Con đường bá chủ - Quyển 12

Phần 105

2023-10-27 15:39:00

Phần 105
“Tiểu thư, thật xin lỗi… để nó thoát rồi…”

Thanh âm khàn khàn pha lẫn thẫn thờ của Thiên Nhãn Chí Tôn vang lên giữa không gian tĩnh lặng, khiến tất cả toàn thân chấn động, không dám tin vào lỗ tai của mình.

Sinh vật nhìn giống Bọ Hung xấu xí ghê tởm kia đã vừa thoát khỏi sự truy sát của một vị Chí Tôn, ngay cả khi Chí Tôn Pháp Tướng đã được triệu hoán?

Trương tiểu thư hơi nhíu chân mày, với kiến thức của nàng cũng không nhận ra thứ sinh vật vừa rồi rốt cuộc là gì.

Nó không sử dụng lực lượng, càng không phóng thích khí tức tu vi hay các loại thủ đoạn chiến đấu khác, vì vậy cực kỳ khó đánh giá đẳng cấp thật sự của nó.

Ngược lại nó chỉ dùng loại khói quỷ dị như Hư Vô và Kịch Độc pha trộn, vậy mà có thể phá giải cả chiêu thức do Chí Tôn Pháp Tướng toàn lực đánh ra?

“Con hàng này thật sự quỷ dị.” Lạc Nam cũng nhịn không được chép miệng, không hổ danh là thứ khiến Thiên Cơ Lâu đưa ra cái giá trên trời lên đến một trăm vạn Điểm Danh Vọng.

Phải biết rằng để điều tra tất cả nội tình của một vị Chí Tôn, Thiên Cơ Lâu chỉ đưa giá hàng chục vạn Điểm Danh Vọng mà thôi, còn bí mật liên quan đến con Bọ Hung tự xưng là Đấng tối cao đó lại có giá gấp mười lần, thật sự không tưởng tượng nổi.

Lần trước quyết định từ bỏ không tiếp tục truy bắt nó xem ra là hành động sáng suốt, bằng không sợ rằng ngay cả Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng bị rắm đánh cho thối đầu.

Bất quá Lạc Nam không phải là người ưa thích thua thiệt, con hàng này đã dám chủ động trộm mất Bàn Đào Quả của hắn, vậy thì cũng đừng trách hắn nhẫn tâm.

Như nghĩ đến điều gì, Lạc Nam nhếch môi cười quỷ dị.

“Lão đại, thứ vừa rồi rốt cuộc là thứ gì nha?” Nhàn Kiên tò mò đến cực điểm hỏi.

Tuy phong cách chiến đấu của con hàng đó quá thô bỉ, nhưng không thể không thừa nhận sự cường đại của nó.

Có thể thoát khỏi tay Chí Tôn truy sát, ngoại trừ Lạc Nam và Trương tiểu thư thần bí, e rằng tất cả thiên tài ở đây chẳng ai có thể tự thân làm được.

“Nếu ta biết đã không bị nó trộm mất đồ.” Lạc Nam hừ một tiếng, nụ cười trên môi cấp tốc thu liễm, làm ra sắc mặt cực kỳ khó coi.

Mà nghe lời này của hắn, những người khác cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên, nghĩ đến tài sản quý giá của mình trốn chạy trước mặt, bọn hắn làm sao có thể cam lòng?

“Trương tiểu thư, lần này Trân Bảo Lâu của các vị lại để kẻ trộm đột nhập vào trong yến hội, cũng nên cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng chứ?” Một vị nữ Thiếu Chí Tôn không vui lên tiếng.

Toàn trường nghe vậy cũng nhìn chằm chằm Trương tiểu thư, chờ đợi phản ứng của nàng.

“Lần này quả thật là Trân Bảo Lâu sơ suất, tiểu nữ ở trước mặt các vị nhận lỗi, chấp nhận rút kinh nghiệm.” Trương tiểu thư chậm rãi hé môi, khí độ ung dung khôi phục, điềm tĩnh nói:

“Bất quá như các vị đã thấy, thủ đoạn của sinh vật kia quỷ bí khó lường, ngay cả Chí Tôn cũng thất thủ, vì vậy Trân Bảo Lâu sẽ chấp nhận giải quyết vấn đề, nhưng cần có thời gian.”

“Ý của Trương tiểu thư là sao?” Vạn Ứng Khang hai mắt si mê nhìn nàng, hắn rất ngưỡng mộ phong thái thiên địa sụp xuống cũng không đổi sắc của Trương tiểu thư.

“Sắp tới Trân Bảo Lâu sẽ huy động lực lượng điều tra và vây bắt sinh vật kia, đem tất cả vật phẩm bị mất cắp hoàn lại cho các vị.” Trương tiểu thư hứa hẹn:

“Trong vòng trăm năm, nếu không thể thành công, Trân Bảo Lâu sẽ dốc túi bồi thường thiệt hại.”

Toàn trường âm thầm gật đầu, cảm thấy cách giải quyết của Trương tiểu thư hợp tình hợp lý.

Dù sao thì đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, Trân Bảo Lâu cũng là phương bị hại, hơn nữa với nội tình trải rộng thiên hạ của Trân Bảo Lâu, người ở đây tin tưởng trong trăm năm sẽ bắt được con bọ kia, đó là khoảng thời gian không dài đối với tu sĩ, bọn họ dễ dàng chấp nhận.

“Sảng khoái.” Đám nam nhân nịnh nọt cười:

“Trương tiểu thư phong thái bất phàm, hành sự quả quyết, thật đáng để nam nhân chúng ta noi theo.”

“Đa tạ các vị thông cảm.” Trương tiểu thư nở nụ cười xã giao, tiếc nuối lắc đầu:

“Bị chuyện như thế làm mất hứng, tin tưởng các vị ở đây cũng không còn tâm tình tiếp tục tham gia yến hội, tiểu nữ cũng phải gấp rút hành động tìm kiếm tung tích sinh vật kia, xin cáo lui trước vậy.”

Lời vừa nói xong, thân ảnh của nàng đã hòa vào trong gió, chỉ còn lại hương thơm mê người lưu chuyển.

Đám người hai mặt nhìn nhau, quả thật sau khi nhìn con bọ kia liên tục phọt rắm, tâm trạng của bọn hắn chẳng tốt chút nào, chỉ muốn trở về tắm rửa càng nhanh càng tốt.

Một đám nhao nhao chắp tay cáo từ, lần lượt rời đi.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Lạc Nam hướng Nhàn Kiên phất tay.

“Thanh Long Hộ Pháp!”

Bỗng nhiên có người gọi lại hắn.

“Ửm?” Lạc Nam nhướn mày, đưa mắt nhìn qua.

Bắt gặp hai người một nam một nữ, nam tuấn nữ tịnh, ăn mặc cao quý, khí chất bất phàm đến gần.

“Các vị là?” Nhàn Kiên thay mặt lão đại lên tiếng hỏi.

“Xin tự giới thiệu, tại hạ là Ân Hiên, đây là thê tử Ân Tuệ.” Nam tử giới thiệu mình và nữ nhân đi cùng, chắp tay nói rằng:

“Chúng ta đến từ Ân Gia, cũng là Ẩn Thế Gia Tộc giống với Lưu Gia, đến từ Tây Châu.”

“Ồ, hai vị chẳng lẽ muốn tìm ta trả thù cho Lưu Dương sao?” Ánh mắt Lạc Nam phát lạnh.

“Không, không hề…” Ân Tuệ vội vàng lắc đầu, cảm kích nói:

“Chúng ta chỉ muốn nói lời cảm tạ với Thanh Long Hộ Pháp.”

“Xem ra Ân Gia của các vị và Lưu Gia có hiềm khích?” Nhàn Kiên nở nụ cười tà.

“Có thể nói như vậy, hơn nữa hành vi biến thái bắt cóc tiểu nữ nhân, sử dụng Bí Pháp tác động đến xương cốt để các nàng vĩnh viễn không thể trưởng thành sau đó tẩy não thành nô lệ của Lưu Dương vốn đã khiến rất nhiều người chướng mắt, chẳng qua nể mặt thực lực của Lưu Gia sau lưng hắn nên tất cả đều im hơi lặng tiếng mà thôi.” Ân Hiên hồi đáp:

“Hiện tại Thanh Long Hộ Pháp thay trời hành đạo, chúng ta cảm kích không kịp.”

“Thực lực của Lưu Gia mạnh lắm sao?” Lạc Nam điềm nhiên hỏi.

“Các vị có hiểu ẩn thế gia tộc là gì không?” Ân Hiên hỏi thăm.

“Không biết.” Lạc Nam cùng Nhàn Kiên thẳng thừng đáp, ở Kiếm Châu chưa từng nghe qua khái niệm này.

“Ẩn thế gia tộc, có thể hiểu là những gia tộc lánh đời vô số năm, âm thầm tích lũy lực lượng và lặng lẽ phát triển, mặc kệ bên ngoài xảy ra biến động gì cũng không nhúng tay vào, nhờ vậy ngày càng mạnh hơn mà tổn thất theo thời gian lại cực ít.” Ân Hiên chăm chú giải thích:

“Cũng giống như Ân Gia của tại hạ, đã tồn tại từ thời của Cửu Yêu Chí Tôn đến ngày hôm nay, mặc kệ bên ngoài xảy ra các trận chiến kinh thiên động địa, vô số cường giả ngã xuống, vô số thiên tài chết yểu, vô số thế lực vật đổi sao dời, Ân Gia vẫn ngấm ngầm phát triển một cách lặng lẽ và âm thầm, chậm mà chắc.”

“Chính vì thế, thực lực tổng thể của các ẩn thế gia tộc thường hùng hậu và cường đại hơn những thế lực đón gió phát triển.”

“Hừ, ta thấy các vị là một đám nhát chết thì đúng hơn, tu luyện phải tranh với trời, các vị lại cứ ẩn núp như thế?” Nhàn Kiên bĩu môi nói.

Ân Hiên cùng Ân Tuệ nghe hắn nói vậy cũng có chút mất tự nhiên, bởi vì cách thức hoạt động của ẩn thế gia tộc thật sự chính là như vậy.

“Ngươi thì biết cái gì?” Lạc Nam bực mình vỗ đầu Nhàn Kiên cho hắn im miệng, răn dạy:

“Mỗi thế lực đều có phương hướng và cách thức phát triển riêng của mình, điều đó mới tạo nên một Nguyên Giới muôn màu muôn vẻ, chỉ cần có thể trường tồn với thời gian chính là thành công rồi.”

“Đa tạ Thanh Long Hộ Pháp lý giải.” Ân Hiên cùng Ân Tuệ kinh dị nhìn hắn, cách nhìn nhận vấn đề của vị Hộ Pháp này quả thật cao siêu hơn người thường.

Nhàn Kiên cũng xấu hổ cười làm lành, nhưng vẫn tò mò hỏi:

“Nếu các vị lánh đời như thế, không tham gia vào chiến đấu, làm sao tranh đoạt được tài nguyên, làm sao có đủ tài nguyên để phát triển?”

“Muốn trở thành gia tộc ẩn thế, ít nhất phải có khả năng tự cung tự cấp, tự bồi dưỡng tài nguyên và tự phân phối sử dụng một cách hợp lý, tránh xung đột và va chạm với các thế lực khác dẫn đến tổn thất lực lượng.” Ân Tuệ kiên nhẫn giải thích:

“Một số ẩn thế gia tộc thì may mắn hơn, bọn hắn vô tình tìm kiếm được phong thủy bảo địa, di tích cổ xưa của các thế lực… hoặc thậm chí là chiếm được các Tiểu Vũ Trụ đụng vào Nguyên Giới, dựa vào những tài nguyên khai thác được ở đó làm gốc rể sinh tồn.”

“Thì ra là vậy…” Lạc Nam cùng Nhàn Kiên gật gù, cảm giác mở mang kiến thức không ít.

“Những người như chúng ta cũng rất ít khi lộ diện bên ngoài, chẳng qua lần này được Trương tiểu thư mời gọi nên mới nể mặt tiến đến, không ngờ chứng kiến Lưu Dương chết thảm, thật hả dạ vô cùng.” Ân Hiên chắp tay nói:

“Cũng xin nhắc nhở Hộ Pháp một tiếng, ẩn thế gia tộc như Lưu Gia sẽ không rống trống khua chiên hay quang minh chính đại đến trả thù ngươi, nhưng chắc chắn bọn hắn sẽ hành động trong bóng tối, tìm đủ biện pháp hãm hại ngươi, thậm chí nhắm vào người thân bên cạnh ngươi, hãy cẩn thận!”

“Đa tạ nhắc nhở, ta đã hiểu ý của nhị vị.” Lạc Nam chắp tay cảm tạ.

“Cáo từ!” Ân Hiên cùng Ân Tuệ lúc này mới xoay người rời đi.

“Lão đại, ta là tiểu đệ của ngươi, liệu đám Lưu Gia có nhắm vào ta không hả?” Nhàn Kiên hơi rụt cổ hỏi.

“Ngươi cũng là thiếu chủ của Chí Tôn Thế Lực, sợ cái rắm à?” Lạc Nam liếc mắt nhìn con hàng này, nhịn không được cười mắng:

“Lần đầu gặp mặt ngươi ra vẻ công tử nho nhã, lễ độ, quân tử vô cùng… hiện tại càng ngày càng lòi ra thói hư tật xấu, hèn nhát, ta phải báo với Nhàn Phong trừng trị ngươi một trận.”

“Ây da xin tha mạng.” Nhàn Kiên vội vàng ôm chân hắn, nước mắt ngắn dài cầu khẩn:

“Chỉ ở trước mặt lão đại ta mới là con người chân thật nhất mà thôi.”

“Cút đi!” Lạc Nam vung chân đạp hắn ra ngoài.

Bất quá nghĩ đến khả năng Lưu Gia có thể sẽ nhắm vào tiểu đệ của mình, hắn cũng không keo kiệt ném cho Nhàn Kiên một quả Bàn Đào và một viên Thăng Hoa Đan, tăng cường thực lực.

“Không hổ là lão đại của ta.” Nhàn Kiên hai mắt sáng rực lên, hận không thể lao vào hầu hạ Lạc Nam một trận.

Lạc Nam cũng mặc kệ hắn, tiến vào Truyền Tống Trận trở về.

Nhàn Kiên vội vội vàng vàng trở về Kiếm Đan Sơn Trang bế quan, hắn mặc dù thiếu đứng đắn, nhưng cũng hiểu tầm quan trọng của việc tu luyện, sau giờ phút thoải mái lêu lỏng liền trở về bộ dạng nghiêm túc thường ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 12

Số ký tự: 0