Cô giáo Thu

Phần 54

2024-08-05 02:05:07

Phần 54
Thời gian cứ trôi qua không biết đã mấy giờ rồi, căn phòng lờ nhờ bóng tối, cô Chi tỉnh giấc và nhận ra đang trần truồng trên giường. Cô nghe tiếng thở đều đều gần bên. Nghiêng người nhìn ngược lại…

“Hả? Ai đây? ”

Tuấn cũng nằm ngủ say, trên người chẳng có lấy một mảnh vải che thân. Nhìn con cu nó nằm nghẻo đầu sang bên, đen sì với phần gốc đầy lông. Bất giác cô Chi đưa tay xuống rờ mu lồn mình, hơi ê ê và ướt đầy nước trong khe. Dưới mông cô, chiếc khăn bông được lót cũng thấm ướt, thứ chất sền sệt còn đọng lại trên đó, làm cô thoáng thấy cảm giác khó tả vô cùng.

Mọi thứ từ từ hiện ra như một cuốn phim chiếu chậm lại những thứ vừa diễn ra cách đây không lâu.

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Thu tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-thu/

Cô Thu buồn rã rượi khi nghe tin vì chuyện của mình và Hoàng mà mẹ Hoàng vẫn nằm viện. Suốt cả đêm, cô khóc đỏ hoe cả mắt. Cô không dám đặt hy vọng vào kết quả tình yêu của mình nữa. Làm gì có việc một người đàn bà lớn tuổi hơn cô, yêu một cậu thanh niên mới lớn và là bạn của con trai mình. Không có sự chấp thuận nào có thể tồn tại cho mối tình này. Cô phải làm sao.

Cô đã yêu thật lòng, bất chấp tuổi tác, bất chấp mối quan hệ xã hội giữa hai người. Và giờ đây mọi chuyện thế nào kia chứ… chẳng phải mẹ của Hoàng bị sốc nặng khi biết được chuyện cậu con trai yêu quý của bà lại yêu mẹ của bạn thân mình. Thế giới đôi khi có nhiều chuyện ngang trái, thế nhưng dư luận xã hội không cho phép. Cô đau lòng đến quặn thắt tim gan. Cô mang tội với gia đình Hoàng, với Hoàng, với chính bản thân mình. Ngày mai đây cô phải sống thế nào, cô phải chịu sự đàm tiếu của những người thân yêu xung quanh mình. Gối ướt đẫm cả một vùng, nước mắt cô cứ tuôn ra như không ngừng.

“Hoàng ơi, em phải làm sao bây giờ hả anh? Em yêu anh nhiều lắm. Rồi con của chúng mình sẽ ra sao? Ngày sau khi lớn lên, con sẽ nhìn em với cặp mắt thế nào? Em… em… ”

Cô lại nấc lên từng hồi, nỗi đau này cô biết tỏ cùng ai…

Tiếng chuông iphone lại vang lên, lúc đầu cô còn ngó sang nhìn lên màn hình nhưng vẫn chính là cuộc gọi từ một người duy nhất… Hoàng.

Hoàng gọi liên tục cho cô Thu nhưng tuyệt nhiên cô không nghe máy. Mấy ngày đã trải qua, tình hình sức khỏe của mẹ nó đã ổn hơn rất nhiều. Nếu không có gì thay đổi, ngay trong ngày mai mẹ sẽ xuất viện về nhà. Nó muốn thông báo cho cô biết tình hình như vậy. Nhưng việc cô không nghe máy khiến Hoàng lo lắng rất nhiều.

Tối nay ba nó ở lại trong bệnh viện cùng mẹ nó, nên nó về nhà nghỉ ngơi. Đã gần 11h đêm, nó vội vã chạy xe thẳng đến nhà cô Thu. Nó dùng chìa khóa riêng của mình đi thẳng vào trong nhà. Đèn phòng khách vẫn sáng, nó nhìn quanh rồi đi đến phòng ngủ. Nhẹ nhàng cầm tay nắm cửa xoay nhẹ, à, cô chỉ đóng cửa chứ không cài chốt bên trong. Ánh sáng phòng dịu nhẹ, nó nhìn thấy cô đang nằm trên giường, nghiêng người hướng mặt vào trong. Rất khẽ để không gây ra chứt tiếng động nào, nó từ từ đến bên giường ngồi xuống lặng nhìn cô. Cô khẽ cọ cựa người, vươn tay với lấy cái iphone cầm lên nhìn.

“Thì ra Thu vẫn chưa ngủ. ”

Nó vẫn ngồi im, tạm thời chưa cho cô biết sự hiện diện của nó. Cô trở người nằm ngửa ra, và như vậy khi xoay người tay cô đang chạm vào người nó. Cô giật mình.

– Á…

Cô và nó nhìn nhau. Cô lắp bắp.

– Anh… anh… tới hồi nào?

– Anh cũng vừa mới tới vài phút thôi.

– Anh về nhà đi.

Giọng cô gẫy gọn, chắc nịch.

– Nhà anh ở đây.

– Đây là nhà em, anh về nhà anh đi. Mẹ… anh…

Giọng cô lại run rẩy. Cô lại xúc động và khóc. Nó nhẹ nhàng kéo cô gối đầu lên đùi của nó, miệng cũng chỉ thều thào.

– Anh yêu em nhiều lắm Thu ơi. Đừng… xua đuổi… anh…

Cô vung tay đấm lên ngực nó.

– Anh… anh…

– Anh không bao giờ rời xa em…

Tay cô vẫn đấm ngực nó, nhưng lực đánh từ từ giảm dần.

– Anh… anh… ác… lắm…

– Anh không thể sống thiếu em được.

Cặp mắt cô sưng húp ngước lên nhìn nó. Cả hai lặng nhìn nhau trong giây lát, rồi bất chợt cô đẩy mạnh nó.

– Anh về đi.

Hoàng nắm giữ hai cánh tay cô lại, nó nhìn cô với ánh mắt buồn sâu thẳm. Cô cũng biết mình đã muốn… đẩy nó ra xa mình, nhưng trong thâm tâm cô không hề muốn điều đó.

Nó lắp bắp trông đầy vẻ thiểu não.

– Anh muốn ở bên em cả cuộc đời này.

Cô nhìn nó thật lâu, ánh mắt dọ xét chợt long lanh lên. Cô dụi đầu vào phần đùi sát bụng nó, hít một hơi thật dài. Cô ngước mắt lên nhìn nó với vẻ mặt nửa vui mừng nửa sầu bi.

– Em… sợ…

– Có anh ở đây, em không phải sợ…

Vuốt mái tóc rối của cô, tay nó xoa dần theo vầng trán cô, di dọc theo sóng mũi cao rồi chạm lên môi người yêu. Cô cảm nhận bàn tay nó thật đáng yêu như chính tình yêu của Hoàng dành cho cô. Cô yêu nó vô cùng. Cô thấy hạnh phúc đến với mình thật bất ngờ, và cô cũng lo lắng liệu điều này tồn tại được trong bao lâu…

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Thu tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-thu/

Mẹ Hoàng vẫn giấu không cho ba nó biết mọi chuyện xảy ra vào ngày Hoàng thổ lộ tình yêu của mình với cô Thu. Bà suy nghĩ nhiều thứ, bà thương con vô cùng, đứa con bà mang nặng 9 tháng 10 ngày rồi đẻ đau và nuôi nấng dạy dỗ con nên người. Ước mong cuộc đời con luôn được khỏe mạnh, và lập gia đình với một cô gái xinh xắn, ngoan hiền. Có một cô con dâu như vậy, luôn là ước muốn của mọi bà mẹ trên đời. Đến khi đột ngột bà biết… con mình yêu cô Thu. Bà ngỡ ngàng quá đỗi. Suốt mấy ngày qua, khi nằm trong viện, bà cứ nghĩ nhiều về điều này. Bà sợ nếu mình ngăn cấm con, có khi bà vĩnh viễn mất đi đứa con duy nhất của vợ chồng. Nhưng nếu chấp thuận việc của con, bà vẫn chưa thấy thông suốt tư tưởng của mình. Bà biết tính chồng mình nữa, không đời nào ông có thể đồng ý việc làm “kinh dị” của đứa con trai mà ông hết mực thương yêu và kỳ vọng.

“Tại sao lại thế này hả con ơi là con? ”

Tình yêu bao la của người mẹ, dần dà bà nghĩ đến việc nuông chìu con. Quả thật, ông bà ta đã có câu “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” chẳng hề sai mảy may chút nào.

Tuy nhiên, bà vẫn chưa biết phải làm gì trong những ngày sắp đến. Giấu ba Hoàng thêm được khi nào thì hẳn tính đến khi đó vậy, bà cũng cầu mong cho sóng gió đừng ập đến với gia đình mình nữa.

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Thu tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-thu/

Nằm gối đầu lên ngực trần của Hoàng, cô Thu thầm mong thời gian cứ mãi dừng lại như thế này, để cô và nó được mãi bên cạnh nhau. Thai nhi khẽ đạp trong bụng, cô nằm ngửa lên đưa tay áp lên bụng, như một lời động viên đứa bé “mẹ đây con yêu, ba cũng đang ở đây nữa nhé”. Nhìn qua cô thấy nó hai mắt nhìn hướng thẳng lên trần phòng, cô dụi nhẹ đầu mình vào phần vai sát cổ nó rồi nhẹ thỏ thẻ.

– Ông xã ơi!

– Anh nghe đây.

– Ông xã, con đang nghe… vợ chồng mình nói chuyện đó anh.

– Ồ!

Hoàng đưa tay tìm đặt lên bụng cô, rõ ràng nó cũng thấy cái thai trong bụng cô Thu đang mấp máy. Nó mừng reo lên.

– Nó mừng ba nó nè bà xã ơi.

– Dạ!

Bên ngoài trời đang mưa, mưa rất lớn, gió thổi mạnh vù vù. Còn trong căn phòng này, sự ấm cúng lan tỏa khắp nơi, trên đôi mắt vẻ mặt của cặp đôi đang yêu nhau nồng nàn say đắm, mặc kệ ngày mai mọi điều khó khăn đang chờ đợi. Họ đang tình yêu mình lung linh đẹp tuyệt trần, con đường họ đi tựa như trải thảm hồng dưới bầu trời xanh trong với ánh nắng vàng ấm áp.

– Mai mẹ được về nhà hả ông xã?

– Ừ mai mẹ về nhà rồi em.

Tính ra từ hồi mẹ Hoàng hồi tỉnh sau lần ngất xỉu tại nhà và được đưa ngay vào bệnh viện, cô Thu có đến thăm một lần khi đó mẹ nó đang ngủ ngon giấc. Có mặt cả nó và ba nó ở đó, cô không dám thổ lộ gì nhiều. Nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy, cô buồn lắm. Và bất chợt lóe lên trong suy nghĩ của cô một ý tưởng táo bạo…

Trở về nhà sau 4 ngày nằm bệnh viện, thực ra vì đây là bệnh viện quốc tế nên chế độ chăm sóc và phục vụ bệnh nhân cực kỳ tốt. Chứ nếu các bệnh viện của nhà nước thì chắc cùng lắm nằm một ngày rồi được cho về ngay thôi.

Sau khi đưa mẹ về nhà, cả Hoàng cùng ba nó cũng rời nhà đi làm. Mẹ nó cũng khỏe khoắn ngồi trò chuyện cùng cô giúp việc. Căn nhà hôm nay cũng vui hơn những ngày qua, khi bà chủ nằm viện, ông chủ cũng lăn xăn chạy tới chạy lui. Cô giúp việc thui thủi trong nhà vắng lặng và buồn tẻ. Bây giờ mọi việc không hay đã trôi qua, cô giúp việc chuẩn bị sẵn buổi tối thịnh soạn để ăn mừng cả nhà lại đoàn viên quây quần bên nhau.

Mẹ Hoàng lên phòng lấy điện thoại và thuốc uống. Bà nghe có tiếng chuông cửa nhưng bận việc nên bà không nhìn vào màn hình camera cửa ra vào có đặt trong phòng mình. Mẹ Hoàng từ trên cầu thang đi xuống, tay cầm điện thoại suýt tuột rơi, còn bà chợt cau mày tỏ vẻ khó chịu vô cùng khi nhìn thấy vị khách ngồi sofa cũng vừa ngước mắt nhìn lên…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô giáo Thu

Số ký tự: 0