Cô giáo môn văn

Phần 12

2024-08-05 12:35:08

Phần 12
Sáng mùa thu, trời se se lạnh, tôi tỉnh dậy, thấy họng đau rát, bây giờ là 8h sáng. Ho khạc vài phát mới nhớ ra không thấy mẹ đâu nữa. Ngồi chống cằm suy nghĩ, sau chuyện hôm qua không biết mẹ con tôi còn có bình thường được nữa không. Tôi không muốn nghĩ tới chuyện đau đầu đó nữa, cảm thấy khát nước, tôi bỏ xuống giường mà đi ra ngoài phòng khách. Mẹ đang nấu bữa sáng…

Thấy tiếng động trong phòng chắc là mẹ biết tôi dậy rồi, không ngoái lại, mẹ gọi:

– Dậy ăn sáng thôi con…

Tôi nhìn ra thấy bóng dáng uyển chuyển, cái eo thon quyến rũ (Ngọc Trinh trông thấy cũng phải xấu hổ mà chịu thua) của mẹ. Mẹ vẫn không quay đầu lại, mẹ đứng im 1 lúc như nghĩ cái gì rồi nói:

– Hôm qua uống nhiều quá, mẹ đau hết cả đầu, con không sao chứ ?

– Con không sao mẹ à … me này – Tôi đang tính xin lỗi về chuyện tối hôm qua, ai ngờ mẹ xoay người lại mỉm cười, đưa cho tôi bát mì, ngón tay đặt lên miệng tôi, ý là tôi không cần phải nói gì hết.

Thế là tôi cặm cụi nhai bát mì mẹ nấu, ngon quá đi mất, cái giống say rượu, tỉnh dậy đố mà ăn được cái gì ngoài mì nước … Mẹ cũng ngồi ăn cùng tôi, thấy mặt tôi hoang mang ngờ nghệch chắc trông buồn cười lắm, mẹ mới bảo:

– Sao thế, anh cũng biết sợ cơ à, hôm qua bạo lắm cơ mà…
Rồi nhìn sâu vào mắt tôi mẹ nói thêm:
– Con trai của mẹ lớn rồi…

Tôi ngẩng lên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu hiền của bao dung của mẹ tôi, tôi sững người lại… chắc tôi … yêu mẹ mất rồi …

Mồm vẫn còn nhai mì, tôi lúng búng phân trần với mẹ:

– Hôm qua con cũng say quá mẹ ạ … mẹ không … giận con à…

– Giận thì làm được gì chứ, mẹ cũng có lỗi trong chuyện này – nghĩ 1 lúc mẹ nói – Dù gì nó cũng xảy ra rồi, coi như đó là bí mật riêng của 2 mẹ con mình nhé!

Tôi khoái quá, nhe răng cười, hành còn dính vào răng, mẹ phì cười. Lòng tôi thật nhẹ nhõm, cảm giác có tội biến đi đâu mất, tính trẻ con lại nổi dậy, tôi nói trêu mẹ:

– Mẹ con mình còn nhiều bí mật lắm. hí hí.

Mẹ lại lườm tôi mà nói:

– À, nghiêm chỉnh được 1 tí thì lại nhố nhăng rồi, muốn ăn đòn hả.

– Ấy, mẹ bình tĩnh, con đùa thôi mà…

Rồi mẹ lại nghiêm mặt nói:

– Chuyện này, không thể để bố con biết được, nghe chưa ? Tối nay là bố về rồi, mẹ con mình sẽ không thể như thế được nữa, con hiểu không ?

– Nhưng mà …. – Lòng tôi nuối tiếc vô hạn, hận bố không đi công tác lâu hơn một chút.

– Không nhưng nhị gì hết, con phải nghe lời mẹ, hiểu không, không là không có gì hết cả…

Tôi biết ý mẹ, nhoẻn miệng cười. Thích quá, đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi rồi.

Tranh thủ thời gian 2 mẹ con còn ở riêng, tôi đánh bạo nhắc mẹ về chuyện đêm qua:

– Mẹ à, tối qua con vừa say vừa mệt, làm gì mà sáng nay chỉ nhớ mang máng, không rõ lắm ấy…

Mẹ tôi đỏ mặt, lườm tôi:

– Con hả, ghê lắm biết không, người thì to khỏe, bám cứng lấy mẹ dứt không ra được…

– Ủa, sao con thì nhớ là mẹ bám con chắt tới nỗi giờ vẫn còn thấy đau sau lưng hay sao ấy. (hehe)

Mẹ tôi xấu hổ, rồi mẹ ngập ngừng nói:

– Này con, kiểu hôn hôm qua là kiểu gì vậy, mẹ chưa từng nghĩ là có thể hôn như thế đấy. – Nói tới đấy mắt mẹ lóe sáng, trông rất là hào hứng.

Tôi muốn ôm bụng cười sằng sặc nhưng sợ phá vỡ không khí hòa thuận của 2 mẹ con nên cố nín nhịn “Rõ ràng là mẹ chưa hôn như thế nào giờ – chưa biết hôn đúng kiểu”, tôi còn chẳng hiểu sao bố tôi cổ hủ thế nữa.

– Là kiểu “con yêu mẹ” đấy heheeh…

Không nhận được câu trả lời tử tế, mẹ lại càng xấu hổ:

– Anh lại bắt đầu nhờn phải không, muốn ăn đòn hử

Tôi hỏi thẳng:

– Mẹ thích phải không ?

– Ừ, mẹ cũng … hơi thích thích … – mẹ ngại ngùng trả lời.

– Thích quá đi còn gì, mẹ à con cũng thích lắm. Thế mà cứ làm hồi trước mẹ cứ chối là biết hết rồi hihi…

– Ơ, ai biết được là con lại giỏi thế chứ …

– Giỏi làm gì hả mẹ … – tôi cười trêu mẹ rồi ghé tới gần mẹ nói.

Mẹ tôi đỏ cả mặt, với tay định đánh tôi 1 cái, may mà tôi né được. Mẹ lườm tôi mắng:

– Lại bắt đầu hư rồi đấy, ghét thế không biết, không nói chuyện với con nữa.

Rồi mẹ tôi ngúng nguẩy đi vào phòng, tôi ngồi vui vẻ ăn nốt bát mì, ai ngờ lại thấy mẹ cuống cuồng chạy ra kêu:

– Chết rồi, không biết còn kịp không nữa… Dũng ơi, lại giúp mẹ nào..

Tôi không hiểu chuyện gì, thấy mẹ gọi thì làm theo thôi, đi vào trong thấy mẹ chỉ mới biết.

Cái đệm giường sau vụ hôm qua bị ố vàng 1 chỗ, chẳng hiểu là do dâm thủy của mẹ chảy ra hay là do tôi sướng quá mà xuất tinh lúc nào không biết nữa, chỉ biết là nó có hẳn vệt hiện ra. Đã thế chăn gối giờ ngửi lại mới thấy vẫn còn ám mùi rượu của tôi và mẹ hôm qua. Mẹ tôi bảo:

– Mau giúp mẹ mang đi giặt hết đi, không là tối bố mẹ không có chỗ mà ngủ đâu.

– Không có chỗ thì lên con mà ngủ hí hí…

Mẹ tôi lườm nguýt tôi và cười, nụ cười tươi tắn của mẹ làm tôi xốn xang trong lòng.

Trưa hôm đấy, tôi và mẹ ngồi xem phim thật vui vẻ. 2 mẹ con tôi cố hưởng thụ hết quãng thời gian còn lại trước khi bố trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô giáo môn văn

Số ký tự: 0