Phần 64
2023-10-27 15:39:00
“Làm sao có thể?”
Huyết Hàn Lệ há hốc mồm kinh hô, mắt đẹp trợn to tràn ngập rung động, với tâm cảnh của một nhân vật từng cạnh tranh ngôi vị giáo chủ Tu La Giáo, thời điểm nàng bại vào tay muội muội của mình nàng cũng chưa từng có biểu cảm thất thố như vậy.
Đơn giản vì cuộc cạnh tranh của nàng và muội muội kẻ tám lạng người nửa cân, thành bại chỉ trong gang tấc, không có gì khó lý giải.
Nhưng tình cảnh trước mắt này, khi chứng kiến một tên Thánh Tướng tung quyền đấm nát nhục thân của một Thánh Hoàng, nó vượt qua khả năng lý giải của nàng, từ đó mới khiến nàng không thể nào tin tưởng.
Thời đại của nàng cũng có không ít yêu nghiệt với khả năng vượt cấp chiến đấu, thậm chí ngay cả nàng khi còn là Thánh Tướng nếu thi triển tất cả ác chủ bài cũng có thể khiến Thánh Hoàng bình thường nuốt hận.
Nhưng đó là khi nàng sử dụng tất cả ác chủ bài, chấp nhận phải trả cái giá lớn và phản phệ nặng nề, cửu tử nhất sinh, ranh giới giữa sống và chết gần trong gang tấc.
Trong khi đó người nam nhân trước mặt chỉ cần một quyền, một quyền đánh nát nhục thể Thánh Hoàng một cách thô bạo và đơn giản.
Nhất thời Huyết Hàn Lệ bờ môi run run, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mà đừng nói Huyết Hàn Lệ lần đầu thấy Lạc Nam xuất thủ, ngay cả Tử Toàn Cơ và Dạ Thanh Thu đã sớm quen với sự yêu nghiệt của hắn cũng hoài nghi tình cảnh này, cho rằng bản thân mình đang nằm mộng.
Chỉ mới bảy ngày mà thôi, hắn rốt cuộc đã làm cái gì để tạo nên sự biến chuyển nghiêng trời lệch đất như vậy?
Hư ảnh 17 tôn cự nhân khủng bố vừa rồi là sao, đó rốt cuộc là thủ đoạn gì? Nghịch Thế Thần Thông à?
Phải biết rằng trước đó khi chiến với Thánh Tôn hắn cũng phải triển khai không ít con bài mới chiến thắng, đánh với Thánh Hoàng như Triệu Lăng Tà càng là phải sử dụng tất cả thủ đoạn, phản phệ sau trận chiến là cực lớn…
Nhưng mà bây giờ…
“Hoang đường, hoang đường, ngươi rốt cuộc là ai?”
Thanh âm gầm rú pha lẫn hoảng sợ của Khai Nguyên vang vọng giữa trời đêm khiến tam nữ giật mình lấy lại chút tinh thần, đồng thời cũng xác định được mọi thứ vừa rồi không phải một giấc mộng.
“Hơi quá tay rồi thì phải…”
Nhìn linh hồn của Khai Nguyên đang phát rồ lên như không chấp nhận được thực tại, Lạc Nam hơi vuốt vuốt cằm.
Hắn cũng không ngờ 17 Pháp Tướng cùng lúc cung cấp sức mạnh cho mình lại kinh khủng đến thế, đấm xong một quyền ngay cả cánh tay cũng bị chấn đến nát bấy rồi.
Hiệu quả không tệ lắm, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh chưa từng làm hắn thất vọng.
Bất Diệt Viêm cháy lên, cánh tay nhanh chóng hồi phục, Lạc Nam nhìn Khai Nguyên nói:
“Vừa rồi ngươi đã nói nếu ngươi thắng thì ta sẽ phải trả tự do cho Huyết Hàn Lệ, đáng tiếc ngươi đã thua, vậy ngươi sẽ cho ta thứ gì?”
“Khốn kiếp, ngươi giả heo ăn thịt hổ, tu vi của ngươi chắc chắn là Thánh Đế.” Khai Nguyên vẫn chưa chấp nhận hiện thực tàn khốc, oán độc rít gào lên:
“Đều là Tu La Sứ Giả với nhau, ngươi đâu cần hạ thủ tàn nhẫn như vậy?”
“Đoạt Hồn!”
Lạc Nam lười nói nhảm, trực tiếp thi triển Đoạt Hồn.
“Không, mau cứu ta!” Khai Nguyên hướng tam nữ điên cuồng gào thét, nhìn Huyết Hàn Lệ van xin:
“Hàn Lệ tiên tử, ta là vì ngươi mới ra nông nỗi này.”
“Ngu xuẩn.” Tam nữ biểu lộ trong mắt tràn ngập xem thường, Tu La Giáo thu phục sứ giả nhiều quá nên mặt hàng nào cũng có.
Trong cơn tuyệt vọng, Linh Hồn Khai Nguyên chính thức trở thành chất dinh dưỡng của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn.
Lạc Nam nhún nhún vai, hắn ghét nhất là loại người chưa đánh đã biểu lộ tự tin, nhưng khi thua thì chịu không nổi giống như con hàng này, cũng nên giết để cảnh cáo những tên nam nhân khác của Tu La Giáo, nếu dám tìm hắn gây phiền thì cũng nên chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết đi.
Vừa rồi Khai Nguyên xuất thủ với hắn cũng chưa từng hạ thủ lưu tình, một kiếm kia hầu như sử dụng toàn lực.
Vì vậy Lạc Nam cũng chẳng cần phải nể mặt mũi người cùng một thế lực, trực tiếp quyết đoán tiêu diệt.
“Ngươi là quái vật sao?” Dạ Thanh Thu rốt cuộc nhịn không được.
“Haha, có thể khiến Dạ Thánh Nữ đánh giá là quái vật cũng là vinh hạnh của ta.” Lạc Nam thoải mái cười.
“Thì ngươi vốn là quái vật mà.” Dạ Thanh Thu thở dài một hơi:
“Ta cảm thấy không sớm thì muộn địa vị của ngươi ở Tu La Giáo sẽ đại tăng.”
“Như vậy mới xứng với các nàng chứ.” Lạc Nam ung dung nhún vai.
Tử Toàn Cơ gò má hơi đỏ, bản thân nàng dù sao cũng đã cùng hắn phát sinh quan hệ, cũng nên dần dần học cách chấp nhận.
Huyết Hàn Lệ hiếm thấy không phản bác lời của Lạc Nam, ngược lại cực kỳ nghiêm túc nói:
“Từ giờ ta sẽ toàn tâm toàn ý phò tá ngươi như chủ nhân.”
“Nàng có mưu đồ gì?” Lạc Nam giật mình, trong lòng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên chỉ nghe Huyết Hàn Lệ cười lạnh lẽo: “Ngươi có tiềm lực để lật đổ muội muội ta, sau đó bắt nàng làm nô lệ giống như ta, nhưng phải để địa vị của nàng ở dưới ta, khanh khách…”
Lạc Nam rùng mình: “Làm ơn đi, đừng có lôi kéo thù oán cho ta nữa.”
Hắn đâu có điên mà dây vào nhân vật như Tu La Giáo Chủ.
“Hừ, nhát như chuột, uổng cho một thân thiên phú nghịch thiên.” Huyết Hàn Lệ bĩu môi xem thường.
Lạc Nam bước đến trước mặt nàng, Hồn Lực bao phủ bàn tay, chạm vào cái cằm trơn bóng được ngưng tụ từ Linh Hồn của Huyết Hàn Lệ nâng lên, nở nụ cười tà:
“Nàng hiện tại cũng là nô lệ của ta, ta không có nghĩa vụ làm theo lời nàng đi đối phó với một người cùng ta chẳng có thù oán.”
“Nếu nàng biểu hiện ngoan ngoãn, ta sẽ cân nhắc việc đúc lại một thân thể mới cho nàng, đừng hòng lợi dụng ta để trả thù, đó là hành vi ngu xuẩn.”
“Hừ, Tu La Giáo trừng phạt mẫu thân ngươi, ngươi không căm thù bọn hắn?” Huyết Hàn Lệ lạnh lùng nhìn hắn, hiển nhiên nàng cũng đã tìm hiểu về chuyện của Lạc Nam thông qua Dạ Thanh Thu.
“Mẫu thân ta phạm phải quy tắc của Tu La Giáo, cũng cam tâm tình nguyện trở về chịu phạt.” Lạc Nam bình tĩnh nói:
“Việc ta cần làm là nhanh chóng giúp mẫu thân thoát tội mà không phải đi oán hận Tu La Giáo một cách thiếu lý trí.”
“Nếu ta hận toàn bộ Tu La Giáo, chẳng lẽ cũng hận luôn cả Thanh Thu và Toàn Cơ à? Nàng đừng khích tướng vô ích.”
“Ngươi…” Huyết Hàn Lệ còn không phục định nói gì đó, Lạc Nam lại không cho nàng cơ hội.
Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ hiện ra, sức mạnh cuồn cuộn thu lấy Huyết Hàn Lệ vào bên trong.
“Vì dám khích tướng chủ nhân, muốn mượn chủ nhân làm công cụ trả thù, ta tạm thời phạt nàng trở thành Hồn Cơ thứ 70, phải tận tâm hầu hạ mỗi khi ta tu luyện Linh Hồn!” Lạc Nam lạnh lùng nói.
“Ngươi đáng ghét…” Huyết Hàn Lệ không cam lòng gào thét, cuối cùng vẫn chẳng thể kháng nổi sức mạnh của Chí Bảo, bị Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ thu phục vào bên trong.
Tử Toàn Cơ âm thầm rùng mình, nam nhân này thật sự quyết đoán, ngay cả tỷ tỷ của giáo chủ cũng phải nhận tội khi dám khiêu khích trước mặt hắn.
Nhớ lại lần trước nàng từng dùng đồ đệ để quyến rũ hắn đã bị cảnh cáo một lần, sau đó Dạ Thanh Thu còn bị trừng phạt vì dám hạ dâm độc.
“Thế nào? Sợ ta à?” Thấy biểu lộ của Tử Toàn Cơ, Lạc Nam mỉm cười hề hề.
“Rất có phong thái của đại ma đầu, như vậy mới đủ tư cách làm nam nhân của Dạ Thanh Thu ta.” Dạ Thánh Nữ kiêu ngạo tán dương nói.
“Nàng vốn là của ta!” Lạc Nam tiến lên vòng tay ôm lấy eo nàng.
Tử Toàn Cơ thấy vậy muốn xoay người bỏ chạy, đáng tiếc cũng bị Lạc Nam kéo trở lại ôm vào trong ngực.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi mềm ngọt của hai mỹ nhân, hơi thở nóng rực nói:
“Ta dự định đến Nam Thiên Môn nhận chức nhưng còn chưa đành lòng rời xa các nàng, ở bên cạnh ta vài ngày tới đi.”
Có thực lực hơn nên thể hiện cũng tự tin hơn, thái độ của Lạc Nam với hai mỹ nhân rõ ràng khác biệt nhiều so với trước đó, không chút do dự biểu đạt tình cảm của mình, đơn giản là ta muốn các nàng.
Nhưng sự bá đạo như vậy mới là thứ khiến các nữ ma đầu của Tu La Giáo mê say.
Các nàng không phải nữ nhân của danh môn chính phái, không phải tiểu thư hiền thục khuê các, không phải tiên tử không nhiễm bụi trần.
Các nàng một người là bà chủ của kỹ viện, một người là Dạ Thánh Nữ giết người như ngóe.
Nam nhân cuồng tà như Lạc Nam mới hợp khẩu vị của các nàng.
Hắn ôm lấy hai nữ, một đường tiến vào khuê phòng của Tử Toàn Cơ.
“Đáng ghét, không được đi cửa trước.” Dạ Thanh Thu hai mắt mê ly nỉ non nói.
“Đừng quá mạnh…” Tử Toàn Cơ run rẩy toàn thân.
“Yên tâm, lần này ta sẽ nhẹ nhàng yêu thương…” Lạc Nam ôn nhu hứa hẹn.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: http://truyensextv.com/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Nhất long song phượng, một phen điên đảo.
Không biết qua bao lâu, hai cổ ngọc thể không mảnh vải che thân lười biếng tựa mình vào hai bên trái phải lòng ngực săn chắc của nam nhân, Dạ Thanh Thu bờ mông còn hơi tê dại, bàn tay nắm lấy tiểu huynh đệ như thép nung bên dưới của hắn nắn nắn bóp bóp:
“Đáng hận, lần này không có dâm độc, ngươi vì sao vẫn mạnh mẽ như vậy?”
Tử Toàn Cơ hé môi thở gấp, cũng là chẳng thể nào hiểu nổi, thông thường Thánh Tướng e rằng không đủ sức phá lớp màng trinh của một Thánh Đế, nào có tên Thánh Tướng nào khiến hai vị nữ Thánh Đế như các nàng chết đi sống lại.
Bất quá lần này rõ ràng thoải mái thư sướng hơn trước đó rất nhiều, nam nhân này giữ đúng lời hứa, thật sự thương hoa tiếc ngọc khiến hai nữ được tận hưởng những xúc cảm thăng hoa mà sự thô bạo trước đó không thể nào có được.
“Ta vốn thiên phú dị bẩm, lại tu luyện Long Tiên Thánh Điển, sau đó sở hữu huyết mạch Nghịch Long, rồi cả Vạn Cổ Bất Hủ Thân…” Lạc Nam đắc ý liệt kê một trận:
“Có thể nói là tinh hoa hội tụ.”
Nhắc đến Long Tiên Thánh Điển mà Dạ Thanh Thu lại âm thầm bực mình, đều là lên giường nhưng Tử Toàn Cơ đã cùng hắn luyện được công pháp này, trong khi đó nàng vì phải đi cửa sau mà vẫn chưa thể tu luyện.
Long Tiên Thánh Điển chỉ thích hợp người đi cửa chính a…
“Đúng là quái thú hình người.” Tử Toàn Cơ nhịn không được cười một tiếng, cũng học Dạ Thanh Thu dùng tay thò xuống dưới trêu đùa hạ thể nam nhân.
Lạc Nam thể xác và tâm hồn đều thỏa mãn, vừa rồi năng lượng tràn trề, một tên Thánh Hoàng còn không đủ làm nóng người, cũng may có hai nữ giúp hắn giải phóng không ít.
Đưa tay đến đầu giường của Tử Toàn Cơ, nơi đó có một chiếc Rương Đặc Biệt bằng đồng đang nằm lẳng lặng.
Lần này Rương Đặc Biệt xuất hiện ở giường ngủ của Tử Toàn Cơ, quá dễ nhặt lấy nên đẳng cấp không cao, Lạc Nam cũng tiện thể xem thử mình thu được thứ gì.
Ý niệm vừa động, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một kiện đồ vật.
Một khối ngọc bội màu tím, bên trên có điêu khắc một con mắt.
Lạc Nam nhịn không được nhìn sang Tử Toàn Cơ, bởi vì con mắt được điêu khắc trên ngọc bội giống y đúc Loạn Xích Tử Đồng của nàng.
“Thứ gì đó?” Hai nữ hiển nhiên cũng đã chú ý đến ngọc bội trong tay nam nhân.
Hắn vuốt cằm, xem xét thông tin từ Hệ Thống.
“Tử Đồng Bí Pháp – Không Gian Loạn Xích, cho phép người sở hữu Loạn Xích Tử Đồng tạo ra một vùng không gian bên trong thể nội, ngưng tụ sẵn số lượng lớn Loạn Xích Tử Đồng, có thể dùng tay điều động, từ đó giảm tải rất nhiều áp lực cho đôi mắt…” Lạc Nam vừa xem vừa đọc lên.
Tử Toàn Cơ nghe vậy hô hấp rõ ràng hơi dồn dập, bầu sữa đầy đặn phập phồng, rõ ràng môn Bí Pháp này là giành cho nàng a.
“Bình thường ngươi thi triển tối đa được bao nhiêu sợi loạn xích?” Dạ Thanh Thu hỏi.
“Hiện tại kích hoạt toàn lực, ta chỉ điều động được khoản trên dưới ba trăm sợi loạn xích, nếu vượt lên số lượng đó thì mắt sẽ rỉ máu, tổn thương rất nặng, cần phải mất nhiều thời gian để khôi phục…” Tử Toàn Cơ thoáng suy nghĩ rồi đáp.
“Môn bí pháp Không Gian Loạn Xích này sẽ mở ra một không gian trong cơ thể nàng, để nàng ngưng tụ loạn xích ở bên trong đó, tích lũy ngày càng nhiều theo thời gian, số lượng chắc chắn sẽ vượt hơn nhiều con số 300…” Lạc Nam cười nói:
“Hơn nữa khi điều động nàng có thể dùng tay để bắn ra Loạn Xích, không cần dùng đến đôi mắt.”
“Ở đâu ngươi có thế?” Tử Toàn Cơ hỏi.
“Sư phụ ta tặng quà ra mắt đấy.” Lạc Nam soạn lại văn cũ.
Tử Toàn Cơ nhịn không được cười đằm thắm…
“Hừ, quà ra mắt của ta đâu?” Dạ Thanh Thu liếc xéo hắn: “Sư phụ chẳng lẽ thiên vị?”
“Khi nào nàng cho ta đi cửa trước thì sư phụ sẽ có quà cho nàng.” Lạc Nam cười trêu, hung hăng bóp lấy bầu sữa bạo mãn.
“Đáng hận, chỉ sợ ngươi không dám.” Dạ Thanh Thu nghiến răng.
“Ta suy nghĩ rồi, hay là chúng ta cứ đi cửa trước, sau đó nàng dùng Bất Tử Dịch Thủy hồi phục trinh nguyên?” Lạc Nam kiến nghị hỏi, bàn tay nghịch ngợm niết lấy cái u cốc mẫn cảm của nàng.
Hắn từng dùng phương pháp như vậy để chúng nữ Hậu Cung mang theo thân thể nguyên vẹn đi vào Lạc Gia, qua mặt mẫu thân Ninh Vô Song, hợp thức hóa thân phận.
Đương nhiên cũng có những nữ nhân nhờ Phản Tỉnh Huyết Hồ thay da đổi thịt, không cần đến Bất Tử Dịch Thủy cũng vẫn hồi phục nguyên vẹn.
“Ngươi nghĩ đơn giản.” Dạ Thanh Thu giận đem tay hắn kéo lên không cho mò mẫm, thở hổn hển nói:
“Sư phụ ta hạ cấm chế rồi, một khi đâm vào liền nổ tung, và sư phụ cũng sẽ cảm ứng được.”
“Cẩn thận như vậy?” Lạc Nam giật mình.
“Từ sau chuyện của mẫu thân ngươi thì cao tầng Tu La Giáo đã rất cẩn thận, bọn hắn hiểu rằng trước đó xem thường sức ảnh hưởng của tình yêu nên mới đánh mất mẫu thân của ngươi vào tay Lạc Gia.” Dạ Thanh Thu thở dài nói:
“Không chỉ riêng ta, mà ngay cả Huyết Thánh Nữ và các nữ nhân thuộc cao tầng Tu La Giáo đều bị hạ cấm chế.”
“Vậy xem ra chỉ còn phương pháp để bọn hắn đường đường chính chính tán thành ta.” Lạc Nam tự tin nói:
“Ta nghĩ sẽ không lâu nữa.”
“Sắp tới ngươi có kế hoạch gì?” Hai nữ nghiêm túc hỏi.
“Củng cố địa vị vững chắc ở Nam Thiên Môn, trở thành Đại Hộ Pháp mạnh nhất trong bốn vị Hộ Pháp, được môn chủ và cao tầng tin cậy.” Lạc Nam cũng không ngại chia sẻ dự định của mình:
“Tham dự Đúc Kiếm Đại Hội thu phục Vĩnh Hằng Thuộc Tính.”
“Lên đường đến Đông Vực kế thừa thế lực do một vị sư phụ khác của ta lưu lại.”
“Trở về Tu La Giáo chứng minh thực lực giải cứu mẫu thân, hỏi cưới Dạ Thánh Nữ và bà chủ kỹ viện.”
“Đến Thất Thập Tông cưới vị hôn thê béo ú.”
“Tính toán hận thù với đám Thiên Phong Đế Quốc, Vạn Linh Tộc, Hải Long Cung các loại, giải cứu Nhân Ngư Tộc của Triều Tịch.”
Ánh mắt hai nữ lóe lên dị sắc không ngừng, nam nhân có bản lĩnh và dã tâm càng thêm hấp dẫn.
Sau một phen ôm ấp tâm tình, Lạc Nam cũng bắt đầu hưng phấn, liền tiếp tục xách thương lên ngựa.
Hai nữ nhân biết hắn sắp rời khỏi để đến Nam Thiên Môn, vì vậy cũng nhiệt tình hầu hạ hắn.
Trong lúc nhất thời, tiếng rên rỉ, thở dốc vang vọng không ngừng, tạo thành tình ca bất hủ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro