Phần 21
2023-10-27 15:39:00
“Kiếm Phách Tộc!”
Ba chữ nặng như vạn cân khiến đáy lòng tất cả đều trở nên nặng nề, ngay cả Triệu Lăng Tà cũng biểu hiện ra một tia ngưng trọng.
Toàn trường đưa mắt về phương hướng vừa phát ra âm thanh, chỉ thấy ở tại nơi đó, một đôi nam nữ đang điềm nhiên bước đến.
Nam diện mục cương nghị, thân thể cường tráng, nữ xinh đẹp như hoa, yểu điệu thục nữ.
Nhìn từ bên ngoài, hai người này không khác nào nhân loại bình thường, nhưng khi bọn hắn xuất hiện, bầu không khí tại hiện trường liền trở nên thay đổi.
“Kiếm Phách Tộc phu phụ, Kiếm Thanh – Kiếm Huyền!” Ánh mắt Đường Diệm khẽ híp lại.
Kiếm Thanh và Kiếm Huyền, đây là hai nhân vật đại diện cho thế hệ thiên tài hàng đầu của Kiếm Phách Tộc ở thế hệ này.
Kiếm Thanh là nhi tử của Tộc Trưởng, Kiếm Huyền là nữ nhi của Đại Trưởng Lão.
Bọn hắn là một đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ, sau khi lớn bởi vì tâm cao khí ngạo không nhìn bất kỳ chủng tộc nào khác vào trong mắt nên quyết định lấy nhau, tạo thành một đôi phu phụ thiên kiêu hàng đầu, cực kỳ có danh tiếng.
“Chính là chúng ta.” Nam tử tên gọi Kiếm Thanh cười ha hả, nữ tử gọi Kiếm Huyền cũng nhẹ nhàng vuốt tóc, thản nhiên khoác tay nam nhân của mình.
“Hừ, với nội tình của Thiên Địa Sủng Nhi như các ngươi, làm sao sẽ còn hứng thú với Kiếm Mộ?” Đường Diệm hừ một tiếng.
“Sao Đường huynh lại nói như thế, Kiếm Mộ chẳng những có truyền thừa của các vị tiền bối Kiếm Châu, mà một số danh kiếm lợi hại của bọn hắn vẫn chưa tìm được người thừa kế còn lưu giữ bên trong đó.” Kiếm Thanh một mặt tiếc hận nói:
“Thân là một thành viên của Kiếm Châu, tại hạ sao nỡ lòng để các danh kiếm vĩnh viễn chìm trong bóng tối Kiếm Mộ?”
“Haha, lời này người khác nói ra chúng ta còn tin, nhưng rơi vào trong miệng Kiếm Phách Tộc thì thật nực cười.” Khai Lâm của Khai Tinh Kiếm Phái lên tiếng cười nhạt:
“Toàn bộ Kiếm Châu còn ai xa lạ với chủng tộc các vị? Hà cớ phải nói lời hay ý đẹp như vậy?”
Đám người xung quanh tán thành gật gật đầu, bởi vì bọn hắn biết rõ khả năng của Kiếm Phách Tộc.
Mà Thiên Địa Sủng Nhi hy hữu ở Kiếm Châu, Kiếm Phách Tộc trời sinh đã có thể phách như kiếm, tự bộc lộ Kiếm Ý, tự hình thành Kiếm Vực, tự lập nên Kiếm Thế.
Có thể nói toàn bộ cơ thể của Kiếm Phách Tộc không khác nào một thanh kiếm cả, thế cho nên bọn hắn có thể tự thi triển Kiếm Kỹ, Kiếm Pháp mà không cần dùng đến kiếm làm vũ khí.
Nhìn Kiếm Thanh và Kiếm Huyền đi tay không là đủ hiểu.
Thế nên việc các danh kiếm bên trong Kiếm Mộ có xuất thế hay không chẳng liên quan gì đến chủng tộc không sử dụng kiếm làm vũ khí như Kiếm Phách Tộc cả.
“Haha, ta nói sẽ mang các danh kiếm ra ngoài nhưng đâu nói sẽ lưu lại cho mình sử dụng?” Kiếm Thanh cười ha hả:
“Đến lúc đó các vị cứ xếp hàng, Kiếm Thanh ta sẽ mang ra bán đấu giá, ai trả cao thì được.”
“Hừ, cuồng vọng.” Một đám người nghe vậy bất mãn.
Sau khi những Kiếm Tu cường đại chết trong Kiếm Mộ, khá nhiều thanh kiếm lợi hại vẫn lưu lại với bọn hắn chờ truyền nhân tiếp theo, trong đó có cả một số thanh kiếm xếp hạng rất cao trên Ngạo Kiếm Bảng, là thứ mà các Kiếm Tu ở đây chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Mỗi thanh kiếm chỉ tuyển chọn một chủ nhân kế tiếp, cũng là truyền nhân của vị tiền bối đã lưu lại truyền thừa.
Kiếm Thanh còn dám tuyên bố sẽ thu tất cả về bán đấu giá, rõ ràng là cực kỳ cuồng vọng.
Nhưng nghĩ đến thực lực của một thiên địa sủng nhi như Kiếm Phách Tộc, bọn hắn vẫn có một chút tư cách để cuồng vọng.
Bất quá mặc dù nhìn nhau không vừa mắt, các phương thiên kiêu, thế lực cũng không có ý định ra tay động thủ vào lúc này.
Đơn giản vì ai cũng hiểu rằng chiến trường thật sự sẽ xảy ra bên trong Kiếm Mộ… động thủ ở bên ngoài lúc này không có chút ý nghĩa nào, chỉ khiến những người khác có cơ hội ngư ong đắc lợi mà thôi.
VÈO!
Sao băng xẹt ngang thiên không, bầu trời trở nên sáng rực, gió thổi cỏ lay, cành cây rung động, lớp bình chướng cường đại được ngưng tụ từ ý niệm và kiếm khí khủng bố của vô vàn Kiếm Tu cường giả đang ngăn chặn trước mặt thế nhân dần trở nên suy yếu…
Hô hấp của đám đông dần trở nên dồn dập, kiên trì chờ đợi bình chướng của Kiếm Mộ suy yếu đến mức thấp nhất…
365 năm mới có một lần cơ duyên, bất kỳ ai cũng nhịn không được cảm thấy kích động, nhất là những thanh thiếu niên có bối cảnh thấp…
Nếu như may mắn được truyền thừa của một vị Kiếm Đế như Mặc Vô Ý, thân phận và địa vị sẽ lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất, bước vào hàng ngũ thiên tài của Kiếm Châu rồi.
Mà trong lúc đám đông chờ đợi, thân ảnh của Lạc Nam và Dạ Thanh Thu đã chậm rãi hiện ra, vừa kịp thời đuổi đến nơi này.
Bởi vì thân phận bà chủ Liên Tâm Kỹ Viện của Tử Toàn Cơ rất nổi tiếng, vì tránh phiền phức không đáng có nên nàng đã tiến vào trong Pháp Bảo Không Gian của Dạ Thanh Thu lẫn tránh, đồng thời để lại không gian riêng tư của hai người.
“Chúng ta đều rời đi cả rồi, liệu Vạn Linh Tộc có nhân cơ hội quay lại trả thù đánh vào Liên Tâm Kỹ Viện không?” Lạc Nam âm thầm truyền âm hỏi Dạ Thanh Thu.
“Khanh khách, ước gì bọn chúng dám đánh vào.” Dạ Thanh Thu cười đến nhánh hoa run rẩy, truyền âm đáp lại:
“Tu La Giáo luôn đề cao lợi ích đến mức tối đa, Liên Tâm Kỹ Viện chính là sản nghiệp quan trọng ở Kiếm Châu, cung cấp đại lượng thông tin tình báo, các lão quái vật của Tu La Giáo sẽ để có người động vào Liên Tâm Kỹ Viện sao?”
“Ta ước gì Vạn Linh Tộc đuôi mù đánh vào Liên Tâm Kỹ Viện, đến lúc đó có kịch hay để nhìn.”
Lạc Nam nghe xong bật cười, thầm nghĩ nàng nói cũng phải.
Mà lúc này bầu không khí đang yên tĩnh, sự xuất hiện của một đôi nam nữ không thể nghi ngờ liền thu hút sự chú ý của toàn trường.
Chứng kiến Dạ Thanh Thu lãnh diễm tuyệt trần trong tà váy dài màu đen, trong tay cầm Đao mà không phải kiếm, ánh mắt của một đám người vừa nóng bỏng thèm thuồng vừa cảm thấy khó hiểu.
Đao Tu chạy đến Kiếm Mộ làm cái gì?
Bằng vào khả năng ẩn giấu tu vi của mình, không ai cho rằng một mỹ nhân trẻ tuổi như Dạ Thanh Thu sẽ là cường giả tiệm cận Chí Tôn.
Ngay sau đó bọn hắn liền chú ý đến tên nam nhân đi bên cạnh nàng, sắc mặt nhiều người liền trở nên đặc sắc, có cảm thấy hứng thú, có ghen ghét đố kỵ, cũng có oán hận vô vàn…
“Thì ra là hắn, quả nhiên không bỏ qua cuộc náo nhiệt lần này.” Đứng sau lưng Triệu Lăng Tà, bại tướng dưới tay Lạc Nam là Triệu Lăng Nhiên lẩm bẩm nói:
“Đừng xem thường hắn, người này có rất nhiều thủ đoạn chiến đấu, không phải đơn giản dùng Kiếm như người Kiếm Châu.”
“Hiểu rồi…”Triệu Lăng Tà nở nụ cười điềm nhiên như không, cũng chẳng ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Thì ra là kẻ lấy tu vi Đại Thánh đánh bại đệ đệ của ta.” Đường Diệm nhìn Lạc Nam thẳng thừng nói:
“Hy vọng ngươi không chết quá sớm trong Kiếm Mộ cho đến khi gặp được ta.”
Hiển nhiên Đường Diệm chẳng muốn động thủ với Lạc Nam vào lúc này, bởi lẽ đối thủ mà hắn xem trọng là đám người Triệu Lăng Tà, Kiếm Phách Tộc, chưa muốn phí sức ở đây.
Lạc Nam lại không rảnh bận tâm đến lời uy hiếp của đối phương, hắn đang đảo mắt đánh giá toàn trường một vòng, âm thầm gật gù.
Kiếm Tu quả thật quá mức đông đảo, nhìn qua thì chỉ thấy một đám thanh thiếu niên, thiếu nữ thiên tài trẻ tuổi như đám người Đường Lãnh, nhưng Lạc Nam đã rút kinh nghiệm từ Vạn Ứng Khang, không loại trừ trên thân bọn hắn có mang theo Pháp Bảo Không Gian, bên trong chứa đựng người hộ đạo cường đại, cùng đi vào Kiếm Mộ với bọn hắn.
Kiếm Mộ là một nơi hiếm hoi tìm kiếm truyền nhân nhưng không giới hạn tu vi của người tiến vào mà Lạc Nam từng biết…
Trong lúc đánh giá toàn trường, Lạc Nam chợt cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn liếc mắt xem, phát hiện đối phương là một nữ nhân thân mặc thanh y, tóc đen buộc đuôi ngựa, tay cầm trường kiếm, tư dung kiệt xuất, khí chất tao nhã nhưng không mềm yếu, tạo cho người khác cảm giác như tuyệt thế bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ vậy.
Không cảm nhận được địch ý từ trên người nàng, Lạc Nam khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Tần Lộng Ngọc!” Nữ nhân đáp lại ba chữ.
Lạc Nam nghe vậy có chút giật mình, thì ra nàng chính là một trong hai vị Hộ Pháp đã được Nam Thiên Chí Tôn đích thân chỉ định.
Tương lai xem như đồng nghiệp, Lạc Nam cũng liền chắp tay khách khí: “Lạc Nam!”
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Triệu Lăng Tà, đáy mắt của hắn liền lóe lên một tia âm trầm sau đó liền biến mất.
“Ây nha…” Lạc Nam chợt nhảy dựng, bên hông đau điếng, bất đắc dĩ xem lấy hai ngón tay của Dạ Thanh Thu đang kẹp lấy da thịt mình.
“Hừ, chính sự không lo lại cùng nữ nhân liếc mắt đưa tình, tội đáng trừng phạt.” Dạ Thanh Thu lạnh lùng nói.
Lạc Nam cảm thấy thú vị cười hắc hắc, ngửi thấy mùi ghen tuông nồng nặc.
“Họ Lạc tiểu súc sinh, ngươi là kẻ đã khiến đường đệ ta bị phế mất?”
Theo một tiếng gầm rống đầy dữ tợn và oán hận vang lên, toàn trường liền trừng mắt nhìn về phương hướng đó.
Chỉ thấy một tên nam tử thân thể cao lớn, sắc mặt phẫn nộ đang hung hăng bước đến, bên hông treo lấy một cặp song kiếm, đằng đằng sát khí tìm đến Lạc Nam.
Xem ra không phải ai cũng định vào Kiếm Mộ mới động thủ nha…
“Đường đệ ngươi là kẻ nào? Bại tướng dưới tay ta nhiều lắm, nói tên ra không chừng ta sẽ nhớ đấy.” Lạc Nam cười hỏi.
“Nghe cho rõ người giết ngươi là Kiếm Ngạo của Kiếm Gia, đường ca của Kiếm Cuồng.” Nam tử cao lớn nghiến răng quát lên.
“Thì ra là cái tên làm sai quy tắc bị Kiếm Tây Thành phế bỏ một đại cảnh giới.” Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Ngươi không đi tìm Kiếm Tây Thành tính sổ, tìm ta làm gì?”
“Cũng tại ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi mới khiến Kiếm Cuồng đường đệ mất đi tỉnh táo.” Kiếm Ngạo hung tợn nói:
“Ngày hôm nay liền khiến ngươi trả giá!”
Tiếng nói vừa dứt, hai thanh kiếm bên hông đã triệt để rút ra, tu vi Thánh Tôn Sơ Kỳ bùng nổ.
Kiếm Thế và Sát Thế hung hăng vô cùng, song kiếm giao nhau tạo thành một hình chữ X, hung hăng trảm xuống đầu Lạc Nam.
Toàn trường hưng phấn nhìn chằm chằm, muốn xem thử biểu hiện của Lạc Nam có như lời đồn hay không, để xem một Đại Thánh bằng cách nào sẽ chống lại được Thánh Tôn Sơ Kỳ.
“Kiếm Gia các ngươi chỉ có duy nhất chiêu này sao? Thật nhàm chán.”
Lạc Nam ngáp một cái, đang có ý định ra tay.
Bỗng nhiên trước mặt vang lên tiếng rống lớn: “Kiếm Ngạo tiểu nhi, đụng vào lão đại của ta, ai cho ngươi gan chó?”
KENG!
Một tiếng rút kiếm thanh thoát nhẹ nhàng, sóng nước luân chuyển giữa không trung, người vừa xuất thủ gầm lên:
“Thủy Đan Kiếm Pháp – Càn Khôn Kiếm Hải!”
Vừa ra tay liền vận dụng kiếm thuật mạnh nhất của bản thân, biến một vùng thiên địa thành biển nước, mỗi một giọt nước đều do Kiếm Khí hóa thành, phô thiên cái địa.
Kiếm Khí hình chữ X của Kiếm Ngạo gặp phải Càn Khôn Kiếm Hải như trẻ con gặp người trưởng thành, bị biển kiếm nghiền nát.
PHỐC!
Toàn thân đón nhận vô số Kiếm Khí xuyên thấu mà qua, Kiếm Ngạo toàn thân rách nát, máu tươi đầm đìa bay ngược trở về.
PHỐC!
Hắn lại đau đớn phun ra một ngụm máu, hai mắt đỏ ngầu oán độc nhìn người vừa xuất thủ hận hận gầm rống:
“Nhàn Kiên, ngươi phát điên cái gì? Vì sao lại động thủ với ta?”
Toàn trường lúc này mới nhìn thấy kẻ vừa ra tay là ai.
Không phải ai khác chính là Nhàn Kiên, thiếu chủ của Kiếm Đan Sơn Trang.
Nói đến Nhàn Kiên là thiếu chủ của Chí Tôn Thế Lực, mặc dù tổng thể của Kiếm Đan Sơn Trang có phần thua kém một số thế lực khác như Kiếm Trũng, nhưng Chí Tôn Thế Lực dù sao cũng là Chí Tôn Thế Lực, không phải nội tình của một Thánh Đế Gia Tộc như Kiếm Gia có thể so sánh.
Nhàn Kiên cũng là tên thiên tài có tên tuổi ở Kiếm Châu, đâu phải loại vô danh tiểu tốt.
Vậy nên Kiếm Ngạo vừa gặp phải Nhàn Kiên liền thảm bại, thê thảm vô cùng dù đôi bên cùng cảnh giới.
Đó là bởi vì Nhàn Kiên còn chưa phát huy được hết uy lực của một thức Càn Khôn Kiếm Hải, bằng không vừa rồi Kiếm Ngạo đã tan xương nát thịt.
Đám đông khó hiểu vô cùng, chẳng hiểu vì sao Nhàn Kiên lại đột nhiên tập kích Kiếm Ngạo.
Bất quá cảnh tượng tiếp theo liền khiến bọn hắn trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Nhàn Kiên cười hề hề chạy lại trước mặt Lạc Nam, cung cung kính kính nói:
“Tiểu đệ hộ giá chậm trễ, lão đại và đại tẩu không bị chó cắn chứ?”
“Câm miệng, ai là đại tẩu của ngươi.” Dạ Thanh Thu hận không thể cho tiểu tử này một bạt tay.
Lạc Nam cũng đang bực bội cái tên này đột nhiên chiếm mất con mồi của mình, nhưng nghe hắn gọi Dạ Thanh Thu là đại tẩu liền chuyển sang tán thưởng vô cùng, cười haha vỗ vỗ vai Nhàn Kiên khích lệ:
“Tiểu tử hiểu chuyện nha, chắc chắn trùng điệp có thưởng, ta và đại tẩu của ngươi đang rất thoải mái, không muốn bị chó sủa gây phiền.”
“Lão đại quá khen, có thể trở thành tiểu đệ của ngươi là vinh hạnh của Kiên ta.” Nhàn Kiên vỗ vỗ lồng ngực, nghĩa khí lẫm nhiên.
Dạ Thanh Thu thấy hai tên này kẻ xướng người họa, Nhàn Kiên mở miệng ngậm miệng đều gọi nàng là đại tẩu, còn Lạc Nam lại cực kỳ tán thưởng, nhất thời nhịp tim đập rộ lên, gò má đỏ ửng mỹ lệ vô cùng.
Nhàn Kiên thấy mình vỗ mông ngựa có hiệu quả, liền tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực quát:
“Nghe cho rõ đây, kẻ nào đụng vào lão đại và đại tẩu là đang chống đối Nhàn Kiên ta, chống đối toàn bộ Kiếm Đan Sơn Trang, liệu hồn mà ngoan ngoãn!”
“Cái này…” Một đám người của Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
Móa nó, đường đường là Thiếu Chủ của Chí Tôn Thế Lực, tu vi Thánh Tôn Sơ Kỳ đang ra sức nịnh nọt một tên Đại Thánh.
Ánh mắt Triệu Lăng Tà, Kiếm Thanh, Đường Diệm đám người híp lại như có điều suy nghĩ.
Tần Lộng Ngọc cũng là ngoài ý muốn nhìn lấy Lạc Nam, phải biết rằng ngay cả nàng cũng chưa thể để Thiếu Chủ của một Chí Tôn Thế Lực nịnh nọt đến mức như vậy.
Nhàn Kiên dù sao cũng là một nhân vật có tên tuổi, lại có Chí Tôn Thế Lực chống lưng, nhưng phải hạ mình với Lạc Nam như vậy.
Nếu như việc này không xảy ra tận mắt, chắc chắn sẽ không có người tin tưởng…
Lạc Nam này… thật sự không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro