Phần 144
2021-05-04 12:39:00
– (Ơ cái đm)…
Ông chủ loạt khách sạn nhà nghỉ nổi tiếng Tùy Anh muốn chửi câu này nhưng chỉ dám nghĩ thầm trong đầu.
(Con mẹ nhà nó chứ kể chuyện đéo gì đây)
Nhìn lão X đang cười híp cả mắt, cái nọng mỡ dưới cằm rung lên bần bật mà gã phải phát cáu lên. Cố nuốt cục tức, chuyên nghiệp như 1 doanh nhân biết nịnh đầm lãnh đạo, ông ta nhã nhặn nói:
– Thôi thôi, ngài cứ đùa ấy…
Ngài X nghển cổ lên nghiêm túc đáp lại:
– Hê hê tôi có nói đùa với anh à?
Gã kia lau mồ hôi đang nổi lấm tấm ở trên bộ trán đã bắt đầu hói của mình, bối rối không biết làm sao vì lúc nãy đang đà câu chuyện gã đã coi như chửi rủa quý ngài quyền lực đang ngồi trước mặt rồi.
Nhưng xem ra, ngài X đạo mạo không hề đếm xỉa tới lời phạm thượng lúc trước của y, thậm chí ngài còn chẳng thèm mảy may để ý tới mà có phần hưng phấn nói tiếp:
– Anh có biết, gái gú tôi có thiếu không? Đương nhiên là không? Con bé trong truyện tôi kể bây giờ đang là thư ký cho tôi đấy, sáng nào nó cũng chui vào gầm bàn tự động bú liếm con chym nho nhỏ của tôi khà khà… còn thằng sinh viên kia, giờ đang là chồng của nó đấy…
– WTF?? – Ông chủ khách sạn Tùy Anh buột miệng thốt lên.
Ngài X khoát tay ra hiệu cho lão giữ im lặng rồi hưng phấn nói tiếp:
– Trên đời này, chơi gái là sướng nhất, nhưng khi cậu khám phá ra được những thứ còn khoái hơn nữa thì cậu sẽ làm gì? Cứ mỗi lần tôi thấy 1 cô vợ hiền thục, nết na bỏ hết liêm sỉ vồ vập lao vào bú cu tôi 1 cách đam mê, trong khi những thằng chồng khốn khổ thì không biết cái gì hết hoặc giả như không biết, thì nó là 1 cái khoái cảm không… không ggggg thể tưởng tượng được đâu, đồng chí ạ. Nhắc tới thôi mà nứng con mẹ nó rồi đây khà khà…
Gã chủ khách sạn lặng thinh, cúi mặt đầu lấm tấm mồ hôi.
– (Con mẹ nó, biến thái quá…)
Trước mặt gã bây giờ không phải là 1 gã béo bệu tham quan nữa mà chính xác là 1 con quỷ, 1 thứ tà ác luôn muốn phá hoại hạnh phúc của loài người. Nhưng, gã mỉm cười, chẳng phải loại người con buôn như gã luôn phải giao kèo với quỷ dữ cơ mà. Dắt gái, ma túy, cái gì đã chẳng sờ vào rồi, còn sợ dek gì nữa. Nghĩ thông suốt rồi gã ngửa mặt lên cười ha hả cùng với con quỷ trước mặt gã mà chìa bàn tay ra:
– Tuyệt, tuyệt vời. Tôi chơi, chơi xả láng với ngài… cmn thế mới sướng chứ.
Ngài X híp mắt hài lòng vì thái độ của đối tác, ngài cũng chìa bàn tay mắn chuối của mình ra như chúa Jesus nắm tay các tông đồ của mình mà nói:
– Anh cứ yên tâm, tôi sẽ dẫn anh lên tận ngưỡng thiên đường… Hà hà hà… kỳ này có nhiều trò hay lắm.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/
Xe đi khoảng 1h thì bắt đầu rẽ vào đường nhỏ, 2 bên bắt đầu là núi đá, và ruộng lúa trải dài. Khung cảnh phải nói là thơ mộng và lãng mạn làm sao.
Con đường nhỏ ngoằn ngoèo chạy 30 phút thì bắt đầu mở rộng dần ra rồi dẫn tới 1 cái khu vực kiến trúc thật là đẹp.
Một cái cổng màu vàng thật to, hai bên là bờ tường kéo dài tít tắp sang 2 bên. Chưa hết, bên ngoài bờ tường là 1 đoạn kênh nước trong vắt khá rộng nằm sát bờ tường như là 1 con hào chạy quanh những thành quách ngày xưa vậy. Kiên cố và vững chắc như muốn nói rằng quý khách vào đây thì đừng hòng mà muốn về. Bất ngờ, Dương Huyền nhìn thấy có 2 anh công an đứng ở ngay trước cổng, có mang theo cả bộ đàm dắt vào lưng, nàng âm thầm tin tưởng rằng thế này mới là cuộc họp bí mật trước khi tổ chức kỳ thi tốt nghiệp chứ…
– RẦM RẦM… ẦM Ầm…
Cánh cổng lớn mở ra, mọi người ai cũng phải trầm trồ, đám phụ nữ thì rú lên thích thú. Đằng sau cánh cổng là 1 con đường mà 2 bên là cỏ xanh và dãy cây thẳng tắp, ánh mắt trời sáng sớm rọi qua sương mù đang giăng thấp dưới mặt đất làm cho khung cảnh có phần giống nơi nào đó ở Châu Âu xa tít tắp. Xe tiếp tục đi theo con đường vòng vèo như mê cung đó khoảng 7, 8 phút nữa thì mới tới Khu nhà chính.
Nổi bật giữa đồng cỏ và vườn hoa đầy sắc màu là 1 khu nhà được xây hao hao giữa kiến trúc phương đông cổ kính. Nghĩa là mái vòm, lợp ngói hoàng lưu ly. 4 góc là 4 cái tượng con cá hóa rồng được chạm trổ tinh vi. Có lầu gác, có hẳn cả 1 khu vực ẩm thực ngay phía trên để thực khách có thể lên đó dùng bữa sáng, nhâm nhi cafe và nhìn khung cảnh hoang sơ núi đồi phía xa xa mà ngẫm lại nhân tình thế thái…
Trái với ngoại thất phía bên ngoài, ngay tại sảnh chính tiếp khách thì bố trí nội thất theo phong cách châu Âu pha với Ấn độ bởi tông màu nóng toàn đỏ và vàng. Bàn ghế sang trọng sắp đặt ngay ngắn ở 2 bên.
Đám giáo viên bắt đầu lục tục xuống xe, Dương Huyền lạ lẫm đứng nhìn khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh làm nàng choáng ngợp, nàng thầm nhủ “Chuyến đi này thật xứng đáng, ước gì cả gia đình mình cũng được đi cùng nhỉ?” – Rồi nàng lại nhớ tới cậu con trai men lỳ của mình chắc giờ đã tỉnh dậy và hoang mang không biết cô vợ hờ của mình biến đi đâu mất. Nàng thoáng nhoẻn miệng cười, nhờ có cậu con trai quý giá ấy mà nàng mới lấy lại được cái cá tính nghịch ngợm thời trẻ của mình.
– Mọi người xin cứ đi vào khu lễ tân trước đi ạ, chúng em sẽ chuyển hành lý của mọi người lên tận phòng. Xin cứ tự nhiên ạ.
Tiếng anh tài xế đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ, Dương Huyền quay sang xung quanh thấy mọi người đang trò chuyện với nhau, líu tíu cặp 3 cặp 4 đi vào khu lễ tân. Số giáo viên tới đây họp hành có lẽ phải hơn 50 người. Phần lớn là phụ nữ trẻ đẹp, còn lại đàn ông toàn những người trung niên hoặc luống tuổi, người nào trông cũng toát nên cái vẻ tự tin khệnh khạng của những người lắm tiền. Nàng thoáng nghĩ sao giáo viên dạo này nhiều người giàu thế nhỉ?
– Em ơi, qua đây với bọn chị đi… – 1 cô gái khoảng xấp xỉ 30 tuổi đang vẫy tay gọi với Dương Huyền. Cô ta đang đi với 1 cánh đàn ông cùng 2 cô gái khác cũng tầm đó tuổi.
– (E hả?!)…
Dương Huyền thầm cười, nàng khá quen với cái việc người ta nhầm lẫn tuổi tác của mình. Mặc dù khá ngại ngùng khi đi cùng người lạ nhưng đến đây cũng có mấy ai quen đâu, là 1 người đã trường thành, Dương Huyền mỉm cười hút hồn cả đám đàn ông và phụ nữa xung quanh mà bước tới làm quen:
– Xin chào, mình là Dương Huyền…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-mon-van-2/
Có một chuyện làm Dương Huyền ngạc nhiên là lễ tân có rất ít người, có đúng 1 cô gái trẻ đứng ở quầy lễ tân để đưa chìa khóa phòng nhưng xem ra có vẻ là nhân viên mới vì trông cô ta rất bối rối như chưa quen việc vậy. Mọi người khác dường như đã quá quen với việc này, cô gái rủ Dương Huyền đi cùng đã nhanh chân lấy chìa khoá rồi các cô các nàng tíu tít dẫn nhau lên cầu thang trong tiếng trêu đùa, chọc ghẹo của đám đàn ông. Đấy là chuyện thường thôi, các ông đi du lịch thì ông nào chẳng thích ghẹo gái cơ chứ…
– Chị ơi, thật là chị đã 37 tuổi rồi cơ á… – 1 cô giáo tên là Vân quay sang hỏi Dương Huyền.
– Ừ, thật đấy mà, con trai tớ cũng 17 tuổi rồi.
– Trời đất ơi… Ban đầu em cứ tưởng chị ít tuổi hơn em ấy…
– Eo ơi, không thể tin được – cô đứng kế bên cô Vân lè lưỡi nhìn Dương Huyền như người ngoài hành tinh.
– Chị ơi, chị có bí quyết gì không thể? 37 tuổi không thể trẻ như thế này được…
– Huhuhuhu chị ấy cao hơn em hẳn 1 cái đầu… Chị ơi sao chị không đi làm người mẫu ấy… làm giáo viên làm gì cho nó phí…
Vẫn như mọi khi, Dương Huyền luôn làm trung tâm của đám đông, nhất là với những người mới gặp lần đầu. Cái cách nàng kiễng chân búi mái tóc dài lên để buộc lại thôi cũng đủ cho cả sảnh lễ tân lặng người mà ngắm. Họ xì xào bàn tán nhau rằng, cô gái này từ đâu tới đây, tại sao lần đầu mới gặp.
Mà lần này, có lẽ ai được may mắn… Có lẽ cô ta để dành cho ngài ấy rồi… suỵtttt…
Hẳn mọi người ngạc nhiên vì người đẹp thế sao cả ngành giáo dục thành phố X không ai biết mấy. Cái này tác giả phải nhắc lại vì đây là 1 trong những luật đầu tiên của “Hội hâm mộ nữ thần xinh đẹp”.
Nữ thần là của riêng Hội, hạn chế bất kỳ mọi thông tin nào của nữ thần khi ở ngoài. Không share ảnh hay bất kỳ mọi hình thức nào để người ngoài biết được.
Thậm chí mỗi bức ảnh chụp chung của trường và lễ hội mà anh giáo Tin cũng phải ngồi cặm cụi photoshop từng chút một cho khác đi 1 chút. Còn giao lưu này nọ thì họ sẽ giấu nhẹm Dương Huyền đi mà không cho biết.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-mon-van-2/
TRẬT TỰ… TRẬT TỰ… TÔI YÊU CẦU CÁC ANH TRẬT TỰ!!!
Cả hội trường xôn xao về cuộc họp bất thường của cái hội cực kỳ bí mật trong ngôi trường cấp 3 cũ kỹ này. Ở dưới người ta đang thì thầm bàn tán nhau về cái “Ngày Khải huyền” sắp tới, nào là hội này sắp tàn rồi, mất hết ý nghĩa rồi… nữ thần sắp bị bọn tà đạo chà đạp dưới vũng bùn… vân vân và mây mây.
Ở trên cái bục cũ kỹ của hội trường, ông hội trưởng mới – Anh hùng cứu thế – Kẻ diệt ác quỷ hay là Trí giả – chính là ngài Hiệu phó đáng mến của chúng ta. Sau sự vụ kinh hoàng xảy ra đối với cái hội kín này thì ông hiệu phó xứng đáng được người ta tôn sùng như vậy. Ông này đang gào thét đập bàn đập ghế, bên cạnh là ngài Nguyên hội trưởng – “Giáo sư” cũng đang xua tay ra hiệu cho anh em bình tĩnh. Nhưng phía dưới có vẻ khó mà điều khiển được khi mà cái điều bí mật Hội sống chết giữ kín đã bị phá vỡ.
Đương lúc ồn ào này, thì 1 người bước lên bục, hiên ngang đi thẳng tới mà đẩy ngay “anh hùng cứu thế” của chúng ta ra 1 bên mà đứng nhìn bễ nghễ xuống dưới như 1 bậc minh quân nhìn xuống con dân của mình.
– SAO HẮN LẠI Ở ĐÂY!!!
– CÚT ĐI…
– KẺ PHẢN BỘI…
– Ô NHỤC…
– XÉO ĐI…
– ĐM MÀY…
Đương nhiên, kẻ mà bị các tông đồ trong hội nguyền rủa thế này thì chỉ có ngài Cựu hội trưởng – nghĩa là cái ngài hiệu trưởng cũ đã bán rẻ Nữ thần của họ cho thằng cha Tú (con trai ngài X) vậy.
Thấy tình hình không những không ổn mà còn hỗn loạn thêm, Kẻ diệt ác quỷ – ý là nói ngài hiệu Phó của chúng ta lại huých lại sếp cũ của mình ra, chiếm lấy chỗ rồi nói to vào mic:
– NGUY CƠ ĐÃ SỚM TỐI, NGUY CƠ ĐÃ SỚM TỐI, CÒN Ở ĐÓ MÀ CÃI NHAU À!!
Thật chứ, cái tình hình này nguy cơ không khác gì xưa kia khi hội nghị Diên Hồng mà ông cha ta đã chống lại quân Nguyên Mông hùng mạnh. Mọi người như sực tỉnh, im lặng, mọi người im lặng. Đạt được hiệu ứng như Trần Quốc Toản bóp nát quả cam năm xưa. Ông hiệu Phó tranh thủ nói tiếp:
– ĐÂY LÀ LÚC HỘI TA CẦN PHẢI ĐOÀN KẾT, MỌI NGƯỜI IM LẶNG, ĐỪNG TRÁCH MÓC GÌ CẢ, HÃY NGHE HỘI TRƯỞNG… À KHÔNG, LÀ CỰU HỘI TRƯỞNG NÓI NHỮNG ĐIỀU QUAN TRỌNG. THỜI GIAN LÀ NHẤT CẤP THIẾT, THỜI GIỜ LÀ RẤT QUÝ BÁU, XIN ANH EM HAY IM LẶNG MÀ LẮNG NGHE.
Mặc dù vẫn còn 1 cái giày được ném lên suýt trúng mặt anh hùng diệt quỷ nhưng cũng coi như mà mọi thứ yên ổn. Ông cự Hội trưởng đứng vào mic rồi nói.
– XIN LỖI ANH EM, TÔI MẶC DÙ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA HỘI NỮA, NHƯNG TRONG TÂM HỒN TÔI VẪN LÀ HỘI VIÊN CỦA HỘI VẬY, CHƯA KHI NÀO…
– Thôi thôi, ông lắm chuyện lắm, nói vào ý chính đi đừng có dài dòng. – Ông giáo sư đứng bên cạnh không kiên nhẫn nổi mà cắt lời.
– THÔI ĐƯỢC RỒI, TÔI KHÔNG THANH MINH NỮA. TÔI NÓI VÀO VẤN ĐỀ CHÍNH ĐẤY…
Im lặng hít một hơi dài, ông ta nói:
– SAU BAO NHIÊU NĂM GIỮ GÌN TRONG BÍ MẬT, GIỜ NỮ THẦN CỦA CHÚNG TA SẮP SỬA GẶP NGUY RỒI.
– HẲN ANH EM ĐÃ BIẾT VỀ “BỮA TIỆC MÙA HÈ”
Phía dưới mọi người xôn xao, người già hẳn là biết chuyện, người trẻ như anh giáo Tin thì không biết. Mọi người lại ngơ ngác cho tới khi ngài cựu hội trưởng của chúng ta kể rõ về cái bữa tiệc thác loạn hằng năm được ngài X tổ chức. Nó làm ô uế cả ngành giáo dục thành phố X mà không ai dám động tới, không ai dám nhắc đến.
– TÔI ĐÃ CỐ GIỮ, NHƯNG GIỜ KHÔNG THỂ NỮA RỒI. HÔI CỦA TA GIỜ PHẢI ĐỨNG TRƯỚC TÌNH THẾ PHẢI LỰA CHỌN. SỐNG HAY LÀ CHẾT?
Cuối cùng, sau khi trình bày hết những thứ rắc rối ở phía trên, ông cựu hội trưởng chốt 1 câu cũng như Thượng hoàng nhà Trần ngày xưa muốn nói: NÊN ĐÁNH HAY NÊN HÒA…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro