Phần 178
2022-03-24 15:39:00
“Sức mạnh ẩn chứa bên trong thật là khủng bố…”
Lạc Nam lúc này mới có thời gian nâng lên nhánh Tre biến dị quan sát…
Chỉ thấy nhánh tre kích thước chỉ tầm vài tấc, có tổng cộng chín đốt nhỏ, mỗi đốt khảm nạm đều đặn 11 đường vân, mỗi đường vân lại mang theo sức mạnh luân chuyển một cách có quy luật, vô cùng thần dị…
Đinh… đinh… đinh…
Bỗng nhiên, nhánh Tre biến dị toàn thân run lên, phát ra thanh âm có phần rụt rè.
“Hả?” Lạc Nam cùng chúng nữ giật nảy mình, lắp ba lắp bắp:
“Vậy mà thông linh?”
Thế gian này, vạn vật khi đạt đến một giới hạn nào đó sẽ sinh ra linh tính…
Nhưng mà, nhánh Tre biến dị này chỉ là một bộ phận của Tre Cổ Việt, mà Tre tiền bối hiển nhiên đã có linh tính rồi, tại sao một bộ phận của hắn là nhánh tre biến dị cũng có được linh tính?
Đây mới là chỗ kỳ lạ…
Ngay cả Tiểu Hồng Nhi cũng hứng thú bừng bừng, từ Lạc Hồng Kiếm hiển hóa thành hình người, mắt to nhìn chăm chú nhánh tre…
“Nhánh tre này quá mức đặc biệt, nó dường như đã tách khỏi bản thể, giống như một đứa trẻ, là hậu bối của Tre Cổ Việt vậy…” Bắc Cung Hàm Ngọc quan sát thật kỹ, mở miệng đánh giá nói.
Lạc Nam nghe vậy lâm vào trầm tư, đây là điều mà hắn không ngờ đến.
Đinh… đinh… đinh… đinh…
Mà lúc này, dường như cảm giác được Tiểu Hồng Nhi thèm nhỏ dãi nhìn mình, nhánh Tre Biến Dị run rẩy, tỏ ra hoảng sợ trong tay Lạc Nam.
“Hồng Nhi ngoan, đừng dọa nó…” Lạc Nam trấn an nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Tre Biến Dị, an ủi nó không cần sợ.
Nói thật, nhánh tre biến dị này có được linh tính là điều mà Lạc Nam không hề ngờ tới.
Vốn hắn cho rằng nó chỉ là một nguyên liệu, là một vật chết, chỉ là vô cùng cao cấp và đặc biệt mà thôi, định dùng nó để hỗ trợ Tiểu Hồng Nhi nâng cấp, thậm chí giúp Tiểu Hồng Nhi có được các loại năng lực của 99 đường vân.
Nhưng hiện tại, nhánh Tre Biến Dị vậy mà có được linh tính độc lập của riêng mình.
Điều này đồng nghĩa với, một khi dung nhập nó vào Lạc Hồng Kiếm, linh tính của nhánh Tre Biến Dị sẽ bị xóa bỏ.
Nếu nhánh tre là của kẻ thù hoặc có địch ý với mình, Lạc Nam đương nhiên sẽ không hề do dự làm điều đó, nhưng nó không phải a… nó hoàn toàn vô tội.
Chuyện này khiến Lạc Nam thật sự bâng khuâng, dường như hắn sắp xuống tay hãm hại một đứa bé để đạt được lợi ích vậy.
Vạn vật sinh ra linh tính, có được trí khôn không dễ dàng chút nào, đó là cả một quá trình dài đằng đẳng, là điều kỳ diệu của tạo hóa.
Nếu như có thể, Lạc Nam không muốn xóa bỏ linh tính của bất kỳ thứ gì, ngay cả Thượng Cổ Dị Độc trước đây từng muốn giết hắn, khi luyện hóa hắn cũng chỉ xóa bỏ sự thù hận trong ký ức của nàng mà thôi, giữ nguyên linh tính…
Càng đừng nói nhánh tre biến dị đáng thương…
Thế gian này không phải mọi thứ đều diễn ra theo ý muốn của ngươi…
“Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến Tre tiền bối đem ta đuổi đi mà chưa tiết lộ cách thức giúp Lạc Hồng Kiếm và nhánh tre biến dị dung hợp?” Lạc Nam trong lòng suy nghĩ sâu xa:
“Chắc hẳn Tre tiền bối không muốn ta xóa bỏ linh trí của nó?”
Mà Tiểu Hồng Nhi lúc này cũng lâm vào do dự, nửa muốn tìm cách ăn Tre Biến Dị, nửa lại không nỡ ăn…
“Được rồi, phải hỏi Tre tiền bối kỹ càng lại mới được!” Lạc Nam cảm thấy ngồi ở đây đoán già đoán non cũng không phải là cách, tạm thời gác chuyện này qua một bên.
Hắn nhìn sang Tiểu Kỳ Nam mỉm cười hỏi: “Nha đầu, nhánh tre của ngươi dự định dùng làm gì?”
“Đương nhiên là luyện chế Pháp Bảo!” Tiểu Kỳ Nam hưng phấn bừng bừng đáp:
“Sư phụ có Luân Hồi Kính, có Tuế Nguyệt Cung… đều là Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo nổi danh vũ trụ!”
“Mà ta ngay cả một kiện Pháp Bảo tiện tay cũng không có!”
“Nàng không tìm Pháp Bảo cho ngươi?” Lạc Nam kinh ngạc.
Tiểu Kỳ Nam lắc đầu: “Sư phụ nói nguyên liệu phải do ta thu thập, pháp bảo phải do tự mình nỗ lực tạo ra mới là pháp bảo phù hợp nhất, dễ dàng sinh ra linh tính nhất!”
“Khi nào cảm thấy đã gôm đủ nguyên liệu, sư phụ sẽ nhờ Thiên Khí Đế luyện chế thành loại hình Pháp Bảo mà ta mong muốn!”
“Ái Tâm đạt đến cấp nào rồi?” Lạc Nam không nhịn được hỏi.
Hậu Cung của hắn có đến ba vị Luyện Đan Sư, nhưng Luyện Khí Sư chỉ có một người là Ái Tâm mà thôi.
“Dì Ái Tâm chỉ mới là Đại Khí Đế, còn cách Thiên Khí Đế xa lắm…” Lạc Kỳ Nam đáp.
“Ừm…” Lạc Nam gật đầu, cảm thấy tiến bộ của Ái Tâm đã là hết sức kinh người.
Nếu chỉ từng ấy thời gian xa cách, nàng có thể trở thành Thiên Khí Đế mới là điều vô lý.
Ái Tâm sở hữu Thể Chất xếp hạng 30 trên Đại Thể Bảng – Khí Luyện Thông Tiên Thể, dù tập trung vào Luyện Khí nhưng Tu Tiên cũng sẽ theo đó tiến bộ mà không bị tuột lại phía sau.
Nghe cha con Lạc Nam hai người nói chuyện, chúng nữ hai mặt nhìn nhau… trong mắt xuất hiện vẻ kinh dị.
Khá lắm, nữ nhân của tên này chẳng những có Đan Đế, ngay cả Khí Đế cũng tồn tại.
Hắn vì sao làm được?
Nhìn thấy biểu hiện của các nàng, Lạc Nam ngẩng đầu đầy tự hào, chúng nữ luôn là niềm kiêu hãnh của hắn.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 7 tại nguồn: http://bimdep.vip/con-duong-ba-chu-quyen-7/
“Hệ Thống, tiến hành triệu hoán Thần Thông đi!”
Nhận thấy bên cạnh đang là một đám mỹ nhân tuyệt sắc, mà vận khí của mình vẫn luôn rất tốt khi ở cùng nữ nhân, Lạc Nam quyết định tiếp nhận các loại phần thưởng.
Đầu tiên là phần thưởng của Nhiệm Vụ – Ngạo Thị Toàn Trường, một lần triệu hoán Thần Thông ngẫu nhiên.
Lạc Nam thầm nhớ lại, đây có lẽ là lần đầu tiên nhiệm vụ cho phần thưởng là triệu hoán Thần Thông, Nghịch Sát Tương Lai thì nhận được từ Gói Quà Thăng Cấp Cửa Hàng.
Không biết sẽ cho ra thứ tốt gì…
“KENG! Bắt đầu triệu hoán Thần Thông, thời gian đếm ngược 300 giây…”
Lạc Nam trái tim nhảy lên mãnh liệt.
Phải biết, Hệ Thống nâng cấp lên càng cao, thời gian triệu hoán sẽ càng giảm.
Vậy mà môn Thần Thông này tốn đến tận 300 giây, chắc chắn là thứ tốt rồi…
300 giây chỉ thoáng cái mà qua, Lạc Nam nín thở ngưng thần, nghe thanh âm thông báo của Hệ Thống:
“Keng, triệu hoán thành công Thần Thông – Hiểm Thâu Bí Thủ!”
“Hả?” Lạc Nam nhíu mày, lẩm bẩm thầm nghĩ: “Tên thần thông nghe không oách gì cả…”
Vội vàng xem chú thích…
Hiểm Thâu Bí Thủ: Dùng Hồn Lực thông qua ý niệm ngưng tụ thành một bàn tay bí hiểm, vô thanh vô tức, vô hình vô ảnh, vô vị vô giác, không mang theo lực đạo công kích, nhưng có thể xuyên thấu vạn vật, thậm chí xâm nhập Nhẫn Trữ Vật và Không Gian Pháp Bảo, mượn dùng vật phẩm của đối thủ.
“Mượn cái rắm a…” Lạc Nam mắng to, nhưng lại vô thức nở nụ cười toe toét.
Hắn thích Thần Thông này.
Nói là mượn cho hoa mỹ và văn hóa, thực chất là một môn Thần Thông chuyên dụng cho bọn đạo tặc.
Có Thần Thông này trong tay, Nhẫn Trữ Vật, Bảo Khố của các đại thế lực chẳng phải tùy ý rong ruỗi?
Đặc biệt là một số nơi ẩn chứa đồ tư mật của các vị Nữ Đế…
“Khụ khụ… bậy, thật là bậy…” Lạc Nam âm thầm kiểm điểm, sắc mặt đứng đắn, nghiêm túc nghĩ:
“Không được, loại thần thông như thế này tuyệt đối đừng rơi vào tay những kẻ như con heo vô liêm sĩ kia!”
“Ta sẽ hy sinh tu luyện, giữ gìn trong sạch cho nữ nhân trong toàn vũ trụ…”
“Có được Hiểm Thâu Bí Thủ, có trộm cũng chỉ trộm kẻ thù, trộm chúng cường giả, trộm đại thế lực…”
Lạc Nam kiên quyết, vô cùng lẫm liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro