Con đường bá chủ - Quyển 2

Phần 38

2020-10-07 06:38:00

Phần 38
Bên kia chiến tuyến, Thủy Nương Khanh ngơ ngác nhìn một màn này, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý hắn sở hữu ba loại Dị Hỏa, nhưng Lạc Nam dù chưa bộc phát hết toàn bộ, đã vượt qua khả năng nhận thức của nàng…

Trước đó, Thủy Mặc từng hết lời ca ngợi cảnh tượng hắn đại chiến Hắc Ngao trước mặt nàng, lại vượt cấp nghiền ép đối thủ, mang theo vẻ mặt sùng bái đến cực hạn…

Thời điểm đó, Thủy Nương Khanh chỉ cho rằng Lạc Nam là một thiên tài nổi bậc mà thôi, bởi lẽ việc vượt cấp giết địch, bản thân nàng cũng làm được…

Nhưng lúc này đây, khi chứng kiến Lạc Nam ngạo nghễ toàn trường, một thân trang bị đều là hàng khủng, tọa kỵ oai phong linh động sở hữu Tử Lôi, cùng với tầng tầng Vũ Kỹ mạnh mẽ…

Hỏa Phượng bá đạo trời xanh…

Thổ Hung dũng mãnh vô song…

Mộc Quy vững vàng như núi…

Bất kể là về công, về thủ hay sức hủy diệt đều mang lại ảnh hưởng kinh người, hàng vạn tên Hải Tặc thân kinh bách chiến trở nên bất lực trước hắn…

Lại thêm Kim Ô ngạo nghễ hộ thân, sẵn sàng đốt sạch toàn bộ công kích tiếp cận thân thể Lạc Nam…

Thủy Nương Khanh hiện tại biết rằng, khi chiến cùng Hắc Ngao, Lạc Nam thậm chí chưa dùng đến một phần mười sức mạnh của hắn…

Nếu Thủy Mặc có ở đây, chỉ sợ đã sớm quỳ rạp xuống đất tâm phục khẩu phục rồi…

Trái tim Thủy Nương Khanh vô thức run rẩy, đôi môi lẩm bẩm tự nhủ:

“Nam nhân này… thì ra cũng có một mặt như vậy, khác xa sự vô lại thường thấy của hắn…”

“Đâu mới thực sự là hắn đây?” Lại một lần nữa Thủy Linh Tiên Tử tò mò với một nam nhân…

Ở phía đối diện, Hắc Sát gương mặt vặn vẹo một cách dữ tợn, cảnh tượng Lạc Nam gây ra đương nhiên không thoát khỏi mắt hắn, nhìn thuộc hạ liên tục tổn thất… trái tim hắn đang rỉ máu…

Trận chiến lần này, tiêu hao vượt quá vài trăm năm nay…

Số lượng Hải Tặc hóa thành tro tàn đã vài ngàn tên, gần chục chiến thuyền phá toái…

“Đi chết đi!” Cơn phẫn nộ bao phủ lý trí, Hắc Sát quyết tâm nhanh chóng dồn Thủy Nương Khanh vào chỗ chết, mặc kệ lòng tham chiếm đoạt thân thể nàng khi trước…

Đến nước này, không gì quan trọng bằng quyết định thắng bại, kết thúc cuộc chiến sớm nhất có thể…

“Bão Sa Nghiền Nát!”

Theo âm thanh gầm rú từ miệng Hắc Sát phát ra, vô số Thổ Nguyên tố và đất cát trên đảo cuồn cuộn mà về… tập trung nơi Lưỡi Rìu trên tay hắn…

Xung quanh lưỡi Rìu, lập tức hình thành cơn bão cát lớn, như có thể xoắn nát vạn vật…

Trước cơn bão cát khủng bố này, thân ảnh của hai người Thủy Nương Khanh và Hắc Sát trở nên nhỏ bé vô cùng…

Nhưng Hắc Sát lại dễ dàng huy động và điều khiển cơn bão, mang theo thế tận sát hướng về Thủy Nương Khanh chém đến…

Lực lượng của Luyện Hư Kỳ khiến hư không sụp đổ…

Thủy Nương Khanh sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm, một chiêu Bão Sa Nghiền Nát này chính là Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ thành danh của Hắc Sát…

Đã từng chôn vùi hơn mười Chiến Thuyền của một băng Hải Tặc đối địch…

Mặc kệ tất cả, Bão Cát nằm trên lưỡi rìu, cuốn trôi vô số cây cối trên hòn đảo…

Áp sát Thủy Nương Khanh…

“Cơn Giận Của Biển!”

Tiếng quát yêu kiều từ miệng mỹ nhân phát ra… Dị Thủy màu xanh lục cuồn cuộn xuất hiện, hình thành một cơn sóng lớn cao đến vạn trượng phía sau lưng nàng…

Hải Hồng Phái không hổ danh là một thế lực đã từng đạt Bát Cấp, dù Thiên Cấp Vũ Kỹ mất đi, nhưng Địa Cấp còn không ít…

Cơn Giận Của Biển chính là một Địa Cấp Cực Phẩm vũ kỹ…

Thủy Nương Khanh như nữ thần biển cả, tay cầm Lôi Thương, chân ngự Sóng Thần, hiên ngang lẫm liệt nhìn cơn Bão Cát đang cuốn tới…

Rốt cuộc, trong ánh mắt dữ tợn của Hắc Sát, Thủy Nương Khanh động…

Lôi Thương trên tay nàng nâng lên không trung, một tia sét ầm vang đánh xuống, sau đó nhanh chóng chuyền xuống con sóng thần dưới chân…

Lôi điện gặp Thủy còn hơn cá gặp nước, cấp tốc bùng phát dữ dội…

Chỉ trong thoáng chốc, sóng thần mạnh mẽ trở thành một biển lôi đình, từ trên cao đánh ập xuống Bão Cát dữ tợn…

ẦM…

Như ngày tận thế, hòn đảo có hình dạng hàm Cá Mập rung lên kịch liệt, hàng loạt kiến trúc kiên cố của đám hải tặc sụp đổ…

Mặt đất nứt thành khe hở lớn như một thung lũng không đáy, có thể nhìn thấy mạch nước bên dưới…

Mà ngay trung tâm vụ va chạm, không gian băng liệt, hình thành một vòng xoáy lớn có lực hút dữ dội, sẵn sàng thôn phệ nuốt gọn tất cả mọi thứ ở gần nó…

Lạc Nam và Tiểu Sư bị luồng sóng linh lực dữ tợn đó buộc phải tạm thời né tránh lên không trung, ngưng trọng nhìn xuống cảnh tượng phía dưới…

Vô số Hải Tặc thực lực không đủ chết thảm, ngay cả một mảnh thịt vụn cũng không sót lại…

Thổ Hùng tan biến, Mộc Quy giữ lại một hư ảnh mỏng manh, chỉ có Hỏa Phượng vẫn ngạo nghễ trên trời cao, không hề bị ảnh hưởng…

“Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Luyện Hư Kỳ… vẫn mạnh mẽ như vậy…” Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng này thốt lên…

Vèo vèo vèo vèo…

Bao vây xung quanh hắn, tám tên Đường Chủ hung ác nhìn chằm chằm, gần ba mươi tên Nguyên Anh còn sống sót cũng không ngoại lệ…

“Chiến đi!” Lạc Nam thoải mái mà cười, Giao Vương Kích một lần nữa huy động, mang theo hai loại Dị Hỏa cuồng ngạo mà tiến…

Tám tên Đường Chủ cắn răng nhìn nhau, cùng lúc gầm lên một tiếng, toàn thể xuất kích…

Nguyên Anh Kỳ tự biết không đủ sức tham gia, chỉ có thể phi thân ở nơi xa thỉnh thoảng đánh lén…

Lạc Nam vừa công vừa thủ, Kim Ô thét gào cao quý đến cực điểm…

Trong lúc nhất thời, đại chiến một lần nữa diễn ra…

… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/con-duong-ba-chu-quyen-2/

Phốc phốc phốc…

Sau cuộc va chạm…

Thân hình Hắc Sát một lần nữa bị bay mạnh ra ngoài, y phục trên người nát bấy lộ ra kiện Thổ Hệ bảo giáp kiên cố bên trong lúc này xuất hiện từng tia nứt, vài ngụm máu tươi không nhịn được phun ra, sắc mặt tái nhợt…

Thủy Nương Khanh không khá hơn là bao, một chân quỳ gối trên mặt đất, mái tóc màu xám khói rối bời, Trường Thương chống đỡ thân thể, Dị Thủy đang cấp tốc lan tràn, nhanh chóng làm lành các vết thương trong ngoài của nàng…

Quan sát kiện y phục tuyệt mỹ hoàn hảo trên thân mình, nàng ngẩng gương mặt xinh đẹp lên không trung, nhìn thân ảnh như chiến thần trên bầu trời kia, trong mắt đẹp lóe lên một tia hạnh phúc…

Trước đó một ngày…

“Đây là Linh Lung Bảo Y, chỉ là Địa Cấp Cực Phẩm y phục nhưng miễn cưỡng bảo vệ nàng, nàng mặc y phục bình thường vẫn rất đẹp nhưng ta không muốn có kẻ nhìn thấy da thịt tuyệt mỹ của nàng khi chiến đấu…”

Lạc Nam tựa lên lan can thuyền, đột ngột móc ra một kiện y phục nhét vào tay Thủy Nương Khanh…

“Hừ, ai mà thèm? Thân thể này cũng không phải của ngươi!” Nàng ngẩng đầu kiêu ngạo nói, trong lòng lại mềm nhũn, Địa Cấp Cực Phẩm mà người này nói đưa là đưa cho nàng…

“Ai nói không phải của ta? Ngay cả có bao nhiêu nốt ruồi trên đấy ta còn biết…” Lạc Nam bĩu môi…

“Ngươi… vô lại…” Thủy Nương Khanh gò má đỏ hồng, muốn vung tay tát hắn…

Bộp…

Hắn chụp tay nàng, theo quán tính kéo nàng vào lòng…

Chụt…

Nơi vầng trán bị một đôi môi ấm áp hôn vào, cùng với đó là âm thanh chân tình của hắn:

“Ngoan nhận lấy! Nàng bị lộ dù chỉ một gót chân ta cũng cảm thấy tiếc a…”

… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/con-duong-ba-chu-quyen-2/

Trở lại với thời điểm hiện tại, nhẹ nhàng vuốt ve kiện y phục vừa thay nàng cản trở phần nào uy lực của cơn chấn động kia, Thủy Nương Khanh khóe môi mỉm cười…

“Dị Thủy quả nhiên là thứ tốt!” Hắc Sát lau vết máu nơi khóe miệng, âm thầm hừ lạnh…

Hắn đường đường là Luyện Hư Trung Kỳ, lại chỉ đánh ngang tay với Luyện Hư Sơ Kỳ, hoàn toàn là do Dị Thủy kết hợp với Lôi Đình… thiếu bất kỳ thứ nào trong hai đều không được…

Bởi Vũ Kỹ hai người sử dụng có đẳng cấp bằng nhau…

“Thủy Nương Khanh, rốt cuộc là ai hóa giải Phong Ấn cho các ngươi?” Chật vật đứng dậy, Hắc Sát nghiến răng nghiến lợi hỏi…

Kế hoạch lần này có thể nói là hoàn mỹ không một kẻ hở, một khi Thủy Nương Khanh và Thủy Mặc chết đi, toàn bộ Hải Hồng Phái lập tức như rắn mất đầu, dễ dàng thu phục…

Đông Minh Triết khi dùng Phong Ấn Phù, đã sai thuộc hạ lén lút dùng Lưu Ảnh Ngọc quay lại gửi cho hắn, Hắc Sát dám chắc rằng cả Thủy Nương Khanh và tiểu súc sinh tên Lạc Nam kia đã hoàn toàn bị Phong Ấn, triệt để không có sai sót gì…

Sự tự tin và chủ quan của Hắc Sát cũng khiến băng Cá Mập lâm vào hoàn cảnh thê thảm như hôm nay…

Nếu không sao hắn có thể để xảy ra đại chiến với Thủy Nương Khanh tại nơi này chứ? Hắn cũng không ngu xuẩn lựa chọn hang ổ của mình…

Tất cả kế hoạch hoàn hảo được lập ra từ đầu bị phá vỡ, mà mấu chốt chính là Phong Ấn Phù đột ngột mất đi hiệu lực, điều đó trở thành một cái gai trong lòng Hắc Sát, nếu không biết được nguyên do, hắn ăn ngủ không yên…

“Ngu xuẩn!” Thủy Nương Khanh khinh bỉ thốt ra hai chữ, trường thương một lần nữa nâng lên, mang theo vô tận Lôi Đình lao tới…

Hiển nhiên tốc độ hồi phục của nàng nhanh hơn Hắc Sát…

“Khốn kiếp!” Hắc Sát dữ tợn gầm lên, cầm chặt Lưỡi Rìu, liều mạng lao tới…

“Ngươi còn muốn chờ thời cơ đến bao giờ? Băng Cá Mập do chúng ta gầy dựng sắp tiêu rồi…”

Trong lòng hắn điên cuồng quát về một hướng bí ẩn nào đó…

… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/con-duong-ba-chu-quyen-2/

Bên trên không trung…

“Hoành Tảo Thiên Quân!” Lạc Nam cười lên ha hả, đôi tay cầm chặt Giao Vương Kích, hướng về phía trước quét ngang, anh dũng thiện chiến vô cùng…

Tiểu Sư không yếu thế chút nào, hé miệng bắn ra Tử Lôi mạnh mẽ, mục tiêu là một tên Hóa Thần Hậu Kỳ…

Đám Đường Chủ sắc mặt khó coi, nhao nhao hợp lực cản phá…

Mỗi một kích của Lạc Nam, bọn hắn đều phải cùng nhau hợp lực mới thành công ngăn cản…

Bởi Giao Vương Kích chính là Thiên Cấp Pháp Khí, pháp khí trong tay đám đường chủ nếu đơn đả độc đấu chỉ có một kết quả duy nhất là nát vụn mà thôi…

Chưa kể Lạc Nam ngồi trên lưng Tiểu Sư, từ trên công nện xuống, kết hợp với Nhìn Xuyên Yếu Điểm, từng kích từng kích đều chí mạng, một tên Hóa Thần Sơ Kỳ đường chủ không cẩn thận bị nện nát một cánh tay, thê lương gào rống…

Vài chục tên Nguyên Anh bao phủ bốn phương tám hướng, liên tục thi triển công kích tầm xa, nhưng lại bị Kim Ô Hư Hỏa đốt trụi khi chưa kịp tiếp xúc cơ thể của Lạc Nam…

Công và thủ toàn diện, Lạc Nam hoành hành ngang dọc…

“Linh Lực của kẻ này rốt cuộc là sao? Dù hắn mạnh nhưng cũng phải cạn kiệt Linh Lực chứ?” Một tên đường chủ nâng lên Cự Đao, ngăn cản một kích đập đến nhưng vẫn bay ra ngoài, oán hận hét ầm lên…

“Không phải người… kẻ này không phải người… chỉ sợ thiên tài đỉnh cấp của Hải Cung và Thủy Thiên Tông cũng không sánh nổi…” Một tên khác không cam lòng gào thét…

Hải Cung và Thủy Thiên Tông chính là Cửu Cấp Thế Lực tại Hải Châu Đại Lục…

“Có hai loại Dị Hỏa… người này xuất thân từ Hỏa Minh Giáo sao?” Một tên Đường Chủ khác có kiến thức không tệ, nghiến răng nghiến lợi suy đoán…

Có thể sở hữu hai loại Dị Hỏa, chỉ có công pháp đặc biệt của Hỏa Minh Giáo mà thôi…

“Khốn kiếp, Hỏa Minh Giáo ở tận Hoàng Sa Đại Lục, chính là đại lục cách Hải Châu xa nhất, chạy đến nơi này làm gì?” Một tên Đường Chủ từng nghe qua uy danh của Hỏa Minh Giáo oán hận nói…

Trước thế công của Lạc Nam, bọn hắn khốn khổ đến cực điểm, dù thi triển bao nhiêu Vũ Kỹ vẫn bị Kim Ô Hư Hỏa đốt trụi…

Top 5 trên Dị Hỏa Bảng, không phải chuyện đùa…

Khả năng hộ thân và sức tàn phá của nó kinh khủng đến cực điểm…

Trừ khi đám người này có tên sử dụng Thiên Cấp hoặc Linh Cấp Vũ Kỹ, may ra ngăn cản được Lạc Nam đôi chút…

Đáng tiếc cả đám đều là Hải Tặc, chỉ dùng Địa Cấp Vũ Kỹ là cao nhất rồi…

Từ đó mới thấy, Thất Cấp Thế Lực đã không đủ khả năng cản trở bước tiến của Lạc Nam, đối thủ trọng tâm của hắn bây giờ chỉ có thể là Bát và Cửu Cấp…

“Nhiệm vụ Chi Nhánh, chưa bao giờ là khó!” Lạc Nam cười gằn, một tay cầm Giao Vương Kích quét ngang, tay còn lại bắn ra Xuyên Tinh Chỉ, lần này dùng Kim Ô Hư Hỏa làm chỉ, thành công xuyên qua đầu của một tên Hóa Thần Sơ Kỳ…

Chưa dừng lại ở đó, nó bá đạo tiếp tục xuyên phá, đến khi hạ gục thêm năm tên Nguyên Anh, mới chịu tiêu tán…

“Thiên Cấp Vũ Kỹ?” Một đám hoảng sợ gầm lên…

Bất quá ác mộng của bọn hắn chỉ vừa bắt đầu…

“Trích Tinh Thủ!”

Đại Thủ khổng lồ hừng hực Hỏa Diễm màu tím ngưng tụ trên thiên không, những nơi nó đi qua Không gian bị đốt cháy, hướng về một tên Hóa Thần Trung Kỳ trấn áp mà xuống…

“Giúp ta!!!” Tên đường chủ này sắc mặt tái nhợt sợ hãi gầm lên…

Đáng tiếc trước một Thiên Cấp Vũ Kỹ ngưng tụ từ Dị Hỏa, đủ khả năng làm chùn chân bất kỳ kẻ nào…

Đám Hải Tặc cũng là một đám gian tặc độc ác, đặt lợi ít của bản thân lên trên hết, sao có thể hy sinh vì đồng bọn?

Huống hồ bọn chúng là Đường Chủ, thân phận bình thường trên lệch không cao, thỉnh thoảng minh tranh ám đấu trong băng nhóm, không có sự đoàn kết…

Tên Đường Chủ thấy không đồng bọn nào chịu giúp mình, nghiến răng quát lạnh:

“Hải Vũ Quyền!”

Vô số Thủy Linh Lực ngưng tụ nơi bàn tay hắn, dùng hết sức bình sinh nhắm đến Trích Tinh Thủ đấm mạnh…

Xèo xèo…

Hải Vũ Quyền nhanh chóng bốc hơi trước sự thiêu đốt của Dị Hỏa, Trích Tinh Thủ mang theo sức mạnh như có thể cầm hái trăng sao, vồ xuống…

“Không!”

Âm thanh thê lương thảm thiết từ trong Trích Tinh Thủ truyền ra, hóa thành tro tàn…

Lại một tên Đường Chủ… chết…

“Chết đi!” Một tên Hóa Thần Hậu Kỳ nhân cơ hội ám sát sau lưng Lạc Nam, gương mặt dữ tợn như lệ quỷ, trường đao bổ xuống…

“Vô ít!” Lạc Nam cười nhạt, trước Thấu Thị Vạn Lý của Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, muốn đánh lén hắn chính là trò cười…

Ngay cả Địa Sát Lê Văn Luyện còn không làm được, huống hồ một tên giặc cướp?

“Quân Tử Hàng Ma Quyền!”

Lực lượng toàn thân dồn vào nắm tay, Lạc Nam mãnh liệt xoay người, tung ra một quyền…

Không khí như nổ tung trước uy lực một đấm này…

ẦM…

Tên vừa đánh lén chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng nát bấy, hắn cắn chặt răng, trường đao trên tay cố gắng đâm vào người Lạc Nam…

Hắn thành công…

Nhưng sau đó là tuyệt vọng…

Keng…

Huyết Sát Chiến Giáp kiên cố đến cực điểm, dễ dàng ngăn cản một đao của hắn…

Trừ khi Luyện Hư Kỳ ra tay, bằng không chính là phí công vô ít…

Rống…

Tiểu Sư thấy tên này dám đánh lén chủ nhân mình, gặp hắn bay ra ngoài, nàng phi thân đuổi theo, móng vuốt sắt lẹm mang theo Lôi Đình, nện mạnh mà xuống…

Rẹt…

Thân thể chia năm xẻ bảy, Nguyên Anh hoảng sợ bay ra ngoài, bị Lôi Đình của Tiểu Sư xoắn nát…

“Ực…” Âm thanh nuốt nước miếng vang lên, chỉ trong giây lát, khi người thanh niên sử dụng liên tục vài loại Vũ Kỹ, chết mất ba tên Hóa Thần Đường Chủ…

Đường Chủ là nhân vật chỉ dưới Thủ Lĩnh tại Băng Cá Mập… trong mắt nhiều người đã là cao không thể với, hôm nay liên tục chết bốn tên… cộng thêm Hắc Báo trước đó…

Ý niệm rút lui cấp tốc lan tràn, một tên Đường Chủ duy nhất có tu vi Hóa Thần Viên Mãn cắn chặt răng, hai chân dậm lấy thân pháp, chạy như bay trên bầu trời…

Hiển nhiên hắn bị Lạc Nam dọa sợ…

Đáng tiếc, Giao Vương Kích thu hồi… Bắc Đẩu Cung xuất hiện…

Một khoảng trời nhanh chóng tối sầm, Bắc Đẩu Thất Tinh hội tụ sau lưng người thiếu niên…

Lần này, có đến tận năm ngôi sao phát sáng…

Dây cung kéo căng đến cực điểm…

Kim Ô Hư Hỏa làm tên…

Bắn mạnh mà ra…

PHỐC…

Tên Hóa Thần Viên Mãn chỉ cảm thấy tử vong bao phủ linh hồn, đột ngột, mũi tên tàn nhẫn xuyên qua đầu hắn, như lửa đỏ gặp lá khô, dễ dàng đốt trụi…

Chết…

Trên bầu trời đột ngột trở nên tĩnh lặng, vô số ánh mắt sợ hãi nhìn về thân ảnh người thanh niên… trong lòng bọn họ đều cùng lúc hiện lên một thắc mắc không có lời giải…

“Linh Lực của kẻ này… rốt cuộc có cạn hay không?”

Đổi lại người khác thi triển một loại Thiên Cấp Vũ Kỹ đã phải thở dốc, nhưng người này như cái máy không cần nguyên liệu, phá vỡ nhận thức của tất cả bọn hắn…

Trong lúc nhất thời, tuyệt vọng lan tràn trong tâm linh của từng tên Hải Tặc…

Lạc Nam cười lạnh, khác với Thanh Vân Tông khi đó, đám Hải Tặc này đều là loại gian ác tài trời, chết chưa hết tội…

Vì thế mà khi diệt Thanh Vân Tông, hắn thả đi phần lớn đệ tử, nhưng đối với băng Cá Mập Đen thì không…

Bắc Đẩu Cung lại nâng cao, nhắm vào một tên Đường Chủ Khác…

Chợt…

Dị biến phát sinh…

Sau lưng Lạc Nam, khe nứt hư không xuất hiện…

Một bàn tay mang theo khí thế của Luyện Hư Kỳ, ầm ầm cuồn cuộn phá vỡ tầng tầng không gian, hướng về đầu của hắn vồ đến…

Lạc Nam vẫn thản nhiên như chưa biết, lại một tiễn bắn mạnh mà ra…

Xoẹt…

Mũi tên lao vút đi trong không khí…

Mà cánh tay ẩn chứa lực lượng khủng bố kia sắp chạm vào thủ cấp của hắn…

… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/con-duong-ba-chu-quyen-2/

Lạc Nam vẫn thản nhiên nhìn mũi tên mình vừa bắn ra thiêu trụi lồng ngực một tên đường chủ, chẳng quan tâm đến bàn tay mang theo lực lượng khiến không gian sụp đổ tiếp cận đầu mình…

“Cẩn thận!”

Thủy Nương Khanh dù đang cùng Hắc Sát chiến đấu nhưng không quên thỉnh thoảng chú ý tính hình bên này…

Thấy Lạc Nam sắp bị ám sát, gương mặt nàng trở nên tái nhợt, thất thanh hét ầm lên…

“Haha, đi chết!” Hắc Sát dữ tợn gào thét, lưỡi rìu trên tay càng thêm ra sức nện xuống…

Trong mắt hắn tràn đầy dữ tợn cùng một tia khoái ý, chỉ cần giết được hai người này, cướp đoạt Hải Hồng Phái, khi đó mọi tổn thất sẽ được bù đắp…

Mắt thấy cánh tay kia sắp xuyên qua đầu Lạc Nam, hắn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nhếch miệng cười hết sức quỷ dị:

“Chờ ngươi đã lâu…”

Kẻ đánh lén Lạc Nam vừa nghe, cảm giác bất an lan tràn trong ngực…

Cùng thời điểm đó, lại thêm một khe nứt hư không xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, từ trong vươn ra một bàn tay tinh xảo như ngọc sứ, mang theo vô tận hàn băng hướng về cánh tay đánh lén Lạc Nam trấn xuống…

“Không xong!” Kẻ đánh lén chỉ vừa thốt lên hai câu, trước một chưởng đầy băng giá kia, không gian tầng tầng đổ vỡ…

Ầm…

Hai cánh tay Luyện Hư chạm nhau, dư chấn mạnh mẽ khiến thân hình Lạc Nam bay ra ngoài…

Biến cố đột ngột gây chấn động toàn trường, ngay cả Thủy Nương Khanh và Hắc Sát cũng tạm dừng chiến đấu…

“Cái quái gì?” Hắc Sát quát ầm lên, vốn nghĩ rằng tiểu súc sinh Lạc Nam chết chắc rồi, không ngờ lại xảy ra biến cố…

Mà Thủy Nương Khanh thấy bộ dạng bình tĩnh như không của Lạc Nam, lại nhớ về hội thoại hôm ấy giữa hai người, nàng hoảng hốt lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong tính toán của hắn sao?”

Rốt cuộc, trong sự tò mò của đám người, hư không nứt ra, cũng lộ ra hai thân ảnh đang đối diện…

Một nam tử toàn thân hắc y đeo mặt nạ, dáng vẻ đường đường, cũng là người ra ta đánh lén Lạc Nam… nhìn khí thế trên người hắn, chính là một Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả…

Người còn lại là một nữ tử thân thể thon dài, dáng người uyển chuyển tuyệt diệu, tu vi kém hơn một chút, Luyện Hư Trung Kỳ…

“Làm sao có thể?”

Mà vừa nhìn thấy gương mặt của nữ nhân kia, toàn trường hét ầm lên một tiếng…

Bởi vì gương mặt nàng, chính là của Thủy Nương Khanh…

Ngay cả bản thân Thủy Nương Khanh cũng hoảng hốt đến cực điểm, ngơ ngác nhìn vị nữ tử đột nhiên xuất hiện giống y đúc chính mình…

Chỉ là khí chất kia so với nàng càng thêm lạnh giá, lại có một tia cao quý như tiên tử trên trời…

Chiến trường đột ngột im ắng, bởi có tận hai Thủy Nương Khanh xuất hiện…

“Nhã Nhi, làm thịt hắn!” Lạc Nam nhìn nữ nhân giống hệt Thủy Nương Khanh kia, cười hì hì nói…

“Nhã Nhi?” Thủy Nương Khanh lẩm bẩm một tiếng, trong lòng hừ lạnh: “Nhất định là tên này giở trò… bất quá nữ nhân kia là ai nha…”

Như có cùng suy nghĩ với nàng, hắc y nhân lạnh lùng nhìn Cơ Nhã mang diện mạo của Thủy Nương Khanh, giọng điệu khàn khàn nói:

“Ngươi rốt cuộc là ai? Tốt nhất đừng xen vào chuyện này, tu vi Luyện Hư Trung Kỳ còn không làm gì được ta!”

“Dấu đầu lòi đuôi cẩu tặc cũng dám uy hiếp ta?” Cơ Nhã lạnh nhạt cười nói, bàn tay trắng nõn mang theo vô tận Linh Lực, môi thơm hé mở:

“Lăng Ba Song Chưởng!”

Trên hai cánh tay, một thủy một băng, hình thành chưởng ấn, mang theo uy lực đổ nát hư không, không chút ngần ngại chưởng mạnh về phía hắc y nhân…

Không khí bắt đầu lạnh xuống…

Hắc y nhân trong lòng giật mình, không nghĩ tới uy lực công kích của nữ nhân này thậm chí sánh ngang Luyện Hư Hậu Kỳ, đôi tây cấp tốc kết ấn, lạnh lùng quát:

“Nộ Hải Hồng Quyền!”

Vô tận Thủy Linh Lực bao trùm nắm tay, thậm chí biển cả xung quanh như rít gào như oán giận, lấy tư thái cuồng mãnh cứng đối cứng với Lăng Ba Song Chưởng…

Ầm ầm ầm…

Hai đại Luyện Hư Kỳ va chạm trên không trung, uy lực như có thể lật trời, đám Hải Tặc tu vi yếu khổ không chịu nổi, liều mạng co cụm lại phòng thủ…

Cùng lúc đó, đang chiến cùng Hắc Sát, Thủy Nương Khanh bắt gặp hắc y nhân thi triển công kích, oán hận gào lên:

“Nộ Hải Cuồng Quyền chính là Vũ Kỹ bên trong Thủy Hải Chân Quyết, phản đồ khốn kiếp, quả nhiên kẻ đứng sau mọi chuyện chính là ngươi…”

“Hừ, dám phân tâm khi đấu cùng ta?” Hắc Sát dữ tợn nện xuống một rìu, Thủy Nương Khanh vội vàng né tránh, nhưng vẫn trúng một vết thương dài trên cánh tay…

Niết Bàn Linh Thủy một lần nữa xuất hiện, vết thương cấp tốc được chữa trị…

“Khốn kiếp mà! Dùng toàn lực đi!” Hắc Sát biết với sự khôi phục khủng bố từ Dị Thủy, hắn rất khó đánh kết liễu Thủy Nương Khanh, nếu kéo dài người bại sẽ là hắn, ngẩng đầu hướng về Hắc Y Nhân hét lớn…

Hắc Y Nhân nhận ra tình hình tràn ngập bất lợi, Lạc Nam vẫn đang không ngừng đồ sát đám Cá Mập…

Hắn cắn chặt răng, thân hình lập tức lao xuống biển cả…

“Chạy đi đâu?” Cơ Nhã quát lạnh, Lăng Ba Vi Bộ nhanh chóng truy kích, đôi tay không ngừng đánh ra Song Chưởng…

Hắc y nhân hoảng hốt tránh né, rất nhanh hắn đã đến mặt biển…

“Cẩn thận, Thủy Hải Chân Quyết mạnh nhất khi chiến đấu trên biển!” Thủy Nương Khanh lên tiếng nhắc nhở…

“Ta cũng muốn thử một chút!” Cơ Nhã cười nhạt, dù lợi hại cỡ nào thì Thủy Hải Chân Quyết cũng chỉ là Thiên Cấp mà thôi, nàng tu luyện chính là Linh Cấp…

“Cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức rời đi, chúng ta vốn không cừu không oán!” Hắc y nhân trầm giọng nhìn Cơ Nhã nói…

“Ngươi nói quá nhiều!” Cơ Nhã lạnh nhạt, Lăng Ba Song Chưởng một lần nữa phá không mà ra…

Biển cả hình thành từng cơn sóng lớn trước uy lực của Luyện Hư Kỳ…

“Ngươi sẽ hối hận!” Hắc y nhân trầm giọng nói, gầm thét:

“Thủy Hải Chân Quyết, Đại Hải Nộ…”

Theo âm thanh của hắn, từng cột nước biển như vòi rồng phá không mà lên, hướng về Cơ Nhã nghiền ép đến…

Cơ Nhã sắc mặt hơi đổi, bàn tay cấp tốc kết ấn… Nàng quyết định dùng đến sát chiêu:

“Băng Thủy Lăng Ba Công – Lăng Ba Tù Thiên Thủ…”

Tiếng quát vừa dứt, một hư ảnh khuynh tuyệt thiên hạ hết sức khổng lồ xuất hiện sau lưng nàng… Chính là hư ảnh của Lăng Ba Nữ Đế…

“Toái Diệt Sơn Hà!”

Hư ảnh khổng lồ vươn ra cánh tay mềm mại, nhưng lại ẩn chứa khí thế kinh thiên, hướng về Đại Hải Nộ chộp tới…

Răng rắc…

Một thủ ẩn chứa vô tận hàn băng, đem Đại Hải Nộ hóa thành từng cột xoáy băng cao vạn trượng…

Ngay cả ngàn dặm mặt biển cũng trở nên đóng băng…

Trước ánh mắt hoảng sợ của Hắc y nhân, Lăng Ba Tù Thiên Thủ vẫn ầm ầm mà đến…

Sự chênh lệch giữa Linh Cấp và Thiên Cấp công pháp có thể thấy được rõ rệt…

“Thủy Hải Chân Quyết – Thủy Hải Chân Thân!”

Không cam lòng thua cuộc, hắc y nhân một lần nữa gầm lên…

Lớp băng trên biển tan vỡ, vô số thủy linh lực như thủy triều đem Hắc y nhân bao phủ, hắn như một vị đại tướng trong biển, vô số Thủy Linh Lực mặc hắn điều động…

Trong cấp tốc, trở thành một cự nhân bằng nước khổng lồ, hai cánh tay mạnh mẽ muốn hướng về Đại thủ trước mặt nện xuống…

Đáng tiếc, Cơ Nhã không cho hắn cơ hội nào, nàng lạnh lùng mở miệng:

“Băng Thủy Kết Giới!”

Một kết giới khổng lồ được hình thành từ Băng và Nước đem tên Thủy Cự Nhân bao trùm bên trong…

Vũ kỹ này ngay cả Lạc Nam cũng bị giam cầm, một lần nữa phát huy tác dụng…

“Khốn kiếp! Nát cho ta!”

Thủy Cự Nhân liên tục nện vào kết giới, mắt thấy sắp thoát khỏi trói buộc, Lăng Ba Tù Thiên Thủ đã phá không mà đến…

Mang theo lực lượng khủng bố như có thể toái diệt sơn hà, nện vào thân thể Thủy cự nhân…

Ầm ầm ầm…

Kết giới Băng Thủy nát bấy, thân thể của Thủy cự nhân văng dài trên mặt biển, tan vỡ thành bọt nước…

Hắc Y Nhân không hổ là Luyện Hư Hậu Kỳ, bị một kích khủng bố như vậy nhưng vẫn còn sức, đang muốn xoay người đứng dậy, đột ngột một Chưởng cực mạnh làm không gian đổ nát bắn thẳng trúng người hắn…

“Hợp Linh Chưởng!” Lạc Nam nhân cơ hội đánh lén, bởi chỉ còn ba tên Hóa Thần đang bị Tiểu Sư cầm chân…

Phản ứng của cường giả giúp Hắc y nhân thành công tránh né khỏi điểm chí mạng, nhưng vẫn bị một chưởng kia xuyên qua vùng hông…

Vết thương dữ tợn khiến hắn hoàn toàn gục ngã, máu tươi chảy dài đỏ thẫm mặt biển…

Mặt nạ trên mặt Hắc y nhân đổ nát, hiện ra gương mặt oán độc tái nhợt và không cam lòng…

“Khốn kiếp, nếu ta đạt được Dị Thủy, sao có thể thảm bại như vậy… AAAA”.

Lạc Nam cùng Tiểu Sư vừa dễ dàng xuyên thủng đầu kích qua lồng ngực của tên Đường Chủ cuối cùng…

Nhìn thấy gương mặt của hắc y nhân, hắn cũng không bất ngờ, nhếch miệng cười nhạt: “Quả nhiên…”

Hắc Sát thấy đồng bọn bại trận còn nhanh hơn cả hắn, gương mặt tái mét không còn chút máu…

Thủy Nương Khanh nhân cơ hội đó, một Thương phủ đầy Lôi Đình, gương mặt nghiêm nghị, toàn thể linh lực trong người cấp tốc điều động…

“Thủy Long Lôi Cương Sát!”

Theo sau đó, trường thương trong tay bao phủ lấy lôi đình và Dị Thủy, hình thành một thân ảnh Lôi Long…

Rống…

Lôi long gầm rống vang trời, hư không nát bấy, sắt mặt Thủy Nương Khanh tái nhợt quát:

“Đi”.

Ầm ầm ầm…

Một kích khủng bố kinh thiên động địa, mang theo thế hủy diệt xuyên phá mà đến…

Đây là Thiên Cấp Vũ Kỹ nàng học được khi còn ở Bách Linh Học Phủ, khi thi triển bào mòn tám phần mười Linh Lực toàn thân, vì thế chỉ sử dụng ngay thời điểm tốt nhất…

Hắc Sát giật mình hoảng sợ, vội vàng nâng lấy Lưỡi Rìu đón đỡ…

ẦM…

Cơ thể hắn bay thằng ra ngoài, nát bấy một nửa… Hấp hối trợn mắt…

Thủy Nương Khanh thở dốc hổn hển, không tiếp tục truy kích Hắc Sát, trái lại làm ra hành động khiến tất cả bất ngờ…

Chỉ thấy vô số Lôi Đình ngưng tụ nơi đầu thương, thân hình lao nhanh mà đến nơi Hắc y nhân nằm vô lực trên mặt biển…

Đầu thương ẩn chứa vô hạn sát khí, nhắm thẳng vào mặt Hắc y nhân, kẻ có gương mặt giống y đúc phụ thân mình, đôi mắt hằn từng tia tơ máu, oán hận quát:

“Phụ thân ta đâu?”

Hắc y nhân nhìn Thủy Nương Khanh, đột ngột cười lên ha hả:

“Hahaha, Thủy Nương Khanh ơi Thủy Nương Khanh… ngươi và mẫu thân ngươi không phải đã sớm nghi ngờ rồi sao? Không ngờ vẫn còn ôm một tia hy vọng rằng Thủy Hùng không chết… Hahaha”.

“Khốn kiếp!” Thủy Nương Khanh nhìn “Thủy Hùng” gầm lên giận dữ, Lôi Thương xuyên qua một cánh tay hắn…

“Theo lý mà nói, ta nên gọi ngươi một tiếng Đại Gia Gia, nhưng ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng…” Nàng nghiến răng nghiến lợi, nước mắt chảy dài trên má từ lúc nào…

Nhìn kẻ có diện mạo y đúc Phụ Thân nàng, hay nói đúng hơn là y đúc gia gia nàng… thân hình run rẩy hỏi:

“Tại sao… tại sao ngàn năm qua đi, mà ngươi vẫn giữ được diện mạo như còn trẻ?”

“Haha, nếu không có tiểu súc sinh Lạc Nam và nữ nhân thần bí này, Hải Hồng Phái một lần nữa đã thuộc về ta rồi… có thêm sự hỗ trợ của Cá Mập Đen, ngày ta tung hoành Hải Châu cũng không xa… tất cả đều bắt nguồn từ một viên Định Nhan Đan… hahaha, đúng là thiên ý trêu người”.

Hắc y nhân cười thê lương, khí chất cũng trở nên già nua đi rất nhiều…

“Định Nhan Đan?” Thủy Nương Khanh như bị định trụ ở nơi đó…

Nếu nói Dưỡng Nhan Đan có thể khiến người sử dụng khôi phục khí chất thanh xuân và bảo dưỡng dung mạo, thì Định Nhan Đan càng nghịch thiên hơn, có thể định trụ dung mạo của một người ở thời điểm phục dụng vĩnh viễn, ngay cả khí chất trẻ trung cũng không thay đổi…

“Hahaha, hơn ba mươi năm trời ta nhận giặc làm cha mà còn ngây thơ không biết phụ thân mình đã sớm rơi vào độc thủ, trách không được từ khi sinh ra Thủy Mặc, mẫu thân như thay đổi thành một người khác, không còn quan tâm đến phụ thân nữa dù tình cảm của hai người trước đó rất tốt… thì ra nàng đã sớm nhận ra ngươi có sự khác thường, chẳng qua không dám khẳng định hay bộc lộ mà thôi…”

Thủy Nương Khanh thê lương lẩm bẩm… ngay cả chính nàng cũng cảm thấy phụ thân có sự khác thường…

Từ khi Thủy Mặc sinh ra, phụ thân chưa từng nở nụ cười với đệ đệ… Thủy Nương Khanh suy nghĩ có lẽ vì phụ thân muốn nghiêm khắc để dạy hắn làm người…

Lại nhận thấy những thay đổi của mẫu thân khiến nàng càng thêm nghi ngờ, bất quá không dám đối diện sự thật…

Phụ thân Thủy Hùng của nàng đã chết, mà người hiện tại chỉ là kẻ giả mạo… chuyện này quá mức kinh khủng…

“Ngươi thay thế vị trí phụ thân ta từ khi nào?” Thủy Nương Khanh gằn từng chữ hỏi…

“Haha, chính là trước đêm tiểu súc sinh Thủy Mặc kia được sinh ra, Thủy Hùng thậm chí ngay cả con trai mới chào đời của mình cũng không nhìn thấy… Mà Thủy Sương Hoa càng thêm đáng thương, ta luôn sợ bại lộ thân phận nên tìm cách lẩn tránh nàng, thời gian đầu nàng còn nghĩ phu quân mình thay lòng đổi dạ… Hahaha” Hắc y nhân ngửa đầu lên trời cười ha ha, dường như rất vui sướng vì thành công lừa gạt cả một gia đình hơn 30 năm…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 2

Số ký tự: 0