Phần 146
2021-05-04 12:39:00
Ở tại hội trường Y, khi mà mọi người trong hội đang phấn khởi đồng lòng chống địch, mọi người đang nghĩ tới ai sẽ là anh hùng cứu được mỹ nhân đây. Sẽ được thưởng cái gì đây. Thì họ thấy anh giáo Tin và ngài giáo sư đang khệ nệ bê lên 1 đống bìa giấy và khẩu trang. Mọi người đang không biết là gì thì ngài Cựu hội trưởng đánh mắt với ông hiệu phó hiện giờ đang là Hội trưởng đương nhiệm của mình. Như đã bàn bạc từ đầu, ông hiệu phó đứng lên bục nói với mọi người.
– ĐỀ NGHỊ ANH EM BÌNH TĨNH. KẺ ĐỊCH LÀ RẤT MẠNH, RẤT NGUY HIỂM. CHO NÊN ĐỂ VỪA CÓ THỂ ĐẤU TRANH MÀ VỪA CÓ THỂ GIỮ AN TOÀN CHO ANH EM THÌ TÔI ĐÃ CÓ MỘT KẾ HOẠCH CHO ANH EM NHƯ SAU.
Rôi ông này chỉ cho anh giáo Tin và ông Giáo sư mang cái đống bìa giấy, mấy thanh tre, bút dạ mang giơ ra cho đám hội viên cuồng nhiệt ở phía dưới rồi nói tiếp.
– Đã là 1 hội thì phải có đường lối, anh em đấu tranh cần có 1 đường lối đúng đắn thì mới thành công được, vì thế nên tôi đã nghĩ ra 1 cách vừa an toàn mà lại hiệu quả. Đó là cách mà Mahatma Gandhi đã làm: ĐẤU TRANH BẤT BẠO ĐỘNG…
Cả hội trường im bặt, thế này là thế đéo nào. Bất bạo động là cái đéo gì? Trong đầu mọi người đang nổi lên những câu hỏi không phải phong cách của nhưng nhà giáo có thể hỏi như thế?
Phía dưới có ông thầy thể dục nổi nóng hét lên:
– Thằng HÈNNNNN…
1 người phát động hàng trăm người hưởng ứng, tiếng la ó lại vang lên, chửi rủa người anh hùng diệt quỷ của họ một cách thậm tệ không ra cái thể thống gì. Phía trên ông Hiệu phó cũng đang đỏ ửng mặt lên vì cái ngu kiến của mình. Nhưng ông biết rằng đấy là cách hay nhất mà người lãnh đạo có thể nghĩ ra được cho bầy tôi của mình, vì sự an toàn tính mạng của họ. Ông hiểu được lão X nham hiểm và độc ác tới mức nào, lơ ngơ là chết với lão ngay. Vì thế bây giờ, ông Hiệu phó cũng chỉ như Xuân tóc đỏ ngày xưa, khi mà thua cuộc đánh Tennis với quán quân xứ Xiêm La mà vẫn đứng dậy quát với đám dân chúng ngu muội ở phía dưới rằng:
– “Hỡi quần chúng! Mi không hiểu gì, mi oán ta! Ta vẫn yêu quý mi mặc lòng mi chẳng rõ lòng ta!?”
– TRẬT TỰ, TRẬT TỰ…
Cuối cùng thì vẫn phải nhờ tới uy của ông Cự hội trưởng cũ, ông này lại đứng lên bục mà chửi xơi xơi vào mặt đám hội viên phía dưới rằng là chúng mày ngu lắm, chúng mày muốn đi giết người hả, muốn vào tù hả… Rồi cuối cùng, như 1 hiệu trưởng lão luyện, ông này biết nâng tầm cái vị thế của mình lên bằng câu chốt:
– Tóm lại là đi biểu tình, biết chưa, biểu tình. Biết bây giờ người ta sợ cái gì nhất không? Biểu tình đấy!!!
Rõ rồi, cái cánh giáo viên ngồi trà nước bàn chuyện chính chị chính em thì là thói quen hàng ngày rồi, cho nên lời vàng ngọc của ngài cựu hội trưởng nói là họ rõ ngay, lúc này họ mới rõ rằng lãnh tụ của mình thông minh tới nhường nào. Họ quay sang khen ngợi, xun xoe và nịnh hót ông này ngay. Trong khi đó chủ nhân của ý tưởng bất bạo động này thì đang đứng nghệt ra tức tối xem cái cảnh Lý Thông cướp công Thạch Sanh này.
Đấu tranh còn dài, nhưng liệu cái đám giáo viên trói gà không chặt này có làm nên được trò trống gì không, mời các bạn theo dõi phần sau…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/
Sau bữa ăn sáng, Dương Huyền không về mà cùng 1 số chị em chi dạo quanh khi Resort. Quả là xứng danh một cái khu nghỉ dưỡng 5 sao khi mà khung cảnh và không gian đều làm cho con người ta thấy thư thái. Khu nghỉ dưỡng này hầu như cách ly với thế giới bên ngoài khi mà từ khu nhà chính tới cổng ra phải đi bộ mất 30p mới tới nơi. Bãi cỏ rộng và vườn cây râm mát chiếm chủ thể phần lớn không gian, còn lại là 1 dòng suối tự nhiên chảy vòng vèo ngang qua. Đủ mọi thứ để có thể thoải mái chụp ảnh check in tự sướng cho các nàng, nhưng rất tiếc rằng ở đây chuyện này bị cấm. Dương Huyền tiếc ra mặt vì cô nàng rất muốn trêu tức cậu con trai giờ này đang tỉnh dậy, chắc là đang ngơ ngác tìm mẹ đây.
– Này mấy em ơi, cho chị hỏi… ơ…
Dương Huyền thấy 1 nhóm nữ giáo viên trẻ đang đi phía đối diện, nàng đang muốn hỏi vị trí nhà vệ sinh ở đâu nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt hằn học, kênh kiệu của đám phụ nữ kia… Bọn họ không trả lời Dương Huyền mà chỉ nhìn nàng từ đầu tới chân, bĩu môi nhìn nàng rồi bỏ đi không thèm trả lời. Thậm chí khi đã đi qua Dương Huyền, nàng còn nghe ai đó nói vọng lại…
– Con đĩ…
Dương Huyền sốc nặng khi nàng chưa bao giờ gặp người khác đối xử với mình như vậy.
– Mình đã làm gì sai à? Thật là 1 đám người không có nhân cách, hừ!!!
Bỗng nhiên như có một tảng đá rơi xuống, nặng trĩu trong lòng Dương Huyền, nàng thấy có 1 linh cảm không lành trong chuyến đi này.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-mon-van-2/
Đúng lúc ấy, tôi cũng mơ thấy 1 cơn ác mộng mà giật mình tỉnh lại. Trong lòng còn đang hoang mang và tràn ngập lo lắng. Tim đập dồn dập 1 lúc mới bắt đầu dịu xuống…
– Phùuuuuu…
Hít thở vào 1 hơi, tôi bình tĩnh trở lại, biết rằng đó chỉ là 1 cơn mơ nhưng không hiểu sao trong lòng tôi có gì nặng trĩu, vương vấn khó chịu vô cùng. Lại nằm xuống giường 1 lần nữa, sau khi bình tâm trở lại tôi mới trở dậy làm vệ sinh cá nhân.
Một ngày trời nóng nực, vệ sinh cá nhân xong là tôi tính toán hôm nay phải học thế nào, thông từ sáng tới chiều chẳng dám nghỉ đâu vì thời gian còn rất ít. Muốn vào trường Y thì ít nhất cũng phải 27, 28 điểm trở lên, mặc dù mới trình độ của tôi thì không có vấn đề gì nhưng tôi không được phép sai sót. Đỗ vào đại học Y thì tôi mới có thể chứng minh rằng mình xứng đáng với nàng, Dương Huyền mẹ tôi. “Ủa, mà nhắc tới mẹ thì mẹ tôi đâu nhỉ?”
Căn nhà vắng lặng, ra ngoài phòng khách không thấy đâu, tôi vào phòng ngủ của bố mẹ tôi để tìm. Chậc, đây vẫn là cái cứ điểm cuối cùng của mẹ tôi đấy. Chưa bao giờ được phép làm tình với mẹ ở trên cái giường này, tôi chỉ ước ngày nào đó nằm đè lên người mẹ, cắm lút cán thằng nhỏ vào trong cái bộ phận sinh dục dâm đãng của mẹ, rồi bơm thẳng vào trong đó đám tinh trùng đặc quánh của tôi và làm mẹ có thai… Hớ hớ… Trong phòng chỉ có bố tôi vẫn đang nằm ngủ, hôm nay là ngày nghỉ nên ông vẫn ở nhà. Tôi tới cạnh giường lay bố tôi dậy rồi hỏi:
– Bố, bố mẹ đi đâu rồi?
Bố tôi ngái ngủ, còn ậm ừ 1 lúc, vẫn nhắm mắt mà lẩm bẩm nói:
– Uhm, mẹ mày bảo… đi công tác rồi…
Thế rồi ông lại xoay người ngủ tiếp, còn tôi thì mới ngớ ra vì cái vụ này mẹ đã bảo tôi trước rồi mà tôi quên béng đi mất. Rồi mối lo lắng lại chợt nổi lên, sao tôi lại không ngăn cản mẹ vụ này chứ, rõ là gây thù chuốc oán với lão X rồi, còn tung tăng đi theo kế hoạch của lão làm gì? Hiện giờ mẹ đi đâu tôi cũng còn không biết nữa là… Trời đất ơi!!!
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-mon-van-2/
Lúc này, tại Resort SELENA, ở một căn phòng bí mật dưới lòng đất, trước đây dùng để lắp đặt trạm điện phòng hộ cho khu nghỉ dưỡng, nay đã được tạm thời thiết kế thành 1 cái phòng giam. Bấy giờ, nằm lăn lóc ở 1 góc thì bất ngờ với tất cả mọi người, đấy là ông đặc phái viên của Bộ, ông Thành hiệu trưởng của Dương Huyền thì đang bị trói gô lại như 1 con lợn ốm. Không biết kế hoạch bài trừ tham nhũng của ông đã bị phát hiện từ lúc nào nhưng lúc này chính là cái lúc bi quan nhất trong cái cuộc đời làm đặc phái viên của ông.
Không ngờ ngay cái lúc ông đặt chân tới Resort này, những tưởng đã đặt được 1 bước chân vào sào huyệt của địch thì bất ngờ ông bị ăn 1 phát dùi cui điện điếng cả người rồi tỉnh lại đã bị bắt trói vứt vào 1 xó như bây giờ.
– (Hỏng rồi, kế hoạch bại lộ rồi… làm sao bây giờ, bao nhiêu người liên lụy vào đây… chết rồi, xong rồi…)
Rõ là vì kế hoạch này, cả nữ thần xinh đẹp của trường, của cả cái hội cuồng nữ thần mà ông cũng quyết dâng hiến, cho nàng như là con mồi nhử để lão X sơ hở, rồi ông và đám công an nằm vùng đã mấy tháng nay ập tới, bắt gọn cả ổ… Rồi thì ông thăng quan tiến chức, biết đâu lại được 1 cái chân Bộ trưởng hay Thứ trưởng gì đó. Thôi, tất cả đi tong hết rồi, ông sẽ thành tội đồ thiên cổ. Nhỡ cái cô Dương Huyền kia bị làm sao thì cái hội ở trường sẽ giết mình mất huhuhu…
– KEETTTTT!!!
Ông đặc phái viên giật mình vì tiếng động, căn phòng tối om bỗng bị ánh sáng le lói chiếu vào làm ông lóa cả mắt. Trong đám ánh sáng lờ mờ trước mặt là những bóng người lần lượt đi vào. Cả đám đứng trước mặt ông, một giọng cười quen thuộc, ngạo mạn, bỉ ổi:
– Khửa khửa khửa… xin chào ngài đặc phái viên của bộ, từ cục phân về…
Ông đặc phái viên của bộ chỉ biết nhắm mắt lại cho quen dần với ánh sáng, rồi ông mạnh miệng dọa nạt.
– Các người giỏi lắm, biết tôi là người như thế nào mà vẫn dám bắt tôi lại như thế này à? Thả tôi ra ngay thì còn được hưởng khoan hồng của chính phủ…
– Huỵch!!!
– Ối…
Chưa kịp nói hết bài văn của các chiến sĩ công an anh dũng khi bị địch bắt trong phim truyền hình dài tập “cảnh sát hình sự” thì ông đặc phái viên của bộ bị người đứng trước mặt đá cho 1 cái vào bụng đau điếng cả người.
– Hưởng khoan hồng cái con mẹ nhà anh ấy… Hờ hờ, chẳng biết thế nào chứ sau vụ này không biết anh còn có nhớ anh là đặc phái viên của bộ nữa không ấy chứ… há há há…
– Lũ khốn, chúng mày định làm gì…
Lúc này ông đặc phái viên tội nghiệp đã nhìn được rõ người đứng trước mặt chính là ngài X trứ danh cùng 2 cánh tay đắc lực của mình là Sở và Khanh. Ngài X lúc này đang cúi mặt nhìn xuống ông, khuôn mặt béo chảy xệ của lão đang cười méo mó, lão đưa điếu xì gà hay hút lên miệng, rít 1 hơi rồi phả vào mặt ông cán bộ tội nghiệp mà nói:
– Định làm gì á, chẳng làm gì xấu cả đâu. Chúng tôi luôn là những cán bộ mẫn cán, nào biết bạo lực là gì. Hôm nay tới đây, chỉ để cảm ơn ngài thôi, ngài đặc phái viên của Bộ ạ… hé hé hé…
Sau điệu cười the thé ngài X lại nói tiếp.
– Nhờ có ngài đây, mà kế hoạch của tôi đưa “nàng” tới đây thật là dễ quá sức. Hê hê suy nghĩ mới ngây thơ làm sao chứ… Giờ thì tất cả mọi thứ đang nằm trong tầm tay của tôi rồi, đây là 1 khu cách biệt, có trời cũng chẳng biết được trong này đang làm những gì đâu. Thôi, mong ngài đặc phái viên của bộ đây tạm thời nghỉ ngơi tại tệ xá này ít hôm nhé, xong bữa tiệc vui của tôi thì sẽ thả ngài ra… ờ… Kèm theo 1 chút hay ho thôi… hé hé hé.
– À mà này – Ngài có muốn tham gia bữa tiệc của tôi không thì nhắn cho tôi biết nhé, biết đâu khi ngài chiêm ngưỡng “nữ thần” trong bữa tiệc thì ngài lại đổi ý không biết chừng… há há há…
Ông đặc phái viên của bộ căm phẫn và uất nghẹn vì bất lực, cắn răng nghĩ 1 hồi thì ông này cố nói giọng van xin:
– Ông, đừng làm gì hại tới cô ấy… cô ấy vô tội, cô ta không biết gì cả đâu.
– Ái dà, đã nói rồi, tôi có phải là người xấu đâu mà hãm với chả hại. Tôi chỉ muốn “nữ thần” của tôi tỏa sáng, hưởng thụ hoan lạc nhất đời của nàng, rồi biết đâu nàng lại thích không dứt ra được ấy chứ… hớ hớ hớ…
Nói rồi Ngài X quay lưng định rời đi. Với tinh thần không còn gì để mất, ông đặc phái viên nằm dưới đất cố sức gào lên:
– Chúng mày đừng có mừng vội, Công An đã biết hết việc của chúng mày rồi, không khéo họ đã bao vây hết chỗ này rồi đấy, mày chạy không thoát đâu… hừ hừ…
Ngài X có vẻ ngạc nhiên, quay lại nhìn ông đặc phái viên này với ánh mắt tội nghiệp. Ngài X giả vờ sợ hãi rồi nói:
– Ối trời, sợ quá, công an à, công an nào thế, có phải công an này không?
Nói rồi thì từ cửa bước vào 1 bóng người, cũng bệ vệ không kém ngài X chút nào, người này với ngài X được người ta đùa vui là anh em sinh đôi cùng cha khác ông nội. Đó là đương nhiệm giám đốc Công An thành phố X. Ông này bước vào, nhìn ông đặc phái viên tội nghiệp đang ngơ ngác mà cười híp cả mắt, dáng vẻ rất hiền lành cục mịch cúi người lịch sự mỉa mai chào ông này:
– Ô, rất vui được gặp ngài ạ…
Ngài X nắm lấy vai của người anh em này rồi nói:
– Ờ quên không bảo với ngài, cuộc họp lần này của Sở là do đích thân ngài Đắc – Giám đốc công an đây tới cùng với các chiến sĩ để bảo vệ cuộc họp quan trọng này đấy.
Rồi lão ghé sát gần vào ông bạn mà nói:
– Còn tiện thể thì ngài Đắc đây cũng là khách mời trong bữa tiệc của tôi đấy, một khách mời rất rất quan trọng hé hé hé.
Nói rồi cả đám nhìn ông đặc phái viên của bộ đang điếng người vì dính đòn chí mạng liên tiếp mà cười lên hố hố, sau đó họ rời đi để lại ông cán bộ tội nghiệp đã như người sắp chết…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-mon-van-2/
Tôi trong lòng có linh cảm không tốt nhưng chẳng biết mẹ tôi đã đi đường nào rồi, ít nhất cũng phải biết chuyện mới được chứ. Thế là tôi phải nhảy lên xe phóng tới tìm ngay thằng bạn Tuấn mặt thộn của mình, bố nó chắc là biết mẹ tôi đi đâu.
– Kéttttt…
Tôi phanh xe khét lẹt ngay trước cửa nhà thằng mặt thộn. Bấm chuông gọi ông ổng 1 hồi mới thấy thằng mặt thộn này ra mở cửa, mặt vẫn còn đang ngái ngủ. Tổ cha nó sướng thật, thằng mặt thộn này đéo phải thi đại học nên giờ là thời gian nó ăn chơi nhảy múa trong khi tôi phải cắm cổ vào mà học. Thằng này mặc dù đã giảm cân rất nhiều từ biến cố lần trước nhưng chỉ khoảng 2 tuần sau nó đã khôi phục lại phần nào cái độ béo mặt ngu của nó. Ngáp 1 cái rõ dài rồi nó mới hỏi tôi:
– Sáng sớm mày tới đây làm gì thế, bố tao bảo…
– Bố cái đéo gì mà bố… ờ, thế bố mày có ở nhà không?
Thằng này chống 2 tay lên ra vẻ khó chịu hỏi:
– Mày tìm bố tao làm gì?
– Có chuyện quan trọng, thế có bố mày ở nhà không thì bảo? Nhanh lên không đánh bỏ mẹ mày bây giờ!!
Thấy tôi gân cổ lên quát nó mới dần tỉnh người ra, cái vẻ trịnh thượng lúc nãy biến mất, nó đành khó chịu quay người lại đi vào trong nhà gọi to:
– Bố ơi, bố ơi…
– Bố ơi… bố ơi… ở đi đâu rồi nhỉ?
Thế rồi thằng mặt thộn đi hẳn vào trong nhà, chui vào phòng bố mẹ nó xong rồi lại đi lên tầng, gọi ầm cả nhà lên nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Cuối cùng nó quay ra cửa chốt với tôi 1 câu:
– Đéo biết, đi vắng rồi…
Tôi cáu lắm, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Đành dặn nó:
– Thôi được rồi, khi nào bố mày về thì nhắn cho tao biết nhé.
– Ờ…
Thằng Tuấn mặt thộn lười biếng đáp với tôi 1 câu, còn tôi thì sau đó nhảy lên xe phóng về nhà. Giờ chẳng biết làm sao, đánh phải chờ thôi. Đằng sau thằng Tuấn mặt thộn gọi với lại nói:
– Ê mày, đi chơi điện tử đê…
– Đéooooo…
Câu trả lời làm thằng Tuấn mặt thộn chán nản đi vào trong nhà ngủ tiếp, còn tôi thì đi về được nửa đường mới nhớ ra là sao không bảo thằng Tuấn mặt thộn gọi điện hỏi bố nó nhỉ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro