Phần 89
2021-03-18 08:39:00
Trong lúc đám người mở to mắt nhìn, lại như cảm ứng được công kích dữ dội đang lao đến, trước mặt Lạc Nam bất chợt lơ lửng một kiện đồ vật…
Một thanh Cổ Cầm trong suốt, bên trên chỉ có bảy sợi dây… thần bí lấp lánh, cao quý lộng lẫy nhưng lại tạo cảm giác nguy hiểm đến chí mạng cho Vô Lượng Quân đang ở trên không…
Chính là Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm… kiện Hồn Bảo mà Lạc Nam đạt được từ thi thể vị Hồn Vương không đầu kia…
“Mau! Toàn lực công kích, đừng để hắn gảy đàn!”
Đám thiên tài Trung Tiên giới sắc mặt đại biến, bằng vào kiến thức của tu sĩ Trung Tiên giới, ngay cả Tiên Vương cũng gặp qua vài lần như bọn hắn đương nhiên nhận ra mối huy hiểm đến từ thanh cổ cầm.
Vô Lượng Quân nghe vậy gào thét:
“Vô Lượng Quyền, chết đi cho ta!”
Công kích liên miên bất tuyệt hóa thành Quyền kình ngập trời nện xuống…
“Chúng ta cũng giết hắn!”
Đạo Huyền Tông, Hải Yêu Cung và Vô Lượng Hải Các đám thiên tài toàn lực công kích, sức mạnh vận chuyển có dấu hiệu khiến Bí Cảnh nứt đi, quá mức dữ dội…
Đám tu sĩ Tiểu Tiên giới thấy cảnh này vội vàng co ba chân bốn cẳng bỏ trốn… hứng chịu dư ba công kích cấp bậc này, bọn hắn chỉ có con đường chết thôi…
Kỳ quái chính là… Lạc Nam từ đầu đến cuối vẫn ung dung ngồi bên cổ cầm, đặt tay lên bảy sợi dây của nó là muốn làm gì?
“Công kích đến kìa! Nguy hiểm!” Đám người trái tim nhấc lên đến tận cổ họng.
Lạc Nam một mặt bình thản, cảm giác vô số khí tức kinh khủng khóa chặt lấy mình, hắn chỉ nhàn nhạt lẩm bẩm:
“Vạn Cổ Bất Hủ Thân!”
Trong khoảnh khắc này… vô số Kinh Văn Bất Hủ tiến hành ngâm tụng dữ dội, một màu đồng cổ lão mà thần bí bao trùm cơ thể Lạc Nam.
Từ máu tươi, xương cốt và cả thể xác… chúng nó toàn bộ được phủ bởi lít nha lít nhít các hình xăm, Lạc Nam lúc này như một tôn cổ thần nào đó.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Phô thiên cái địa công kích oanh tạc trực diện, Kinh Văn Bất Hủ thi triển đến cực hạn, Lạc Nam rơi vào trạng thái bất khả xâm phạm trong một khoảng thời gian, ở thời điểm này… dù là Tiên Vương bình thường cũng không thể đánh hắn bị thương nếu không dùng đến Hồn Lực.
Khói bụi, lôi đình, kim sắt, hoa lửa ngập trời từ các loại công kích tạo thành một đám mây hình nấm dữ dội bao vây Lạc Nam vào giữa.
Sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, cảm nhận được sự vô đối mà Vạn Cổ Bất Hủ Thân mang lại trong phút giây ngắn ngủi.
“Làm sao có thể? Làm sao có thể? Đây rốt cuộc là quái vật gì?”
Đám thiên tài Trung Tiên Giới vừa xuống đến kinh động như gặp ma quỷ, khó có thể tin chứng kiến Lạc Nam vẫn ngồi xếp bằng khoanh chân một cách hoàn hảo sau khi hứng chịu tần suất công kích khủng khiếp đến như vậy.
“Ta không tin!” Vô Lượng Quân ánh mắt đỏ hoe vì cảm thấy hoang đường và bị đả kích…
Hắn dùng công kích mạnh mẽ như vậy, tên kia thậm chí không thèm liếc nhìn một chút, trái lại tập trung vào thanh Cổ Cầm.
Vô Lượng Quân làm sao có thể không sinh lòng oán hận?
“Lại ra tay, ta không tin hắn có thể duy trì trạng thái như vậy trong thời gian dài!” Hải Sa cũng phụ họa gào thét.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thiên tài Trung Tiên giới bắt đầu ngưng tụ vô tận Tiên Lực, cả đám hình như muốn dùng toàn lực giết chết Lạc Nam.
“Ấy ấy… Các vị đã công kích đủ rồi… giờ đến phiên ta!” Lạc Nam thản nhiên cười…
Công kích hắn toàn lực nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn hắn tiếp tục chống chịu không thành?
Bàn tay nhẹ đặt lên dây đàn…
Lạc Nam bấm đầu ngón tay, máu huyết nhanh chóng chảy xuôi theo dây đàn trong suốt, trong khoảnh khắc hắn nhẹ nhàng gảy lên:
“Đinh!”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vô cùng vô tận Hồn Lực đến từ Ôn Hồn Liên bảy cánh cung cấp, chỉ thoáng chốc đã hòa và dây đàn…
Theo nhịp gảy của Lạc Nam, Hồn Lực trở thành công kích khủng bố lan tràn khắp bốn phương tám hướng…
“Khốn kiếp… đầu của ta?” Vô Lượng Quân hai tay ôm đầu hét thảm một tiếng, vừa rồi hắn như bị kim châm đào vào đầu não vậy.
Mà đám thiên tài xung quanh bị Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm ảnh hưởng, cả đám sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH…
Tiếng đàn vang lên ngày một dữ dội, không có nhịp điệu rõ ràng, không có vần âm cụ thể, chỉ có vô tận hỗn loạn rối rắm khiến người nghe cực kỳ khó chịu, Hồn Lực công kích thô bạo mà ra, trực tiếp truyền vào trong não bộ và linh hồn của sinh mệnh thông qua tiếng đàn, khiến Vô Lượng Quân đám người chết đi sống lại…
Lạc Nam vẫn ung dung ngồi đó gảy đàn, tiếng đàn ngày dần lớn hơn… Hồn lực hòa vào trong đàn hóa thành những thanh Hồn châm cũng liên tục phát ra, đâm vào Linh hồn của đám người muốn vây công lấy mình…
“AAAAA, Mau dừng lại thằng khốn!” Một thiên tài Đạo Huyền Tông ôm đầu gào thét.
“Tiếng đàn chết tiệt, Linh Hồn của ta đau nhức quá mức!”
“Mau… mau bằng mọi giá phải ngăn cản hắn lại, không thể tiếp tục gảy đàn…”
Hồn Lực đến từ Ôn Hồn Liên bảy cánh thật sự quá mức dồi giàu và tinh khiết, cộng thêm nguồn máu tươi không chút tạp chất của Lạc Nam, Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm khó chịu chưa từng có.
ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH…
Tiếng đàn ngày càng dữ dội, Hồn Lực lan tỏa khắp mọi nơi, những người xung quanh đều cảm thấy mình sắp ngất đi…
“Toàn lực… toàn lực nghiến răng chịu đựng công kích hắn!”
Vô Lượng Quân ngửa đầu lên trời gào thét.
Đám thiên tài Trung Tiên Giới cũng biết chỉ còn cách đó, cả đám cố nén đau nhứt linh hồn, Đạo Huyền Tông hợp sức lại thi triển Kiếm Ý, Hải Yêu Cung liên thủ hóa thành bản thể mạnh mẽ, Vô Lượng Hải Các cũng liên tục tung ra Vũ Kỹ mạnh mẽ hơn bao giờ hết…
ẦM ẦM ẦM…
Uy lực thật sự rất dữ tợn, đủ sức hủy thiên diệt địa.
Đáng tiếc, Lạc Nam từ đầu đến cuối vẫn trong trạng thái Vạn Cổ Bất Hủ Thân, dù công kích tưởng chừng vô tận đánh xuống đầu… hắn vẫn thản nhiên ngồi đánh đàn, tra tấn toàn thể kẻ địch lẫn người xung quanh…
Cắn nhẹ đầu lưỡi, máu tươi phun trào… một lần nữa rơi vào dây đàn…
ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH…
Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm chấn động dữ dội như sinh ra linh tính… vô tận Hồn Lực như những kim châm nhọn lan khắp xung quanh, trực tiếp tác động vào linh hồn của những sinh mệnh thuộc bán kính ngàn dặm.
“AAAAA”
Vài kẻ thực lực hơi yếu của Trung tiên giới ôm đầu hét thảm sau đó ngất đi…
“Khốn kiếp… ta không chịu nổi nữa rồi!”
Vô Lượng Quân hận ý ngập trời, chấp nhận bại trận rời khỏi phạm vi hạch tâm Bí Cảnh, bởi nơi đó vẫn còn có tên thản nhiên gảy đàn, âm thanh nguy hiểm đến cực điểm.
ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH…
Tiếng đàn vẫn vang lên… không biết qua bao lâu, khi Lạc Nam nhấc tay khỏi dây đàn… vô số kẻ đã như mất hồn ôm đầu lăn lộn dưới đất, mà những người có khả năng chịu đựng hơn một chút đã tránh ra xa, rời khỏi hạch tâm bí cảnh…
“Đã sớm nói các ngươi là rác rưởi mà không chịu tin?”
Lạc Nam thản nhiên cười, trước mặt hạch tâm bí cảnh lúc này đã trống không một mảnh… chẳng còn ai dám ở lại.
Thi triển Vạn Cổ Bất Hủ Thân để tiến vào trạng thái bất khả xâm phạm… trong khoảng thời gian đó, Lạc Nam sẽ điên cuồng dùng Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm tấn công Hồn lực trực diện, cuối cùng quả nhiên thành công đánh đuổi được ba phương Thế Lực rồi.
Đó là suy tính vừa hình thành không lâu trong đầu Lạc Nam, bằng không với thực lực của hắn… muốn chống lại đám thiên tài thế lực Vương Cấp liên thủ như vậy chính là mơ giữa ban ngày.
Dù đã đột phá Chân Tiên Viên Mãn, nhưng theo Lạc Nam ước tính… mình cùng lắm chiến được một trong ba phương mà thôi, bởi chất lượng thiên tài sau này Trung Tiên giới cử xuống đều là hàng ngũ tinh anh.
“Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm thật lợi hại, ta chỉ gảy bừa một cách rối loạn cũng mang lại hiệu quả cao như thế, chẳng trách vị Hồn Vương kia một hơi hiến tế miểu sát Tiên Vương!” Lạc Nam yêu thích vuốt ve Cổ Cầm.
Hắn chỉ gảy đàn theo bản năng, đối với bộ môn này dốt đặc cán mai… chỉ mượn nhờ tiếng đàn để khuếch trương Hồn Lực công kích đám thiên tài đến gây rối mà thôi.
Đương nhiên là nhờ Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm quá mức lợi hại nên có hiệu quả như thế, đổi lại một thanh cầm bình thường nào khác sẽ không có hiệu quả như vậy.
Nhìn Bí Cảnh hạch tâm rộng thênh thang phía trước, Lạc Nam chân đạp thân pháp… chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng, ở phía sau hắn… đám Vô Lượng Quân vẫn đang cố gắng loại bỏ đau nhức nơi Linh Hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro