Phần 175
2020-10-07 06:38:00
Diễm Nguyệt Kỳ bất ngờ bị tập kích, Kim Ô Hư Hỏa vừa bị Băng Trường Không đánh đến tiêu hao phần lớn lực lượng đang trong quá trình ngưng tụ để đón đỡ, nhưng thời gian không còn kịp nữa…
Diễm Vô Trần cười dữ tợn, cơ hội này hắn chờ đợi đã lâu, vì lúc bình thường Diễm Nguyệt Kỳ có Kim Ô Hư Hỏa hộ thân nên đánh lén nàng hầu như là chuyện bất khả thi… đáng tiếc lúc này, Kim Ô Hư Ảnh vừa bị Băng Trường Không đánh cho suy yếu, là lúc tốt nhất để tung đòn chí mạng…
Một kích này nếu trúng phải, Diễm Nguyệt Kỳ tuyệt đối trọng thương…
Sắc mặt Diễm Nguyệt Kỳ không dễ nhìn, đang muốn xoay người lại đối kháng đã bị Băng Trường Không cười tủm tỉm ngăn ở trước mặt…
Cứ tưởng phải ăn trọn một kích của Diễm Vô Trần…
Vi vu…
Giữa chiến trường, có tiếng sáo êm diệu vang lên không hề báo trước, tiếng sáo du dương thánh thót làm say đắm lòng người, tiếng sáo dịu êm khiến người nghe sảng khoái…
Hòa cùng âm thanh ấy, một cơn gió tưởng chừng diệu nhẹ như xuân lại ẩn chứa vô tận linh lực xuyên phá hư không mà đến, nhanh chóng hòa vào hư ảnh Kim Ô vàng rực sau lưng Diễm Nguyệt Kỳ…
Lửa gặp gió…
GÁY…
Trong khoảnh khắc đó, Kim Ô cất tiếng hót vang, ngọn lửa hoàng kim chợt phô thiên cái địa, ngưng thực đến cực điểm, so với hư ảnh Kim Ô vốn có của Diễm Nguyệt Kỳ càng là to lớn hơn gấp ba lần…
Kim Ô như có được sinh mệnh của riêng mình, nó trợn mắt nhìn tên tiểu nhân đang đánh lén, một đôi cánh hừng hực hỏa diễm bá đạo quét ngang…
ẦM ẦM ẦM…
Cuồng Phong Nộ Hỏa bị đôi cánh quét đến tan rả, không dừng lại ở đó, Kim Ô hung hăng vươn ra móng vuốt dữ tợn hướng Diễm Vô Trần vồ tới…
“Làm sao có thể?” Biến cố phát sinh quá mức đột ngột khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, Diễm Vô Trần cũng không ngoại lệ…
“AAAA”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, lồng ngực Diễm Vô Trần bị một trảo hừng hực hỏa diễm của Kim Ô xuyên thấu mà vào, hắn điên cuồng phun máu, liều mạng lùi lại phía sau…
Trước đó trúng phải Diễm Lôi Kim Ô Phá tự bạo đã khiến lớp da Diễm Vô Trần mất hết, hiện tại trúng thêm một trảo của Kim Ô Hư Hỏa ở trạng thái mạnh mẽ, đau đến chết đi sống lại, trọng thương rồi…
“Phong Xuân Chúc Phúc? Tam muội?” Diễm Nguyệt Kỳ sắc mặt từ nghiêm trọng chuyển thành tươi cười rạng rỡ, nhận ra vũ kỹ gì vừa trợ giúp mình… quay đầu nhìn về phía người mới xuất hiện…
Giai nhân áo trắng thắng tuyết tung bay, một đôi mắt đẹp tĩnh lặng, khăn lụa hơi vén lên… Ngọc Hoa Tiêu trên bờ môi lấp lánh ánh sáng…
Tận sâu trong đôi mắt tĩnh lặng ấy, không ai thấy rằng xuất hiện một tia rung động rất nhỏ…
Từ khi được tiểu sư đệ tặng cho Linh Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo – Ngọc Hoa Tiêu, Tô Nhan chỉ mới luyện hóa chứ chưa một lần vận dụng…
Hiện tại vừa sử dụng, ngay cả chính nàng cũng bất ngờ trước khả năng của nó… tốc độ thi triển Vũ Kỹ thông qua tiếng sáo nhanh như chóp, uy lực cũng gia tăng lên cấp số nhân, vì thế mới đem lại hiệu quả kinh người như vậy…
Kim Ô Hư Hỏa được tiếng sáo gia trì, lập tức như uống phải thuốc kích thích cao ngạo ngẩng đầu, giương nanh múa vuốt… đem Diễm Vô Trần đánh đến trọng thương…
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh quá nguy hiểm, đợi đến toàn bộ mọi người lấy lại tinh thần, Diễm Vô Trần đã liên tục phun máu…
“Bách Hoa Tiên Tử? Nàng đến từ khi nào?”
Băng Trường Không sắc mặt hết sức khó coi, một mình Diễm Nguyệt Kỳ đã khiến hắn tốn không ít sức, hiện tại thêm Tô Nhan xuất hiện, chỉ sợ càng thêm khó khăn.
Tô Nhan không để ý đến người khác, ánh mắt hướng về Diễm Nguyệt Kỳ nhẹ giọng nói:
“Tỷ muội chúng ta như lá liền cành, thấy sư tỷ gặp khó tiểu muội sao có thể làm ngơ!”
“Ha ha, tốt… hôm nay tỷ muội chúng ta đánh cho hắn thành cẩu hoàng đế!” Diễm Nguyệt Kỳ hưng phấn cười to, Lôi Đế Trượng ầm ầm gào thét, một lần nữa mang theo ngập trời Lôi Hỏa lao đến Băng Trường Không…
Tử Tâm Phần Không Viêm từ cơ thể nàng tuôn trào mà ra, muốn tiếp tục đem Băng Lãnh Thổ toàn bộ hủy diệt…
Tô Nhan như tiên tử chân trần đạp mây, Ngọc Hoa Tiêu lại đặt lên miệng…
Vi vu…
Tiếng sáo tiếp tục truyền ra, ngọn gió thần kỳ một lần nữa tiến vào hỏa diễm màu tím…
Bừng bừng…
Tử Tâm Phần Không Viêm cấp tốc lan rộng, loáng thoáng có tiếng nhịp tim đập thình thịch trong không gian, ngọn lửa tử sắc không ngừng tàn phá…
Băng Lãnh Thổ dần dần bị tiêu hủy từng phần một trước ánh mắt phẫn nộ của Băng Trường Không…
ĐÙNG…
Một đôi tay đánh ra Băng Hoàng Quyền Pháp đem Lôi Đế Trượng ngăn cản, Băng Trường Không hướng về Tô Nhan nghiêm nghị quát:
“Bách Hoa Tiên Tử, động đến trẫm… ngươi muốn đem Bách Hoa Tông chôn vùi nơi đáy vực sao?”
Vi vu…
Tô Nhan không thèm để ý, tiếng sáo vẫn như củ thánh thót du dương…
Có Mộc linh lực theo đó truyền ra…
Mặt đất vốn tràn ngập băng giá đột nhiên xuất hiện vô số sự sống… hàng loạt chồi non xuất hiện, chúng nó nhanh chóng hóa thành đại thụ đâm thẳng thiên không… chỉ thoáng chốc đã hình thành cánh rừng bao phủ vạn dặm…
Vi vu…
Trước ý niệm của Tô Nhan, từng cây từng cây đại thụ chủ động vươn cành tìm đến ngọn lửa màu tím…
Hừng hực…
Toàn bộ khu rừng vừa được tạo ra lại triệt để thiêu cháy lên, hỏa diễm màu tím ngập trời, khung cảnh mỹ lệ mà tràn đầy sát khí…
Cánh rừng thiêu cháy bởi Dị Hỏa, Băng Lãnh Thổ rốt cuộc triệt để bị hòa tan, không còn sót lại chút mảnh vụn nào…
“Bách Hoa tiên tử thật thông minh, vậy mà dùng cách đó để hóa giải Băng Lãnh Thổ trong thời gian ngắn!”
Vài lão quái vật đang quan chiến âm thầm cảm thán, Băng Lãnh Thổ bao trùm rất rộng, dù Tử Tâm Phần Không Viêm có thể khắc chế và tiêu hủy nhưng cần tiêu tốn một khoảng thời gian…
Nhưng sự xuất hiện của Tô Nhan, lập tức đem khoảng thời gian đó rút ngắn lại gần như bằng không…
“Đáng chết…”
Băng Trường Không tức muốn nổ phổi, hắn thi triển Băng Lãnh Thổ tiêu hao một lượng Linh Lực cực lớn, muốn biến chiến trường thành sân nhà để chiếm ưu thế, nào ngờ chưa dùng được bao lâu đã bị phá hủy.
Diễm Nguyệt Kỳ thích thú cười gằn, một lần nữa nện xuống Lôi Đế Trượng, lúc này đây cận chiến trở thành lợi thế to lớn của nàng…
Kim Ô hư ảnh sau lưng nàng bá đạo lăng lệ gấp ba lần, nó không chỉ phòng thủ, trái lại còn không ngừng vươn ra đôi cánh hoặc móng vuốt tập kích Băng Trường Không…
Tô Nhan chỉ lặng lẽ thổi sáo, không ngừng gia trì lực lượng vào Kim Ô Hư Hỏa, gia tăng sức mạnh của nó từng chút một…
Băng Trường Không vừa phải không ngừng đón đỡ từng đòn kinh thiên của Lôi Đế Trượng, vừa phải chật vật né tránh Kim Ô công kích, trong lúc nhất thời hoàn toàn lâm vào thế hạ phong…
Băng Lãnh Thổ chính là vũ kỹ lợi hại nhất trong Công pháp Hoàng Đế Ngự Băng Kinh, lúc này nó bị hóa giải, điều đó khiến chiến lực của Băng Trường Không suy giảm rất nhiều…
“Viêm Hỏa Chưởng!” Nhị trưởng lão Diễm Địa thấy cứu tinh của mình trong tình cảnh chật vật, vội vàng cầm đầu đám trưởng lão ngưng tụ công kích, muốn làm phân tâm Diễm Nguyệt Kỳ…
“Trận chiến của đại sư tỷ, các ngươi không nên xen vào!” Tô Nhan âm thầm suy nghĩ…
Vi vu…
Tiếng sáo lại văng vẳng bên tai, mặt đất ầm ầm chấn động, một ngọn núi khổng lồ đâm xuyên bầu trời, chắn ngang Viêm Hỏa Chưởng…
ĐÙNG…
Viêm Hỏa Chưởng đánh vào thân núi khiến cát đá mịt mù, lại không thể làm đổ nó…
“Khốn kiếp, khả năng phụ trợ của Bách Hoa Tiên Tử quá mức khủng bố…” Diễm Địa nghiến chặt hàm răng ken két.
Nữ nhân này chỉ mới đến đã biểu hiện ra ba loại thuộc tính linh căn, quá mức khủng bố…
“Đi chết đi!” Diễm Vô Trần không biết từ bao giờ cố nén thương thế đứng bật dậy, dốc toàn bộ lực lượng cuối cùng xé rách không gian, tập kích đến sau lưng Tô Nhan…
Cuồng Phong Nộ Hỏa ngưng tụ trên tay, khí thế hết sức khủng bố…
Với tu vi Luyện Hư Viên Mãn của hắn, nếu thành công… Tô Nhan lành ít dữ nhiều…
“Không xong!” Vô số người âm thầm hoảng sợ, nhìn một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành hương tiêu ngọc vẫn là điều bọn họ không muốn chứng kiến…
Tô Nhan gương mặt bình thản không chút biểu tình, giường như không nhận ra có kẻ đánh lén, vẫn không ngừng hỗ trợ Diễm Nguyệt Kỳ nghiền ép Băng Trường Không…
Thật ra chiến lực của bản thân nàng cũng rất mạnh, nhưng đối với một Hợp Thể Kỳ cường giả như Băng Trường Không lại không có quá nhiều tác dụng, vì thế lựa chọn giữ khoảng cách nhất định để hỗ trợ cho đại sư tỷ sẽ tốt hơn…
“Để xem lần này còn ai ngăn cản lão phu đánh lén!” Diễm Vô Trần oán độc thầm nghĩ, lực đạo trong tay càng thêm gia tăng…
Mục tiêu là phần gáy ngọc ngà của Tô Nhan, vũ kỹ Cuồng Phong Nộ Hỏa không ngừng áp sát, đem không gian liên tục chấn vụn…
“Haha, đi chết!” Gương mặt đầy máu của Diễm Vô Trần cười đầy khoái trá, sảng khoái dị thường…
“Lôi Minh Địa Ngục Ấn!”
Có tiếng cười nhạt vang lên khiến gương mặt Diễm Vô Trần cứng ngắc lại…
Một đôi tay trắng nõn xuất hiện phía sau lưng hắn… Đại Ấn khủng bố bao trùm Dị Hỏa cùng Hắc Ám đan xen bá đạo nện vào cơ thể vốn đã đầy máu kia…
“Không…” Diễm Vô Trần trợn tròn đôi mắt đỏ bừng của mình lên đến hết cỡ, kịp thời hét lên một tiếng trước khi thân thể nổ tung thành vô số thịt vụn…
Trước ánh mắt khiếp sợ của nhiều người, một tiểu nhân điên cuồng đào tẩu trong đám thịt nát, bộ dạng y hệt Diễm Vô Trần, chính là Nguyên Anh của hắn…
Vi vu…
Theo tiếng sáo, từ giữa không trung vậy mà mọc ra một đám dây leo, chúng nó cấp tốc vươn dài, đem tiểu Nguyên Anh kia trói chặt…
“Tha mạng… tha lão phu một mạng… làm ơn!” Tiểu Nguyên Anh của Diễm Vô Trần thê lương gào rống, khiến người nghe rợn cả sống lưng…
Chiến trường hoàn toàn tĩnh lặng, bọn họ biết người vừa đến là ai…
Ba trong số tứ đại đồ đệ của Cuồng Bạo Nữ Vương xuất hiện. Từ lần trước đây ba nàng liên thủ, đã là chuyện của rất nhiều năm rồi…
“Tam muội làm rất tốt, nếu không chỉ sợ Đại sư tỷ của chúng ta không chết cũng trọng thương a…” Tần Mộng Ảnh từ trong hư không bước ra, nhìn Diễm Nguyệt Kỳ vẫn đang kịch chiến mở miệng chế nhạo nói…
“Đại sư tỷ có thể chiến Hợp Thể mà không bại, muội đã rất phục rồi!” Tô Nhan không quen trêu đùa, chỉ nhẹ thở dài một hơi, so với hai sư tỷ, bản thân nàng còn quá yếu…
Từ đầu đến cuối, đôi tỷ muội này không hề quan tâm đến lời cầu xin của Diễm Vô Trần, số mệnh của hắn sẽ do Diễm Nguyệt Kỳ quyết định…
“Khanh khách, đó là do muội không yêu hắn đấy!” Như nhận ra suy nghĩ trong lòng Tô Nhan, Tần Mộng Ảnh cười lên khanh khách…
“Phi, không nói với tỷ!” Tô Nhan khẽ gắt một ngụm, tiếp tục hỗ trợ Diễm Nguyệt Kỳ…
Tần Mộng Ảnh nhún vai, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm xuất hiện, vươn ra đôi cánh khổng lồ đập mạnh, lao đến chiến trường…
“Nữ nhân kia, có dám cùng ta thi xem ai đả thương Băng Trường Không nhiều hơn không?” Vừa mới tiếp cận, Tần Mộng Ảnh hướng Diễm Nguyệt Kỳ buông lời khiêu khích, không quên thi triển Lôi Động Cửu Tiêu nện xuống đầu Băng Trường Không.
“Haha, thi xem ai là người đoạt mạng hắn thế nào?” Diễm Nguyệt Kỳ cười lên đầy sảng khoái, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vui mừng không che giấu, một Lôi Đế Trượng đập xuống…
GÁY…
Kim Ô như trợ uy cho chủ nhân mình, hai cái móng vuốt điên cuồng vồ đến…
Phốc…
Băng Trường Không tức giận đến phun một ngụm máu, hai nữ nhân này đem hắn ra làm công cụ thí luyện? Từ bao giờ Hoàng Đế Cửu Cấp thế lực phải chịu nhục nhã như thế?
“Thích thì chiều… Tam muội không thể thiên vị, mau cho tỷ tỷ miếng gió!” Tần Mộng Ảnh quyến rũ nói ra.
Tô Nhan không nhịn được mỉm cười, theo ý nguyện của nàng… một cơn gió cấp tốc xuyên qua hư không hòa vào đôi cánh thiên thanh lộng lẫy kia…
HỪNG HỰC…
Bát Hoang Hoành Thiên Viêm hưng phấn gào thét, đột ngột biến lớn theo cấp số nhân, sải cánh lên đến vài trăm trượng…
“Bay cho ta!” Tần Mộng Ảnh cười hưng phấn, một đôi cánh hướng về Băng Trường Không vỗ mạnh.
“Bạo!” Diễm Nguyệt Kỳ nện xuống Lôi Đế Trượng.
“Phốc!” Băng Trường Không song quyền không địch nổi lục thủ, rốt cuộc ăn trọn vẹn hai loại công kích, hộc máu tươi bay ra ngoài…
“Nghe nói ngươi cấm người khác luyện Lôi Hỏa Huyền Công?” Tần Mộng Ảnh khinh thường hỏi, Lôi và Hỏa gào thét mà ra, cấp tốc hòa tan vào nhau trước ánh mắt muốn lòi ra ngoài của Băng Trường Không và đám người…
“Bách Diện tiên tử cũng luyện thành công Lôi Hỏa?” Toàn bộ trở nên hãi hùng…
“Lôi Hỏa Tù Lung!” Tần Mộng Ảnh quát to.
Ngục tù từ không trung ngưng tụ từ Lôi Hỏa, hướng đỉnh đầu Băng Trường Không trấn xuống…
“Diễm Lôi Kim Ô Phá!” Diễm Nguyệt Kỳ cười gằn, Kim Ô ầm ầm được ngưng tụ… chỉ trực chờ Băng Trường Không bị nhốt vào tù ngục, nàng sẽ lập tức phóng đại chiêu…
“Nằm mơ nhốt được trẫm!” Băng Trường Không cười lạnh, Băng Dịch Chuyển muốn triển khai né tránh…
Vi vu…
Tiếng sáo lại du dương mà đến, vô số nhánh dây leo từ hư không xuất hiện, đem đôi chân hắn trói chặt…
“Tiện tỳ!” Băng Trường Không oán độc nhìn Tô Nhan mắng to, hắn thề sẽ để Bách Hoa Tông ăn quả đắng…
Băng Linh Lực bùng nổ, lập tức đem đám dây leo trói chân phá hủy…
Chỉ là một khoảng thời gian tưởng chừng như ngắn ngủi ấy, đã tạo khoảnh khắc hoàn hảo để Lôi Hỏa Tù Lung hiên ngang mà xuống, đem Băng Trường Không hoàn toàn vây ở bên trong.
“Nhốt được rồi!” Người quan chiến hưng phấn hét to, giường như bọn họ đích thân ra tay vậy…
“Lên!” Diễm Nguyệt Kỳ không dây dưa dài dòng, Diễm Lôi Kim Ô Phá xuyên thấu không gian, bá đạo mà đến…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Kim Ô được ngưng tụ từ hai loại Dị Hỏa, hai loại Lôi Đình lao thẳng vào lao tù nhốt Băng Trường Không…
Vụ nổ như bom nguyên tử…
“AAAAAAAAA”
Tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế truyền ra khiến đám người rùng mình khiếp vía, phải như thế nào mới khiến Hợp Thể Kỳ phát ra âm thanh như vậy?
Sắc mặt Tô Nhan và Diễm Nguyệt Kỳ cùng lúc đó trở nên tái nhợt, Linh Lực trong người các nàng qua các lần sử dụng chiêu thức đã sắp cạn kiệt rồi… bất quá hai nữ vẫn cố gắng đứng thẳng, trước mặt kẻ địch cường đại không thể tỏ ra yếu thế được…
Chỉ có Tần Mộng Ảnh nhờ vào Bách Diện Thiên Công, lúc này liên tục đem khuôn mặt hoán đổi, Linh Khí đất trời liều mạng tiến vào cơ thể nàng, vì thế vẫn còn khỏe khoắn…
Không lâu sau, Hỏa Lôi rốt cuộc tản đi, một thân ảnh hiện ra trong mắt đám người…
Chỉ thấy Băng Trường Không cả người không nhìn ra hình dạng, da thịt bỏng tróc như lệ quỷ, xương cốt trắng phếu lòi cả ra ngoài, một chân nát bấy… hắn lê lếch trên trời, trong đôi mắt chỉ còn lại oán hận và điên cuồng…
Trước ánh mắt co rụt của tam nữ, Băng Trường Không vậy mà lấy ra một Lệnh Bài băng giá, bên trên khắc lấy một chữ “Hoàng”, sau đó bóp nát…
“Hahaha, trẫm muốn các ngươi chết!”
Băng Trường Không vừa cười vừa hộc máu, nhưng tràn đầy tự tin…
Cùng lúc đó, trước mặt hắn xuất hiện một lỗ đen hư không, bên trong truyền ra âm thanh già nua tràn đầy khí thế chí cao vô thượng:
“Hử? Tiểu Không, chuyện gì lại làm phiền đến Trẫm khổ tu?”
Nghe âm thanh này, Diễm Nguyệt Kỳ tam nữ sắc mặt triệt để trầm xuống, luồng khí thế kia quá mạnh, hẳn là Hợp Thể Hậu Kỳ…
“Gia gia giúp ta, cả ba bọn chúng khi liên thủ thực lực quá mạnh!” Băng Trường Không thành khẩn nói, gương mặt dữ tợn cười nhìn Diễm Nguyệt Kỳ tam nữ…
Nghe lời hắn nói, vô số người nuốt nước bọt, gia gia của Băng Trường Không? Đây không phải vị Hoàng Đế cách biệt hiện tại hai đời hay sao? Lão quái vật chân chính a… chẳng trách gọi Băng Trường Không là Tiểu Không.
“Ồ? Có kẻ dám động vào Băng Huyền Đế Quốc ta? Thân phận gì… để trẫm diệt toàn tộc chúng nó!” Âm thanh kia tràn đầy ngạo nghễ, chấn động bát phương.
“Chính là Diễm Nguyệt Kỳ, Tần Mộng Ảnh và Tô Nhan… ba đứa tiện tỳ!” Băng Trường Không nghiến răng nghiến lợi.
“…”
Không có tiếng đáp lại hắn…
“Sao thế gia gia?” Băng Trường Không mở miệng thúc giục…
Chợt, từ bên trong hắc động, một cánh tay già nua tràn ngập Băng giá hiên ngang mà xuất, khí thế đủ khiến thiên địa vì đó rung rẩy…
“Chết đi ba con tiện tỳ!” Băng Trường Không thấy thế cười lên khoái trá…
“Cút về nhà!”
Nụ cười trên mặt Băng Trường Không đột ngột cứng lại, bởi vì cánh tay kia vậy mà tóm lấy cổ hắn nhấc lên như con gà vậy, lôi vào trong không gian…
“ƯM ƯM…” Băng Trường Không muốn gào thét nhưng chỉ có thể ú ớ…
“Băng Huyền Đế Quốc động đến ba vị ái đồ của Võ tiền bối, ngày sau lão hủ sẽ đích thân đến bồi tội!”
Âm thanh già nua vang vọng khắp thiên địa, cuối cùng lỗ hổng không gian triệt để khép lại…
Toàn bộ người có mặt: “???”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro