Phần 81
2020-10-07 06:38:00
Bốn năm trước, Độc khí thông thiên lan tỏa khắp Linh Hỏa Thành, chôn vùi hàng vạn sinh mạng trong biển Độc… một hắc ảnh ngang nhiên rời đi…
Cái tên Độc Nhân từ đó ra đời… lọt vào tầm mắt của vô số thế lực lớn nhỏ tại Hoàng Sa Đại Lục…
Linh Hỏa Thành lại là thành trì thuộc quản lý của Minh Hỏa Giáo, từ đó bắt đầu hạ lệnh truy sát Độc Nhân…
Suốt ba năm đầu, liên tục phái tu sĩ từ phổ thông đến cường giả top đầu tiến hành truy sát, vài lần va chạm, đều để Độc nhân thành công đào tẩu…
Đan gia – Ẩn thế gia tộc đứng sau Đan Cốc đột ngột tiến hành liên hợp cùng Minh Hỏa Giáo ở năm thứ ba, mục tiêu vẫn là Độc Nhân…
Đan gia lão tổ muốn đột phá bình cảnh, luyện chế một loại Chân Cấp Cực Phẩm đan dược, muốn dùng toàn bộ cơ thể Độc Nhân làm nguyên liệu chính…
Độc Nhân lai lịch bí ẩn, không rõ nam nữ, không rõ tên tuổi… chỉ biết một thân dùng độc xuất thần nhập hóa, tu vi càng gia tăng với tốc độ khủng bố nghịch thiên chưa từng có…
Từ lần đầu nhìn thấy, chỉ là Luyện Hư Hậu Kỳ… trong vòng bốn năm, lần xuất hiện gần nhất tại Hải Châu đã là Hợp Thể Trung Kỳ…
Độc nhân rất ít khi ra tay, nhưng mỗi lần đều là độc khí trùng thiên, va chạm cùng khắc tinh của Độc như Hỏa hệ vẫn không quá mức yếu kém…
Lần ra tay gần nhất là tại Hải Châu, hóa vạn dặm thành biển chết, độc chết Hải Cung trưởng lão Hải Hà… đây là lần ra tay dùng Độc thứ bảy của hắn trong vòng bốn năm… tính từ lần xuất hiện đầu tiên ở Linh Hỏa Thành…
Lại một lần nữa thành công thoát khỏi hai vị trưởng lão Hợp Thể Trung Kỳ tay chưởng Dị Hỏa đến từ Hỏa Minh Giáo và Đan gia truy sát…
Một Dị Hỏa top 16 – Đại Lực Địa Viêm… do trưởng lão Hỏa Minh giáo sử dụng…
Dị Hỏa còn lại top 14 – Hàn Băng Chi Diễm… thuộc về trưởng lão Đan gia…
Độc nhân không rõ tuổi tác, vì thế chưa thể xếp hạng lên Hoàng Kim Bảng… tuy nhiên tốc độ đột phá tu vi của người này, hoàn toàn vượt qua Đệ Nhất Hoàng Kim Bảng đương thời – Ma…
Có suy đoán cho rằng, Độc Nhân nhận được truyền thừa từ di tích dùng Độc thời thượng cổ, cũng có suy đoán cho rằng Độc Nhân là lão quái vật nào đó đột nhiên xuất thế… càng có suy đoán hoang đường hơn, Độc Nhân là đến từ tiên giới…
Vô số loại suy đoán xoay quanh Độc Nhân, khiến người này trở thành đề tài nóng bỏng tại Hoàng Sa Đại Lục…
Lạc Nam càng xem càng thấy ngưng trọng, không ngờ người gọi Độc nhân này khủng bố như vậy… khiến hắn khâm phục từ tận đáy lòng… đương nhiên càng là kích phát lòng háo thắng của hắn…
Ngoài ra trong tin tức còn biết thêm hai thế lực cường đại là Hỏa Minh Giáo cùng Đan Gia, hai loại Dị Hỏa bài danh trên Dị Hỏa Bảng, quả thật hết sức đáng giá…
Mà Kim Nhi càng là nói:
“Nếu thật sự tốc độ Đột phá tu vi của Độc Nhân như thế này, chỉ có thể chứng tỏ Độc Thể của người này xếp hạng cực kỳ cao, khả năng nằm trong top 10 lên đến năm thành, hơn hết Độc thể còn đang trong quá trình thức tỉnh… ngày sau sẽ còn khủng bố hơn… đương nhiên cũng phải trải qua những thử thách mà người thường không thể tưởng tượng…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Một ngày sau…
Tâm Đảo… tổng bộ Ái gia…
Ái Tâm ngồi thẫn thờ trong một đình viện, gương mặt ẩn chứa sự mê mang, nhìn chằm chằm vào một bức họa…
Là họa hắn vẻ cho nàng…
“Trưởng lão nói hắn có Dị Hỏa, có khả năng thoát khỏi độc tố kinh khủng đó…” Ái Tâm lẩm bẩm trong miệng, không hiểu vì sao những ngày vừa qua nàng không sao yên lòng…
Cảm giác như chính nàng là người hại hắn vậy, cực kỳ khó chịu…
Mặc dù có trưởng lão an ủi, nhưng nghĩ đến một Luyện Hư Hậu Kỳ như Hải Hà còn dễ dàng chết đi… hai loại Dị Hỏa thật sự bảo đảm được hắn sao?
Càng suy nghĩ càng cảm thấy bứt rứt khó chịu, Ái Tâm thẫn thờ như người mất hồn… gương mặt xinh đẹp cũng trở nên ảm đạm…
“Tiểu thư… có người đến bái phỏng Ái gia chúng ta…” Một âm thanh êm tai vang lên, thị nữ thiếp thân của Ái Tâm mở miệng…
“Là ai?” Ái Tâm không thèm quay đầu, lời cũng lười nói nhiều…
“Là Trầm Chí công tử của Trầm gia” Thị nữ đáp trả…
“Nói hắn cút!” Ái Tâm đột ngột xoay người, ánh mắt như điện, bên trong là vô tận chán ghét…
“Cái này… Trầm Chí công tử hiện đang ở đại sảnh lấy lòng gia chủ đấy…” Thị nữ lắp bắp…
“Hừ, phụ thân sao lại tiếp kiến người như vậy?” Ái Tâm xụ mặt, xoay người đứng lên…
Nàng hùng hùng hổ hổ tiến về một gian đại điện, nơi đây chính là vị trí tiếp khách của Ái gia…
Trầm Chí một mặt thong dong cùng một trung niên nam tử ngồi tán gẫu, bên cạnh Trầm Chí là một lão già râu trắng, khí thế không tầm thường…
Mà vừa nhìn lão già này, ánh mắt Ái Tâm nheo lại, rốt cuộc hiểu vì sao phụ thân mình phải tiếp kiến Trầm Chí…
Bởi vì lão già đi theo Trầm Chí cũng là một Trưởng Lão khác của Hải Cung…
“Tâm nhi, có bạn học đến tìm ngươi…” Phụ thân Ái Tâm vừa thấy nàng đến, thản nhiên cười một tiếng mở miệng nói…
Gia chủ Ái gia tên là Ái Chấn, Luyện Hư Viên Mãn cường giả…
Chỉ bất quá Ái gia so với Bát Cấp thế lực khác ở Hải Châu mạnh hơn đâu chỉ một bậc, bởi vì phụ thân của Ái Chấn vẫn còn sống, chính là gia gia của Ái Tâm – Ái Quốc, có tu vi Hợp Thể Sơ Kỳ, thậm chí nằm ở lằn ranh đột phá Trung Kỳ…
Có thể nói Ái Quốc lão gia tử là định hải thần châm của toàn bộ Ái gia, mặc dù Ái gia chưa đủ thực lực tổng thể để trở thành Cửu Cấp đường đường chính chính, còn nằm trong hàng ngũ Bát Cấp… nhưng một khi còn vị lão gia tử này tọa trấn, nói Ái gia vô địch trong Bát Cấp cũng không sai chút nào…
“Ai là bạn của hắn?” Ái Tâm trợn mắt, nàng khinh thường liếc sang Trầm Chí một lúc, muốn quay đầu rời đi…
“Tâm nhi ngươi không được vô lễ, vị này là Tứ trưởng lão Hải Cung, Hải Hùng tiền bối… mau chào hỏi một tiếng…” Ái Chấn trầm giọng chỉ vào lão già bên cạnh Trầm Chí nói…
Mặc dù Hải Hùng còn cách Luyện Hư Viên Mãn một chút, nhưng xét về tuổi tác lớn hơn Ái Chấn gấp đôi…
“Chào Hải Hùng Tiền Bối…” Ái Tâm chào cho có một tiếng, tiếp tục xoay người…
“E hèm, Ái tiểu thư, chúng ta dù gì cũng là đồng môn, sao lại không nể mặt nhau như vậy?” Trầm Chí đứng dậy mở miệng ho khan một tiếng…
“Ai đồng môn với đầu trộm đuôi cướp?” Ái Tâm chế nhạo nhìn đối phương…
Trầm Chí sắc mặt hơi khó coi, bất quá rất nhanh mở miệng cười tự tin nói: “Ta đã được Hải Cung thu nhận trở thành hạch tâm đệ tử…”
Hắn cao đầu ưỡn ngực, đợi biểu tình kinh ngạc từ nàng, đáng tiếc chỉ đổi lấy ánh mắt chế nhạo của Ái Tâm…
“Đại ca ngươi không phải Hoàng Kim Bảng sao? Còn không phải bị đánh như chó chết, ngươi một cái hạch tâm đệ tử làm nên trò trống gì? Chưa kể còn Bách Linh Học Phủ, chẳng lẽ thua kém Hải Cung sao? Có gì đáng tự hào như vậy?” Ái Tâm truyền âm cười lạnh, lời lời hết sức sắt bén…
“Ngươi…” Trầm Chí ánh mắt tức giận đến đỏ bừng…
Nhắc đến đại ca Trầm Quyết, Trầm Chí luôn xem đối phương là thần tượng… trong quá khứ khi Trầm Quyết bị hôn thê ruồng bỏ mà rời đi suốt 10 năm…
Trong 10 năm đó hoàn toàn thay đổi vận mệnh của Trầm Quyết, khi hắn tình cờ cứu được một lão già ở thâm sơn cùng cốc… giúp lão già vượt qua trăm ngàn dặm đường trở về Hải Cung…
Lão già đó lại chính là Hải Cung Đại trưởng lão – Hải Ngạc, vì muốn rời xa thế lực để tìm cơ duyên đột phá cảnh giới tiếp theo, Hải Ngạc tìm đến U Minh Đảo, nơi được xem là hiểm địa của Hải Châu nhằm bế quan đột phá…
Nào ngờ đột phá thất bại, thân lâm vào trọng thương, ngay cả khả năng phi hành cũng không có…
Đúng thời điểm đó Trầm Quyết chán chường nhất cũng đồng thời tiến vào U Minh Đảo với ước muốn tìm kiếm cơ duyên, tình cờ phát hiện Hải Ngạc…
Với sự khôn lanh của mình, Trầm Quyết nhận ra thân phận Hải Ngạc nhất định không đơn giản, vội vàng liều mạng đưa hắn rời khỏi U Minh Đảo, lại cấp tốc tiến về Hải Cung trị thương…
Từ đó Hải Ngạc luôn xem Trầm Quyết như con trai đối xử, ngay cả đại đệ tử là Hải Hà cũng không thương yêu bằng…
Địa vị của Hải Ngạc tại mặc ngoài của Hải Cung có thể nói chỉ thua kém Cung Chủ, thân phận của Trầm Quyết đương nhiên cực cao…
Có thể thấy cơ duyên là thứ mà mọi người đều có khả năng đạt được, Trầm Quyết là một trong số đó…
Bản thân Trầm Quyết đã được Tứ trưởng lão Hải Hùng cứu mạng trong khoảnh khắc sống còn khi kịch Độc xuất hiện, lúc này đang trị thương ở Hải Cung, đã qua cơn nguy kịch…
Vì thế mà Trầm Chí an tâm thản nhiên đến Ái gia cầu kiến, một phần vì muốn làm lành với Ái Tâm, một phần khác là muốn xác nhận “kẻ kia” có chết hay chưa…
Vì nếu kẻ kia chưa chết, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến Ái gia mà thôi…
Hiện tại không thấy bóng dáng, lại dựa vào biểu cảm của Ái Tâm hiện tại, chắc đã thật sự chết rồi…
Điều này khiến Trầm Chí vô cùng đắc ý, hận không thể ngửa đầu lên trời cười to…
“Ái Tâm, ngươi cũng không thể vì một kẻ lai lịch không rõ ràng mà tuyệt giao với ta chứ? Quan hệ của chúng ta trước đó có thể xem là bằng hữu a…” Trầm Chí lựa lời mở miệng…
Hắn đối với Ái Tâm vẫn luôn thèm nhỏ dãi đấy… gia gia nàng chính là Hợp Thể, mà sư phụ cũng là Hợp Thể, lại còn là Bát Cấp luyện khí sư nữa chứ…
“Ai không rõ lai lịch? Ngươi ăn nói cẩn thận một chút… nếu không ta chẳng cùng ngươi khách khí…” Ái Tâm không nhịn được nữa quát lạnh, tên Trầm Chí này quá mức đáng ghét…
“Hừ, còn không phải kẻ đã chết kia sao?” Trầm Chí khinh thường cười lạnh, thiên tài đến mấy mà chết non cũng trở nên vô dụng… đạo lý này mọi người điều hỏi…
“Ngươi muốn chết…” Ái Tâm triệt để không nhịn được nữa, hai mắt nàng trợn tròn, thanh Đại Pháo đã xuất hiện trên vai…
Trong lúc nàng định khai pháo, một âm thanh nam tử có phần lười biếng từ bên ngoài vang lên:
“Ái Tâm tiểu thư, ta thích ngắm nhìn nàng khi Luyện Khí hơn thời điểm chơi pháo nha…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/con-duong-ba-chu-quyen-2/
“Lạc Nam?”
Nghe âm thanh từ bên ngoài, Ái Tâm sắc mặt sáng rực, đôi mắt vốn luôn có một tia sầu não lóe lên, đặt nòng pháo xuống đất, xoay người nhìn ra…
Một hắc y thanh niên thong dong tiến vào, khóe miệng ngậm lấy ý cười, không phải Lạc Nam thì là ai?
“Tiểu tử Lạc Nam gặp qua Ái gia chủ…” Lạc Nam gật đầu với Ái Tâm một cái, lúc này nhìn sang Ái Chấn lễ độ chắp tay…
Ái Chấn trong mắt lóe lên dị sắc, bởi vì hắn vậy mà không nhìn thấu khí tức của thanh niên này…
“Anh hùng xuất thiếu niên…” Vuốt vuốt râu dưới cằm, Ái Chấn mở miệng khen ngợi…
Trận chiến giữa Lạc Nam cùng Trầm Quyết hắn cũng có xem, đương nhiên biết bản lĩnh chân thật của Lạc Nam… cũng muốn xem hắn sẽ ứng đối thế nào với Trầm Chí cùng Hải Hùng…
Ngoài việc bối cảnh cùng lai lịch vẫn chưa rõ ràng ra, trong hàng ngũ thanh niên Ái Chấn từng thấy, không ai có thể sánh vai cùng Lạc Nam…
“Công tử không sao chứ? Cứ tưởng xảy ra chuyện làm ta bứt rứt mấy ngày hôm nay…” Ái Tâm xoay quanh đánh giá Lạc Nam một vòng, thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng đặt xuống…
“Đã để tiểu thư lo lắng rồi…” Lạc Nam mỉm cười gật đầu, quả thật là hắn trễ hẹn…
Từ đầu đến cuối, Lạc Nam đều chẳng thèm liếc mắt đến Trầm Chí cùng Hải Hùng một chút…
Nhưng hắn không để ý không có nghĩa là người khác cũng như vậy, sắc mặt Trầm Chí đã trở nên hết sức khó coi rồi…
Đại ca của hắn bị đánh trọng thương, Hải Hà chết đi… nhưng kẻ thù vẫn đang lù lù trước mặt hắn, cười cười nói nói với nữ thần trong lòng hắn? Trầm Chí sao có thể nhẫn nhịn?
“Lạc Nam, Hải Hà tiền bối đâu? Ngươi đã làm gì hắn, mau cho Hải Cung chúng ta một lời giải thích…” Trầm Chí mở miệng quát, nước miếng văng tung tóe…
Lạc Nam không thèm trả lời, từ lồng ngực lấy ra một thanh Trường Kiếm hừng hực liệt diễm, thân kiếm có từng phù văn hình đám mây nóng bỏng… không gian thật sâu rung động…
Theo sau đó, tại Đại Sảnh Ái gia không gian cấp tốc nứt ra, vài thân ảnh già lão từ trong đó bước ra ngoài…
Tổng cộng sáu vị, đều là Luyện Hư cường giả…
Chính là Lục Đại trưởng lão của Ái gia… hai mắt nóng bỏng chờ đợi nhìn về Lạc Nam, mong ngóng biểu hiện của hắn…
“Lần đầu đến Ái gia làm khách, nghe nói Ái gia chủ là một Hỏa Hệ Kiếm Tu cường giả tuyệt đỉnh, tiểu tử vừa may có nhất kiếm gọi Hỏa Vân, hôm nay bảo kiếm tặng anh hùng… xem như lễ vật ra mắt…” Lạc Nam mỉm cười, hai tay hướng Ái Chấn dâng kiếm…
Ái Chấn ánh mắt lấp lóe, một tay cầm lấy thân kiếm… trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ không gian trở nên nóng rực, xuất hiện vài vết nứt lan tràn như mạng nhện…
“Hỏa Vân Kiếm – Thiên Cấp Cực Phẩm, hảo kiếm… đúng là hảo kiếm…” Ái Chấn sắc mặt hồng hào, liên tục mở miệng khen ngợi…
Đám trưởng lão Ái gia sắc mặt vui mừng hớn hở, đều hận không thể vuốt ve thanh kiếm kia…
Ái gia bọn họ chính là Hỏa hệ gia tộc, đối với pháp khí Hỏa hệ luôn vô cùng yêu thích…
Ái gia mặc dù có Thiên Cấp, nhưng số lượng cực ít, Hỏa Vân Kiếm này thậm chí có thể xếp trước 3, ai lại chê đây?
Trong lúc nhất thời, cả đám nhìn về Lạc Nam và Ái Tâm bằng ánh mắt nóng bỏng, hận không thể lập tức đẩy thuyền…
“Các vị đây là ánh mắt gì?” Ái Tâm trợn tròn mắt, đám lão già này hình như muốn bán đi nàng?
“E hèm…”
Ái Chấn lấy lại phong độ của một gia chủ, hướng về Lạc Nam đưa lại kiếm mở miệng:
“Tiểu hữu đến chơi đã có lòng, lễ vật này quá mức quý trọng… bổn gia chủ không thể vô duyên vô cớ nhận lấy…”
Lạc Nam trong lòng đã sớm nghĩ đến chuyện như vậy, hắn biết tên này chỉ khách sáo một chút mà thôi, vật đã trao tặng hà cớ gì có thể thu lại, vội vàng mở miệng:
“Tiểu tử và Ái Tâm tiểu thư quan hệ rất tốt… Ái gia chủ là phụ thân nàng, chính là trưởng bối của ta, tiểu bối hiếu kính trưởng bối là chuyện hết sức bình thường, xin đừng khách khí với tiểu tử…”
Ái Chấn như đợi lời này của hắn, hài lòng cười ha hả, mở miệng nói lớn:
“Tốt, nếu Tiểu Nam ngươi đã nói vậy, cũng đừng khách khí gọi ta Ái gia chủ gì đó, cứ gọi một tiếng bá phụ là được…”
“Cung kính không bằng tuân mệnh… ra mắt Ái bá phụ cùng chư vị tiền bối…” Lạc Nam chắp tay, hướng Ái Chấn cùng đám trưởng lão hành lễ…
“Tiểu Nam ngươi đừng khách khí, là bằng hữu của Ái Tâm chính là người một nhà… không cần hành lễ…” Một lão già tóc đỏ cười híp mắt hết sức hòa ái, hắn là đại trưởng lão của Ái gia…
“Lão đại nói không sai, ngươi khách khí sẽ làm chúng ta tức giận…” Đám còn lại nhao nhao mở miệng phụ họa, ánh mắt cười tít lại không biết đâu mà lần…
Cảm đám xem Lạc Nam càng ngày càng thuận mắt, nhìn người ta xem? Vừa đến đã tặng một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm, phần khí độ này cả tinh cầu có ai làm được?
Hơn nữa một người giàu sang như vậy sẽ không có bối cảnh sao? Chỉ có thằng ngốc mới không biết điều đó, thay vì chặn giết cướp đoạt các kiểu, tại sao không biến hắn thành bằng hữu, khi đó còn thiếu chỗ tốt cho các ngươi sao?
Trong lúc nhất thời, đám trưởng lão Ái gia dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hải Hùng, Hải Cung hành động lần này đúng là ngu xuẩn…
Hải Cung cũng không thiếu mỹ nữ đệ tử a, tại sao các ngươi không dùng mỹ nhân kế? Lại cho Trầm Quyết ngang nhiên cướp đoạt tài sản, sau cùng càng là thiệt hại vào thân… chẳng có lợi ít gì…
Ái Tâm nhìn đám trưởng bối nhà mình đang hận không thể tôn Lạc Nam làm con ruột, gương mặt đỏ bừng như trái đào chín vì xấu hổ, trong lòng thầm mắng các ngươi đừng làm ta mất mật nữa được không?
Ái gia vốn là một gia tộc giàu có, Tâm đảo càng là hòn đảo nổi danh ở Tây Hải Châu với sản vật luyện khí phong phú, nhiều năm hợp tác cùng Ải Nhân Đảo, gia gia nàng cũng vì vậy mà trở thành bằng hữu với sư phụ… có thể nói là giàu có không kém gì ai… đừng làm ra bộ dạng tham tài nữa có được không?
Ái Tâm xấu hổ một thì Trầm Chí và Hải Hùng xấu hổ cùng phẫn nộ gấp ngàn lần, bọn hắn cảm thấy mình đang là người thừa…
“Lạc Nam, trưởng bối ngươi không dạy ngươi lễ phép hay sao? Tại sao phớt lờ câu hỏi của ta? Hải Hà tiền bối đâu rồi?” Trầm Chí một lần nữa muốn tìm về cảm giác tồn tại của mình, cắn răng quát…
Lời nói của Trầm Chí khiến bầu không khí chợt im lặng, đám người chuyển ánh mắt sang Lạc Nam, muốn xem phản ứng của hắn…
Lạc Nam bình thản nhấp một ngụm trà, nhìn sang Trầm Chí nhíu mày, ra vẻ không hài lòng nói:
“Trưởng bối nhà ngươi không dạy một câu thực lực vi tôn sao? Từ bao giờ cường giả như ta phải hạ mình đáp lời một con kiến nhỏ như ngươi? Đừng nói là ngươi, dù bại tướng như Trầm Quyết cũng không đủ tư cách cùng ta đối thoại…”
“Ngươi…” Trầm Chí xém chút nữa tức giận đến ngất đi, lời của Lạc Nam quả thật không có khe hở để hắn phản bác…
Thế giới thực lực vi tôn luôn là như vậy, kẻ yếu ngay cả tư cách đối thoại cùng kẻ mạnh cũng không có…
Vốn là một thiên tài trên Bách Linh Bảng như Trầm Chí, đã có ai xem hắn là kẻ yếu chứ? Chẳng qua người đối diện với hắn quá mức yêu nghiệt, không thể theo lẽ thường để hình dùng…
Trong lúc nhất thời, Trầm Chí nghẹn lời, trong lòng máu nóng sục sôi, sắp không nhịn được phun ra ngoài rồi…
Ái Chấn cùng đám trưởng lão dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lạc Nam, một câu thực lực vi tôn khiến thiên tài cùng lứa tuổi uất nghẹn, cả tinh cầu này chỉ sợ mỗi một mình người thanh niên trước mặt này làm được…
Ái Tâm cắn cắn môi, bất quá nghĩ đến thiên phú Luyện Khí của mình là thứ mà Lạc Nam không thể sánh được, trong lúc nhất thời lấy lại tự tin, nhoẻn miệng cười bên cạnh hắn…
Lúc này Ái Chấn và đám trưởng lão Ái gia mới phát hiện, dường như chỉ có người thanh niên này mới xứng với công chúa Ái gia của bọn họ…
Tại toàn bộ Hải Châu Đại Lục, dưới 100 tuổi, Ái Tâm còn thua kém vài tên thiên tài về mặt Linh Lực tu luyện…
Nhưng nếu nói về thiên phú về Luyện Khí, nàng hoàn toàn chính là đệ nhất nhân trong đồng bối… chính vì thế mà dù là tuyệt thế thiên tài Bách Linh Bảng top 1 gặp nàng cũng đều âm thầm ngưỡng mộ…
Dưới trăm tuổi đạt Luyện Khí Sư Lục Cấp, chính là tồn tại ngang hàng với Luyện Hư Kỳ cường giả… nếu trên Tinh Cầu có một Bảng Xếp Hạng nào đó tương tự Hoàng Kim Bảng nhưng lại tôn vinh nghề nghiệp, thì Ái Tâm xứng đáng lọt top đầu…
Trong lúc nhất thời, nhìn đôi thanh niên nam nữ đang ngồi cạnh nhau, cả đám đều vô thức cho rằng đây là trời sinh một cặp…
Thanh niên có thiên phú khủng bố về mặt Linh Tu, còn thiếu nữ lại khủng bố về Luyện Khí thuật… quả thật là xứng lứa vừa đôi đến cực điểm…
Ngay cả Ái Chấn vốn xem Ái Tâm là viên ngọc quý nhất của Ái gia, viên minh châu vô giá trong lòng mình… cũng đồng ý như vậy…
“Bốp… bốp… bốp…”
Theo một tiếng vỗ tay vang vọng, Hải Hùng dùng ánh mắt ý vị thâm trường liếc về Lạc Nam, mở miệng cười nhạt:
“Hay cho một câu thực lực vi tôn… Trầm Chí hắn không đủ tư cách đối thoại với ngươi, nhưng ta thì có thể chứ? Hải Hà đang ở đâu? Ngươi nên cho Hải Cung một lời giải thích…”
Nói xong, một cổ khí thế vô hình ép mạnh về phía Lạc Nam…
“Luyện Hư tiếp cận Viên Mãn?” Lạc Nam ánh mắt híp lại, Hài Hùng này điều khiển khí thế cô động tạo áp lực lên thân hắn, điều này khiến Lạc Nam cảm thấy buồn cười…
Hắn từng không dùng đến linh lực gánh chịu khí thế của Độ Kiếp Kỳ trên 99 bậc Thiên Trọng Sơn còn không sao, huống hồ hiện tại tu vi đại thăng, lại thoải mái dùng đến Linh Lực? Một Luyện Hư còn chưa hoàn toàn đột phá Viên Mãn muốn dùng khí thế đè ép Lạc Nam, quả thật là buồn cười đến cực điểm…
Thấy Lạc Nam trầm mặt, Hải Hùng cười lạnh trong lòng, cho rằng thanh niên này đang cố gắng chống trả lại khí thế của mình, càng thêm đẩy mạnh áp bức…
“Trời thật nóng nực… không biết con ruồi nào vo ve bên tai…” Lạc Nam lười biếng nói một tiếng, ánh mắt đột ngột nghiêm nghị…
Trong khoảnh khắc đó, một cổ khí thế áp bách so với Hải Hùng càng dữ dội hơn ầm ầm phát ra, mái tóc Lạc Nam một lần nữa biến vàng, bá đạo đến cực điểm…
Thiên Hạ Vô Song…
“Phốc…”
Trong khoảng cách gần, Trầm Chí bị khí thế bất ngờ đè ép, miệng phun một ngụm máu tươi…
Mà Ái Tâm thực lực mạnh hơn, lại không bị Lạc Nam nhắm vào nên đỡ hơn, bất quá sắc mặt xinh đẹp trở nên đỏ hồng, nhịp tim gia tốc dữ dội, như diện kiến nhất tôn Thiên Đế, cơ thể run rẩy từng đợt…
Ái Chấn cùng đám trưởng lão Ái gia khiếp sợ phát hiện, luồng khí thế này vậy mà khiến bọn hắn mất đi một thành chiến lực… quá mức khủng bố…
Cổ khí thế của Hải Hùng phát ra cũng bị nghiền nát, khiến sắc mặt hắn xấu hổ lúc trắng lúc xanh…
Thấy tình cảnh này, Lạc Nam cười nhạt, đem trạng thái Thiên Hạ Vô Song thu hồi…
“Lão già, thực lực vi tôn là đúng, nhưng xem ra thực lực của ngươi còn chưa đủ khả năng vi tôn trước mặt ta…” Lạc Nam cười nhạo một tiếng…
Bàn về thực lực, chưa biết ai hơn ai… nhưng nếu muốn xét khí thế… Hải Hùng còn kém xa lắm…
Thiên Đế Biến là Bí Thuật khủng bố đẳng cấp không rõ ràng, khả năng nó mang lại bá đạo không cần nói cũng biết…
“HAHAHA” Hải Hùng giận quá hóa cười, ngửa đầu lên trời cười dài ba tiếng, gằn từng chữ quát:
“Thực lực của lão phu có đủ vi tôn hay không, phải thử mới biết được…” Hắn vừa nói xong, một bàn tay bao trùm vô tận Thủy Linh Lực, hướng về Lạc Nam ép xuống…
Trong khoảnh khắc đó, vô số thủy hệ linh khí cấp tốc mà về, sức mạnh làm không gian đổ vỡ…
Lạc Nam cười lạnh, đang định ra tay ngăn cản…
Ái Chấn ung dung ngồi tại đó, một kiếm chém ra, liệt hỏa trùng thiên…
ĐÙNG…
Hai loại công kích va chạm, Luyện Hư Viên Mãn ra tay tạo nên chấn động khủng bố…
Trầm Chí và Ái Tâm không kịp phản ứng bị chấn bay ra ngoài…
“Ái Tâm…” Lạc Nam giật mình phi người bay theo, đem thân thể yêu kiều của nàng ôm gọn vào trong ngực, trượt dài trên đất…
Đám trưởng lão đứng bật người dậy, hỏa giải dư ba công kích, bảo vệ đại sảnh hoàn hảo vô khuyết…
Mà lúc này, một âm thanh già nua pha lẫn tức giận vang lên:
“Hải Cung tứ trưởng lão, nơi này chính là Ái gia…”
Theo sau đó, một thân ảnh xuất hiện giữa đại sảnh, không rõ hắn xuất hiện bằng cách nào…
Đây là một lão già thân mặc trường bào, có râu tóc quái dị đến cực điểm, đỏ xanh đang xen, hai luồng linh lực dao động quanh thân hắn, vừa là hỏa vừa là thủy…
“Gia gia…” Ái Tâm vừa nhìn thấy lão già này, vô thức gọi một tiếng, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong lòng Lạc Nam, nhìn bộ dạng chật vật bảo vệ mình của hắn, trái tim như được nếm mật…
“Tiểu Nam, ngươi không sao chứ?” Nàng xoay người đứng dậy đỡ lấy hắn, không quên hỏi thăm…
Chỉ là ngay cả Ái Tâm cũng vô thức quên rằng, mình không còn gọi hắn là công tử…
Lạc Nam luyến tiếc hít sâu vài ngụm hơi thở, mùi hương của nàng như hoa tulip làm hắn say mê…
“Chán ghét…” Ái Tâm gương mặt đỏ bừng mắng, hảo cảm vừa mới xuất hiện biến mất tiêu…
“Ta da dày thịt béo làm sao có chuyện được chứ? Nàng không sao là tốt rồi…” Lạc Nam cười hề hề không sao cả nói…
“Hừ, ta cũng không yếu, ai cần ngươi lo?” Ái Tâm hờn dỗi ném lại một câu, thả người chạy đến bên cạnh lão già vừa xuất hiện, giận dữ nhìn chằm chằm Hải Hùng…
“Ra mắt Ái lão gia tử…” Hải Hùng giật mình chào hỏi, hắn vừa rồi chỉ là muốn hạ mã uy Lạc Nam cho tên này bớt phách lối mà thôi, cũng không phải thật sự muốn động thủ, dù sao Ái Chấn còn mạnh hơn cả hắn a…
Nào ngờ ngay cả lão già này cũng bị kinh động mà xuất hiện, Hợp Thể Kỳ chính là tồn tại vượt xa hắn không biết bao nhiêu lần…
“Hừ, Hải Hùng… nơi này là Ái gia, dù ngươi là người của Hải Cung cũng không thể ra tay với khách nhân của chúng ta, mau xin lỗi đi!” Lão gia tử tính tình nóng nảy, chỉ thẳng mặt Hải Hùng cười lạnh nói…
“Ta?” Hải Hùng chỉ vào mặt mình, cảm thấy tức cười nhìn sang Lạc Nam hỏi: “Muốn ta xin lỗi tiểu tử này?”
“Không sai, hắn là khách nhân Ái gia, nếu để người khác biết Ái gia chúng ta để khách nhân bị ức hiếp, ngày sau mặt mũi Ái gia phải để nơi nào? Mau xin lỗi!” Ái lão gia tử trợn trừng mắt quát…
“Hắn nhận nổi lời xin lỗi của ta sao?” Hải Hùng khinh thường hừ lạnh, hắn mặc dù không thể sánh bằng Ái lão gia tử, nhưng có Hải Cung hậu thuẫn sau lưng nên hoàn toàn không sợ chút nào…
“Hừ, không xin lỗi thì lão phu bắt ngươi xin lỗi…” Ái lão gia tử cười lạnh, vừa định ra tay…
“Ái gia gia xin dừng tay, Tứ trưởng lão mau xin lỗi Lạc công tử!”
Một âm thanh bất chợt từ bên ngoài truyền vào, cùng với đó là thân ảnh một thanh niên anh tuấn, mái tóc xanh mượt tung bay, nho nhã lễ độ thong dong tiến vào…
Hải Hùng giật nảy mình, vô thức nhìn ra ngoài cửa, chợt bật thốt lên:
“Tam thiếu chủ, ngươi xuất quan rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro