Con đường bá chủ - Quyển 15

Phần 120

2024-10-30 15:39:00

Phần 120
“Thần Tị?”

Lạc Nam hoài nghi mình nghe lầm, linh hồn vẫn run lẩy bẩy…

Hắn vô thức nhớ lại ngày đó ở Tứ Quý Thành từng triệu hoán Nhất Kích Cổ Thần kia, một kiếm khiến toàn bộ Đạo Địa chấn động chém tan hư ảnh của Bắc Đẩu Đạo Chủ đầy quyết liệt.

“Ực…” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt hỏi lại:

“Tiền bối vừa rồi nói gì?”

“Một kiếm Thần Tị do chủ công lưu lại, đó là khảo nghiệm cuối cùng của ngươi.” Ninh Lam nhắc lại, chau mày hỏi:

“Ngươi nhận biết à?”

“Ta sở hữu một môn Nhất Kích Cổ Thần, có thể triệu hoán ngẫu nhiên một kích bất kỳ của các vị Thần Đạo trong dòng sông lịch sử.” Lạc Nam thành thật nói:

“May mắn đã từng triệu hoán Thần Tị đi ra.”

“Không tồi, xem ra ngươi và chủ công quả thật có duyên.” Ninh Lam khóe môi cong lên một tia vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía hắn càng phát ra ôn hòa.

Giống như trưởng bối đang nhìn hậu bối của mình vậy…

“Dám hỏi tiền bối, một kiếm Thần Tị kia là ở trạng thái nào? Phải chăng là lúc Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần áp chế tu vi thi triển?” Lạc Nam thận trọng hỏi.

“Thần Tị là Thần Đạo Kiếm Kỹ mạnh nhất của chủ công, đương nhiên là thi triển ở trạng thái toàn lực.” Ninh Lam nói.

“Có duyên cái rắm a…” Lạc Nam trong lòng cuồng mắng.

Hắn vô thức nhớ lại cảnh tượng một kiếm kinh hoàng không cho hư ảnh của Bắc Đẩu Đạo Chủ một cơ hội nào, đến nay vẫn còn hãi hùng khiếp vía.

Đừng nói là với trạng thái hiện tại của hắn, dù là hắn ở trạng thái toàn thịnh cũng không thể nào chống nổi.

Đứng trước Thần Tị, sợ rằng toàn bộ thủ đoạn của hắn… cái gì Bất Hủ Kinh Văn, cái gì Bá Đạo Quy Tắc đều sẽ bị chém tan, bởi lẽ chênh lệch quá mức to lớn.

“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không chết sau một kiếm đó là được, ngạnh kháng không được thì lựa chọn né tránh, cũng chẳng ai có thể trách được ngươi.” Ninh Lam nhún nhún vai:

“Nếu sợ thì đi về!”

“Ai sợ chứ?” Lạc Nam cắn chặt răng, hai mắt hiện lên vẻ điên cuồng:

“Đã đến đây rồi, cũng nên thử một lần!”

“Tốt lắm.” Ninh Lam hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tay.

Bốp bốp…

Theo thanh âm của nàng…

ẦM ẦM ẦM…

Không gian bất chợt chấn động, một ngôi mộ lặng lẽ hiện ra…

Sương mù vờn quanh, mộ làm bằng đất nhìn qua đơn sơ đến cực điểm, trên mộ còn mọc cỏ xanh…

Một thanh cự kiếm trấn thủ ở trước mộ cắm trên mặt đất thay thế cho vị trí của bia mộ.

Thanh kiếm này nhìn qua không có gì bất phàm, không có dáng vẻ bề nghễ uy phong, không có phong thái đệ nhất thần kiếm… nhưng lại đặc biệt ở chỗ nó làm bằng đá.

Không sai, đây là một thanh Thạch Kiếm.

Trên thân kiếm có điêu khắc dòng chữ “Kiếm Si Chi Mộ – Loạn Phàm.”

“Kiếm Si Chi Mộ – Loạn Phàm?” Lạc Nam vô thức lẩm bẩm, trong lòng dâng lên cảm giác khác lạ.

Loạn Đạo Quận Chúa, nữ thích khách lúc này cũng đã phục hồi chút thực lực, gắng gượng đứng dậy bước đến, ánh mắt đầy cung kính.

Đã từng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần nhưng lại không điêu khắc những dòng chữ ngạo nghễ vô song như thế lên bia mộ của mình, mà lại đơn giản dùng bốn chữ “Kiếm Si Chi Mộ”.

Kiếm si chính là kẻ si mê kiếm, kẻ cuồng nhiệt kiếm, kẻ chấp nhất đối với kiếm…

Loạn Phàm… một cái họ chứa đựng uy nghi khó lường nhưng lại đi cùng một cái tên bình phàm đến cực hạn…

Vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần này dù đã ngã xuống vô số tháng năm, vẫn có thể khiến hậu nhân như bọn hắn dâng lên vô vàn cảm xúc.

“Chủ công từng nhiều lần nói, cái gì Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần chỉ là thế nhân tự phong cho hắn, bản thân hắn chẳng phải đệ nhất nhân, bản thân hắn chỉ là một kiếm si, một kẻ cả đời si mê kiếm đạo mà thôi.” Ánh mắt Ninh Lam mang theo hồi ức xa xưa lẩm bẩm:

“Bởi lẽ hai chữ đệ nhất tưởng chừng uy phong, thực chất như một cái lồng giam vô hình vây khốn trói buộc, khiến ngươi không còn mục tiêu, không còn lý tưởng để thoát ra khỏi nó.”

“Thân là một kiếm tu, phải truy cầu không ngừng, truy cầu vĩnh viễn cho đến khi ngã xuống, không có khái niệm đệ nhất.”

“Không có khái niệm đệ nhất, như lồng giam trói buộc vây khốn…” Thân thể Loạn Đạo Quận Chúa run lên, cảm giác đồng cảm dâng trào khắp lồng ngực.

Đúng vậy, cái danh xưng đệ nhất thiên tài Đạo Quốc theo nàng quá lâu khiến nàng nhàm chán, chỉ hận Đạo Quốc không thể sinh ra một nhân vật nào đó có thể khiến nàng ngước nhìn, phải đuổi theo ở phía sau…

Lạc Nam và nữ thích khách cũng là đưa mắt nhìn nhau.

Dường như lúc này bọn hắn đã phần nào hiểu ra, nguyên nhân vị Loạn Phàm kia muốn vượt qua giới hạn Thần Đạo…

Bởi vì chỉ có ở bên trên Thần hư vô mờ mịt kia mới có cảnh giới kiếm đạo mà hắn theo đuổi…

“Dược Thần giống như thế, Kiếm Thần cũng là như vậy…” Lạc Nam thì thào trong lòng.

Bất kể là Dược Thần hay Kiếm Thần, bọn hắn đều đã đạt thành tựu tối cao trong lĩnh vực của riêng mình.

Nhưng điều đó chỉ khiến bọn hắn cảm thấy cô đơn, nhàm chán… và khao khát được khám phá một đại môn huyền bí hơn, đáng chinh phục hơn dù biết rằng sẽ phải đối mặt với tử vong…

Có lẽ cái chết không đáng sợ bằng bản thân mất đi mục tiêu truy đuổi…

Lạc Nam chưa đến cảnh giới của bọn hắn, không thể hiểu được cảm xúc mà bọn hắn từng trải qua…

Hắn chỉ biết rằng mình đang nỗ lực bước tiếp cho đến ngày đó…

“Bắt đầu đi!” Ninh Lam chẳng biết từ đâu lấy ra một nén nhang đưa cho Lạc Nam:

“Thắp nó lên trước mộ của chủ công, khi nén nhang triệt để lụi tàn sẽ là lúc mà Thần Tị tái xuất.”

“Cho ta thời gian phục hồi được không?” Lạc Nam hỏi.

Hiện tại hai tay của hắn đã cụt mất, chỉ còn lại Phật Cốt bên trong là chèo chống nổi mà thôi.

“Nể mặt ngươi từng có duyên chứng kiến Thần Tị, thôi thì cho ngươi chút ưu ái.” Ninh Lam phất tay, một cổ lực lượng tiến ra quấn lấy cơ thể hắn.

Trong thoáng chốc, Lạc Nam đã mọc ra đôi tay hoàn toàn lành lặn.

“Đa tạ.” Lạc Nam chắp tay cảm kích.

KENG!

Lạc Hồng Kiếm trở về tay hắn, ngân vang hào hùng…

Lạc Nam vác Lạc Hồng Kiếm nặng nề trên vai, chậm rãi bước đến trước mộ địa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần.

Hắn đem nén nhang thắp lên cắm vào trước mộ, mở miệng chân thành:

“Vãn bối ở đây nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm của Loạn Phàm tiền bối.”

ẦM.

Một cổ lực đạo khủng bố từ ngôi mộ oanh tạc, Lạc Nam bị chấn bay hàng trăm mét.

Cố gắng ổn định thân hình, Lạc Hồng Kiếm nặng nề cắm ở trước mặt xua tan lực đạo kinh khủng…

Nén nhang cháy ngày càng nhanh hơn…

ONG ONG ONG ONG…

Không gian rung động kịch liệt, thanh Thạch Kiếm như bia đá ngự trị mà lên, lơ lửng phía trước mộ địa.

VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…

Toàn bộ lăng mộ lúc này như đang cộng hưởng cùng Thạch Kiếm, hàng vạn, hàng triệu cho đến hàng tỷ tia Kiếm Thần Đạo Quy Tắc mang theo sự hỗn loạn không cách nào hình dung điên cuồng lao vào thân Thạch Kiếm.

“PHỐC…”

Uy áp dữ dội nghiền ép bốn phương tám hướng, toàn bộ người có mặt ở hiện trường đều thổ huyết.

“Kinh khủng quá…” Loạn Đạo Quận Chúa sắc mặt tái nhợt.

Nữ thích khách đáy mắt dâng lên một tia kiêng kỵ.

Nhưng chưa dừng lại ở đó… quá trình hội tụ còn chưa hoàn tất.

Theo nén nhang dần dần lụi tàn, Thạch Kiếm lại ngày càng trở nên khủng bố hơn.

Nghìn vạn tầng Kiếm Vực lay động càn khôn, quy tụ thành Kiếm Thế dồn nén đến cực điểm vào bên trong Thạch Kiếm.

Thạch Kiếm ngự trị ở không trung, lúc này lại như đế vương của vạn kiếm trong thiên hạ.

LÁCH CÁCH…

Bạch Long Thánh Kiếm, Loạn Kiếp Kiếm, Lam Thuỷ Kiếm của ba nữ nhân vì quá sợ hãi mà trốn vào bên trong Nhẫn Trữ Vật, mất đi dũng cảm đối nghịch với Thạch Kiếm.

Lạc Nam sắc mặt tái xanh không còn chút máu…

Hắn cảm giác lúc này Quy Kiếm Tổ Phù của mình đang run lên đầy sợ hãi, hắn cảm giác được Tàn Kiếm Ma Hồn và Thánh Kiếm Minh Quang đang cố gắng lẫn trốn thật sâu trong đan điền hắn, hắn cảm giác được toàn bộ Phi Kiếm của hắn đều quỳ rạp xuống đất không dám ngóc đầu lên…

Tất cả đều sợ hãi, đều phục tùng tuyệt đối trước uy thế mà Thạch Kiếm mang lại.

Duy chỉ là Lạc Hồng Kiếm là vẫn lấp lóe ánh sáng đỏ hồng trong tay hắn, mặc cho hắn nhận ra Tiểu Hồng Nhi cũng đang run rẩy vì sợ hãi.

“Baba, ta cảm nhận được mùi vị của sự tử vong.” Tiểu Hồng Nhi nói.

Đồng tử trong mắt Lạc Nam co rút lại…

Binh Nhân Tộc tử vong, đồng nghĩa với Lạc Hồng Kiếm sẽ phải tan vỡ.

Đáy lòng Lạc Nam co thắt lại, một ý niệm bất chợt dâng lên trong đầu hắn:

“Tránh! Bằng mọi giá phải tránh một kiếm này.”

Hắn không muốn Lạc Hồng Kiếm vỡ vụn, hắn không muốn mình phải hy sinh nữ nhi của mình… hắn càng không muốn chết.

ONG!

Thạch Kiếm ngân vang, Loạn Đạo Kiếm Thế bạo phát…

“Hự…” Lam Ninh, nữ thích khách cùng Loạn Đạo Quận Chúa đều bị áp quỳ xuống một chân.

Lạc Nam chỉ cảm thấy như đang phải đối mặt với thái sơn áp đỉnh, Phật Cốt kêu lên như sắp vỡ vụn bất cứ lúc nào, một chân vô thức bị đè ép gần chạm xuống đất…

Nhưng bỗng nhiên Lạc Hồng Kiếm lại chủ động nằm xuống, dùng thân kiếm nâng đỡ đầu gối của hắn, thanh âm đầy quật cường của Tiểu Hồng Nhi vang vọng bên tai:

“Baba, ta sợ chết… nhưng mà…”

Lạc Nam hai mắt lóe lên sự điên cuồng.

Xèo xèo…

Nén nhang hoàn toàn lụi tàn.

“Thần Tị Nhất Kiếm!”

Có thanh âm như đến từ luân hồi vọng ra đầy bá đạo.

ONG.

Thạch Kiếm khiếu động thương khung, một hư ảnh khổng lồ hiện ra nắm lấy chuôi kiếm.

Không dây dưa lòng vòng, không cầu kỳ hoa lệ.

Một kiếm sát phạt, một kiếm chết chóc, một kiếm nhanh đến cực hạn.

Không thể nhìn thấy kiếm khí, không thể nhìn thấy kiếm ảnh, hư ảnh cầm lấy Thạch Kiếm điên cuồng bổ ra một vết như máu chia đôi cả lăng mộ giáng thẳng xuống đầu Lạc Nam.

“Không thể chống lại, không thể khinh nhờn…” Đáy lòng Loạn Đạo Quận Chúa dâng lên suy nghĩ này, cúi đầu thấp xuống không dám nhìn thẳng.

Nữ thích khách cắn môi đến bật máu, đáy mắt lần đầu hiện lên vẻ sợ hãi bộc phát từ nội tâm.

Một kiếm này đúng như tên gọi của nó, có thể khiến chư thần tránh lui.

Lạc Nam ngẩng đầu, ở khoảnh khắc này bỗng nhiên tất cả thủ đoạn của hắn đều hồi phục quyền sử dụng.

Bá Đỉnh, một vạn hành tinh, Vạn Cổ Bất Hủ Thân, Bỉ Ngạn Hoa, 20 vị Chí Tôn Pháp Tướng… mọi thứ đều trở về như chưa từng biến mất.

Hắn trơ mắt nhìn lấy vết trảm ngang trời xuất thế mang theo uy thế sát phạt không gì cản nổi, vạn thần tránh lui, trảm diệt thế gian hết thảy địch.

Dường như không phát giác được toàn bộ thủ đoạn chiến đấu của mình đã khôi phục, Lạc Nam điên cuồng gầm thét:

“Đúng vậy! Ta cũng sợ chết… nhưng chúng ta cần tôn nghiêm!”

KENG!

“Tôn nghiêm!” Lạc Hồng Kiếm ngân vang dữ dội như muốn chống lại tất cả.

Lạc Nam tay cầm Lạc Hồng Kiếm, cũng chẳng mang theo bất cứ thủ đoạn chiến đấu khác biệt nào.

“Khai Hoàng Trảm!”

Đơn thuần là kiếm đạo, đơn thuần là kiếm… chỉ là kiếm mà thôi.

Lạc Nam hai tay nắm chặt Lạc Hồng Kiếm, Khai Hoàng Trảm hung hăng chống lại Thần Tị.

KENG…

Lạc Hồng Kiếm bổ vào Thạch Kiếm.

Thời không như lâm vào tĩnh lặng vào khoảnh khắc này…

RĂNG RẮC…

Hai mắt Lạc Nam trợn to, hắn nghe thấy thanh âm tan vỡ…

Từng tia từng tia nứt như mạng nhện lan tràn bên trên thân kiếm Lạc Hồng…

“Hồng Nhi!” Lạc Nam điên cuồng gầm lên tê tâm liệt phế.

“Baba… kết cục như vậy cũng rất… tốt… nữ nhi thỏa mãn và vinh hạnh…”

Tiếng cười yếu ớt của Lạc Hồng Kiếm vọng lên trong nội tâm hắn trước khi hóa thành những mảnh vỡ rực rỡ sắc đỏ như máu tươi diễm lệ.

Không có thời gian đau xót, kiếm pháp mạnh nhất của hắn là Khai Hoàng Trảm như giấy vụn mỏng manh bị xé tan…

Thạch Kiếm xuyên qua Lạc Nam…

Thần Tị huỷ diệt tất cả…

Không có tiếng máu tươi phun trào, không có tiếng xương cốt đứt gãy…

Bởi lẽ tất cả đều đã hóa thành hư vô…

Tan xương nát thịt, linh hồn cuốn trôi, tất cả đều không còn sót lại trước một kiếm này…

“Không thể nào…”

Chúng nữ ngơ ngác…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 15

Số ký tự: 0