Con đường bá chủ - Quyển 12

Phần 119

2023-10-27 15:39:00

Phần 119
Lạc Nam vừa dùng tay chăm sóc nơi mẫn cảm của nàng, vừa quan tâm hỏi: “Nàng có quá khứ không vui phải không? Kể ta nghe được chứ?”

Hoa Như Thủy lúc này như một nữ nhân yếu ớt tìm thấy điểm tựa, nàng dựa nửa mặt vào lòng hắn, hốc mắt đỏ lên ngấn lệ:

“Ta không biết, ta không biết kẻ đó là ai, thực lực hắn ta quá mạnh… trong suốt quá trình ta vẫn hôn mê bất tỉnh, mãi đến khi lấy lại nhận thức, ta đã phát hiện mình mang thai rồi.”

Lạc Nam nhíu chặt chân mày, trong lòng vì nàng mà phẫn nộ, hắn trầm giọng hỏi: “Nàng bị cường giả xâm phạm sao?”

“Không biết.” Hoa Như Thủy lắc đầu kịch liệt: “Ta không biết mình có mất đi sự trong sạch hay không, ta cũng chẳng biết đối phương đối với ta làm cái gì, vì sao ta lại có thai…”

“Ta hiểu, nói ra được nhẹ nhõm rồi đúng không?” Lạc Nam ôm chặt nàng, ôn nhu vuốt ve tấm lưng trần của nàng.

“Ừm, chuyện này ta vẫn luôn chôn trong lòng, chẳng biết vì sao lại nói với ngươi.” Nàng phức tạp nhìn hắn, nhận thấy thái độ thương tiếc của hắn liền an tâm hơn không ít.

Thật ra Lạc Nam vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao không nghe nàng nhắc đến phụ thân của Tần Lộng Ngọc, Hoa Kiếm Tông cũng là thế lực chưa từng có tồn tại nam nhân, lần trước giúp nàng dùng Thiên Cơ Lâu dò xét tung tích nữ nhi cũng không thấy Thiên Cơ Lâu đề cập đến chuyện này, thì ra bên trong vẫn còn một ẩn khúc như vậy.

Hoa Như Thủy từng bị một nhân vật nào đó khống chế, mất đi nhận thức… khi tỉnh táo trở lại đã phát hiện mình có thai.

Hơn nữa cái thai sinh ra lại là nhân vật sở hữu Vạn Mạch Kiếm Thể, rõ ràng chuyện này cực kỳ bất thường.

“Ngươi không khinh thường ta chứ?” Hoa Như Thủy mím môi hỏi.

“Vì sao?” Lạc Nam mỉm cười nhìn nàng: “Không nói đến mọi chuyện vẫn còn là bí ẩn, dù rằng nàng thật sự bị xâm hại, kẻ ta cần xem thường là tên chuột nhắt kia, nàng ở trong lòng ta vẫn là một nữ nhân thuần khiết đáng ngưỡng mộ.”

Dù không biết vì sao mình mang thai, nàng vẫn dốc hết tình cảm tìm kiếm nữ nhi của mình sau khi mất tích, nữ nhân như nàng sao hắn có thể không trân trọng?

Mà lời nói của hắn càng khiến nội tâm Hoa Như Thủy run lên, nàng có hảo cảm và ấn tượng sâu sắc với người nam nhân này, vốn định tác hợp cho hắn và nữ nhi, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào xảy ra tình huống như thế này.

Có lẽ là do duyên phận, thuận theo tự nhiên, Lạc Nam và Hoa Như Thủy đều không muốn áp chế cảm xúc của mình…

Hắn lấy ra tấm nệm đặt trên đá, bế Hoa Như Thủy nằm lên, cúi đầu hôn xuống cổ nàng, hôn lấy từng tấc da thịt, hôn lấy xương quai xanh, cuối cùng ngậm vào một bên bầu sữa.

“Hức…”

Hoa Như Thủy nấc lên, đến mức này nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nếu thật sự năm xưa nàng từng thất thân một cách bí ẩn, thì hiện tại nàng muốn hiến dâng thân thể mình cho người nam nhân mà nàng có tình cảm trong hoàn cảnh tỉnh táo.

Rất nhanh miệng Lạc Nam đã tìm đến nơi tư mật nhất, thảm cỏ đen nhánh mượt mà ẩm ướt, hai mép môi hồng hào đỏ rực không chút dấu vết, mọi thứ nguyên vẹn như thiếu nữ đôi mươi.

Thơm nồng, quyến rũ, khó thể cưỡng lại.

“Đừng…” Hoa Như Thủy dùng đùi kẹp đầu nam nhân.

Hắn vẫn tham lam hôn vào nơi đó một cách âu yếm, đầu lưỡi duỗi ra tiến vào bên trong ôn nhu liếm láp, mang đến những khoái cảm tuyệt vời cho nàng, để nàng thấy hắn trân trọng nàng như thế nào.

“Đại Hộ Pháp… tê quá, cảm giác này ta chưa từng trải qua…” Hoa Như Thủy khép hờ hai mắt, bờ môi rên rỉ yêu kiều.

“Gọi tên ta đi! Ít nhất là lúc này, Như Thủy…” Lạc Nam rời môi, nhìn ngắm đóa hoa hồng của nàng đã tách ra mời gọi.

Bởi vì bản thân hắn và Tần Lộng Ngọc còn chưa có chuyện nam nữ phát sinh như đã lừa gạt nàng, nên đối với Hoa Như Thủy không hề có chướng ngại nào, đối với mỹ nhân… chỉ cần muốn nàng, hắn liền không để vụt mất.

Hắn đem côn thịt đặt tại bờ môi dọc khép kín đó…

“Nam… Tiểu Nam… nếu không chê thiếp thân…” Hoa Như Thủy thẹn thùng thấp thởm nhìn hắn.

Ót…

Nàng còn chưa dứt lời, Lạc Nam liền chứng minh hắn không hề chê nàng, ngược lại còn muốn có được nàng càng sớm càng tốt.

Đã quá quen thuộc với chuyện này, chỉ một động tác ưỡn lưng dứt khoát mạnh mẽ, thanh hung khí dữ tợn đã biết cách len lỏi qua từng thớ thịt ấm áp và chật chội, đâm sâu vào bên trong bất chấp sự ma sát mãnh liệt.

“Ưm… vào rồi…”

Một cảm giác kỳ diệu lan tràn cõi lòng hai người, Hoa Như Thủy chảy nước mắt, hạ thể đau rát nhưng lại không có máu đào chảy ra.

Hiển nhiên rồi, sau khi hạ sinh k Tần Lộng Ngọc, nàng đâu còn nguyên vẹn.

Nhưng Lạc Nam không quan tâm, hắn cúi đầu hôn nàng, ôm lấy nàng âu yếm, giúp nàng quên đi cơn đau khi vật thể lạ xâm nhập…

“Có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện này.” Nàng nhìn hắn thì thào, mọi thứ diễn ra thật nhanh, cứ như một giấc mơ vậy.

“Có những khoảnh khắc trôi qua là không thể tìm lại được, ta không muốn bỏ lỡ…” Lạc Nam nhìn nàng cười.

Hắn cũng chẳng thể ngờ lần đi thu Rương Đặc Biệt, lại thu một vị Nữ Thánh Đế vào lòng mình.

“Động đi Nam…” Hoa Như Thủy mê ly nói: “Cùng nhau tạo ra ký ức khó quên.”

Lạc Nam tuân lệnh, ôm lấy eo nàng bắt đầu chuyển động hạ thân.

Có những nữ nhân cùng hắn vào sinh ra tử, trải qua thật nhiều sóng gió rồi mới đơm hoa kết quả, nhưng cũng có những nữ nhân trời đưa đất đẩy phát sinh mọi chuyện, rồi ngày sau mới dần hiểu nhiều về nhau hơn.

Hoa Như Thủy có lẽ là kiểu nữ nhân thứ hai…

Nàng là một nữ nhân cô đơn có quá khứ đau buồn, nội tâm khát cầu một nam nhân chở che…

Hắn là một kẻ phong lưu đa tình, không thể cưỡng lại sự hấp dẫn và xúc cảm của nàng mang đến trong khoảnh khắc.

Như hai chất xúc tác vô tình tìm thấy nhau, sinh ra phản ứng dữ dội.

Bạch bạch… bạch… bạch… bạch…

Chậm rãi rồi nhanh chần, côn thịt to lớn từng bước khai phá, thám hiểm cảm giác bên trong hành lang tiểu động.

Sự chật chội, từng đợt ma sát, hơi ấm của nhau, vô vàn khoái cảm như hòa làm một.

“Ây… a… hừ… thoải mái… sướng… ưm, nhanh, sâu quá… chết mất…”

Lạc Nam đã nhịn lâu rồi, lúc này không hề giữ lại nữa, như cuồng phong đánh chiếm con thuyền, muốn nhấn chìm nàng trong biển tình dậy sống.

Chân của nàng bị hắn kéo cao lên vắt trên cổ, từng bước hung hăng xâm nhập, nặng nề thở dốc:

“Tuyệt quá, nàng thật tuyệt… Như Thủy, Hoa Kiếm Tông Chủ của ta… nàng đang ép chặt toàn bộ cơ thể ta rồi.”

“Hức… thiếp thân chịu hết nỗi, sướng quá rồi… thiếp sắp…” Lần đầu giao phong nên sức chống chịu của nàng không được tốt, chỉ cảm thấy linh hồn xuất khỏi cơ thể sau những cú nhấp dồn dập xen lẫn nhu tình của hắn, thần kinh tê dại, nơi thầm kín như có một dòng suối nước nóng sắp trào dâng.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH.

Lạc Nam gầm lên, chiếm lấy nàng như muốn nhập cả hai thân thể làm một, tiểu huynh đệ giật mạnh liên hồi, đâm vào tận cùng hoa tâm.

Tinh quang tuôn trào…

“Á, nóng quá… chết người…” Hoa Như Thủy thánh thót hét lên, mỹ thể nở nang co giật từng trận, toàn thân như bùn nhão, môi nở nụ cười mãn nguyện.

Lạc Nam thở dài một hơi sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng, nằm xuống ôm lấy nàng vào trong ngực.

Hoa Như Thủy lần này chủ động hôn vào môi hắn, chiếc lưỡi đinh hương nịnh nọt chiều chuộng đầu lưỡi nam nhân, ôm chặt lấy thân mình săn chắc mạnh mẽ của hắn.

Hai người vẫn quấn lấy nhau, không biết cho đến lúc nào, nước mắt Hoa Như Thủy chảy xuống từng đợt.

Lạc Nam giật mình, liền hôn lên giọt lệ nàng, ân cần hỏi: “Nàng sao thế?”

Hoa Như Thủy không đáp, khi dục vọng qua đi, nàng liền đẩy hắn ra, vùi đầu vào hai chân, lạnh nhạt nói:

“Đại Hộ Pháp đã thỏa mãn, ngươi đi đi, chuyện lần này xem như chưa từng phát sinh.”

Lạc Nam hơi suy nghĩ liền hiểu chuyện gì, hắn mỉm cười hỏi: “Có phải nàng lo lắng ta và Lộng Ngọc? Bởi vì Lộng Ngọc là nữ nhân của nàng nên muốn quên đi mọi chuyện như một giấc mơ vừa rồi?”

“Làm sao…” Hoa Như Thủy toàn thân chấn động, hai mắt trợn tròn nhìn hắn.

Quả thật sau khi cảm xúc lắng đọng, lý trí trỗi dậy, nàng mới nhớ ra người nam nhân này có quan hệ mật thiết với nữ nhi của mình.

Đã phát sinh chuyện hoang đường với hắn, nàng liền muốn cắt đứt mọi chuyện, ngày sau cũng sẽ không nhận lại nữ nhi, chỉ ở bên cạnh nhìn hai người hạnh phúc là được.

Nào ngờ Lạc Nam như nắm tất cả trong lòng bàn tay, nàng làm sao không kinh hãi?

“Nàng nghĩ ta chỉ vô tình sắp xếp nàng ở gần Lộng Ngọc làm nhiệm vụ sao?” Lạc Nam mỉm cười:

“Mọi chuyện ta đã sớm biết, quan hệ giữa các nàng.”

“Ngươi…” Hoa Như Thủy hai mắt đỏ hoe, giận dữ nhìn hắn: “Nếu đã biết, vì sao ngươi còn… ngươi còn cùng ta làm ra chuyện như vậy?”

“Nàng chẳng phải cũng biết sao? Vì sao còn chiều theo ý ta?” Lạc Nam hỏi ngược lại.

Hoa Như Thủy thất thần, chẳng biết nói như thế nào, nàng cũng không biết là ma xui hay quỷ khiến.

“Bởi vì ở giây phút đó chúng ta thật sự muốn nhau.” Lạc Nam chân thành nói:

“Đời người được bao nhiêu khoảnh khắc cảm xúc như thế chứ? Ta chưa từng hối hận.”

“Ta cũng không hối hận, nhưng ta không muốn tiếp tục, Lộng Ngọc của ta còn…” Hoa Như Thủy lắc đầu.

“Ta chính là Đại Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, chỉ cần ta muốn, hai nàng đều chạy không thoát.” Lạc Nam bá đạo nói:

“Vì vậy nàng không có quyền quyết định hay từ chối, mọi chuyện ta sẽ một mình gánh vác, kẻ nào dám không phục?”

“Ngươi đừng như vậy…” Hoa Như Thủy lo lắng nhìn hắn, nàng sợ hắn vì dục vọng nhất thời mà đánh mất thanh danh.

“Haha, thật ra chuyện nàng có quan hệ với Lộng Ngọc ngoài chúng ta ra đâu còn ai biết?” Lạc Nam nháy mắt nói:

“Sau này thêm một mình Lộng Ngọc biết là đủ, nàng còn lo lắng gì chứ?”

Hoa Như Thủy sửng sốt, đúng là như vậy, nàng cũng đâu cần công khai, chỉ cần có thể ở bên cạnh, cùng nhau hạnh phúc là được rồi.

Hơn nữa những chuyện như thế ở Nguyên Giới cũng không phải hiếm lạ, chẳng qua tính cách của nàng tương đối truyền thống mà thôi.

“Đừng lo lắng gì cả, mọi chuyện có nam nhân của nàng gánh vác.” Lạc Nam kéo Hoa Như Thủy ôm vào trong lòng:

“Chuyện quá khứ cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ giải quyết, nàng chỉ cần thoải mái, nhẹ nhõm ở bên cạnh ta phần đời còn lại là được.”

Hoa Như Thủy nhìn thật kỹ người nam nhân này, đưa tay vuốt ve gò má của hắn xem thử mọi chuyện có phải ảo mộng hay không.

Đã quá nhiều năm rồi, lần đầu tiên nàng cảm giác toàn thân không còn chút bí mật nào, không còn chút tâm sự nặng nề nào như vậy.

Tất cả gánh nặng mà nàng luôn mang đã được chuyển sang người nam nhân này rồi…

Hắn bằng lòng vì nàng mà gánh vác tất cả.

Từ khi gặp được hắn, vận mệnh của nàng đã thay đổi, thay đổi theo hướng hoàn mỹ.

Tình cảm trào dâng không thể ức chế, mỹ phụ nhu tình xem lấy nam nhân, như rắn nước không xương trườn xuống hạ thể của hắn, tìm đến thanh hung khí nhầy nhụa kia ngậm vào môi đỏ, dịu dàng phục thị…

Lạc Nam thoải mái tận hưởng xúc cảm tuyệt vời.

Sinh mệnh tuôn trào, môi đỏ đón nhận…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 12

Số ký tự: 0