Phần 66
2023-10-27 15:39:00
Nam Thiên Nghị Sự Phòng…
Sau một phen giới thiệu làm quen, Lạc Nam cũng biết rõ ràng thân phận của tám vị trưởng lão.
Trong đó lão già hình thể lực lưỡng, cao lớn thô kệch có bộ mặt hàm hậu chính là Nam Thiên Nhị Trưởng Lão, cũng là một vị Chí Tôn cường giả, danh xưng Đàm Tùng, biệt hiệu Cửu Trọng Chí Tôn, người người đứng đầu Nhiệm Vụ Đường, phụ trách đặt ra các loại nhiệm vụ, ban thưởng.
Nam Thiên Tam Trưởng Lão là một nam tử trung niên uy nghiêm dũng mãnh, thân khoác chiến giáp oai hùng, vừa đột phá Chí Tôn không lâu, danh xưng Triệu Dũng, biệt hiệu Lĩnh Quân Chí Tôn, thống soái của Nam Thiên Quân Đội, là Thống Quân Sư cường đại, phụ trách quản lý quân đội chủ lực tại tổng bộ Nam Thiên Môn.
Nam Thiên Tứ Trưởng Lão là một mỹ phụ nhân nhìn qua khoảng trên 30, thành thục quyến rũ, khí chất nhu mì, mắt ngọc môi đỏ, mặc áo bào màu trắng rộng thùng thình nhưng vẫn không giấu được từng đường cong lã lướt và các bộ vị nở nang trên cơ thể, có tu vi Thánh Đế tối đỉnh tiệm cận Chí Tôn, danh xưng Lam Hinh, là người đứng đầu Chiêu Hiền Đường, phụ trách chiêu mộ thiên tài, bồi dưỡng đệ tử trọng điểm của Nam Thiên Môn.
Nam Thiên Ngũ Trưởng Lão là một lão phụ già nua gọi là Đan Từ, khí chất tang thương từng trải, tu vi Thánh Đế Viên Mãn, còn là một vị Luyện Đan Sư sắp đột phá Đan Chí Tôn, đứng đầu Luyện Đan Đường, phụ trách chỉ dạy, quản lý tất cả Luyện Đan Sư.
Nam Thiên Lục Trưởng Lão là một thanh niên nam tử, nhìn thì mảnh mai nho nhã nhưng y phục trên thân lại lôi thôi lếch thếch, mái tóc dựng thẳng lên có chỗ cháy khét, mặt mày còn dính lọ lấm lem, là một vị Thánh Đế Viên Mãn kiêm Luyện Khí Sư Thánh Đế, đứng đầu Luyện Khí Đường, danh xưng Trầm Luyện.
Nam Thiên Thất Trưởng Lão ngược lại là một thiếu nữ như tuổi đôi mươi, thân mặc váy dài thất thải chói lọi óng ả, rất chú ý đến hình tượng mỹ nhân của mình, trang điểm cực kỳ tỉ mỉ khoe ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nàng tự xưng là Diễm Trận Tiên Tử, danh xưng Mỹ Mộng, là Thánh Đế Viên Mãn kiêm Chiến Trận Sư, người đứng đầu Trận Đường của Nam Thiên Môn.
Nam Thiên Bát Trưởng Lão là một yêu tộc hóa hình thành nam tử trung niên, yêu khí lẫm nhiên, tu vi Yêu Thánh Đế Viên Mãn, phụ trách Luyện Yêu Đường, chuyên bồi dưỡng Tọa Kỵ, Thần Thú Hộ Môn, Chiến Mã của Nam Thiên Môn, bản thể là gì Lạc Nam chưa rõ, chỉ biết tên của hắn là Liệt Xí.
Người cuối cùng, cũng là Nam Thiên Cửu Trưởng Lão vậy mà thần bí nhất theo đánh giá của Lạc Nam, là một tiểu nha đầu nhìn qua tưởng chừng chỉ có bảy tuổi, như búp bê bằng sứ tinh xảo đáng yêu, đứng đầu Tài Nguyên Đường chuyên dẵn dắt đệ tử, cường giả đi khai thác di tích, tìm kiếm tài nguyên, tính cách náo động hoạt bát, tu vi Thánh Đế Viên Mãn, tên gọi Oánh Oánh.
Tính luôn cả Đại Trưởng Lão là Trấn Nam Chí Tôn, Nam Thiên Môn có tất cả chín vị trưởng lão.
Trong đó có ba vị Chí Tôn, một vị tiệm cận Chí Tôn và năm vị Thánh Đế Viên Mãn, lần lượt là bà bà, Đàm Tùng, Triệu Dũng, Lam Hinh, Đan Từ, Trầm Luyện, Mỹ Mộng, Liệt Xí, Oánh Oánh.
Mặc dù dùng hình dạng bên ngoài nam nữ già trẻ khác nhau, có từ nhỏ nhất cho đến lớn nhất, nhưng không thể nghi ngờ mỗi một người bọn hắn đều là cường giả hàng đầu, từng người có nhiệm vụ riêng biệt của bản thân, nắm giữ trách nhiệm rất lớn.
Và đương nhiên Nam Thiên Môn tuyển chọn bốn vị Hộ Pháp cũng không phải để ngồi chơi cho có vị, vậy nên Lạc Nam chủ động hỏi:
“Các vị trưởng lão, không biết chức trách của tại hạ ở Nam Thiên Môn là gì?”
“Đơn giản có thể hiểu chính là quản lý và phát triển địa bàn.” Nhị trưởng lão Đàm Tùng vuốt râu nói:
“Lạc Hộ Pháp có biết lãnh thổ Nam Thiên Môn chúng ta lớn bao nhiêu không?”
“Không biết!” Lạc Nam thành thật trả lời, hắn chỉ một đường đi thẳng vào Nam Thiên Môn, làm sao biết toàn bộ phạm vi địa bàn của Nam Thiên Môn lớn đến bao nhiêu được chứ?
Các vị trưởng lão mỉm cười, tam trưởng lão Triệu Dũng trầm giọng nói:
“Lấy tổng bộ Nam Thiên Môn làm trung tâm, lãnh thổ của chúng ta trải khắp nghìn vạn dặm Kiếm Châu, thế lực phụ thuộc dưới trướng có hàng trăm Thánh Đế Cấp Thế Lực, hàng nghìn Thánh Tôn Thế Lực, Thánh Vương trở xuống lên đến vài chục vạn, ngoài ra còn có các bí cảnh, di tích cổ xuất hiện trong phạm vi cũng đều trở thành địa bàn…”
Lạc Nam nghe mà hơi choáng, so với sự vĩ đại của Nam Thiên Môn, Càn Quân Đế Quốc mà hắn từng lớn lên nhỏ như một cái lỗ mũi vậy.
Có lẽ châu thổ của Nam Thiên Môn còn to gấp mấy lần Hằng La Đại Hải, nơi mà thế lực chỉ có hai vị Chí Tôn như Hải Long Cung đã đủ để trở thành Bá Chủ.
“Bởi vì phạm vi bao la như thế, mỗi một ngày trên địa bàn sẽ phát sinh vô số sự vụ từ lớn đến nhỏ cần người đứng đầu giải quyết và phê duyệt, đề xuất phương hướng phát triển và hành động…” Tứ trưởng lão Lam Hinh che miệng cười khẽ:
“Trách nhiệm đó vốn thuộc về Môn Chủ, nhưng bởi vì Môn Chủ hiện tại trầm mê tu luyện, nóng lòng tìm kiếm cơ hội đột phá Cấm Kỵ, nên mới quyết định tuyển chọn bốn vị Hộ Pháp trở thành người đại diện của nàng.”
“Trừ tổng bộ của Nam Thiên Môn, tất cả lãnh thổ còn lại đã được chia làm bốn khu vực phân biệt gọi là Thanh Long Khu, Bạch Hổ Khu, Chu Tước Khu, Huyền Vũ Khu.”
“Mỗi một vị Hộ Pháp sẽ trở thành người đứng đầu của một khu vực, phụ trách quản lý, phát triển toàn bộ khu vực đó.”
“Ở bên trong khu vực được giao phó, Hộ Pháp tay cầm Nam Thiên Lệnh, có quyền lực sánh ngang Môn Chủ.”
Lạc Nam nghe mà nhức đầu nhăn mặt.
“Thế nào? Lạc Hộ Pháp cảm thấy ra sao?” Thấy sắc mặt của hắn, các vị trưởng lão thú vị hỏi.
“Cảm thấy phiền toái.” Lạc Nam nhún nhún vai: “Ta ghét nhất là quản lý thế lực và địa bàn, ta chỉ thích rong chơi, tán tỉnh mỹ nhân và tu luyện.”
“Khanh khách!” Thất trưởng lão Mỹ Mộng nở nụ cười thích thú, vui vẻ nói:
“Bất kỳ ai trong chúng ta cũng không thích chức trách của mình, nhưng trừ khi ngươi là tán tu một thân một mình, bằng không khi đã gia nhập thế lực, đương nhiên phải học cách gánh vác trách nhiệm thuộc về mình rồi.”
“Lạc Hộ Pháp ngươi suy nghĩ sâu xa một chút, vô số cường giả ngoài kia thèm nhỏ dãi vị trí của ngươi mà không được.” Nhị trưởng lão Đàm Tùng lắc đầu cười:
“Bởi vì khi nắm trong tay một phần tư địa bàn của Nam Thiên Môn, ngươi sẽ là nhân vật đứng đầu vô số thế lực từ Thánh Đế trở xuống, quyền lực ngập trời, tài nguyên phong phú mặc ngươi điều động, sẽ có không biết bao nhiêu kẻ muốn lấy lòng người, ngoài ra còn có thể bồi dưỡng nên căn cơ vững chắc của mình, dùng danh nghĩa Nam Thiên Môn lập nên quân đội, chiêu hiền đãi sĩ, kiến công lập nghiệp, mỹ nhân thiên hạ chẳng phải tùy ý một tiếng là có được?”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, hắn không thể không thừa nhận lời của Đàm Tùng rất đúng.
Bản thân Lạc Nam thừa hiểu rằng chưa tính toàn bộ Nguyên Giới, chỉ riêng Kiếm Châu đã là một châu lục mênh mông bát ngát.
Dù ngươi có thực lực mạnh nhất Nguyên Giới, e rằng ngươi cũng khó mà thực hiện tham vọng Bá Chủ khi không đủ nhân lực, không có căn cơ vững chắc, không có vô số quân đội, hiền tài phò tá, đại tướng dưới trướng vì ngươi nam chinh bắc chiến, quản lý thế lực.
Giống như Nam Thiên Chí Tôn, dù là cường giả mạnh nhất Nam Thiên Môn, dù là Môn Chủ… nhưng cũng cần phải có nhân thủ giúp mình quán xuyến tất cả mọi thứ tại Nam Thiên Môn.
Quản lý một đại thế lực vốn là chuyện không hề đơn giản, là thứ mà đơn độc một cá nhân chẳng thể nào làm được.
Từng có kinh nghiệm thống nhất Việt Long Tinh Cầu sau đó là toàn bộ Nhất Thế Vũ Trụ, bên cạnh Lạc Nam ngoài các thê tử thì dưới trướng còn có vô số huynh đệ, thuộc hạ đáng tin cậy.
Vậy nên hắn không thể chỉ dựa vào bản thân mình và chúng nữ trong Linh Giới Châu để thực hiện dã tâm Bá Chủ ở Nguyên Giới được.
Mục tiêu của hắn chưa bao giờ là trở thành một tán tu mạnh nhất, mà là trở thành Nguyên Giới Bá Chủ.
Hiện tại tiếp nhận địa bàn khổng lồ của Nam Thiên Môn, từng bước gầy dựng nên căn cơ của bản thân, từ từ phát triển như tiềm long tại uyên.
Lạc Nam rốt cuộc đã hiểu vì sao Hệ Thống đưa ra nhiệm vụ trở thành Hộ Pháp của Nam Thiên Môn cho mình, bởi vì rõ ràng đây là cơ hội phát triển hoàn hảo.
Nếu tự thân hắn thành lập một thế lực nào đó, danh vọng chưa có, tiếng tăm chưa có, nội tình không đủ… ai mà thèm gia nhập? Rồi mất đến bao lâu mới có thể phát triển để cạnh tranh với những thế lực hàng đầu tại địa bàn, ai sẽ làm chỗ dựa cho ngươi an toàn phát triển?
Ngược lại chỉ cần trở thành Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, liền có sẵn địa bàn, có sẵn thế lực phụ thuộc, có sẵn nguồn tài nguyên chờ khai thác, có sẵn tiếng tăm, có sẵn nguồn nhân lực khổng lồ, có tổng bộ làm chỗ dựa…
Mọi thứ đều có sẵn, chỉ cần Lạc Nam quản lý tốt, đem địa bàn của mình phát triển mạnh mẽ, đem uy vọng của mình vững vàn như bàn thạch đến mức không thể lung lay là được.
Đến khi nắm cả khu vực trong lòng bàn tay, hắn sẽ dùng địa bàn này để làm bàn đạp xông vào Đông Vực, tiếp quản Đông Hoa Cung vốn thuộc về bản thân mình.
Thấy Lạc Nam trầm tư, các vị trưởng lão khẽ cười: “Thế nào? Có hứng thú chứ?”
“Không tệ, tại hạ sẽ không cô phụ kỳ vọng của Nam Thiên Môn.” Lạc Nam gật đầu.
“Quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn.” Tam trưởng lão Triệu Dũng vuốt cằm nói:
“Ngoài phát triển địa bàn, Lạc Hộ Pháp ngươi còn phải đối mặt với kẻ thù ở biên giới ngấp nghé, các cuộc đấu tranh mở rộng lãnh thổ, thậm chí nếu quản lý không tốt thì trong địa bàn cũng sẽ phát sinh nội đấu.”
“Nếu như không đủ bản lĩnh, ngươi sẽ bị đánh đến thương tích đầy mình, khu vực quản lý trì trề thua kém, không đáp ứng được kỳ vọng ban đầu, khi đó Môn Chủ nói không chừng sẽ tuyển chọn người khác thay thế ngươi.”
“Đa tạ tam trưởng lão nhắc nhở, ta sẽ cố gắng hết sức.” Lạc Nam chắp tay.
“Tốt lắm, lời cần nói đã nói xong.” Lam Hinh mỉm cười phất tay:
“Hiện tại Tần Hộ Pháp đã tiếp nhận quản lý Bạch Hổ Khu, Tô Hộ Pháp đã nắm giữ Chu Tước Khu, chỉ còn Thanh Long Khu và Huyền Vũ Khu bỏ trống, tạm thời do mấy người trưởng lão chúng ta phụ trách trông coi chờ đợi nhân tuyển.”
“Lạc Hộ Pháp ngươi tuyển chọn khu vực nào?”
“Có bản đồ lãnh thổ không?” Lạc Nam nghiêm mặt hỏi, chuyện liên quan đến căn cơ của bản thân, hắn không dám xem nhẹ.
“Đương nhiên là có!” Các vị trưởng lão mỉm cười phất nhẹ tay.
Thoáng chốc, Thánh Lực đã ngưng tụ thành một hư ảnh hình chiếu như không gian 4d khổng lồ hiện lên tạo thành một bản đồ cụ thể.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nhìn thẳng vào.
Tổng bộ của Nam Thiên Môn, nơi hắn đang đứng nằm sát biên giới giữa Nam Vực và Tây Châu, nên bốn phần khu vực đều thuộc địa bàn Tây Châu, trong đó có lít nha lít nhít các thế lực, thành trấn, di tích, bí cảnh.
Huyền Vũ Khu nằm ở trên cùng, một phương giáp với tổng bộ Nam Thiên Môn, một phương giáp với lãnh thổ Tây Châu, một phương giáp với Tử Hải sâu thẳm là vùng biển chết, một phương giáp với Bạch Hổ Khu của Tần Lộng Ngọc.
Kế đến đương nhiên cũng là Bạch Hổ Khu, một phương tiếp giáp lãnh thổ Tây Châu, một phương tiếp giáp Huyền Vũ Khu, một phương tiếp giáp Thanh Long Khu, một phương tiếp giáp tổng bộ.
Thanh Long Khu, nằm chen giữa Bạch Hổ Khu và Chu Tước Khu nên đã giáp với cả hai khu vực này, hai phương còn lại một phương giáp lãnh thổ Tây Châu, một phương giáp biên giới Nam Vực.
Chu Tước Khu thì giáp Thanh Long Khu, giáp tổng bộ, giáp tây châu, giáp các hiểm địa hoang vắng.
Sắc mặt Lạc Nam biến ảo không ngừng, mỗi một địa bàn đều có vị trí đắc địa riêng của chúng nó, nhưng hắn chỉ có thể tuyển giữa Huyền Vũ Khu và Thanh Long Khu.
Hầu như chẳng cần do dự, hắn trầm giọng nói: “Ta chọn Thanh Long Khu!”
Các vị trưởng lão sắc mặt chấn động, Ngũ trưởng lão Đan Từ ý vị thâm trường nói: “Lạc Hộ Pháp đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Đã suy nghĩ kỹ.” Lạc Nam thẳng thừng nói.
“Thanh Long Khu là nơi nguy hiểm nhất.” Oánh Oánh tiểu nha đầu nãi thanh nãi khí, nhìn hắn phồng mang trợn má uy hiếp:
“Ngươi không sợ sao?”
“Haha, nguy hiểm nhất nhưng cũng tiềm năng nhất.” Lạc Nam sảng khoái cười:
“Thanh Long Khu không giáp với khu vực tổng bộ, khi gặp biến cố chi viện sẽ đến lâu hơn những khu vực khác, ngoài ra còn là khu vực duy nhất trong bốn khu tiếp giáp với cả Tây Châu và Nam Vực, chắc chắn sẽ xảy ra tranh đấu không ngừng.”
“Nhưng chính vì thế, ta cũng dễ dàng đem địa bàn của Thanh Long Khu mở rộng về hai hướng, nhất hổ thôn nhị lang, đem địa bàn Tây Châu và Nam Vực từng bước bỏ vào trong túi!”
“Dã tâm thật lớn.” Các vị trưởng lão đồng loạt bật cười, Tam trưởng lão Triệu Dũng hài hước nói:
“Nếu cả bốn khu vực đều vô chủ, ngươi vẫn chọn Thanh Long Khu đúng chứ?”
“Không sai, nếu Tần Lộng Ngọc và Tô Minh Châu chưa chọn Bạch Hổ Khu và Chu Tước Khu, ta vẫn sẽ tuyển Thanh Long Khu.” Lạc Nam thản nhiên thừa nhận.
“Tốt!” Nhị trưởng lão Đàm Tùng cao giọng tuyên bố:
“Từ giờ ngươi chính thức là Thanh Long Hộ Pháp, tiếp quản Thanh Long Khu, hy vọng ngươi có thể thực hiện dã tâm, đem Thanh Long Khu phát dương quang đại dưới trướng Nam Thiên Môn.”
“Đa tạ!” Lạc Nam nghiêm mặt chắp tay.
Như suy nghĩ đến điều gì, hắn hỏi rằng: “Môn Chủ tin tưởng giao địa bàn cho chúng ta như vậy mà không có bất kỳ khế ước hay lời thề ràng buộc nào, như vậy ổn sao? Không sợ các vị Hộ Pháp phản bội à?”
“Haha, hỏi rất hay.” Các vị trưởng lão đồng loạt cười to:
“Nhưng châm ngôn của Môn Chủ chính là tin người mới dùng người, không tin sẽ không dùng.”
“Nếu ngươi dám phản bội, bằng vào sự tự tin của một nhân vật xếp hạng trên Chí Tôn Bảng, Môn Chủ có thể cường thế bình loạn trấn áp.”
Lạc Nam trong lòng khâm phục, quả nhiên là người có dã tâm đột phá Cấm Kỵ, lòng dạ mênh mông a.
Đây là điều mà Tu La Giáo không thể sánh bằng.
“Tốt rồi, hiện tại một trong số mấy người chúng ta sẽ hộ tống ngươi đi tiếp nhận địa bàn.” Nhị trưởng lão Đàm Tùng hỏi:
“Ngươi được chọn ai đi cùng ngươi!”
Lạc Nam nhếch miệng, bản tính của hắn đương nhiên không thích đồng hành cùng mấy lão già hay đám nam nhân, càng không thích tiểu nha đầu phiền toái như Oánh Oánh.
“Làm phiền Thất Trưởng Lão vậy.” Hắn chắp tay cười.
“Khanh khách, Lạc Hộ Pháp rất có ánh mắt.” Mỹ Mộng che miệng cười duyên:
“Đám người kìa kẻ thì già, kẻ thì trẻ con chưa lớn, chọn đại mỹ nhân như ta là đúng.”
“Đáng giận, Oánh Oánh cũng không thèm.” Tiểu nha đầu Oánh Oánh bất mãn hừ một tiếng, quay người chạy đi.
Các vị trưởng lão khác cũng buồn cười rời khỏi.
Trong lúc nhất thời, hiện trường chỉ còn lại ba người.
À khoan, sao còn một lão già?
“Nhị Trưởng Lão, có chuyện gì sao?” Lạc Nam khó hiểu nhìn Đàm Tùng, chẳng lẽ ông ta vừa ý Mỹ Mộng, không muốn nàng đi cùng ta?
“Hắc hắc…” Đàm Tùng nở nụ cười hàm hậu, ánh mắt nóng bỏng, thần thần bí bí nói:
“Lão phu có hứng thú với Động Thiên Kiếm, chúng ta trao đổi vật phẩm được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro