Phần 218
2023-10-27 15:39:00
Đông Cổ Đấu Trường, nơi mang đến cảm giác hoang sơ cổ lão, ở giữa trung tâm là một sàn giác đấu cực lớn thành hình vòng cung, bốn phương tám hướng xung quanh là tầng tầng lớp lớp khán đài vây quanh, nhìn từ trên xuống như một chảo lửa khổng lồ, sự cuồng nhiệt và mong đợi của hàng triệu tu sĩ vây quanh khiến ngay cả không gian cũng phải run rẩy.
Bên trên một tòa đài cao, nơi có một nhóm cường giả cao cao tại thượng ngồi ở bảo tọa, có cả nam lẫn nữ, già và trẻ…
Bọn hắn mỗi người không để lộ bất kỳ khí tức nào, nhưng chỉ nhìn phong thái duy ngã độc tôn của từng người, không khó đoán ra tất cả đều là Chí Tôn cường giả, những nhân vật hàng đầu của Đông Vực vào thời điểm này.
Nhưng mà, có một kẻ khiến Lạc Nam gắt gao nhìn chằm chằm, vô thức siết chặt nắm đấm, thân thể run lên, sát cơ trong lòng dâng trào mãnh liệt.
Đó là một gã nam tử trung niên thân mặc áo bào trắng, ngũ quan uy nghiêm, mái tóc cũng thuần một màu trắng như tuyết, nhìn qua rất có phong thái phiêu dật, bệ nghễ chúng sinh.
Mà như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Lạc Nam, nam tử trung niên cũng hơi nhíu mày nhìn xuống.
Đáng tiếc Lạc Nam đã sớm một bước tiến vào Phi Hoa Kiệu, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
“Phu quân, có chuyện gì sao?” Chứng kiến vẻ mặt khó coi của hắn, chúng nữ đều quan tâm hỏi.
Lạc Nam hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, đưa mắt nhìn Ngọc Phù Dung khẽ hỏi:
“Ngoài kia có một tên nam tử Chí Tôn, hắn mặc áo trắng, tóc trắng… tỷ có nhận biết không?”
“Ồ, đương nhiên là biết.” Ngọc Phù Dung gật đầu hồi đáp:
“Kẻ đó là một trong những Chí Tôn hàng đầu Đông Vực, tên của hắn là Thiên Tuệ, còn có danh xưng Thiên Tượng Chí Tôn, người đứng đầu Thiên Tượng Cung trong quá khứ…”
“Thật nhiều năm về trước hắn đã là quán quân của Tứ Phương Quyết Đấu, sau khi đặt chân đến Trung Châu cũng là người hiếm hoi thành công được Học Viện ở nơi đó chiêu mộ, hiện tại đang có bối cảnh rất lớn, còn xếp hạng thứ 35 trên Chí Tôn Bảng, có tiềm lực đột phá Cấm Kỵ.”
Lạc Nam sắc mặt càng thêm khó coi, hắn hiểu rằng lời nói của Ngọc Phù Dung mang đến lượng tin tức lớn như thế nào.
Phải biết rằng khi Tứ Phương Quyết Đấu chọn ra một quán quân và hai á quân cho ba danh ngạch đến Trung Châu tham gia tuyển sinh, đó chỉ mới mở ra cơ hội đầu tiên để thay đổi vận mệnh mà thôi, sau khi đến Trung Châu… ngươi còn phải thông qua khảo nghiệm của Học Viện, vượt qua hàng loạt yêu nghiệt từ khắp nơi tại Nguyên Giới, nếu thành công mới được chính thức chiêu mộ.
Vậy nên xuyên suốt lịch sử Đông Vực, tuy rằng cứ mỗi kỳ Tứ Phương Quyết Đấu sẽ chọn ra ba người… nhưng tất cả những người này cũng chưa chắc gia nhập Học Viện, ngược lại số người thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Qua đó có thể nhận thấy sự chênh lệch trình độ giữa Đông Vực và Trung Châu là lớn đến mức nào.
Mà cái tên Thiên Tượng Chí Tôn kia chẳng những đã tiến vào Học Viện, mà hiện nay còn là nhân vật xếp thứ 35 trên Chí Tôn Bảng, chiến lực chắc chắn nghịch thiên, bối cảnh sau lưng càng là lớn đến dọa người.
Nhưng quan trọng nhất, hắn là kẻ thù…
Cảm nhận được sát khí của Lạc Nam, Lăng Ba quan tâm hỏi:
“Phu quân, Thiên Tượng Chí Tôn đó đã từng đắc tội với ngươi sao?”
Lạc Nam chậm rãi nhắm mắt lại, không vội trả lời câu hỏi của nàng… từng màn ký ức như một thước phim quay ngược hiện ra trong đầu hắn.
Ngày đó ở Đông Hoa Sơn Trang bên trong Táng Địa của Đông Hoa Chí Tôn, hắn được nàng bá đạo chỉ định làm truyền nhân của nàng, truyền thừa những thủ đoạn tự hào và kiêu ngạo của cả đời nàng.
Trong quá trình truyền thừa, hắn chứng kiến toàn cảnh sư phụ Đông Hoa Chí Tôn của mình bị vô số cường giả vây công, kẻ có tu vi thấp nhất cũng là Thánh Hoàng, Thánh Đế nhiều đếm không xuể, ngay cả Chí Tôn cũng có tồn tại.
Mà nhân vật cầm đầu tất cả những cường giả đó là một nam tử trung niên toàn thân áo trắng, đầu hiện dị tượng kinh khủng với vô vàn ngôi sao, nhật nguyệt tinh thần luân chuyển, hấp thụ cả năng lượng từ ngôi sao, mặt trăng và mặt trời, chiến lực có thể nói là kinh thiên động địa.
Nam tử trung niên đó giống y như đúc Thiên Tượng Chí Tôn, hay không muốn nói là cùng một người.
Nhưng rõ ràng cảnh tượng bên trong tiềm thức mà Đông Hoa Chí Tôn cho Lạc Nam chứng kiến thì kết cục cuối cùng của Thiên Tượng Chí Tôn là vẫn lạc sau khi trúng phải Hoa Tàn Thế Vẫn ở trạng thái toàn lực khi nàng sử dụng đến cả Diệp Tử Hoa Sinh.
Vậy thì tại sao Thiên Tượng Chí Tôn vẫn còn có mặt ở đây?
“Thiên Tượng Chí Tôn có huynh đệ song sinh hay phụ thân giống như hắn không?” Lạc Nam hỏi.
“Không có a, kẻ này năm đó từng si cuồng Đông Hoa Chí Tôn… đến nay vẫn chưa lập gia đình hay nghe nói hắn có nữ nhân nào khác.” Ngọc Phù Dung hồi đáp.
Lạc Nam sắc mặt càng thêm âm trầm: “Vậy hắn đã từng phát sinh chiến đấu với Đông Hoa Chí Tôn lần nào chưa?”
“Cái này càng không nghe nói đến, hơn nữa Thiên Tượng Chí Tôn vốn ái mộ Đông Hoa Chí Tôn, sao lại chiến đấu với nàng?” Ngọc Phù Du nghi hoặc, không hiểu Lạc Nam hỏi những điều này làm gì.
“Câu hỏi cuối cùng, phong cách chiến đấu của Thiên Tượng Chí Tôn là như thế nào?” Hắn nghiêm mặt.
“Tương truyền hắn có khả năng điều động nhật nguyệt tinh thần vô cùng mạnh mẽ, nghe nói ở Học Viện tại Trung Châu đúc được một Pháp Tướng rất cường đại, chỉ là Đông Vực chưa ai thấy hắn triệu hồi Pháp Tướng.” Ngọc Phù Dung biết gì đáp đó.
Lạc Nam hồi tưởng lại cảnh tượng mình từng nhìn thấy, khi đó cũng không gặp Thiên Tượng Chí Tôn triệu hoán Pháp Tướng.
Hiện tại xem ra con hàng này không chết sau khi trúng phải Hoa Tàn Thế Vẫn của bà nương sư phụ, ngược lại khả năng rất cao là giả chết… về phần nguyên nhân và diễn biến sâu xa bên trong thì Lạc Nam không thể nào biết được.
Nhưng như đã nói, địa vị của Đông Hoa Chí Tôn luôn rất đặc biệt và lớn lao trong lòng hắn, chẳng cần biết nguyên nhân là gì… kẻ thù của nàng chính là kẻ thù của hắn.
Huống hồ Thiên Tượng Chí Tôn từng mang theo một đám cường giả vây công nàng, đây là nguyên nhân chính để Lạc Nam không thể áp chế được sát cơ.
Kẻ thù tưởng chừng chết dưới tay sư phụ mình còn sống, trong khi sư phụ của mình đã chết… hắn làm sao có thể không phẫn nộ?
Đó là chưa kể quy mô trận chiến năm đó lớn như thế, vì sao Đông Vực lại không ai hay biết? Nếu ở Đông Vực có người biết được trận chiến đó giữa Đông Hoa Chí Tôn và Thiên Tượng Chí Tôn, Lạc Nam tin tưởng sẽ không giấu được tai mắt của Liên Âm Tông.
Rất nhiều suy nghĩ phức tạp luân phiên trong đầu, Lạc Nam cố gắng hít một hơi để áp chế sát khí và giữ bình tĩnh.
Thấy biểu lộ khác thường của nam nhân đối với Thiên Tượng Chí Tôn, Thủy Triều Tịch cũng giúp hắn tìm hiểu thêm tin tức:
“Phù Dung tỷ tỷ, ngươi vừa bảo rằng Thiên Tượng Chí Tôn là chủ nhân của Thiên Tượng Cung, vậy thì Thiên Tượng Cung đâu rồi? Vì sao không có đệ tử thiên tài của Thiên Tượng Cung tham gia Tứ Phương Quyết Đấu?”
Ngọc Phù Dung than thở một tiếng: “Với quyền lực và địa vị hiện nay của Thiên Tượng Chí Tôn, hắn đã sớm mang Thiên Tượng Cung đến Trung Châu phát triển rồi, đệ tử cũng chẳng cạnh tranh ở Đông Vực nữa.”
“Thế Thiên Tượng Chí Tôn xuất hiện ở nơi này làm gì?” Phượng Tịch Y thắc mắc.
“Hắn đại diện cho Học Viện ở Trung Châu lấy vai trò giám khảo của Tứ Phương Quyết Đấu, trao tặng danh ngạch cho ba thiên tài xuất chúng nhất Đông Vực.” Ngọc Phù Dung kiên nhẫn giải thích.
Lạc Nam đã lấy lại bình tĩnh, tuy rằng xếp hạng trên Chí Tôn Bảng của Thiên Tượng Chí Tôn còn kém hơn lão bà Nam Thiên Tố rất nhiều… nhưng hắn không dám chủ quan, bởi lẽ so với bản thân hắn, Thiên Tượng Chí Tôn còn là nhân vật cao cao tại thượng, tạm thời không thể trêu vào.
Nhân vật ở trên Chí Tôn Bảng đã là khủng bố rồi, huống hồ xếp tận hạng 35 cũng không phải là thấp.
Một lần nữa rời khỏi Phi Hoa Kiệu, Lạc Nam mới có tâm tình nghe ngóng tiếng la hét cuồng nhiệt và sùng bái xung quanh.
Thì ra những thanh âm này đều giành cho Thiên Tượng Chí Tôn, hắn được xem là tấm gương của Đông Vực, là nhân vật mang sắc thái truyền kỳ khiến vô số tu sĩ đem lòng ngưỡng mộ.
Lúc này Thiên Tượng Chí Tôn cũng quét mắt xuống nhìn chỗ Phi Hoa Kiệu, trong lòng âm thầm kỳ quái vì sao cảm giác địch ý vừa rồi không còn tồn tại, chẳng lẽ là ảo giác?
Bất quá hắn cũng không quan tâm, khóe môi nở một nụ cười ý vị thâm trường, tiếp tục giao lưu với những Chí Tôn của Đông Vực, nghe bọn hắn nói lời nịnh nọt.
“Hừ!”
Có tiếng hừ lạnh vang lên, Viêm Oanh nhìn chúng nữ sau lưng Lạc Nam cười nhạt:
“Cứ tưởng không dám đến!”
Lạc Nam đưa mắt nhìn, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Viêm Oanh hiện tại tu vi đã là Thánh Đế.
“Sao lại là ngươi?” Có tiếng gầm phẫn nộ vang lên.
Chỉ thấy đám thiên tài còn lại gắt gao nhìn chằm chằm Dương Anh đi cùng với Lạc Nam, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Vì sao không phải là ta?” Dương Anh hờ hững hỏi ngược lại.
Một đám thiên tài nhất thời sắc mặt trở nên khó coi, 11 người vây giết Dương Anh nhưng cuối cùng thất bại, còn tổn thất mất 2 người, đây chính là sỉ nhục của bọn hắn.
Bất quá lúc này trước vô số người chú mục, bọn hắn không tiện nói thêm cái gì, việc Tàn Linh Tông và Sát Ảnh Điện lựa chọn phong tỏa tin tức rõ ràng cũng không muốn làm to chuyện, Tứ Phương Quyết Đấu phải diễn ra một cách êm đẹp…
Dương Anh dùng ánh mắt ngu xuẩn nhìn đám người này, các ngươi nên âm thầm cảm thấy may mắn mới đúng, nếu khi đó tất cả các ngươi đều lao xuống vực muốn đuổi cùng diệt tận, sợ rằng đều đã hóa thành vong hồn dưới tay người nam nhân kia.
Bên trong các thiên tài, Nhược Sương cũng đang dùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn chằm chằm Lạc Nam.
Hắn hướng nàng mỉm cười chào hỏi, Nhược Sương hừ lạnh một tiếng không thèm bận tâm đến.
Chiến đấu còn chưa bắt đầu, bầu không khí đã có phần giương cung bạt kiếm ngập tràn căng thẳng.
Đình Manh Manh, Lãnh Vận Du, Phượng Tịch Y, Dương Anh, Nhược Sương, Viêm Oanh, Lôi Tử, Hình Ứng, Cực Hàn, Thương Huyền, Ma La Ha, Chiến Long, Trần Ca, Nhân Thanh…
14 vị thiên tài đều đã có mặt, cũng là thời điểm vòng kế tiếp của Tứ Phương Quyết Đấu chuẩn bị bắt đầu.
Mà lúc này, một lão già bên trên đài cao thả người bay ra giữa trung tâm quảng trường, cao giọng mở miệng:
“Chắc các vị không còn xa lạ gì lão phu, nhưng xin được giới thiệu lại một lần nữa, lão phu là Lôi Hằng, điện chủ của Chân Lôi Điện, cũng là người chủ trì Tứ Phương Quyết Đấu thế hệ này.”
Bốp… bốp… bốp…
Đám đông vỗ tay không ngớt.
Lôi Hằng nâng tay ra hiệu tất cả bình tĩnh, lại chuyển mắt về phía đài cao, thanh âm đầy kính nể nói:
“Trân trọng giới thiệu một vị khách đặc biệt, đồng thời cũng là nhân vật đảm nhiệm vai trò giám khảo của Tứ Phương Quyết Đấu, Thiên Tượng Chí Tôn!”
Toàn trường điên cuồng vỗ tay như trống trận, vô số tiếng gầm thét, vô số thanh âm sùng bái vang vọng mà lên:
“Thiên Tượng Chí Tôn, ngài là thần tượng của ta a.”
“Thiên Tượng Chí Tôn, Trung Châu đặc sắc lắm sao? Ngài vậy mà có thể ở một nơi như thế tỏa sáng chói mắt.”
“Thiên Tượng Chí Tôn, Đông Vực vì ngài mà kiêu ngạo.”
“Thiên Tượng Chí Tôn, thiếp muốn vì ngài sinh con a…”
Bất kể là nam hay nữ đều giành tình cảm nồng nhiệt cho vị cường giả đã lăn lộn có thành tựu ở Trung Châu và khải hoàn trở về Đông Vực.
Thiên Tượng Chí Tôn biểu lộ lạnh nhạt, chỉ khẽ phất tay ra hiệu mọi người bình tĩnh.
Bất quá thái độ của hắn càng khiến đám đông sùng bái, đúng là phong thái của cường giả đỉnh cấp a, được vạn chúng truy phủng vẫn không hề biểu lộ ra chút cảm xúc nào.
“Ngoài ra, cũng xin nghênh đón tất cả Chí Tôn của 19 Động Thiên Phúc Địa đến tận nơi quan chiến.” Lôi Hằng cao giọng hô to.
Một đám Chí Tôn nhẹ vuốt cằm, số lượng có hơn hai mươi người, nói là tập hệt cao tầng của Đông Vực cũng không sai.
Bất quá so với Thiên Tượng Chí Tôn, bọn hắn hiển nhiên không thể sánh bằng.
Tuy rằng có không ít Chí Tôn tuổi tác còn cao hơn cả Thiên Tượng Chí Tôn, nhưng thực lực không bằng, cường giả vi tôn, vẫn chịu lép vế khi ở cùng một chỗ với Thiên Tượng Chí Tôn.
Chỉ có Chí Tôn của Tàn Linh Tông và Chí Tôn của Sát Ảnh Điện vẫn luôn biểu lộ lạnh lùng từ đầu đến giờ, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Dương Anh như đang nhìn một người chết, hiển nhiên việc Diệp Tàn và Mặc Ninh chết sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lại nghe Lôi Hằng tuyên bố:
“Chỉ còn 14 thí sinh tham gia chiến đấu, quy tắc cũng rất đơn giản, các ngươi tự chỉ định đối thủ của mình, bắt cặp từng trận chiến, kẻ thắng vào vòng trong, kẻ bại bị loại bỏ, quá trình chiến đấu sinh tử tự gánh chịu nhưng nếu kịp thời mở miệng nhận thua vẫn có thể dừng lại trận chiến.”
“Bởi vì 2 thí sinh đã bỏ cuộc, chỉ còn lại bảy cặp đấu nên sau cùng sẽ có một người thừa ra ở vòng tiếp theo, chúng ta thống nhất ngẫu nhiên chọn ra người may mắn trực tiếp vào vòng kế, còn lại ba cặp đấu.”
“Lưu ý rằng trong chiến đấu không thể sử dụng ngoại lực như các loại Phù Chú, Trận Pháp, thủ đoạn giữ mạng do trưởng bối ban tặng, bất kể là Pháp Bảo, Vũ Khí hay Chiến Thú cũng đều phải nhận chủ hẳn hoi mới được công nhận là tự thân thủ đoạn.”
“Còn ai có thắc mắc gì không?”
“Không có!” 14 Thí sinh đồng loạt gật đầu.
“Tốt, bắt đầu đi, cặp đấu đầu tiên!” Lôi Hằng nghiêm nghị quát.
Hắn vừa dứt lời, Dương Anh đã bước lên một bước, Đại Chùy trong tay vung ra chỉ thẳng mặt chín tên kẻ thù, gằn giọng nói:
“Bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi, lên đi!”
Tính cách của nàng cực kỳ quyết liệt, đã sớm ức chế vì bị vây công, đây không thể nghi ngờ là cơ hội trả thù đường đường chính chính, sòng phẳng một với một.
“Haha, vậy thì để ta dạy dỗ cô ả này.” Có tiếng cười to hồi đáp, kẻ bước lên đối mặt chính là thái tử Thương Huyền của Thương Thiên Quốc đến từ Lưỡng Quốc Động Thiên.
“Thú vị…” Không ít người nở nụ cười, việc Thương Huyền mong muốn chiếm hữu Dương Anh chẳng phải điều gì bí mật.
Hiện tại để xem thử, đơn đả độc đấu, Thương Huyền đủ tư cách chinh phục Dương Anh hay không.
Trận chiến ở Tội Nguyền Vực bất kỳ ai trong số bọn hắn cũng chưa đánh hết sức, bởi lẽ nghĩa rằng Dương Anh đã như cá nằm trên thớt, cần gì phí công bộc phát toàn lực?
Dương Anh ánh mắt lãnh khốc nhìn Thương Huyền, chậm rãi thốt ra vài chữ:
“Thì ra ngươi chọn cái chết!”
Lôi Hằng gật đầu, cao giọng hô vang:
“Trận đầu tiên Dương Anh đấu Thương Huyền, chiến đấu bắt đầu!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro