Con đường bá chủ - Quyển 12

Phần 215

2023-10-27 15:39:00

Phần 215
Địch nhân hành động rất nhanh, sau khi tên nam tử truyền tin, bọn hắn từng người thi triển thân pháp cao cấp, chỉ vài canh giờ sau đó đã tập hợp đầy đủ.

Lạc Nam đi một vòng đánh giá, khóe miệng có chút co quắp.

Ngoại trừ Nhược Sương không xuất hiện, tổng cộng 11 tên thiên tài bên trong Tứ Phương Quyết Đấu đều tập hợp ở đây, có nam có nữ, có cả Viêm Oanh kiêu ngạo không ai bì nổi.

“Bọn này giết người có tổ chức à? Cũng thật sự ăn ý đấy.” Lạc Nam âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Chẳng lẽ toàn bộ thiên tài hàng đầu của Đông Vực không có kẻ nào là quang minh chính đại hay sao? Vậy mà tập hợp một lần đều đông đủ.

Bọn hắn đương nhiên không biết có một con hàng đang đứng đánh giá đoàn người của mình, chỉ chăm chú nhìn cảnh tượng Dương Anh và đám Tội Nguyền Sinh Vật, hài hước nở nụ cười.

Nụ cười này giống như người đi săn nhìn thấy con mồi lý tưởng.

Không thể không nói bọn hắn quả thật có đủ tư cách này, ngay cả Viêm Oanh tu vi cũng tăng tiến rất lớn, hiện tại đã là tiệm cận Thánh Đế rồi, đủ thấy thế lực sau lưng bọn hắn dốc lòng bồi dưỡng như thế nào.

Theo Lạc Nam đánh giá, từ đây cho đến vòng thi đấu thứ hai bắt đầu, Viêm Oanh chắc chắn sẽ được Viêm Ngục Tộc hỗ trợ đột phá Thánh Đế, những thiên tài khác cũng giống như vậy.

“Tính thế nào đây? Toàn bộ lên hay từng người xuất thủ?” Một tên thanh niên tóc đen, diện mục tà khí cười nhếch mép đặt câu hỏi.

Lạc Nam có được thông tin của mấy kẻ này và ảnh chân dung bọn hắn, nhận ra tên thanh niên vừa mở miệng là Ma La Ha, có thân phận là Ma Tử của Chí Tôn Ma Tông đến từ Vạn Ma Động Thiên.

“Hừ, thực lực của bất kỳ ai trong số chúng ta đều không kém gì Dương Anh, tất cả cùng lên chẳng phải quá mức đề cao nàng?” Kẻ nói chuyện là gã nam tử khoác áo bào có khảm lôi vân cuồn cuộn, chính là thiếu chủ Lôi Tử của Chân Lôi Điện thuộc Trung Đông Động Thiên.

“Vậy tất cả đều tập trung ở nơi này làm gì?” Thiếu chủ Cực Hàn của Cực Băng Cung nhíu mày.

“Haha, xem như dạo chơi.” Thiếu chủ Mặc Ninh của Sát Ảnh Điện cười nhạt:

“Dù sao thì hiếm có cơ hội tập hợp đông đủ như vậy.”

Lạc Nam nghe bọn hắn đối thoại mà âm thầm lấy làm kỳ, mấy con hàng này giọng điệu không giống như đối thủ cạnh tranh của nhau, chẳng lẽ quan hệ giữa bọn hắn thân thiết vượt ngoài ý muốn?

Sau đó bọn hắn như đạt thành ăn ý, không nói thêm lời nào nữa, cùng lúc tiến về vị trí của Dương Anh.

Viêm Oanh đã sớm ghen ghét với nhan sắc đặc thù nổi bật của Dương Anh từ lâu, vừa mới hiện thân đã chanh chua quát:

“Dương Anh, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!”

Tiếng quát vừa dứt, dường như không muốn để Dương Anh bất cứ cơ hội nào.

Viêm Oanh kích hoạt thiên phú của Viêm Ngục Tộc, đó là Địa Ngục Hỏa bùng cháy cuồn cuộn trong lòng bàn tay, toàn thân nổi cộm lên hàng trăm đường Viêm Mạch như dung nham đang thiêu đốt, hội tụ sức mạnh vào lòng bàn tay, Chiến Thế dung hợp, toàn lực tung ra một chưởng:

“Chiến Thế Viêm Ngục Chưởng!”

Nhất chưởng phô thiên cái địa, Địa Ngục Hỏa hình thành một bàn tay khổng lồ được đẩy ra, hung hăng bắn thẳng.

“Viêm Oanh?” Dương Anh hơi ngoài ý muốn nhìn lấy cảnh tượng này, nàng không ngờ mình sẽ đụng độ Viêm Oanh ở đây.

Bất quá tính cách cực kỳ trầm ồn và vững vàng, ngay cả nhíu mày cũng không nhíu, lập tức làm ra phản ứng:

“Ngũ Hợp Du Thân Chùy Pháp!”

Chân của nàng đạp ra năm bước theo quỷ tích kỳ lạ, bất chấp Song Chùy nặng nề to lớn trên tay, cơ thể di chuyển với tốc độ nhanh chóng để lại tàn ảnh, đồng thời Song Chùy trong tay đánh ra theo từng bước chân di chuyển, hóa thành tầng tầng lớp lớp Chùy Ảnh đầy trời giáng xuống đối thủ.

Ngũ Hợp Du Thân Chùy Pháp là một môn Cửu Tinh Công Pháp mà Dương Anh tu luyện, môn Công Pháp này đặc biệt ở chỗ chứa đựng cả Thân Pháp bên trong, khắc phục được nhược điểm nặng nề của vũ khí, giúp cơ thể trở nên nhẹ nhàng thanh thoát, vừa di chuyển vừa vung chùy đánh ra, cứ năm bước chân là năm lần vung chùy, tốc độ và sức mạnh kết hợp, thế không thể đỡ.

ẦM ẦM ẦM…

Đối mặt với Ngũ Hợp Du Thân Chùy Pháp, ngay cả Chiến Thế Chưởng của Viêm Oanh đánh tới cũng bị đập nát thành vô số tia lửa tung tóe.

Sắc mặt Dương Anh trở nên lạnh lùng: “Ngươi rất lợi hại, nhưng còn chưa thành Đế sao có thể là đối thủ của ta?”

Nàng cũng là nhân vật quyết đoán, đã bị Viêm Oanh chủ động công kích nên chẳng thèm bận tâm đối phương là người của Viêm Ngục Tộc, sát cơ nổi lên, Song Chùy vắt ngang trước mặt sau đó quét xuống:

“Lưỡng Chùy Quang Thiểm!”

ĐÙNG!

Thật khó tin khi hai thanh vũ khí nặng nề và to lớn lại có tốc độ xuất thủ nhanh như ánh sáng và lôi đình, trong nháy mắt đã nện thẳng vào cơ thể Viêm Oanh.

Viêm Oanh hừ một tiếng, vội vàng triển khai thân pháp lách mình né tránh, sắc mặt tức giận không gì sánh được, nếu sớm biết như vậy… nàng đã không phí thời gian đi thu phục mấy tên nam sủng mà nghe lời trưởng bối tập trung đột phá Thánh Đế rồi.

Dương Anh chẳng vì vậy mà nương tay, Ngũ Hợp Du Thân Chùy Pháp lại được triển khai, Chùy ảnh đầy trời, gai nhọn nguy hiểm như hóa thành lĩnh vực, bao phủ toàn bộ Viêm Oanh vào bên trong.

KENG!

Đúng lúc này, một thanh Lưu Tinh Thương như sao băng lướt qua, Tinh Thần Lực hội tụ vào thân thương khiến nó tỏa sáng đem bóng tối xé tan, bắn thẳng vào đầu của Dương Anh.

Cảm nhận được nguy hiểm, Dương Anh đành thay đổi mục tiêu tấn công, vội vàng vung ra Song Chùy nghênh đón Lưu Tinh Thương tập kích.

ẦM.

Thế công va chạm, Dương Anh sừng sững bất động, Song Chùy ngăn cản trước mặt, Lưu Tinh Thương lại bắn ngược trở về.

Một gã nam tử nhảy ra chụp lấy Lưu Tinh Thương vào tay, nở nụ cười nhìn Dương Anh:

“Trở thành nữ nhân của ta, bổn thái tử tha cho nàng khỏi chết.”

“Thương Huyền của Thương Thiên Quốc, ngay cũng có mặt ở đây?” Dương Anh lạnh lùng hỏi.

“Chính là ta!” Thương Huyền huy động Lưu Tinh Thương lấp lánh hoa lệ trong tay, nở nụ cười mỉm:

“Ta không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, đây là cơ hội cuối cùng của nàng.”

Dương Anh không nói lời nào, nhưng từ phía sau, Pháp Tướng của nàng đã cưỡi cự tượng húc văng hàng chục con Tội Nguyền Sinh Vật lao vọt đến.

Song Chùy trong tay Pháp Tướng triệu hoán Ngân Sắc Lôi Đình phủ xuống, hung tàn nện xuống đầu Thương Huyền.

“Nếu đây là câu trả lời của nàng, vậy thì thật đáng tiếc.” Thương Huyền lắc đầu cười nhạt.

RỐNG!

Trong khoảnh khắc, giữa thung lũng xuất hiện hàng trăm ngôi sao, chúng nó ngưng kết Tinh Thần Lực tạo thành một vị Pháp Tướng cầm Thương, uy mãnh lao lên nghênh chiến.

OÀNH OÀNH OÀNH…

Hai tôn Pháp Tướng kịch chiến, Tinh Thần đấu Ngân Lôi, Thương đối Song Chùy, vậy mà bất phân thắng bại.

Hu hu… oe oe… oa… oa… hức… hức…

Động tĩnh nơi này quá lớn liền kinh động số lượng Tội Nguyền Sinh Vật, hàng nghìn con từ thành vách và bên dưới thung lũng chui lên, điên cuồng lao đến vị trí xảy ra chiến đấu.

Dương Anh thấy cảnh này ánh mắt lấp lóe, trước đó nàng chỉ đại chiến hàng trăm con Tội Nguyền Sinh Vật mà thôi, hiện tại số lượng đã lên đến hàng nghìn, nếu không cẩn thận, khả năng có thể ngã xuống ở nơi này.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến đồng tử của Dương Anh mãnh liệt co lại.

Khi Tội Nguyền Sinh Vật chưa kịp tiến vào chiến trường, đã có bốn thân ảnh từ bốn phương bắn lên, tất cả đều là người mà nàng nhận thức.

Ma tử Ma La Ha của Chí Tôn Ma Tông ngửa đầu cười dài, mở ra Ma Thế, một bộ Ma Khải bao trùm toàn thân hắn, trong tay xuất hiện một thanh Ma Đao hình khuyết nguyệt, lao vào một bầy Tội Nguyền Sinh Vật bắt đầu nhắm vào Hắc Ngọc trong cơ thể chúng nó mãnh liệt công kích.

Thiếu soái Chiến Long của Càn Chiến Điện thuộc Bách Chiến Động Thiên từ Nhẫn Trữ Vật triệu hoán một đội quân, với sự chỉ huy của Chiến Long, đội quân như hòa làm một thể, mở ra Chiến Thế kinh hồn, cực kỳ vững vàng ngăn cản số lượng lớn Tội Nguyền Sinh Vật.

Thiếu chủ Cực Hàn từ Cực Băng Cung mặt không biểu tình, thi triển Thần Thông tạo thành một tường thành bằng băng kiên cố, đám Tội Nguyền Sinh Vật đánh vào tường thành băng giá đều bị hàn khí phản chấn ngược trở lại, toàn thân kết đông.

Người thứ tư là thiếu chủ Trận Ca của Hóa Trận Tông, hai tay hắn hóa thành tàn ảnh mãnh liệt kết ấn, tầng tầng lớp lớp Trận Văn tiến ra, một tòa Không Gian Đại Trận như ngục giam hình thành, Tội Nguyền Sinh Vật lao vào đều bị giam cầm khóa chặt.

“Các ngươi…” Dương Anh vô thức siết chặt cán Chùy, một cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng.

Bốn tên thiên tài này xuất hiện dường như không phải để hỗ trợ nàng, mà bọn hắn có tác dụng ngăn cản Tội Nguyền Sinh Vật tiếp cận để Thương Huyền và Viêm Oanh dễ dàng tiêu diệt nàng hơn mà không bị vướng víu.

Dương Anh hít sâu một hơi, nàng đã ngửi ra mùi vị âm mưu.

Ý niệm vừa động, trong tay đã xuất hiện Phù Chú, muốn bóp nát.

Chính là Dịch Không Phù, nhận ra cục diện bất lợi, nàng cũng quyết đoán muốn thoát thân, không mạo hiểm ngu xuẩn liều mạng vô ích.

XOẸT.

Nhưng còn chưa kịp bóp nát Phù Chú, từ trong bóng đêm từ sau lưng, một thân ảnh vô thanh vô tức đã hiện ra, Chủy Thủ trong tay bén nhọn gặt xuống.

PHỐC!

Một thanh Đại Chùy rơi xuống, cổ tay cầm Dịch Không Phù của Dương Anh bị cắt đứt, máu tươi đầm đìa.

“Chết!” Dương Anh lạnh lùng thốt lên, nàng dương như không cảm thấy đau đớn, đại chùy còn lại dồn nén Thế mãnh liệt nện về phía sau.

Đáng tiếc kẻ kia đã thành công đắc thủ, hắn đoạt lấy Dịch Không Phù rồi ung dung thoát thân, nào ở lại tiếp đón một chùy dữ tợn?

“Mặc Ninh của Sát Ảnh Điện, ngươi cũng tham gia vào chuyện này?” Dương Anh vừa nói, vừa vận dụng lực lượng làm lành vết thương nơi cổ tay, một bàn tay mới làm lành trở lại, thể chất của nàng cũng rất đáng kinh ngạc.

“Khá khen cho tiện nhân ngươi, đối mặt chúng ta vẫn có thể bình tĩnh như vậy.” Viêm Oanh trêu tức mở miệng.

Đổi lại là nàng nếu rơi vào hiểm cảnh tứ bề thọ địch như thế này đã sớm hoảng hốt rồi.

Nghe lời nói của Viêm Oanh, Dương Anh ngạo nghễ nói:

“Một bầy lâu la tiểu tốt, dù cho số lượng có nhiều, chẳng lẽ có thể khiến nhất danh đại tướng sinh ra e ngại hay sao?”

Lạc Nam nhịn không được gật gật đầu, hắn vẫn luôn chú ý đến biểu hiện và dao động linh hồn của Dương Anh, nhận ra từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn trầm ổn, cảm xúc tuy rằng có chút dao động nhưng cũng không quá lớn, dường như thiên địa sập xuống cũng không thể khiến nàng nhíu chân mày.

“Thật là kiêu ngạo, chỉ là không biết thực lực của ngươi có đủ giúp ngươi tiếp tục kiêu ngạo như vậy?”

Một tiếng hừ lạnh chất vấn vang lên, từ trong bóng tối lại có thân ảnh bước ra.

Hắn chính là đại đệ tử Hình Ứng của Hình Gia thuộc Trung Đông Động Thiên…

“Hổ Hình Quyền!”

Hình Ứng vừa xuất hiện, Quyền Thế ngập trời gầm thét, quyền kình khủng khiếp dồn lực đấm ra, nhất quyền nhắm ngay mặt Dương Anh oanh tạc.

RỐNG!

Quyền kình lập tức hóa thành một con Cự Hổ lao theo, sức mạnh gia tăng đáng kể.

Chưa dừng lại ở đó, Hình Ứng lại tung ra một đòn Ưng Hình Quyền, quyền kình tiếp tục hóa thành Liệt Ưng từ trên không lao xuống, móng vuốt sắc lẹm muốn xuyên thủng đầu Dương Anh.

Dương Anh phất tay, một thanh chùy vừa rơi xuống lúc nãy đã bay về bên cạnh nàng.

Khối ngọc bích khảm giữa lỗ rốn nơi bụng nàng sáng lên, từ bên trong đó có tiếng gầm thét vang vọng Tội Nguyền Vựa.

Một con voi lớn toàn thân như làm bằng đá được triệu hồi, hai chiếc ngà như liêm đao uốn cong lên bầu trời.

Chứng kiến Hổ Hình Quyền và Ưng Hình Quyền dám công kích chủ nhân của mình, nó liền cất tiếng gầm thét.

HỐNG!

Âm ba công cực kỳ khủng khiếp hình thành tầng tầng lớp lớp sóng xung kích càn quét xung quanh, nghiền nát cả hai loại quyền kình đang lao đến do Hình Ứng đánh ra.

“Nó là Cổ Thạch Tượng, một loại hung thú tồn tại từ thời Thượng Cổ, dù là toàn bộ Nguyên Giới cũng chỉ tồn tại vài cá thể còn sót lại mà thôi, không ngờ nàng ta có thể thu phục.” Viêm Oanh ghen ghét nghiến răng nói.

Dương Anh không bận tâm sự đố kỵ của Viêm Oanh, nàng thả người nhảy lên lưng Cổ Thạch Tượng.

Song Chùy nâng lên, Cổ Thạch Tượng hiểu ý, nó đem Sóng Xung Kích dung hợp vào trong Song Chùy, khiến sức mạnh của Song Chùy gia tăng đáng kể, mỗi chùy nện xuống đầu mang theo sóng xung kích với sức tàn phá kinh người.

“Không tệ…” Lạc Nam gật gù khen ngợi, Dương Anh có thể nghĩ ra cách thức như thế này để gia tăng chiến lực, dùng Sóng Xung Kích của Cổ Thạch Tượng gia trì vào đòn đánh, cũng giống như cách hắn sử dụng Oanh Thiên Tổ Phù vậy.

RỐNG!

Cổ Thạch Tượng mang theo Dương Anh, nhắm đến Hình Ứng phát động tấn công, Ngũ Hợp Du Thân Chùy Pháp phát động.

Càng làm người ngoài ý muốn chính là, ngay cả Cổ Thạch Tượng cũng có thể thi triển Ngũ Hợp Du Thân Chùy Pháp, cơ thể nặng nề to lớn của nó di động với tốc độ cao, cái vòi thay thế cho đại chùy hóa thành tầng tầng lớp lớp tàn ảnh.

Nhân Tượng như hợp thành một thể…

“Để ta nghênh đón nàng!” Hình Ứng không phục gầm lên.

Hắn thi triển Quyền Thế đến cực hạn, triệu hồi Pháp Tướng là một tôn cự nhân lực lưỡng to hơn cả núi, hai tay động quyền.

“Bách Hình Quyền!”

Hình Ứng và Pháp Tướng liên tục đấm ra, trong nháy mắt đã đấm ra hàng trăm quyền, mỗi một quyền đều hóa thành hình dạng bách thú, nào là hổ, beo, sư tử, tê ngưu… uy lực cực đại.

Dương Anh cùng Cổ Thạch Tượng chẳng hề bận tâm, một đường nghiền ép trực diện…

RĂNG RẮC RĂNG RẮC…

Trong ánh mắt khó tin của Hình Ứng, Bách Hình Quyền của hắn bị một người một voi nghiền nát trực diện, sau cùng song chùy đã hung hăng nện vào lồng ngực hắn.

PHỐC!

Hình Ứng thổ huyết bay ngược, xương cốt nát bấy, lục phủ ngũ tạng như bị xới tung…

RỐNG!

Cổ Thạch Tượng hưng phấn rít gào, hai chân nâng lên nhắm đầu Hình Ứng đạp tới.

“Đủ…”

Có tiếng thở dài cất lên, một mũi Hồn Tiễn chí mạng xuyên thấu không gian, bắn thẳng trực diện.

Kẻ ra tay là thiếu chí tôn Diệp Tàn của Tàn Linh Tông đến từ Luyện Hồn Động Thiên.

Dương Anh tuy mạnh nhưng trước đó nàng đã tiêu tốn không ít lực lượng lịch luyện với Tội Nguyền Sinh Vật, nay còn bị thiên tài đồng cấp vây công, có thể nói là song quyền nan địch tứ thủ, đồng tử co lại nhìn lấy Hồn Tiễn sắp xuyên cơ thể mình.

Đúng thời khắc nguy cấp, Cổ Thạch Tượng đem chủ nhân của nó hất văng xuống đất, thân mình che chở bên trên.

PHỐC!

Hồn Tiễn xuyên ngang đầu Cổ Thạch Tượng.

“RỐNG!”

Nó đau đớn gầm thét đầy thống khổ, máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra, nặng nề rơi xuống…

“Không!” Dương Anh lần đầu tiên thất thanh thét lên một tiếng phẫn nộ.

Cổ Thạch Tượng là loại Hung Thú luyện thể, cơ thể cường đại bền bỉ như pháo đài kiên cường nhưng Linh Hồn chính là nhược điểm, trúng phải Hồn Tiễn trực diện như vậy, lành ít dữ nhiều…

Không hề do dự, nàng đem nó thu vào viên ngọc khảm nơi lỗ rốn, đó là một kiện Pháp Bảo Không Gian có thể dưỡng thương cho yêu tộc.

Dương Anh đứng lên, siết chặt Song Chùy đến bả vai run rẩy, ánh mắt lăng lệ không chút cảm tình đảo qua đám địch nhân.

“Bốp… bốp… bốp…”

Có tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên, lại một kẻ khác bước ra, âm thanh trầm thấp:

“Đệ tử của thế lực đó quả nhiên có ý chí đáng khen ngợi.”

Chỉ thấy kẻ này trên thân mang theo rất nhiều Pháp Bảo và Vũ Khí, cơ thể cao to thô kệch, nửa thân trên cởi trần khoe lấy làn da rám nắng khỏe khoắn.

“Phó tộc trưởng Nhân Khí Tộc – Nhân Thanh?” Nhìn tình cảnh này, Dương Anh nặng nề nói:

“11 Người các ngươi, vậy mà đều có mặt…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 12

Số ký tự: 0