Phần 132
2021-11-24 20:39:00
Trong khoảnh khắc, cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết như muốn bùng nổ, chẳng biết ở đâu nàng có được sức lực, lòng bàn tay áp vào lồng ngực hắn đẩy mạnh ra.
Hàm răng ngọc cắn mạnh vào lưỡi Lạc Nam, muốn đem môi hắn tách rời.
Lạc Nam biết đây là thời khắc quan trọng, nếu để nàng lấy lại quyền chủ động, chỉ sợ lần sau muốn tấn công càng thêm khó khăn.
Hắn lỳ lợm ôm chặt lấy nàng, mặc cho đầu lưỡi bị cắn đến chảy máu, vẫn điên cuồng hôn môi, mút lấy lưỡi nàng thật mãnh liệt.
Hai chân hắn kẹp chặt lấy thân dưới nàng, một tay ngắt mạnh lấy hạt anh đào trước bầu sữa, một tay khác niết lấy đôi môi dọc bên trong tiểu khố, ngón tay vươn ra chọt chọt vào chốn đào nguyên.
Độc Cô Ngạo Tuyết không ngờ nam nhân này bá đạo như vậy, vội vàng giận dữ truyền âm:
“Không được, người ngươi phải làm là đại tỷ mới đúng!”
Ánh mắt nàng trừng thẳng lấy hắn, bên trong có lệ quang như ẩn như hiện.
“Nhưng ta yêu nàng…” Lạc Nam chủ động rời khỏi môi nàng, gằn từng chữ cực kỳ kiên định.
Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt hoảng hốt, trái tim như bị nắm chặt làm nàng hít thở không thông…
Vốn luôn ấp ủ tình ý với nam nhân này, mấy tháng nay hai người đi đâu cũng như hình với bóng, có cảm giác như hắn mang theo nàng chu du thế gian, nhất là khi hai người cùng cưỡi Tinh Không Long Mã giữa vũ trụ mênh mông, tình cảm đã sớm ấm lên…
Lúc này nghe hắn tỏ tình, nàng như sắp bị chìm đắm, chỉ có thể yếu ớt nói ra:
“Đại tỷ xứng đáng hơn ta…”
“Các nàng ai cũng chạy không thoát!” Lạc Nam khẳng định nói.
Hắn bế phốc lấy nàng nhảy ra khỏi suối nước nóng, bế lấy nàng theo kiểu công chúa bước lên chiếc giường mềm mại nằm giữa căn phòng.
Ánh sao chiếu rọi, ảo cảnh kích hoạt, xung quanh hai người hóa thành một vườn trúc trang nhã xanh ươm.
Lạc Nam đè Độc Cô Ngạo Tuyết nằm giữa rừng trúc, cúi đầu xuống hôn khắp khuôn mặt nàng.
Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt mê ly, cảm giác được sự ôn nhu của nam nhân, động đào nguyên của nàng không ngừng rỉ nước.
Môi hắn chạy dọc từ mặt nàng đến miệng nàng, đến cằm, đến cổ… lướt qua xương quai xanh, rồi ngậm lấy một bầu sữa thơm đã dính đầu dấu tay vào trong miệng.
Cơ thể nàng vặn vẹo theo từng động tác, làn da ẩm ướt không biết từ mồ hôi hay nước suối.
Nhưng những chỗ miệng Lạc Nam lướt qua, từng tấc da thịt đều chỉ còn lại nước bọt của hắn.
Da thịt nàng thơm nồng nàn, mát lạnh, mềm mịn như tan trong miệng Lạc Nam.
Hắn tinh tế thưởng thức người ngọc trong lòng, sau khi nhấm nháp hai bầu sữa chán chê, để lại vô số dấu răng nghịch ngợm, lúc này mới lướt qua vùng bụng, nhìn chằm chằm vị trí Ma Ấn và tiểu nội khố đã gần như trở nên trong suốt.
Phía sau làn vải mỏng tanh, một chỗ mũm mĩm màu hồng phấn, đầy đặn khép chặt hiện ra trong tầm mắt.
Độc Cô Ngạo Tuyết xấu hổ kẹp lấy đôi chân, Lạc Nam lại bá đạo nắm lấy tách rộng ra quan sát.
Nàng nhắm chặt mắt lạnh, lông mi run lên, bàn tay siết xuống chăn nệm cho thấy tâm trạng khẩn trương của mình.
“Tiểu Tuyết của ta đẹp lắm…” Lạc Nam ôn nhu nói một tiếng.
Dị Hỏa nhẹ nhàng thiêu đốt, tiểu khố hóa thành hư vô…
Một quang cảnh khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng hiện ra trong tầm mắt.
Ma Ấn như một hình xăm mỹ lệ kích thích bao phủ cả bụng dưới và gò mu yêu kiều, bên dưới Ma Ấn chính là hạt lê tròn trịa săn cứng và nụ hoa trinh nguyên khép chặt.
Bên trong chỗ tư mật thầm kín ấy, từng dòng nước tinh khiết róc rách chảy ra, như chốn đào nguyên thần thánh.
Lạc Nam không nhịn được, một nụ hôn thật sâu vào cô bé yêu kiều, bàn tay mân mê bao trùm lấy hình xăm nhạy cảm.
“Ừm… ưm… hừ… đừng…”
Độc Cô Ngạo Tuyết không muốn phản kháng, nhưng chỉ có thể rên rỉ nỉ non bộc lộ cảm xúc của mình.
Lạc Nam nếm lấy mùi vị trinh nguyên của Tuyệt Tình Kiếm, đầu lưỡi tinh tế dọc theo khe hẹp, đánh lấy hạt ngọc tròn, sau đó chen chút vào bên trong.
Một cảm giác co rút dữ dội truyền đến đầu lưỡi, bên trong nàng chật chội quá mức, các thớ thịt đang ra sức đào thải kẻ xâm nhập tham lam.
Đôi đùi đẹp kẹp chặt lấy đầu Lạc Nam, Độc Cô Ngạo Tuyết cắn môi của mình đến rỉ máu không để thanh âm rên rỉ phát ra, mặc dù từng sợi dây thần kinh mẫn cảm của nàng đang bị kích thích cao độ.
“Hừ… hừ… ưm… ưm… ưm…”
Không biết qua bao lâu, chất mật của Độc Cô Ngạo Tuyết chảy nhiều đến mức Lạc Nam không thể nếm sạch, mà hơi thở hổn hển của nàng ngày càng dồn dập.
Nàng động tình…
Độc Cô Ngạo Tuyết vô thức đặt tay lên bầu sữa của mình xoa bóp lấy chúng, ánh mắt ngập nước mang theo một tia chờ mong nhìn lấy Lạc Nam.
“Muốn sao bảo bối?” Lạc Nam trườn lên hôn môi nàng một ngụm, nhếch miệng cười hỏi.
“Ừm!” Độc Cô Ngạo Tuyết gật nhẹ đầu, ánh mắt lại trốn tránh.
Lạc Nam thỏa mãn mỉm cười, hắn biết không thể nóng vội được, với tính cách của nàng chịu gật đầu đã là bước tiến lớn rồi.
Không làm khó nàng, tiểu huynh đệ của Lạc Nam cũng đã gần bùng nổ…
Nó tìm đến u cốc trơn nhẵn màu hồng phấn kia… tách ra hai mép dọc màu mỡ…
Lạc Nam vùng hông dùng sức đẩy mạnh…
Ót…
Theo một tiếng nhóp nhép ngại ngùng, hai người cùng lúc rùng mình một cái, bốn mắt nhìn nhau…
Thời gian như đọng lại…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 6 tại nguồn: http://bimdep.vip/con-duong-ba-chu-quyen-6/
Hai cơ thể gắt gao kết hợp không một kẻ hở…
Máu đào chảy dọc theo đùi hai người, lớp màn mỏng manh phá vỡ, thời gian như đọng lại, Lạc Nam với Độc Cô Ngạo Tuyết bốn mắt nhìn nhau…
Trong khoảnh khắc, hai người đều cảm thấy có chút hoảng hốt.
Lần đầu gặp nàng, hắn chỉ là một tiểu tử vô danh tiểu tốt, mà nàng là một Tuyệt Tình Kiếm Vương cao cao tại thượng, thiết diện vô tư, một người một Kiếm trấn áp quần hùng, như tinh tú giữa bầu trời đêm, sặc sỡ lóa mắt.
Thời gian dần trôi, địa vị và thân phận của hai người ngày một được rút ngắn…
Lúc này đây, nàng đang thẹn thùng nằm dưới thân hắn, hiến dâng thân thể trinh nguyên của mình cho hắn…
Hai người chặt chẽ kết hợp cả thể xác lẫn linh hồn…
Lạc Nam giữ nguyên côn thịt bên trong tiểu nguyệt chật chội, bất chấp vô số da thịt mềm mại vây quanh, ấm áp và ẩm ướt.
Hắn cúi xuống liếm láp mồ hôi trên trán nàng, trên mặt nàng, ôn nhu cười nói:
“Ta có cảm giác, mọi thứ như một giấc mộng vậy…”
Ánh mắt của nàng hiện lên từng tia nhu tình, khóe môi hồng nhuận phơn phớt: “Một giấc mộng đẹp…”
“Ừm… ta ước gì có thể kéo dài nó vĩnh viễn!” Lạc Nam dịu dàng nói, cúi đầu hôn lấy môi nàng.
Độc Cô Ngạo Tuyết khép hờ hai mắt, trái tim như bị hòa tan, lần này nàng chủ động nghênh đón.
Bốn cánh môi hòa quyện vào nhau, Độc Cô Ngạo Tuyết duỗi ra đầu lưỡi đinh hương hồng hào vào trong miệng hắn.
Lạc Nam ngậm lấy nó mút vào, tận tình nhấm nháp…
Hắn đem dung dịch trong miệng truyền qua, Độc Cô Ngạo Tuyết ngoan ngoãn nuốt lấy.
Chẳng biết từ bao giờ, vòng eo nàng đã hơi vặn vẹo, từng thớ thịt mềm bên trong u cốc bắt đầu quấn lấy thân côn, gia tăng lực ma sát…
Nàng chật đến mức khó thể hình dung, Lạc Nam đã nín nhịn sắp chịu không nổi rồi.
Lúc này thấy nàng rốt cuộc ham muốn, hắn rốt cuộc bắt đầu chuyển động.
“Ưm…”
Lần rút ra đút vào đầu tiên, Độc Cô Ngạo Tuyết rùng mình, cảm giác kỳ lạ dâng tràn khắp toàn thân, tê dại từng thớ thịt.
Lạc Nam biết yêu chiều nữ nhân, hắn không vội vàng làm mạnh, trái lại động tác vô cùng ôn nhu.
Mơn trớn bờ môi nàng, chiếm hữu lưỡi thơm của nàng, một tay xoa lấy bầu sữa, một tay vuốt ve khắp thân thể, côn thịt ra ra vào vào với một nhịp điệu nhẹ nhàng đều đặn.
“Ưm… Tiểu Nam…”
Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy mình lơ lửng trên các tầng mây, lần đầu tiên trong đời được nam nhân mình yêu âu yếm, chỉ sau vài chục lần ra vào đều đặn của Lạc Nam, nàng đã nỉ non một tiếng, u cốc siết chặt, nước ấm trào dâng.
Tiết thân lần đầu…
Lạc Nam mỉm cười tách khỏi môi nàng, âu yếm hỏi: “Nàng thích không?”
“Ừ…” Nàng mím môi ừ một tiếng, gò má đỏ hồng.
“Ta cũng thích, nàng tuyệt vời lắm…” Lạc Nam véo véo mũi nàng, khen ngợi nói.
“Tuyệt vời chỗ nào?” Độc Cô Ngạo Tuyết bạo dạn hỏi.
Nàng cảm giác được côn thịt của hắn đang giật giật đòi hỏi dữ lắm, biết mình chưa thỏa mãn được hắn.
“Nàng rất đẹp, rất chật, ta rất thích…” Lạc Nam cúi xuống, lại ngậm lấy bầu sữa của nàng nghịch ngợm.
Độc Cô Ngạo Tuyết cắn môi, bàn tay đặt lên đầu hắn vuốt ve, ánh mắt ôn nhu.
Nước của nàng lại tiết ra, bên trong tiếp tục đòi hỏi…
Lần này Lạc Nam mạnh hơn, côn thịt rút ra chín phần sau đó một hơi đâm lúc cán…
Ót…
Thanh âm nhớp nhép bao phủ khắp căn phòng, Độc Cô Ngạo Tuyết ưm lên một tiếng:
“Sướng…”
Lạc Nam như được khích lệ lớn nhất, hắn ra sức rút ra đút vào, khi cạn khi sâu, đem hai mép môi dọc của nàng tách ra liên tục, mỗi một lần đâm sâu đều chạm đến tận cùng hoa tâm.
Đôi gò bồng đảo của nàng nảy lên nảy xuống, Độc Cô Ngạo Tuyết phiêu phiêu trên mây, nàng muốn rên rỉ nhưng ngôn ngữ có hạn, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại:
“Tiểu Nam… Tiểu Nam… Tiểu Nam…”
Nàng gọi tên hắn liên tục mỗi một lần côn thịt ra vào, thanh âm dạt dào tình cảm, như chứa đựng muôn vàn cảm xúc bên trong đó.
“Ta ở đây… ta đang yêu nàng…”
Lạc Nam hơi thở nặng nhọc, ôm lấy vòng eo của nàng nhấp theo tư thế truyền thống.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro