Phần 87
2024-08-05 12:35:08
Một tuần sắp trôi qua, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả, lòng tôi cũng buông lỏng không ít. Tôi nghĩ, có lẽ ông hiệu trưởng và lão Tú đã hiểu âm mưu của mình đã có khá nhiều người biết cho nên đã yên phận không dám làm gì cũng nên. Tôi chỉ đoán đúng với ông hiệu trưởng mà thôi, còn tên Tú khốn kiếp, hắn thì không… Mẹ quá đẹp, quá sexy, đã nhớ rồi thì khó mà quên được, với cái loại như hắn, không chiếm được mẹ tôi làm của riêng thì hắn sẽ không ngừng.
Hàng ngày đi về cùng mẹ tôi như hình với bóng, tên Tú cũng không dám manh động mà chỉ dám đứng nhìn từ xa. Hôm nay trong lúc cùng với mẹ đi ngang qua cổng trường, lúc đi ngang qua hắn tôi chắc chắn rằng đã thấy hắn nhìn mẹ tôi mà nhếch mép cười …
Bù lại thì, tình cảm của tôi và mẹ lại càng mặn nồng hơn, mẹ chiều tôi hết sức, lần nào cũng làm tất cả mọi thứ tôi yêu cầu, thật là tuyệt vời … Mẹ cũng xem phim sex nhiều hơn, có hôm không chờ tôi mà đã mở lên xem rồi, cảm giác kích thích đó làm cho mẹ không cần phải khởi động mà vẫn có thể nhét cái dương vật quá khổ của tôi vào trong dễ dàng hơn, lần nào mẹ cũng phê đã đời… Nhưng quả thực vẫn không thể sánh được với những lần trước, được hẳn 1 ngày thoải mái, giờ thỉnh thoảng tôi và mẹ mới làm tình được vào một chút thời gian buổi chiều thôi…
Thế là cuộc sống như mọi khi lại tiếp diễn đều đặn, chuyện đó làm cho tôi bắt đầu lơi lỏng cảnh giác. Mẹ tôi thì vẫn vô tư như mọi ngày, vẫn quyến rũ vô cùng mọi lúc mọi nơi, cũng chẳng kín đáo hơn mọi khi là mấy, váy áo tung tăng làm lác mắt mấy ông ở trường…
Hôm nay ông hiệu phó tỉnh lại, mọi người đi thăm đông quá trời, tôi cũng đi cùng mẹ qua thăm ông hiệu phó, tranh thủ gặp thằng Tuấn mặt thộn để bàn tính tiếp kế hoạch theo dõi lão Tú…
Ông hiệu phó tỉnh dậy, ngó sang bên cạnh thấy ngay chiến hữu của mình đang bó bột từ đầu tới chân, may mà còn cái kính cận đặc trưng dày như đít chai làm ông nhận ra được bạn của mình. Ông này thốt ngay lên một câu:
– Ôi, hỏng rồi….
Người tới thăm tấp nập nhưng ông này không quan tâm lắm, người ngẩn ngơ ra như mơ ngủ, lúc này bác sĩ tới điều chuẩn mới thông báo rằng bị mất trí nhớ tạm thời, thực ra là chỉ bị mất trí nhớ trong thời gian gần đây thôi, còn lại thì cái gì cũng nhớ được…
Thấy mẹ tới thăm, trông thấy ông vẫn ổn mẹ tôi mừng lắm, nhiệt tình hỏi han làm ông này mừng lắm, thấy rất làm hạnh phúc, thầm nhủ đi bệnh viện thế này mãi cũng được…
Tôi thì kéo thằng Tuấn mặt thộn vào một góc mà bàn tính:
– Ê mày, dạo này có theo dõi được lão Tú không ?
– Mất tín hiệu rồi, làm sao mà theo dõi được…
– Vậy là tịt hả, chán quá nhỉ ?
– Dạo này không thấy mấy lão ấy manh động cái gì nữa, chắc là cũng sợ rồi…
– Bố mày tỉnh dậy có nói gì không ? Có thấy thằng nào gây tai nạn với mình không ?
– Không, bố tao bảo không nhớ gì cả …
– Ặc… vậy là khó quá nhỉ, không có bằng chứng gì rồi…
Đang thủ thỉ bàn tán thì thấy bóng dáng thằng cha Tú tới, mẹ kiếp, cái bản mặt khốn nạn đấy trắng trợn tới thăm người hắn vừa mới ra tay hạ sát. Vẫn tự nhiên như thường, hắn mang quà rõ khủng tới tặng thầy hiệu phó làm mọi người suýt xoa, mấy bà giáo viên ngồi bên cứ bàn tán chỉ trỏ khen hắn suốt, bảo là tốt bụng, nhiệt tình quá… Chả là mấy bà này được hắn cho đi ké nhờ xe ô tô xịn mà.
Mẹ tôi ban đầu thì ngạc nhiên, vì mẹ cứ nghĩ nếu là lão Tú đầu sỏ chuyện này thì không dám tới thăm mới phải chứ. Thế mà thấy cái thái độ tự nhiên, nhã nhặn đó của hắn, mẹ tôi đâm nghi ngờ chính mình, không rõ là mình đánh giá thầy Tú thế là đúng hay sai, mà quả thực mọi chuyện cũng là do tôi kể lại mà thôi. Không biết cư xử thế nào mới đúng, thế là mẹ tôi chỉ lặng yên ngồi nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ dám cười lấy lệ…
Được 1 lúc, mọi người lục tục ra về, lão Tú đã hào sảng lên tiếng mời mọi người đi uống cafe một chầu, ai cũng khoái được anh nhà giàu bao cấp nên ùn ùn đi theo. Mẹ tôi muốn từ chối đi về cùng tôi nhưng mọi người lại cứ nài nỉ:
– Thôi nào em, mấy khi được em Tú mời đâu … Thôi nào, mọi khi cũng cứ hay trốn về… hôm nay phải đi cho vui chứ..
– Dạ, nhưng còn con trai em …
– Ôi dào, nó tự về được ấy mà, lo gì, con trai lớn tướng rồi còn gì …
Mẹ tôi đưa ánh mắt ái ngại về phía tôi như muốn xin lỗi. Hix, mẹ đâu có từ chối được ai bao giờ…
– Được rồi, đợi em nhắn chút việc cho con em đã nhé
Thế là mẹ tôi kéo tôi ra 1 góc nói:
– Mẹ không từ chối được người ta, mẹ đi với mọi người ở trường đã kẻo người ta lại nói thế này thế nọ, con về trước đi nhé….
Tôi cũng biết việc khó xử của mẹ nên cũng chỉ biết nói:
– Mẹ về sớm nhé, con nhớ mẹ đấy… Cẩn thận ông Tú….
– Ừhm, mẹ đi nha…
Phía bên ngoài có người đang gọi:
– Nhanh lên đi, mẹ con chia tay xong chưa, sao mà lâu thế ?…
Mẹ tôi thoáng đỏ mặt, quay lưng chạy ra ngoài. Tôi nhìn hội giáo viên đang vui vẻ đi ra hành lang bệnh viện thầm nghĩ: “Đi đông thế này chắc là lão Tú không dám làm gì đâu….”
Lúc này, ông hiệu phó đã lại lăn ra ngủ tiếp, chỉ có tôi và thằng Tuấn mặt thộn ở trong phòng, thằng này trông thấy cảnh vừa nãy nên nói với tôi:
– Có mẹ đẹp như mày thích nhỉ, hè hè…
Nhìn cái bản mặt thộn của nó thật muốn đấm nó 1 phát quá. Giờ thì tìm cách nào để lão Tú lộ mặt ra được đây, hắn khôn ranh và lão luyện quá, vỏ bọc thì thật là kín… 2 thằng học sinh như chúng tôi chẳng làm được gì cả. Vẫn đành phải cảnh giác hết sức thôi…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-mon-van/
Về nhà được hơn 1 tiếng đồng hồ thì mẹ tôi mới về, tươi cười, vui vẻ, không có vấn đề gì hết… Mẹ còn nói có lẽ chúng tôi hiểu lầm về ông thầy Tú, có lẽ hắn ta không như những gì chúng tôi suy nghĩ….
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-mon-van/
Lại 1 tuần nữa trôi qua trong yên bình, ông hiệu phó đã sắp sửa được xuất viện về nhà, trí nhớ của ông này đã trở lại nhưng như cũ vấn không thể nhớ được là ai đã đâm ông ra nông nỗi này, cảnh sát điều tra cũng không tìm thấy tung tích chiếc xe nào. Về phần anh giáo tin, đã tỉnh táo lại nhưng vẫn phải bó bột còn lâu mới được xuất viện, miệng khâu gần chục mũi nên chỉ ú ớ không nói được gì, 2 tay thì sưng phồng không làm được gì nhưng nằng nặc đòi cái điện thoại và cái máy ảnh bất ly thân của anh, thật là tôi nghiệp…
Một buổi chiều cuối tuần, tôi không có lịch ôn thi tốt nghiệp buổi chiều nên ở nhà chơi, mẹ tôi thì dạy ôn thi môn văn ở trường. Đang ngồi chơi thì có tin nhắn, mẹ nhắn cho tôi:
“Con trai yêu, chút nữa mẹ về muộn nhé, học sinh mời mẹ đi dự sinh nhật…”
Đây là chuyện bình thường của mẹ, bọn học sinh ở trường rất thích sinh nhật, tổ chức cũng khá là to (các thầy cô giáo hay than vãn rằng bọn nó làm sinh nhật cứ như là làm thượng thọ) và thường hay mời thầy cô chủ nhiệm và môt số các thầy cô vui tính khác tham gia cùng. Vì vậy tôi cũng không để ý lắm, chỉ nhắn lại:
“Mẹ đi sinh nhật đứa nào đấy ? Nhớ về sớm nhé”
Xong xuôi tôi đút điện thoại vào túi, xuống nhà lấy xe đi qua bệnh viện chơi với thằng Tuấn mặt thộn. Vì 2 ông giáo này nằm cùng phòng nên thường chỉ để thằng Tuấn mặt thộn trông, khổ thân nó 2 tuần nay chẳng được đi chơi mà cứ phải ru rú ở chỗ này, nhưng khi đến nơi tôi chẳng thấy nó có gì chán cả, rất sung sướng ngồi 1 chỗ cày game trên điện thoại, thằng này miễn là không ai làm phiền tới nó là ở đâu cũng được.
Thấy tôi đến, ngó ra ngoài không thấy mẹ tôi đâu, ông hiệu phó có vẻ chán nản lắm, đành lom lom nhìn tôi mà dò hỏi:
– À, Dũng đến chơi đấy à ? Mẹ con đâu rồi ?
Tôi cau mày nhìn ông này, thằng con vừa mới tới chưa gì đã dò hỏi mẹ nó rồi. Tôi đành đáp:
– Ơ hôm nay mẹ con không tới đâu, có việc bận rồi ạ…
– Thế à, mẹ con không đến à …
Đến là khổ thân ông này, cứ lảm nhảm như thể mất mát cái gì lớn lao lắm, tôi nghĩ chắc là mới tỉnh nên đầu óc chưa được bình thường cho lắm. Quay sang bên ông giáo tin thì ông này đang mở mắt trừng trừng nhìn tôi phát khiếp, miệng ú ớ muốn nói gì, cả người cứ cố cựa loạn cả lên làm tôi không hiểu, chắc là ông này ngứa.
Tôi mới tới gần ông thầy tội nghiệp, hỏi:
– Thầy ngứa chỗ nào em gãi cho ?
Rồi mới nhớ ra ông này đâu có nói được, đành nhìn xem ông này ra dấu ở đâu thì mới biết đường mà gãi. Chăm chú nhìn từng động tác đang ngọ ngoạy của ông này thì tôi mới nhận ra, ông giáo tin đang muốn ra hiệu cho tôi lấy cái điện thoại đang treo trước mặt. Thì ra ông này từ lúc tỉnh dậy đã đòi cái điện thoại và cái máy ảnh, tưởng là do sở thích của thầy, hóa ra ông này căm lão Tú quá, nên ở bệnh viện không làm được cái gì, đành lôi cái điện thoại để theo dõi đường đi nước bước của thằng cha khốn nạn đó.
Tại sao ông này vẫn theo dõi được lão Tú, chuyện như sau:
Cái hôm thằng ngu si Tuấn mặt thộn mò tới gắn tín hiệu GPS lên xe của lão Tú thì lúc đó cũng có mặt anh giáo tin, mỗi người gắn lên xe 1 cái, nhưng cái thằng mặt thộn kia nó gà mờ nên mới gắn thẳng lên cái đít xe của lão Tú, còn ông thầy tin khôn hơn, luồn vào đằng trong lỗ thông gió xe mà gắn vào, thành thử lúc lão Tú kiểm tra thì chỉ thấy được 1 cái tin hiệu, vớ được cái đó rồi nên hắn chủ quan yên tâm không thèm soi kỹ nữa. Cho nên ông thầy tin học này vẫn có thể theo dõi được đường đi nước bước của hắn ở bệnh viện.
Tôi nghi hoặc lôi cái điện thoại của thầy xuống, nó đang bật chế độ theo dõi GPS, tôi hỏi:
– Cái này hả thầy, có chuyện gì vậy ?
– Ứ…ứ….é…é…..
Ông này khua tay loạn lên đòi chỉ cho tôi, tôi đưa màn hình điện thoại tới gần ngón tay của thầy. Lúc này ông hiệu phó và thằng Tuấn mặt thộn cũng chú ý mà mò tới gần xem cùng. Ông này chỉ tay về phía chấm đỏ, rồi chỉ tới 1 địa điểm mà trước đây ông đã từng mò tới theo dõi: Nhà nghỉ Tùy Anh….
Chấm đỏ ấy đang trên đường đi tới đó, ý ông này muốn bảo đây là cơ hội chúng tôi tới rình và lấy được bằng chứng tố cáo con người lừa đảo của hắn. Đây là cơ hội tốt…
Nhưng lúc này tôi có một cảm giác bồn chồn lo lắng đau nhói ở tim.
Chột dạ, tôi lôi điện thoại ra gọi cho mẹ, chuông reo…
Téo teo tẻo, téo teo tẻo tèo teo……
Điện thoại kêu nhưng không thấy mẹ nghe máy. Tôi lo quá, cũng có thể đang trong phòng Karaoke ồn ào nên mẹ không nghe thấy. Chuông điện thoại ngắt, tôi ngó vào màn hình điện thoại thì thấy có 1 tin nhắn của mẹ nhắn lúc trước:
“Mẹ đi sinh nhật con bé Hằng lớp 12A3…”
Cả hội chúng tôi lặng người khi đọc được tin nhắn này…
Mẹ tôi đi sinh nhật con Hằng Hana, chết rồi… sao lại bất cẩn như thế chứ. Tôi vội vàng goi lại cho mẹ. Có tiếng chuông kêu, nhưng nghe một hồi không thấy có người nhấc máy, sau đó là tiếng “Tút” vang lên cho biết bên kia có người tắt cuộc gọi đến.
– Hỏng rồi, chắc chắn là có vấn đề rồi – Ông hiệu phó la lên.
Anh giáo tin thì cứ ngọ ngậy ra hiệu liên tục, tôi ngó sang thấy ông ấy đang liếc mắt nhìn vào cái máy ảnh bất ly thân của mình, rồi lại hướng tới cái điện thoại, hếch hếch cái đầu ra hiệu phải đi gấp. Tôi cũng hiểu ý, bèn bảo thằng Tuấn mặt thộn:
– Tuấn, mày cầm máy ảnh đi với tao…
Ông hiệu phó thì lo lắng vô cùng, nhưng chân tay thì đang bó bột nên cũng bó tay, có bước xuống giường nhưng không thể được, đành ngồi lại nhắc nhở:
– Nguy hiểm lắm mấy đứa, hay là báo công an đi…
– Bây giờ mà báo thì sao mà kịp hở bác, với lại mới gọi điện ko được đã báo công an thì ai mà tin… – Tôi vội vã trả lời.
Sau đó vớ lấy cái điện thoại của ông thầy tin cùng con dao gọt hoa quả ở trên bàn, quấn vào cái áo giấu đi rồi vội vã đi. Sau đó tôi và thằng Tuấn phi nhanh ra ngoài bệnh viện , nhảy lên xe chạy gấp đi. Vừa phóng xe bạt mạng vừa thầm cầu mong mình đến kịp, sẽ không có chuyện gì xảy ra…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro