Phần 115
2023-10-27 15:39:00
Thời gian nhẹ trôi, năm năm cứ thế mà qua…
Khoảng thời gian này Lạc Nam rảnh rỗi giúp thế lực của mình phát triển trong yên bình, từ sau khi Liệt Lôi Chí Tôn mang theo Triệu Lăng Tà đến quấy rối cho đến thời điểm hiện tại, không còn kẻ đui mù nào dám công khai nhắm vào Thanh Long Khu của hắn.
Nguyên nhân không phải vì Triệu Lăng Tà chết thảm, mà bởi vì sau đó không lâu, có người phát hiện thủ cấp của Liệt Lôi Chí Tôn treo lơ lửng trên nhánh cây tại một khu rừng hoang vắng, thi thể thì rơi dưới đất, trở thành miếng mồi của đám động vật cấp thấp ưa thích ăn xác thối cấu rỉa.
Một vị Chí Tôn chết không có chỗ chôn, hơn nữa còn là lão quái vật đã sống từ thời đại của Diệt Tâm Chí Tôn cho đến nay không thể nghi ngờ gây nên kinh động khắp Kiếm Châu.
Mặc dù không biết Liệt Lôi Chí Tôn chết vào tay người nào, nhưng liên tưởng đến hành vi tìm đến Thanh Long Khu gây sự trước đó của hắn, chỉ cần không phải kẻ ngu xuẩn đều hiểu rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Nam Thiên Môn.
Không thể nghi ngờ Nam Thiên Môn muốn giết gà dọa khỉ, một vị Chí Tôn vô thanh vô thức chết thảm đủ để kinh sợ thiên hạ trong thời gian dài, Kiếm Trũng sau đó cũng im hơi lặng tiếng, ngay cả rắm cũng không dám đánh một lần.
Nhân cơ hội đó, Lạc Nam cũng tạm gác ân oán với đám kẻ thù sang một bên, tập trung vào quản lý và phát triển địa bàn.
Như đã biết, Nam Thiên Môn từng là chiến trường lớn nhất giữa Nam Vực và Kiếm Châu, có rất nhiều vị cường giả của hai đại châu lục trong quá khứ từng ngã xuống, những truyền thừa và tài sản của bọn hắn chôn vùi sau khi tử tận, mất tích trong dòng sông lịch sử.
Dựa vào các thông tin Thiên Cơ Lâu cung cấp, Lạc Nam ban hành các loại nhiệm vụ bên trong Long Lệnh Đường, truy tìm hài cốt, khai thác truyền thừa, xây dựng bia mộ cho những vị cường giả đó… có Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Đế, thậm chí là cả Chí Tôn.
Cũng nhờ như thế, hàng loạt truyền thừa được tìm thấy, hàng loạt tài sản bị chôn vùi được khai thác, những cường giả tưởng như phơi thây vĩnh viễn ở nơi hoang vu, không người hay biết cũng có được chỗ an nghĩ đàng hoàng, vừa mang về thu hoạch, vừa làm được việc công đức.
Mà như đã giữ đúng lời hứa, hắn không chỉ tập trung vào Thanh Long Khu, mà cả Bạch Hổ Khu và Chu Tước Khu cũng được hỗ trợ khai thác truyền thừa, tìm kiếm tài sản cường giả.
Trong thời gian ngắn, nội tình, tích lũy của ba địa khu tăng mạnh.
Bất quá vẫn có một vấn đề khiến Lạc Nam thật sự đau đầu, đây là vấn đề nghiêm trọng…
Đó là thiếu thốn nhân thủ.
Mặc dù Huyết Hàn Lệ và đám người Cốt Thi Kiếm Đế đã nỗ lực hết mình, cũng chiêu mộ thêm được một số cường giả có thực tài vào tiếp quản các vị trí trong Thanh Long Học Cung, nhưng so với tầm vóc và quy mô mà Lạc Nam mong muốn, vài vị cường giả này chỉ như muối bỏ biển, chẳng đủ để đưa Thanh Long Học Cung vào hoạt động.
Rất nhiều lĩnh vực tại Thanh Long Học Cung chưa có người tiếp quản, vẫn còn bỏ trống.
Long Lệnh Đường chưa có người đứng đầu, tạm thời Lạc Nam đang giao cho đám U Hồn Nô Lệ của mình phụ trách đưa ra nhiệm vụ và treo thưởng tương ứng, bất quá đây không phải kế sách lâu dài.
Khác với tưởng tượng ban đầu, Chiêu Hiền Quán cực kỳ vắng vẻ, mỗi năm chỉ lẹt đẹt được vài người tự thân ứng cử, nhưng bản sự không có, phá sự có thừa, đều là loại nhân vật vô dụng ăn không ngồi rồi, tìm đến thử vận may nhằm ôm bắp đùi Thanh Long Khu, cuối cùng bị Ninh Huyền Tâm tức giận đuổi đi.
Sau một phen suy nghĩ, Lạc Nam cũng hiểu nguyên nhân là do đâu.
Năm đó ở Nhất Thế Vũ Trụ, khi hắn thành lập Chiêu Hiền Quán, số lượng kỳ nhân dị sĩ tìm đến đầu quân nhiều không kể hết, có những cường giả, những Chiến Trận Sư, Luyện Khí Sư hàng đầu đầy đủ.
Cũng không phải bởi vì người có bản lĩnh ở Nguyên Giới kiêu ngạo hơn ở Tiểu Vũ Trụ nên khó chiêu mộ hơn, mà vì bối cảnh của Nhất Thế Vũ Trụ và Thanh Long Khu quá mức khác biệt.
Ở tiểu vũ trụ, Lạc Nam kế thừa ý chí của Nghịch Long Đế, công khai nguyện vọng chung tay chống lại kẻ thù ngoại lai là Bất Tử Chí Tông, dẹp bỏ Săn Ma Điện cùng Tru Tiên Điện độc tài, thống nhất vũ trụ, lập nên một vũ trụ hòa bình thịnh vượng, điều này dẫn đến vô số người có cùng chung chí hướng, sẵn sàng đầu quân cho hắn.
Còn ở Thanh Long Khu, Lạc Nam chưa đủ tư cách để tuyên bố rằng ta muốn thống nhất Nguyên Giới, hay thậm chí là chưa đủ tư cách để nói rằng ta muốn chiếm cả Kiếm Châu, hắn thành lập Chiêu Hiền Quán, cốt là để tuyển chọn nhân thủ có thực lực, bản lĩnh giúp mình phát triển Thanh Long Khu trong giai đoạn đầu tiên này mà thôi.
Mà chỉ bấy nhiêu đó hiển nhiên không đủ hấp dẫn để thu hút hiền tài, đặc biệt là những người có bản sự chân chính thường hay tâm cao khí ngạo.
Ngươi muốn phát triển Thanh Long Khu? Mặc kệ ngươi, liên quan gì đến nhân tình thế thái, liên quan gì đến thiên hạ thương sinh? Chúng ta tiêu dao tự tại không tốt sao? Cần gì đầu nhập làm thuộc hạ cho ngươi?
Chưa kể tu vi của Lạc Nam thật sự quá thấp, tuy rằng hắn là yêu nghiệt, tuy rằng thiên phú của hắn nghịch thiên, nhưng những Thánh Đế đâu dễ dàng vứt bỏ mặt mũi mà tìm đến đầu quân cho một tên Thánh Tướng?
Đó là sự khác biệt về bối cảnh, không phải cứ lập ra Chiêu Hiền Quán là nhân tài tự thân đưa đến cửa như cá sang sông mặc ngươi lựa chọn.
Quản lý cả một địa khu khó khăn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, mấy năm qua Ninh Huyền Tâm, Tây Thi mấy nữ bận đến tối tăm mày mặt, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có, tu vi còn giậm chân tại chỗ, Lạc Nam đều nhìn rõ ở trong mắt.
Nếu như mọi chuyện thật sự dễ dàng, có lẽ lão bà Nam Thiên Tố cũng chẳng rảnh rỗi tuyển chọn tứ đại Hộ Pháp làm cái gì, tùy tiện giao cho người nào đó là được.
“Đột nhiên có chút hoài niệm Hắc Trư, Sơn Dương Đế, Hỗn Thế Tứ Hầu, Quỷ Đỏ, Lâm Tích bọn hắn…” Lạc Nam cảm thán không thôi.
Ngoài có thực tài thì nhân phẩm cũng phải đáng tin cậy, thật sự là đủ mọi vấn đề.
Hắn cầm một bảng danh sách trên tay, đây là danh sách những tán tu có tu vi Thánh Đế trở lên mà Thiên Cơ Lâu cung cấp.
Lạc Nam đã thử tiếp xúc với một vài người, đưa ra điều kiện thuyết phục bọn hắn làm việc cho Thanh Long Khu nhưng đều thất bại.
Nghĩ cũng đúng thôi, nhân vật ở cấp độ Thánh Đế… nếu bọn họ muốn gia nhập thế lực thì đã sớm thuộc về những thế lực khác từ lâu rồi, làm gì đến lượt hắn chiêu mộ?
Chẳng qua đám người này đều ưa thích cuộc sống tự do tự tại của tán tu mà thôi.
Trong lúc Lạc Nam đang đau đầu sầu não, thân ảnh Điệp Mộng Kha lại hiện ra, từ tốn nói:
“Bẩm Hộ Pháp, có Chu Tước Hộ Pháp và Bạch Hổ Hộ Pháp muốn gặp ngươi.”
“Mời các nàng vào.” Lạc Nam vội vàng nói.
Rất nhanh có hai luồng gió thơm truyền vào, thân ảnh Tần Lộng Ngọc cùng Tô Minh Châu đã xuất hiện.
Năm năm qua, Lạc Nam chỉ thông qua Tuyết Tuyền và Hoa Như Thủy làm trung gian để liên hệ trao đổi với hai vị Nữ Hộ Pháp này, bởi vì các nàng cũng bận sứt đầu mẻ trán như hắn, thật sự không có cơ hội thấy mặt.
Mà hiện tại sau chỉ vài năm, hắn thấy chân mày các nàng nhíu chặt, hai khuôn mặt đầy mệt mỏi, đầu tóc rối bời, ngay cả Tô Minh Châu vốn thích trưng diện chỉnh tề, lộng lẫy cũng không còn tâm trạng để ý vẻ ngoài của mình.
Lạc Nam vừa nhìn liền hiểu, có chút đồng cảm bật cười: “Hai nàng cũng đang gặp vấn đề giống ta?”
Tần Lộng Ngọc cùng Tô Minh Châu nhìn nhau thở dài, ảo não nói:
“Chúng ta phát hiện việc quản lý và phát triển một địa khu sau khi thống nhất không dễ như mình tưởng tượng.”
Trước đó hai địa khu còn rối loạn, nhiều thế lực không phục các nàng, phân biệt tự sinh tự diệt, không can hệ gì đến nhau.
Còn hiện tại khi tất cả đều đã trung thành với hai nàng, rất nhiều vấn đề liền phát sinh, hai nàng phải cố gắng giúp toàn bộ địa bàn của mình tiến bộ phát triển, từ đó cũng gặp khó khăn, thiếu thốn nhân thủ trầm trọng.
Rất nhiều việc quan trọng hai nàng phải tự làm, đến mức mà năm năm qua, ngay cả thời gian ngồi xếp bằng điều tức cũng không có, thật sự rất thê thảm a.
“Ngồi đi!” Lạc Nam ra hiệu hai nữ nhân ngồi xuống, trầm ngâm hỏi:
“Có giải pháp nào không?”
Bản thân hắn có Huyết Hàn Lệ, có Vong Kiếm Tam Lão và Cốt Thi Kiếm Đế, có cả Ninh Huyền Tâm chúng nữ giúp sức mà còn hết sức chật vật, thật khó nghĩ ra Tần Lộng Ngọc và Tô Minh Châu làm sao gánh nổi áp lực.
Tần Lộng Ngọc cùng Tô Minh Châu cắn cắn môi, nghiêm túc nói rằng:
“Chúng ta đã suy nghĩ kỹ rồi, thay vì vẫn còn phân biệt ba địa khu khác nhau, vì sao không chính thức hòa nhập làm một khối để tiết kiệm nhân thủ?”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, ngồi thẳng lưng nói: “Các nàng nói rõ hơn đi!”
Tô Minh Châu hít sâu một hơi, môi đỏ hé mở:
“Ví dụ như thay vì thành lập Thanh Long Học Cung, Chu Tước Học Cung và Bạch Hổ Học Cung ứng với cả ba đại địa khu, vậy tại sao cả ba không hợp sức để lập nên một Học Cung duy nhất giành cho cả ba địa khu dùng chung?”
“Như vậy không cần tìm đến ba vị Phó Hiệu Trưởng, không cần tìm đến gấp ba cường giả hàng đầu trong các lĩnh vực, càng không cần tuyển chọn thật nhiều lão sư rải ra ba nơi.”
“Lại như nơi cung cấp nhiệm vụ là Long Lệnh Đường, Tước Lệnh Đường và Hổ Lệnh Đường cần tìm đến ba người quản lý, nếu chúng ta nhập thành một nơi duy nhất quy tụ nhiệm vụ của cả ba địa khu… vậy chỉ cần một vị có khả năng quản lý là đủ rồi thay vì mất đến ba vị.”
Tần Lộng Ngọc gật đầu tán thành: “Tô Hộ Pháp nói không sai, làm như thế sẽ tiết kiệm nhân thủ rất nhiều, nhân tài của ba địa khu sẽ quy về một mối, chỉ là phạm vi hoạt động sẽ rộng hơn mà thôi.”
Ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, cẩn thận suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời của hai nàng có độ khả thi rất lớn.
Trong thời kỳ thiếu thốn nhân thủ như thế này, ba địa khu quy về một mối để tiết kiệm cũng là điều hợp tình hợp lý.
“Làm như thế sẽ ủy khuất cho các nàng.” Lạc Nam trầm giọng nói:
“Bởi vì nếu quy về một mối, Thanh Long Học Cung, Long Lệnh Đường đều sẽ giữ nguyên, ngược lại Học Cung của các nàng, Lệnh Đường của các nàng phải giải tán.”
“Chúng ta đã sớm suy nghĩ đến điều này.” Tô Minh Châu cười khổ:
“Nhưng nếu như không giải tán, chúng ta cũng không thể đưa chúng nó vào hoạt động, vạn năm chưa chắc làm được, e rằng ta và Lộng Ngọc đều biến thành bà lão mất thôi.”
“Hiện tại ba người chúng ta chung tay quản lý và phát triển một khối địa bàn duy nhất tập hợp từ ba địa khu nhằm tiết kiệm nhân thủ, nếu đã xem ngươi là Đại Hộ Pháp, đương nhiên sẽ lấy ngươi làm đầu.”
Tần Lộng Ngọc gật đầu: “Thậm chí từ nay không cần phân biệt Chu Tước Khu, Thanh Long Khu hay Bạch Hổ Khu nữa, ba địa khu chỉ cần lấy chung một danh xưng là được.”
Lạc Nam biểu lộ trịnh trọng: “Việc này cần phải xin chỉ đạo của tổng bộ, bởi lẽ bốn đại địa khu là do tổng bộ lập ra, chúng ta tự ý dung hợp cần phải…”
“Không cần hỏi.” Tô Minh Châu từ trong ngực lấy ra một tấm Nam Thiên Chỉ Lệnh đưa cho hắn.
Lạc Nam liếc nhìn, phát hiện trên đó viết: “Đại Trưởng Lão Nam Thiên Môn – Trấn Nam Chí Tôn phong Lạc Nam làm Đại Hộ Pháp, Tô Minh Châu là Nhị Hộ Pháp, Tần Lộng Ngọc là Tam Hộ Pháp!”
“Bốn đại địa khu gồm có Thanh Long Khu, Bạch Hổ Khu, Chu Tước Khu và Huyền Vũ Khu dung hợp thành một thể, Đại Hộ Pháp là nhân vật đứng đầu, ba Hộ Pháp còn lại có trách nhiệm phò tá Đại Hộ Pháp.”
“Vị trí Tứ Hộ Pháp sẽ do Đại Hộ Pháp tự mình tuyển chọn, tên gọi của bốn đại Địa Khu khi dung hợp cũng do Đại Hộ Pháp tự mình quyết định đặt ra.”
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ nhìn hai nữ nhân: “Các nàng… các nàng xin chỉ đạo từ tổng bộ bao giờ thế?”
“Trước khi đến tìm ngươi, chúng ta đã trở về tổng bộ một chuyến.” Tô Minh Châu thản nhiên nói:
“Tin tưởng khi chúng ta quy về một mối hợp sức hành động, việc quản lý và phát triển địa bàn sẽ dễ dàng hơn.”
Lạc Nam vẫn còn có chút thích ứng không kịp, vạn phần không nghĩ đến nhạc mẫu đại nhân lại giao cho mình quyền lực lớn đến như thế.
Nếu một cách dễ hiểu, nếu trước đây hắn và Tô Minh Châu cùng Tần Lộng Ngọc xem như hợp tác, thì hiện tại hai nữ nhân đã trở thành thuộc hạ của hắn.
Tuy rằng thân phận đều là Hộ Pháp, nhưng Đại Hộ Pháp mới là người có quyền hành lớn nhất, toàn quyền quyết định.
Thậm chí ngay cả Huyền Vũ Khu còn vô chủ cũng đã giao cho hắn, việc tuyển vị Hộ Pháp thứ tư cũng do hắn tự làm.
Mặc dù một phần nguyên nhân xảy ra sự biến hóa này có lẽ là do hắn đã trở thành con rể của Nam Thiên Môn, là người một nhà đáng tin cậy, nhưng phần nhiều là do bản lĩnh của hắn đã được thể hiện, xứng đáng được trọng dụng và phó thác.
Lạc Nam đứng lên đi qua đi lại, đây là cơ hội của hắn…
Ánh mắt sáng quắc nhìn hai nữ nhân, giọng điệu ôn hòa: “Các nàng tin tưởng ta chứ?”
“Đương nhiên.” Hai vị nữ Hộ Pháp nhoẻn miệng cười: “Chúng ta và tổng bộ không mưu mà hợp, chỉ đạo lần này của Đại Trưởng Lão rất hợp với chúng ta.”
Ngắn ngũi năm năm sau khi được Lạc Nam hết mình giúp đỡ, hai nàng đã cam tâm tình nguyện phò tá hắn làm đại sự.
“Tốt!” Lạc Nam sảng khoái cười dài:
“Vậy từ giờ không còn bốn địa khu tồn tại nữa, mà là một đại địa khu duy nhất với danh xưng Thanh Long Thánh Địa bao gồm Thanh Long Khu, Bạch Hổ Khu, Chu Tước Khu và Huyền Vũ Khu dung hợp, trực thuộc Nam Thiên Môn.”
“Thanh Long Học Cung, Long Lệnh Đường, Chiêu Hiền Quán, Trưởng Lão Viện… thuộc về Thanh Long Thánh Địa.”
“Ta là Đại Hộ Pháp của Thanh Long Thánh Địa, hai nàng là Nhị Hộ Pháp và Tam Hộ Pháp!”
Tô Minh Châu cùng Tần Lộng Ngọc đưa mắt nhìn nhau, trịnh trọng chắp tay hành…
Lễ:
“Tuân mệnh Đại Hộ Pháp!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro