Phần 39
2024-07-31 06:15:42
Năm học lớp 9 này chắc là cái năm sướng nhất trong cuộc đời Cường. Cậu tìm được niềm vui trong học tập, lên lớp cũng cố gắng hết sức, chẳng những vậy còn có được niềm vui trong cuộc sống nữa. Càng lúc Cường càng thấy yêu Phương, cô giáo cũ của mình, yêu cái nét đằm thắm dịu dàng thướt tha của cô. Mỗi lúc lên trường, Cường thích nhất là khi nghĩ giữa tiết, ra hành lang nhìn xuống dạy lớp 8, thấy cái dáng của cô tha thướt trong tà áo dài.
Gần bên Cường thì vậy chứ trên lớp, trên trường, cô ăn mặc rất kín đáo. Áo dài mặc thường chỉ trơn màu, làm bằng vải phi bóng, toàn những màu nền nã thôi. Cường muốn mua cho cô mấy bộ áo dài mỏng, sexy hơn nhưng cô không chịu, cô nói lúc đi dạy, không muốn quá sexy như vậy. Lúc làm tình thì cuồng nhiệt, lúc lên lớp, thấy cô nói chuyện với bọn lớp dưới, dù là nhìn từ xa, Cường thấy rất dịu dàng. Nhất là cô luôn để tóc xoã tự nhiên, cuối xuống nói chuyện xong thì hất một bên tóc lên, nhìn đáng yêu vô cùng. Những lúc ấy, nếu vô tình bắt gặp ánh mắt Cường từ xa, cô cũng ráng nheo mắt làm duyên với cậu ta một cái, làm tim Cường muốn rụng rời luôn. Cường thấy giữ kín cái bí mật này cũng là hay, vì mỗi lúc gặp nhau ở nhà cậu ta, tình cảm vụng trộm sẽ càng hứng thú hơn. Thằng bạn Cường thấy cậu ta ngắm nhìn cô Phương miết thì vỗ vai nó:
– Ê… làm gì nhìn dữ mậy? Đừng nói mê cô Phương rồi nha…
Cường xoay lại, cười xoà:
– Ha ha… đụ má… nói tầm bậy mậy…
– Sao lúc trước… tao nghe mày còn đòi chịch cổ nữa mà… giờ bỏ ý định rồi hả…
– Ờ… chắc lúc đó tao hứng… nói vậy thôi…
– Biết vậy là tốt… nhưng mày hết hi vọng rồi… cổ chắc có bồ rồi…
Cường quay ngoắc lại hỏi bạn:
– Đụ mẹ… sao mày biết!
– Tao không biết… nhưng đoán thôi… mày không thấy cổ mới mua xe máy luôn hả… cổ dấu kín lắm… nhưng chắc ai cũng đoán cô đang cặp đại gia nào đó rồi… cô giáo nghèo vậy… tiền đâu mua sắm mấy thứ đắt tiền đó…
Nghe biết thằng bạn đoán mò, Cường thở phào:
– Mày đó… đéo biết gì thì đừng nói lung tung…
Cường nghe vậy ngẫm thấy thằng bạn mình cũng nói đúng. Vì yêu cô quá nên Cường lấy tiền nhà sắm sửa cho cô đầy đủ, nghĩ là thương cô nhưng ngẫm thấy làm vậy không tốt. Hèn chi lúc trước Cường tặng quà cô hay từ chối, từ rày cậu ta cần cẩn trọng hơn mới được.
Tình yêu của cả hai tưởng chừng sẽ quá đẹp, nào ngờ cũng có sóng gió nổi lên. Một lần nọ, khi đến nhà Cường dạy kèm, cậu thấy mặt cô ngấn ngấn lệ. Cường hỏi ra thì cô mới chìa cái que thử thai lên cho cậu ta thấy, là hai vạch. Cô nói là thấy mình tháng này trễ kinh nên nghi ngờ mới mua cái que kia về thử coi sao, ai dè ‘dính’ bầu thiệt luôn rồi. Không chỉ có cô, mà Cường nghe cô báo xong cũng thấy choáng váng mặt mày, cô trách cậu ta:
– Tại anh không đó… biểu xài bao đi không chịu… mà cứ ham… giờ dính thiệt rồi đó?
Cường nghe vậy thì ú ớ, lắp bắp:
– Ở… sao… sao mà dính được… không xài bao… anh cũng xuất tinh ngoài không hà…
Cô đang trong tâm trạng rối bời, nghe Cường nói vậy thì cũng giận lắm, cô bảo:
– Anh… anh nói vậy là sao… Giờ… bộ… bộ anh tính đổ trách nhiệm hả?
Cường mặt mày cũng đỏ ke, cậu ta hình như cũng mới trải qua cảm giác này, cậu ta cương lại:
– Không phải anh đổ trách nhiệm, nhưng… em… em làm như có mình anh chơi em vậy… còn thằng Miên… thằng Dương nữa làm chi… sao em không hỏi…
– Anh… giờ phút này mà anh còn dám nói vậy nữa hả?
Cô Phương tức quá đến phát khóc, bỏ cửa phòng thằng Cường chạy ra ngoài. Cậu ta thấy vậy bèn đuổi theo, đến chỗ phòng khách thì nắm tay cô lại. Lúc sau hai người nói chuyện có vẻ lớn tiếng nên bà già giúp việc nghe thấy mới chạy lên. Cường thấy bà ta thì lập tức xua tay, đuổi bà ta đi, cậu nắm tay cô lại, cố giữ bình tĩnh, ôn tồn nói:
– Em… đừng chạy mà… có gì bình tĩnh… từ từ nói…
– Hic… bình tĩnh gì mà bình tĩnh… anh… anh nói vậy mà nghe được hả… Bộ anh không biết là mấy tháng nay… em… em chỉ có mình anh hay sao… mà giờ anh nói vậy…
– Ừ thì thôi… anh biết rồi… tại lúc đó anh nóng… anh nói vậy thôi chứ đâu có ý gì…
– Anh xấu lắm… hic… người ta hỏi anh tính sao… mà anh lại nói em vậy nữa…
– Thôi được rồi… mai mốt anh không nói vậy nữa…
– Anh như vầy… mai mốt rủi có chuyện gì… chắc em biết nhờ sao đây…?
Cường nắm hai vai cô, nét mặt cương nghị nói:
– Thôi em đừng nói nữa… để đó anh tính… anh hứa mai mốt không nói vậy nữa… mai mốt có chuyện gì của em… anh đều nhận hết… bất kể chuyện gì… được chưa?
Nghe Cường nói vậy, Phương mới nguôi ngoai phần nào. Dù rằng đó chỉ là lời nói đầu môi, nhưng là phận con gái, Phương nghe cũng mát ruột. Trong đoạn sau, Cường giải quyết tính toán có vẻ điềm tĩnh hơn Phương. Cậu đưa cô sang huyện kế bên siêu âm, để chắc rằng là cô có bầu thiệt. Kết quả là cái que thử thai kia khá chính xác, Phương đúng là cấn thai rồi, nhưng may là thai chưa lớn lắm. Cũng may cô Phương cũng nhạy, nên phát hiện kịp thời. Cả hai bình tâm lại nói chuyện với nhau đàng hoàng. Lúc này Cường đang đi học, nên thực tế không thể công bố chuyện cô có thai được, mặc dù Cường biết chắc nếu ba mẹ cậu ta hay được, chắc sẽ mừng lắm. Phương dù sao cũng là cô giáo của Cường, nên tuyệt đối không để lộ ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro