ vẻn vẹn lùi lại hai bước để ổn định cơ thể.
Hắn hứng thú nhìn lấy Cự Thiên Cuồng, lại quay mặt sang Ngưu Ma Vương đang thở phì phò cùng với Nhân Kê đã xoay người đứng lại.
Áo choàng đỏ tung bay, bình thản mở miệng:
“Nếu đã như vậy… ba người các ngươi cùng lên đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro