Phần 213
2021-11-24 20:39:00
Chụt chụt chụt…
Thỏa thích hưởng thức hương tân ngọc dịch, chất mật của Trì Du Điệp như suối nguồn bất tận bị nam nhân hút sạch lấy, đổi lại là nước bọt nóng hổi đầy khí tức dương cương của hắn tiến vào miệng nàng, Trì Du Điệp từng ngụm từng ngụm nhấm nháp.
Miệng của nàng như quỳnh tương ngọc dịch, thấm đẫm hương thơm và vị đặc trưng khó tả thuộc về bản thân Trì Du Điệp.
Ánh mắt Trì Du Điệp mê ly, thân thể mềm nhũn tựa vào lòng nam nhân, được hắn ôm chặt lấy.
Cảm giác này nàng đã vô số lần hồi tưởng và nhìn thấy trong mộng, những lần như vậy Trì Du Điệp đều tiến vào giấc ngủ ngọt ngào.
Lần này nàng muốn ngủ cũng không được, bởi vì trái tim nhỏ nhắn đập như trống ở lồng ngực, chỉ có thể mềm nhũn mặc cho hắn chiếm lấy, thưởng thức đóa hoa thơm của mình.
“Ưm…” Bên trong miệng thỉnh thoảng vang lên thanh âm nỉ non nữ tính.
Không biết qua bao lâu, khi cảm giác được môi đỏ của mỹ nhân hơi sưng, Lạc Nam mới quyến luyến không rời nút thêm đầu lưỡi của nàng một chút, rồi mới tách môi.
Sợi tơ trắng bạc nối liền khuôn miệng cả hai người, hắn đưa ngón trỏ quấn lấy sợi tơ ướt át, sau đó đưa đầu ngón tay đến trước miệng Trì Du Điệp, nhìn nàng cười cười.
Trì Du Điệp liếc xéo mắt, ngoan ngoãn ngậm lấy đầu ngón tay nam nhân, đầu lưỡi quấn lấy nó, liếm láp sạch sẽ tơ tình giữa hai người.
Chẳng biết từ bao giờ, bàn tay Lạc Nam đã vô thức đặt trên bầu sữa căng tròn đầy ắp của nữ nhân, như một thói quen.
Ở phía sau lớp áo, hắn rõ ràng cảm giác được một hạt tròn trịa nhỏ xíu như ngọc trai săn cứng chạm vào lòng bàn tay mình.
Không cưỡng được hấp dẫn, hắn bóp mạnh một cái, xúc cảm trào dâng.
“Ưm…” Trì Du Điệp rên rỉ lên: “Tiên Sinh…”
“Còn gọi Tiên Sinh sao?” Lạc Nam hô hấp nóng rực, nhẹ cúi đầu hôn lấy gò má nàng, lại chuyển sang phía sau hôn lên gáy, một tay siết lấy eo thon, một tay khác mân mê bầu sữa tròn trịa đầy ắp.
Thân thể của Trì Du Điệp thành thục quyến rũ, tuyệt đối không phải thiếu nữ mới lớn có thể sánh bằng.
Trì Du Điệp mất đi sức phản kháng trước thủ đoạn lão luyện của nam nhân, chỉ có thể tựa vào lòng hắn để đứng vững, khe suối giữa hai chân bắt đầu róc rách nước.
RỐNG!
Đúng lúc này, bên ngoài Lưu Hồn Tông, tám con Tinh Không Thú ngửa đầu gầm rống.
Nữ Hoàng mang theo đoàn người muốn trở về.
Dù sao cũng chẳng thể bỏ Côn Lôn Giới trong thời gian dài, lực lượng cao tầng đã đi mất, nếu bị kẻ nào ác ý nhân cơ hội đột kích thì không hay.
Mà cũng chính động tĩnh này khiến Trì Du Điệp bình tĩnh lại.
Nàng dùng sức đẩy Lạc Nam ra, thở hổn hển: “Thiếp phải theo mọi người trở về!”
Lạc Nam có chút tiếc nuối, bất quá cũng không ép buộc nàng, thời gian sau này còn rất dài.
Từ từ nhấm nháp mỹ nhân cũng là một chuyện tình thú.
Ôn nhu chỉnh lý lại y phục và đầu tóc lộn xộn cho Trì Du Điệp, mở miệng an ủi:
“Sư phụ và mọi người ở Côn Lôn Giới rất tốt, ta tin tưởng nàng sẽ dễ dàng hòa hợp!”
“Thiếp biết rồi, thiếp đợi chàng trở về!” Trì Du Điệp nhu tình đáp.
“Nhất định!” Lạc Nam hứa hẹn.
Hắn còn phải trở về nghĩ cách khôi phục tuổi thọ cho sư phụ, đương nhiên sẽ gặp lại Trì Du Điệp trong thời gian sớm nhất.
Hai người dắt tay nhau tiến ra ngoài.
Trì Du Điệp tiến đến tập hợp cùng sư phụ.
Nhìn thấy toàn bộ từ trên xuống dưới của Lưu Hồn Tông đã tập trung đông đủ, số lượng có đến vạn người, Lạc Nam hướng Côn Lôn Nữ Hoàng kiến nghị:
“Lần này số lượng người quá đông, sư phụ đừng dùng Kim Khẩu Ngọc Ngôn mở ra Không Gian Thông Đạo, di chuyển bình thường cũng sẽ không quá tốn thời gian!”
Hắn lo lắng tuổi thọ của Nữ Hoàng tiếp tục suy giảm.
“Trẫm sẽ về trước Côn Lôn, Lưu Hồn Tông sẽ do Kiếp Tâm cùng Minh Đế đám người hộ tống!” Nữ Hoàng nhàn nhạt đáp.
“Vậy đệ tử yên tâm…” Lạc Nam thở phào.
Hơi suy nghĩ, hắn lại lấy ra mấy bình Bất Tử Dược Thủy nhét vào tay tứ đại cung nữ để các nàng và Trì Du Điệp có thủ đoạn phòng thân.
“Thiếu Chủ, hay để một trong bọn thiếp theo chàng hầu hạ?” Kiếp Linh đề nghị.
Kiếp Nhược nghe vậy lập tức chờ mong nhìn lấy Lạc Nam, hy vọng hắn sẽ gật đầu.
“Đừng làm rộn! Ta rất nhanh sẽ trở về!” Lạc Nam nghiêm mặt từ chối.
Bốn vị Cung Nữ trề môi, bất quá vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
“Xuất phát!” Côn Lôn Nữ Hoàng hạ lệnh.
RỐNG!
Tứ đại Cung Nữ kỵ trên Bát Tinh Chiến Xa đi đầu, Tứ Đại Địa Đế đi ở bốn phía xung quanh, ở giữa chính là tu sĩ của Lưu Hồn Tông.
Xuyên phá thiên không, trở về Côn Lôn!
Kim Sắc Đế Bào tung bay, Nữ Hoàng nhìn Lạc Nam mở miệng: “Cẩn thận một chút!”
Nói xong không đợi hắn đáp lời, nàng nhẹ nhàng bước chân.
VÈO!
Thân ảnh Nữ Hoàng biến mất ngay tại chỗ, Lạc Nam trừng to mắt, thi triển Thấu Thị Vạn Lý dõi theo, lại ngay cả bóng lưng của nàng cũng không thể bắt kịp.
“Chỉ Xích Thiên Nhai thật khủng bố!” Lạc Nam thán phục.
Nếu chưa tu luyện Thiên Hạ Vô Cực, chắc chắn hắn sẽ bị Chỉ Xích Thiên Nhai hấp dẫn.
Một bàn tay non mịn nắm lấy tay hắn, Lạc Nam siết chặt tay nàng, mỉm cười nói:
“Nàng thấy sư phụ của ta thế nào?”
Âu Dương Thương Lan liếc mắt nhìn: “Ngươi rất có duyên với mỹ nữ!”
Lạc Nam khóe miệng co giật, ta đang hỏi phẩm tính của sư phụ chứ không phải bề ngoài nha…
Xét về nhan sắc, Nữ Hoàng tuyệt đối sánh ngang Âu Dương Thương Lan, chắc chắn là tuyệt sắc mỹ nhân hàng thật giá thật.
“Sư Phụ Kim Nhi phải chăng cũng là nữ xinh đẹp?” Âu Dương Thương Lan trong trẻo cất giọng.
“Rất đẹp…” Lạc Nam không phủ nhận gật đầu.
Kim Nhi ngồi trên bả vai hắn trợn mắt bĩu môi, trong lòng lại ngọt ngào như ăn kẹo.
“Ta cũng từng có ý thu Lạc Yên làm đệ tử!” Âu Dương Thương Lan khóe môi cong lên.
“Haha!” Lạc Nam cũng bật cười lớn.
Quả thật khi đó Độc Cô Ngạo Tuyết có ý muốn mang Lạc Yên trở về Đảo làm đệ tử của đại tỷ.
Chỉ là sau đó các nàng biết được Lạc Yên có vũ khí mọc ra giữa hai chân nên đành dẹp bỏ ý định, chuyển sang âm thầm quan sát hắn.
Nhắc đến chuyện xưa, hai người đều ấm áp trong lòng, Lạc Nam ôm lấy eo nàng, nhếch miệng nói:
“Kế tiếp chỉ có nàng theo ta!”
“Ừm… có chút chuyện muốn nói với ngươi!” Âu Dương Thương Lan cắn cắn môi mọng.
“Lên rồi nói!” Lạc Nam ý niệm vừa động.
NGAO!
Ngũ Long Đế Cung ngang trời xuất thế.
Hắn bế lấy Âu Dương Thương Lan theo kiểu công chúa, nhảy vọt lên Cung Điện.
Ngũ Long Đế Cung gào thét, băng băng rời khỏi Hồn Ngọc Giới trong ánh mắt ngưỡng mộ của vô số tu sĩ tại nơi đây.
Một đám Đế Nữ u oán nhìn lấy đôi nam nữ như thần tiên quyến lữ rời đi, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ.
“MẠC PHONG KHỐN KIẾP! BẢO KHỐ ĐÂU?”
Mà đúng lúc này, một thanh âm phẫn nộ từ Mạc Gia phát ra cuồn cuộn quét ngang thiên không, chấn đến Hồn Ngọc Giới run rẩy.
Vô số người hai mặt nhìn nhau, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Hình như vị Kiệt Gia Lão Tổ kia đang tức giận?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro