Phần 114
2021-05-04 12:39:00
Mặc dù bực thật nhưng tôi cũng chỉ dám làm tới thế thôi, vì thân cô thế cô. Tôi có 1 mình còn mấy lão già này đều chẳng phải tay vừa, làm quá lên không khéo còn bị ăn đòn lại. Vì thế tôi để cho mấy lão này có cơ hội trình bày.
Thì ra, hôm trước vì thu phục được con ma nữ này, mà đã thế lại khám phá ra được cái tác dụng không ngờ của nó thành thử mấy lão già mất nết này nhân cơ hội lợi dụng. Nữ thần hàng thật của mấy lão thì nào dám đụng vào, vì thế đành xài hàng giả.
Lão Khải lé đầu têu, không ngờ già rồi mà vẫn còn biết dùng điện thoại mua hàng trên mạng. Đặt về một đống quần áo cho con ma nữ mặc vào. Đã thế còn bắt nó làm việc nhà như người hầu dưới hình dáng của mẹ tôi. Thật khốn nạn hết chỗ nói. Nhưng được cái mấy ông này cũng không tới nỗi quá phận, chưa Gang bang luôn con ma nữ này. Mà thực ra cũng chẳng lão nào dám, già sắp xuống lỗ rồi. Dương khí ít ỏi, dám làm liều thì có khi thăng thiên luôn chứ còn hưởng thụ gì. Vì thế chỉ bắt nó mặc quần áo để chiêm ngưỡng cho sướng, thỉnh thoảng thì rờ mó, vuốt mông bóp vú vài cái cho đã thèm…
– Tôi sẽ nói chuyện này cho mẹ tôi biết! – Tôi tức tối chỉ mặt mấy lão già nói.
Mấy lão già sợ quá, quỳ sụp xuống van lấy van để:
– Đừng… Đừng cháu bé ngoan, các ông đều là người già cả rồi. Để người ta biết thì còn thiết sống làm gì nữa…
– Ông lạy cháu, cháu làm thế thà ông cắn lưỡi tự tử.
Lão Thắng mặt dày nói thế rồi trợn mắt lên, từ trong miệng chẳng hiểu sao rỉ ra mấy giọt máu rồi từ từ ngã xuống, cu rúm dưới đất giở trò khổ nhục kế. Mấy lão già kia thì đúng như đã được tập huấn trước, nhào tới ông bạn khóc lóc thảm thiết làm tôi chẳng biết làm thế nào nữa. Quay sang định thanh toán con ma nữ thì mấy lão kia lại nhào tới ôm lấy chân tôi van xin. Con ma nữ cũng quỳ xuống mà van lay khóc lóc. Nó kể:
– Thưa cậu, huhhuuhu con giờ pháp lực đã mất hết rồi, giờ chỉ làm giúp chút việc vặt cho các ông này thôi. Xin cậu thương mà tha cho. Con đã cải tà quy chánh rồi huhuhuhuhuhu…
Tôi bực mình quát:
– Mày còn không chịu đi đầu thai đi, còn ở đây làm cái trò hư hỏng với mấy lão mất nết này thế à. Lại còn dám biến ra hình dạng thế nữa. Lại đây để bố hóa kiếp cho mày!
Thấy tôi sấn đến định dùng máu ở vết thương vẩy vào con này cho nó chết thì lão Khải lé quờ tay bám lấy mà van xin:
– Ối đừng làm thế, nó chết thật thì lão lấy ai mà hầu hạ tuổi già. Con ma nữ này đã không còn đường về nữa rồi. Nó không phải là oan hồn, làm sao mà đầu thai được. Cậu mà làm thế là nó chết hẳn đấy, Ối, ông xin lỗi mày mà. Lần sau ông không dám thế nữa.
– Đúng rồi, các ông sẽ không dám tái phạm nữa.
Khóc lóc riết rồi tôi đành chịu chẳng biết làm sao. Tôi đành chỉ mặt mấy lão già quát tháo mấy câu, rồi chốt lại:
– Từ giờ tôi sang mà thấy con này còn hóa thành dáng của mẹ tôi là tôi cho nó chết ngay lập tức… hừ hừ!
Thế rồi tôi mới nhớ ra mục đích chính tới đây, bèn kéo con ma nữ qua một bên hỏi nó. Nó lắc đầu liên tục chối:
– Ôi, không, nào con dám làm thế đâu. Quý cô đấy hoàn toàn chưa ai động chạm gì vào ạ… thật… con xin thề…
– Thế cái mùi ở trên người mẹ tao là ở đâu ra, còn dám nói dối?
– Ấy, ấy cậu tha tội, con có đổ 1 chút… 1 chút lên người bà ấy… nhưng… ở bên ngoài thôi ạ… thật…
– FUCK, mày lại còn dám làm thế.
Tôi tức tối giơ tay đánh nó một cái nhưng chỉ đánh vào khoảng không. Lại càng nổi giận hơn làm con ma nữ run bắn cả người. Nó luôn mồm thế sống chết cho nên tôi cũng chỉ biết bỏ qua cho nó mà thôi. Dù gì nó cũng đã là người hầu của lão Khải lé, không nói dối được.
Thế là cuối cùng vẫn chưa rõ được chuyện gì, tôi đành thất thểu đi ra khỏi nhà lão Khải lé. Lúc này mới phát hiện ra bụng rỗng tuếch, đói meo. Tôi đánh bụng, chút nữa về nhà làm bát mì tôm mới được thì bỗng nhiên có cảm giác lành lạnh đằng sau gáy…
Tôi ơn lạnh quay lại nhìn…
Đúng như linh cảm, cô nàng xinh đẹp Dương Huyền của tôi (vâng, xin phép được nói thế vì mẹ giờ chẳng khác gì vợ của tôi cả hehehe) đang đứng trợn mắt nhìn tôi ở sau lưng. Ôi chao, khuôn mặt hồng phấn xinh đẹp hoàn mỹ với ánh mắt hình viên đạn đang trừng trừng nhìn tôi. Một tay chống eo, một tay đang xách một cái túi đựng đồ đi chợ về. Mẹ tôi phùng má giận dỗi nói:
– Con, mẹ đã nói thế nào rồi nhỉ? Vết thương chưa lành thì đừng có đi ra ngoài… Ối, đấy thấy chưa, chảy máu rồi kìa kìa… trời đất ơi, con với chả cái! A… A… A… AA!
Tôi cũng chú ý dưới cổ chân, quả thật lúc nãy có bị chảy máu nhưng không đau lắm, nhưng điều đó cũng làm cho mẹ tôi lo lắng rồi. Mẹ nhanh chân chạy tới, 1 tay đỡ lấy tôi, vòng qua vai của mình rồi vội vàng nói:
– Để mẹ đỡ, về nhà nhanh nào mẹ băng lại cho…
Khi mẹ áp sát vào tôi, mùi hương tự nhiên thơm nức của mẹ phả vào làm tôi ngây ngất và sảng khoái vô cùng. Mặc dù vẫn đi được nhưng tôi đành làm nũng với mẹ một chút vậy, thế là tôi cứ để mẹ khoác vai đưa về.
– Mẹ, để con cầm đồ cho. Tay con còn khỏe mà.
Khuôn mặt mẹ tôi sát gần bên cạnh, nàng quay mặt sang và bất chợt nhận ra đôi môi của 2 người gần nhau quá. Mẹ khẽ thoáng ửng hồng đôi má, mỉm cười, mắt liếc sang 2 bên. Có vẻ như ông trời cũng tạo điều kiện cho tôi, hiện giờ trên đường chẳng có ai cả. Thế là nàng khẽ hôn phớt lên môi tôi một cái thật nhanh. Rồi như thể xấu hổ, mẹ dúi nhanh cái túi vào tay tôi. Tôi nhận lấy túi đồ khá nặng, sung sướng mỉm cười thì thầm nói:
– Cám ơn mẹ…
Mẹ cũng cúi đầu nhoẻn miệng cười. Hai mẹ con tôi cũng chỉ dám tiếp xúc thoáng qua một chút như thế thôi vì đằng xa đã có người đi tới. Trên đường về nhà, không ngờ mẹ tôi lại chẳng nói với tôi một câu nào cả mà hình như đang suy nghĩ cái gì đó, chỉ thấy nàng cúi đầu, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười trông xinh “éo thể” chịu nổi ấy. Cảm thấy không tự nhiên cho lắm, tôi mới mở miệng hỏi chuyện mẹ tôi:
– Mẹ, mẹ hôm nay không phải đi làm hả?
Mẹ tôi vẫn cúi đầu, nàng nói:
– Có nhưng chút nữa mới phải đi. Mẹ dạy 2 tiết cuối đấy nhé, chờ mẹ về nấu cơm cho, sẽ muộn đấy.
Tôi lại hỏi tiếp:
– Ở trường thế nào hả mẹ?
Tôi hỏi thế, mẹ cũng hiểu. Sau chuyện vừa rồi mọi người sẽ trở nên khó khăn hơn khi không biết phải đối xử với nhau như thế nào. Đám giáo viên kia thì cảm thấy có tội lỗi vô cùng, vì thế không nhưng sống chết giữ bí mật mà giờ còn cung phụng mẹ tôi như nữ hoàng nữa. Giờ mẹ tôi có thoải mái thời gian chăm sóc tôi vì ở trường mọi việc khác đều có người nhận làm giúp. Mẹ tôi, nữ thần của lòng nhân ái, nàng dễ dàng tha thứ cho bọn họ. Đã thế lại còn chấp nhận sự giúp đỡ 1 cách rất tự nhiên, làm cho mọi người cũng đỡ căng thẳng hơn. Chuyện là như thế, còn mẹ tôi trả lời:
– Uhm, cũng tốt, sắp sửa nghỉ hè rồi nên mẹ cũng sẽ hơi bận đấy.
– …
Lại im lặng, chẳng biết nói sao. Tôi vẫn đang thắc mắc cái vụ tờ giấy kia. Hình như lúc đưa tôi đi đi ra phòng khám, mẹ tôi có tranh thủ làm gì đó. Vì vậy tôi gặng hỏi:
– Mẹ, hiện giờ còn chuyện gì làm mẹ thấy không ổn nữa không? Còn ai dám… đe dọa mẹ không? Hay mẹ có ốm mệt gì không đấy?
Tôi hỏi liên tục làm mẹ hơi ngỡ ngàng, đôi mắt đẹp của nàng mở to, mẹ quay sang nhìn tôi hơi ngạc nhiên rồi nhoẻn cười. Mẹ vỗ vai tôi nói:
– Không, làm gì có chuyện gì, mẹ đang cảm thấy hạnh phúc và ấm áp sau tất cả những gì con làm cho mẹ. Không, hiện giờ mẹ của con ổn mà. Hihihi.
Rồi mẹ nghiêng đầu nhìn tôi đầy ý nhị rồi nàng hỏi:
– Sao? Con muốn hỏi mẹ chuyện gì nữa?
– Con…
Dek, tôi muốn hỏi mà chẳng biết mở đầu thế nào. Vì vậy, tôi lại cúi đầu im lặng.
Đi được 1 đoạn nữa, mẹ bỗng nhiên nói khi đang nhìn xuống mặt đường:
– Bố con, tuần sau sẽ về đấy.
– Vâng, nhanh quá nhỉ…
Tôi cảm thấy giọng của mẹ có thoáng chút mất mát. Có lẽ mẹ muốn thời gian riêng tuyệt vời này của 2 mẹ con tôi được lâu hơn.
– Mẹ buồn?
– Không, hừ… buồn gì chứ? Đúng là cái đồ… đàn ông đầu đất…
Tôi chẳng hiểu mẹ mắng tôi có ý gì, cũng chỉ gãi đầu cười nụ. Rồi tôi nhận thấy mẹ cứ giả vờ không nhìn nhưng lại liếc mắt nhìn trộm tôi, có vẻ như nàng muốn nói chuyện gì đó, nhưng rồi cuối cùng mẹ lại im lặng.
– XOẠCH!
Tiếng cánh cổng mở ra, căn nhà hạnh phúc của mẹ con tôi ở trước mặt rồi. Mẹ tôi bỗng hoạt bát trở lại. Nàng thả người tôi ra, lướt nhanh tới cửa để mở, xoay người cười với tôi rồi nói:
– Tự vào đi, mẹ nấu mì cho con ăn nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro