Cô giáo môn văn 2

Phần 84

2021-05-04 12:39:00

Phần 84
Ngồi xe gần 2h đồng hồ thì về tới nhà. Đói, khát rã cả họng, tôi nhảy xuống xe, trạm bus ở ngay đầu phố, đi bộ 5′ là tới nhà rồi.

“Về nhà ăn tạm gói mì tôm vậy” – Tôi vừa đi vừa chép miệng than thở.

Buổi trưa ánh nắng chói trang làm mắt tôi hoa cả lên. Chạy nhanh về tới nhà, chỉ muốn chui vào trong nhà bật quạt cho mát thôi.

– Xoạch!!!

Tôi mở nhanh cửa mà không phát hiện ra cửa không có khóa, rõ ràng lúc đi tôi đã khóa lại rồi. Đôi mắt từ ngoài ánh nắng chói chang đi vào trong nhà kín tối làm nó chưa kịp thích nghi, trước mắt tôi chỉ là một màn tối đen. Nhưng rất nhanh chóng thôi, tầm nhìn bắt đầu hồi phục lại…

– Á!!!

Tôi giật mình thốt lên khi mà thứ đầu tiên tôi nhìn thấy trong nhà chính là…

Mẹ.

Ực..!

Nàng đang ngồi nghiêm trang trước bàn nước phòng khách, vẫn bộ trang phục như lúc trưa tôi thấy. Đôi lông mày đẹp như vẽ của mẹ đang cau lại có vẻ đang giận dữ, ánh mắt như hỏa soi thẳng vào người tôi.

– Ơ… uhm… mẹ… con chào mẹ… sao…

Mẹ tôi vẫn ngồi nghiêm trang, không phản ứng gì cả. Ánh mắt nàng như đang thăm dò xem những phản ứng của tôi để biết tôi đã làm gì.

Hai mẹ con cứ thế đứng yên nhìn nhau 1 giây lát, sau đó mẹ tôi mở miệng nói:

– Dũng, lại đây ngồi mẹ nói chuyện…

“Đù, thấy ghê quá!!” – Tôi thầm nghĩ. Thật sự là khác lạ, các bạn ạ. Với tôi và mẹ, mối quan hệ đã là quá lạ lùng và khác thường rồi. Nhiều lúc tôi coi mẹ là người yêu, người vợ của tôi chứ không còn là người mẹ bình thường nữa. Nhưng lúc này tôi mới nhận ra, mẹ vẫn là mẹ, không thay đổi được khi những ký ức run sợ lúc bị mẹ mắng hiện về từ hồi còn nhỏ… Ặc, lẽ ra tôi phải không sợ mẹ nữa mới phải chứ.

“Có lẽ nào, mẹ phát hiện ra mình theo dõi mẹ?” – Đầu óc tôi đang xử lý và suy nghĩ mọi trường hợp xảy ra với tốc độ cực nhanh, nhưng không thể nào kịp rồi. Tôi đành đờ đẫn đi chầm chậm về cái ghế trước mặt mẹ, vừa đi vừa cố gắng phán đoán tình huống.

– Dũng, con vừa đi đâu về? – Mẹ tôi lạnh lùng hỏi…

“Đek, đoán đúng rồi, mẹ phát hiện ra tôi theo dõi mẹ rồi” – Tôi đang thầm nghĩ trong đầu như thế. Nhưng sau đó trả lời một cách ngu si nhất tôi từng làm.

– Ơ… ơ… con… con… đi chơi…

Thôi thì khỏi phải nói, câu trả lời đần độn của tôi đã là giọt nước tràn ly. Mẹ tôi có vẻ giận dữ quá mức bình thường rồi. Nàng nuốt nước bọt như nuốt cục nghẹn trong cái cổ thon trắng xinh đẹp của mình. Đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, nàng nghẹn ngào nói:

– Con… con có biết… mẹ phải bỏ cả công việc… lo lắng cho con… khi con bảo con bị ốm… mẹ lo cho con biết chừng nào… thế mà…

Cố gắng kiềm chết cảm xúc, mẹ tôi nghiêm mặt lại nói tiếp:

– Thế mà con lại nghỉ học vô cớ khi mà sắp tốt nghiệp tới nơi rồi, con còn có thể vô tư đi chơi được sao. Mẹ cứ tưởng… cứ tưởng là sẽ tin cậy vào con… cả cuộc sống này của mẹ…

Rồi có vẻ như mẹ tôi sụt sịt khóc. Tôi thì ngồi lặng đi, hẳn các bạn nghĩ rằng tôi đang hối hận… không, lúc này thì không phải. Từ nãy tới giờ nhìn thấy mặt mẹ tôi là tôi đã nổi điên lên rồi chứ làm gì còn sợ sệt gì nữa, mẹ đã lừa dối tôi như thế cơ mà. Giờ biết được mặt trái nhân cách của mẹ rồi, tôi còn sợ cái quái gì nữa. Những lời tình cảm của mẹ nói với tôi lúc nãy càng làm cho tôi thấy sự giả dối của nàng. Vì thế khi biết rằng không phải mẹ phát hiện ra tôi theo dõi, cho nên không những không biết lỗi mà tôi còn tức muốn điên lên.

“À, còn đóng giả tới mức như thế cơ à, trời ơi… thật khốn nạn”

Càng nghĩ tới cái bộ dáng dâm đãng, vẻ mặt thỏa mãn của mẹ khi đang giao hoan cùng bọn giáo viên ở trường, đối chiếu với vẻ mặt hiện giờ của mẹ, đối chiếu với những lần mẹ con dịu dàng, tình cảm với nhau. Tôi cảm nhận trong lòng như bị cứa từng nhát dao vậy…

Đau đớn quá…

Cơn giận trong tôi ngày càng dâng lên, tới mức tôi quyết định không giấu diếm gì nữa. Phải lật tẩy cái mặt nạ giả dối của bà ta ra, cho bà ta chứng kiến lại cái bộ dáng lăng loàn của mình. Nghĩ thế, tôi đứng phắt dậy, quát lớn.

– THÔI, THÔI… MẸ IM ĐI…

Tiếng quát của tôi làm mẹ giật nảy mình, đôi mắt đỏ hoen ngạc nhiên nhìn tôi đầy hoang mang.

– Mẹ còn giả vờ đến lúc nào nữa, HẢ? Lật cái bộ mặt thật của mẹ ra đi, đừng giả vờ mẹ con tình thương cái gì nữa. KHỐN NẠN…

Đây là lần đầu tiên, tôi nói nhưng từ khó nghe như thế với người mẹ thân sinh ra mình.

– Hả, con nói cái gì? – Mẹ tôi còn ngạc nhiên có vẻ không hiểu tôi đang nói cái gì?

Nghe vậy tôi hét lên cho bà ta nghe rõ:

– Tôi nói mà bà lộ cái bộ mặt thật ra đi, đừng giả vờ nữa. Đồ dâm đãng lăng loàn…

Trời đất, khi nghe những lời nói thậm tệ từ đứa con của mình, mẹ tôi có vẻ như sốc nặng. Nàng lặng người đi khi nghe những câu nói đau đớn đó xuất phát từ miệng của tôi. Từ lúc nãy đang đứng dậy, giờ đây mẹ ngồi phịch xuống ghế. Đôi mắt thất thần không hiểu là vì sợ tôi đã biết được chuyện gì, hay là không hiểu nổi tôi tại sao lại đối xử với mẹ như thế.

Nước mắt tràn ra khỏi đôi mi đẹp của mẹ, nàng vừa run run lầm bẩm nói:

– Sao… sao… hic… sao con lại… đối xử với mẹ… như thế… hic…

– Mẹ… mẹ… mẹ đã làm gì…

Rồi bỗng dưng mẹ gào lên:

– MẸ ĐÃ LÀM GÌ MÀ CON ĐỐI XỬ VỚI MẸ NHƯ THẾ!!!

– MẸ ĐÃ CHO CON TẤT CẢ!!! TẠI SAO???

Nước mắt lăn dài trên má, với khuôn mặt xinh đẹp của mẹ đang đỏ ửng vì tức giận, vì đau khổ… hay là vì xấu hổ?

– MẸ CÒN KHÔNG BIẾT MẸ LÀM GÌ À? – Tôi gân cổ lên quát lại…

– Mẹ… mẹ không biết… mẹ không hiểu… huhuhuh – mẹ tôi ôm đầu vừa khóc vừa nói.

– Được, vậy con sẽ cho mẹ biết, để mẹ khỏi phải giả vờ nữa, hừ…

Nói tới đó, tôi phăng phăng chạy lên phòng. Cầm ngày lấy cái USB đã chuẩn bị sẵn, rồi hùng hục mang xuống cắm vào cái Smart TV ở dưới nhà. Ngay lập tức, đoạn video vạch trần sự thật hiện ra…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô giáo môn văn 2

Số ký tự: 0