Cô giáo môn văn 2

Phần 106

2021-05-04 12:39:00

Phần 106
– Hhihihihiih… mẹ con tình cảm mùi mẫn quá… cứ như đôi uyên ương ấy nhỉ… hí hí hí…

“FUCK!!!”

Fuck thật, tôi đang lo lắng về mẹ tôi mà quên mất sự tồn tại của con ma nữ. Thực ra lúc nãy nó đã kịp chặn tôi lại rồi, nhưng có lẽ nó muốn xem màn gặp mặt của mẹ con tôi nên chỉ đứng đó khoái trá chứng kiến cảnh tượng trước mặt, có vẻ như nó vẫn coi thường tôi hết mức. Lúc này nó vừa bước lại phía tôi, hình dung của nó đã chỉ như là 1 đám khói, không còn nhìn rõ khuôn mặt nữa. Nó cười màn rợ rồi nói:

– Khà khà… cho gặp nhau lần cuối rồi nhé… giờ thì tránh ra đi để cho mẹ người còn thụ tinh nào… hí hí hí… đừng hoãn sự sung sướng của mẹ người lại chứ, con cái ai lại cản không cho mẹ mình làm tình bao giờ chứ. Hà hà hà…

– Đồ khố..!.. A aaaaa!!!

Tôi còn chưa kịp chửi thì đã bị một thanh gỗ, chắc là cái chân bàn nào đó bị gãy đâm vào chân. Đau đớn vô cùng làm tôi quỵ xuống thở hồng hộc. Tôi cắn răng lại thầm nghĩ: “Thôi, chẳng nhẽ số phận lại như thế này sao? Chẳng nhẽ để tôi bất lực như vậy… Khốn nạn, ông trời khốn nạn”.

Con ma nữ có thể điều khiển các vật thể từ xa, nó có thể nhấc hẳn 1 cái bàn từ xa lao tới cản đường tôi. Nhưng hiện giờ nó chỉ có thể dùng những thứ nhỏ hơn như tấm ván, thanh gỗ… Tôi dám chắc hiện giờ chỉ cần chém nó 1 nhát là đủ kết liễu nó rồi. Có lẽ phần lớn vì sức mạnh của nó đã chuyển qua cái bùa để chuẩn bị hồi sinh. Chỉ cần chờ thằng Tuấn mặt thộn làm tình với mẹ tôi. Sức mạnh từ lá bùa sẽ truyền qua tinh dịch của nó mà truyền vào tử cung của mẹ tôi, thụ thai cho nàng rồi… Trời ơi, tôi không muốn nghĩ tới đó nữa…

Lúc bấy giờ, còn ma nữ có lẽ cũng không còn nhẫn nại chơi trò mèo vờn chuột nữa. Nó Ngoảnh mặt hất hàm ra lệnh cho thằng Tuấn mặt thộn. Lạ lùng ở chỗ là tôi đã bôi máu lên mặt nó rồi nhưng chẳng có chút tác dụng gì cả. Giờ đây, sau 2 lần bị ăn hụt hàng, mặt nó đầy máu trông có phần dữ tợn, từ từ tiến lại một lần nữa. Mặc kệ cho mẹ tôi đạp chân chống cự, giờ nó lại đè lên người nàng, tách 2 chân của mẹ tôi ra một lần nữa. Cái củ khoai to bự của nó đang kề ngay bên mép cửa mình của mẹ tôi chỉ chực đâm ngập tới tận gốc ngay lần đầu…

– Thình thịch… thình thịch… thình thịch..!!

Tim tôi đập dữ dội, mọi thứ xung quanh dường như một cảnh phim quay chậm. Nếu các bạn là người chứng kiến, các bạn sẽ thấy được tôi cố bò lết đi. Nhưng sẽ ngạc nhiên hơn vì tôi không chọn bò về phía mẹ, nơi cái bộ phận sinh dục của mẹ sắp sửa bị một cái dương vật khác lạ đút vào một cách tàn bạo. Tôi đang cố lết về phía con ma nữ, nó là cội nguồn của mọi thứ nhơ bẩn và khốn nạn. Có chết tôi cũng phải giết nó, lẽ ra tôi nên làm thế ở những cơ hội trước.

Loài yêu ma quỷ quái đó đang đứng thỏa mãn nhìn cảnh tượng trước mắt nó đã dày công sắp đặt nên. Nó sung sướng nhìn tôi đang bò lết từng chút một tới gần nó với ánh mắt hận thù cháy bỏng.

– Hahahahhah… nhìn nữa đi… nhìn chết ta đi xem nào… hí hí hí hí… Thay vì cố gắng tới đây để giết ta thì mày nên dừng lại mà cùng ta chiêm ngưỡng cảnh tượng người mẹ xinh đẹp của mình sẽ làm tình với thằng bạn thân… ủa… KHÔONGGGGG!!!

Giờ phút tuyệt vọng, mọi thứ gần như kết thúc thì thằng tôi đã bắt được một hi vọng cuối cùng. Một may mắn, hay người ta gọi là số mệnh trớ trêu… Trong cái lúc như thế, khi tôi đang nằm quỵ xuống vì bắp chân đã bị thanh gỗ xuyên qua thì đúng lúc đó, bất ngờ tôi nhìn thấy ở đằng sau tấm rèm, ngay ở phía bên cạnh nơi mẹ tôi đang nằm, nơi đó có một… người…

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/

Tôi nhìn thấy cái đầu hói của ông Hiệu Phó, đúng là ông hiệu phó.

Ông này đang ló đầu ra, ra hiệu cho tôi biết. Lúc đó ánh mắt ông này chỉ liếc về phía thằng Tuấn mặt thộn là tôi hiểu. Ông ta sẽ cố hết sức ngăn chặn chuyện thằng con trai ông ta đang định làm với mẹ. Tôi sẽ đặt tin tưởng lên ông hiệu phó hói đầu, kẻ si tình với mẹ tôi hơn ai hết. Tôi tin rằng chính ông ta cũng không muốn chuyện bị kịch này xảy ra với mẹ tôi và cả với ông ta nữa.

Vì thế, tôi chỉ còn đối thủ cuối cùng.

Việc tôi bò lết tới con ma nữ cũng là do lúc nhanh trí nghĩ ra, cố ra vẻ để đánh lạc hướng của nó. Thật vây, vì cái bộ dạng của tôi làm nó chú ý tới. Nó cười sung sướng để giễu cợt tôi trước thời điểm cuối cùng. Nhưng không ngờ lúc đó, khi nó mất cảnh giác nhất, thì ông hiệu phó. Với bộ dáng gầy gò hốc hác vẫn cố gắng lết tới, trên tay cầm khúc gậy.

Thằng Tuấn mặt thộn thì không hay biết chuyện gì, dương vật của nó vẫn đang cửng lên hết cỡ và kề vào miệng âm đạo của mẹ tôi để chực đâm vào hết sức. Đang lúc cao trào như thế thì còn ma nữ đã phát hiện ra tình huống bất ngờ, nó giận giữ hét lớn:

– KHÔOONGGGGG!!!

Nhưng không còn kịp nữa, thanh gỗ đang giơ cao trên tay ông hiệu phó đập tới:

– BỐP!!!

Một tiếng động khô khốc vang lên, thằng Tuấn mặt thộn xui xẻo lại một lần nữa bị hạ gục. Lần này là một đòn trí mạng vào đầu làm nó gục hẳn xuống nằm thẳng cẳng ra đất, chym chổng ngược lên trời mà không ngờ tinh trùng bỗng nhiên phọt ra ầm ầm…

Con ma nữ thấy kết hoạch bị đổ bể thì tức giận vô cùng, nó gào lên tức tối rồi định làm thịt ông hiệu phó giờ đây đang như cây liễu trước gió. Có lẽ cú đánh vào đầu thằng Tuấn mặt thộn đã lấy đi hết sức lực còn lại của ông.

Nhưng loài ma quỷ khốn nạn đó làm sao còn kịp làm cái ý định đó nữa. Tôi đang nằm từ dưới đất bỗng nhiên bật dậy, nghiến răng chịu đau lao tới. Đầu lưỡi bị răng cắn một lần nữa lại bật máu chảy ứa ra. Lần này là tuyệt chiêu vô địch của tôi mới nghĩ ra để có thể tiêu diệt được con ma quỷ ấy. Tôi thấy miệng đã có máu chảy ra, bèn hít một hơi hết sức phồng miệng lên phun máu ra phía trước như mấy ông biểu diễn múa lửa hay phun cồn ra vậy.

– Phụt…

Khỏi phải nói, một chùm mưa máu phun tới trùm lên người con ma nữ làm kinh hoàng cứng cả người lại. Khoảng cách quá gần nên nó không kịp né tránh, đã hứng trọn đám mưa máu của tôi phun ra. Thôi thì công tu luyện ngàn năm, hút tinh dịch gần trăm người đàn ông giờ đã tiêu tán hết. Thân tử thì đạo tiêu…

– Á á á á á á á á á á á á á…

– Xoẹt…

Tôi lao tới kèm theo một nhát kiếm nữa xẻ dọc cả người của nó. Đám khói đen tạo thành hình dáng con người bị xẻ đôi ra, rồi tan biến vào trong hư vô mờ mịt…

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-mon-van-2/

Kết thúc… mọi thứ đã kết thúc rồi…

Tôi còn không kịp quỳ xuống để thở, quay lại chạy tới bên mẹ tôi mà quên cả chân mình đang bị thương nặng.

– Mẹeeeee!!!

Lúc này ông hiệu phó đã cởi trói được cho mẹ tôi, nhưng cánh tay của mẹ tôi đã tê dại không thể cử động được nữa. Nhưng nụ cười thiên thần của nàng đã nở trên môi.

Mẹ nhìn tôi, mỉm cười rạng rỡ…

Tôi nhào tới ôm cứng lấy nàng, mặc kệ cho đám người còn lại đang hoang mang như vừa chứng kiến xong một cảnh tượng chưa từng thấy. Ông hiệu phó tiếc nuối vì chưa tranh thủ ôm mẹ tôi được cái nào thì đã bị tôi nhào tới giựt mất, nhưng sau rồi lại nhớ ra thằng con trai đang nằm quay đơ dưới đất, bèn vội vã đi tới xem tình trạng nó ra sao.

– Mẹ, không sao rồi… không sao rồi…

– Ừ!!! – Mẹ tôi gật đầu cười, nhưng nước mắt vẫn chảy vì xúc động, nàng trìu mến hỏi tôi…

– Có đau không con?

– Không, không… không đau gì cả…

Miệng nó thế nhưng chân tôi đã khụy xuống rồi. Mẹ tôi dịu dàng nói:

– Thôi được rồi, đặt mẹ xuống đi…

– Không… không… con không buông mẹ ra nữa… không bao giờ… cả đời này…

Hai mẹ con tôi ngồi thủ thỉ với nhau ở một góc, mặc kệ cho đám người còn lại thu dọn chiến trường.

Bấy giờ, lão Khải đã tỉnh lại, đang rên rỉ được đám ông Phú lác đỡ dậy. Xung quanh mọi thứ ngổn ngang bừa bộn hết sức. Chưa nói tới 1 đám giáo viên đang nằm vật vã đầy xung quanh. Đám này mới là vấn đề cần phải giải quyết.

Khoảng 5 phút sau, đám người tập trung lại chỗ mẹ con tôi. Mẹ tôi giờ đã được tôi kiếm lấy một cái áo choàng của đám giáo viên mặc vào người. Che đi cơ thể tuyệt đẹp của nàng làm cho mấy lão già cứ tiếc hùi hụi. Mọi người hỏi thăm mẹ con tôi, lúc này tôi với mẹ cũng không dám thân mật như lúc nãy nữa kẻo người ta lại nghi ngờ. Ông Khải lé nói:

– Được, thằng ranh con liều mạng. Khá đấy, đáng làm đệ tử của lão.

Rồi ra vẻ tiên phong đạo cốt tạo dáng với mẹ tôi ra vẻ như công lao đều của lão hết. Mẹ tôi lí nhí cám ơn mọi người. Sau rồi cả đám lại kéo sang bên bố con ông hiệu phó, xem xét tình trạng thằng Tuấn mặt thộn. Đám ông Phú hết sức khen ngợi ông này, cũng không hiểu sao tới phút cuối ông ta lại xuất hiện như một vị thần cứu rỗi tất cả. Ông này chỉ cười hiền gãi đầu nói:

– Không có gì… không có gì… chút nữa sẽ kể… chút nữa sẽ kể…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô giáo môn văn 2

Số ký tự: 0