Phần 11
2021-09-23 22:39:00
Chắc các bạn vẫn nhớ, cách đó một năm. Ngày em về và tôi đứng từ bên nhà thằng Cường nhìn em nhưng em không nói gì đó… Đó là ngày em về làm thủ tục đăng ký dự thi ĐH năm đó. Xong việc em lại trở vào Đà Nẵng rồi đến sát ngày thi em mới ra thi rồi ở lại luôn.
Dạo đó về quê tôi có thấy mẹ tôi nói chuyện về em, biết em đỗ ĐH tôi mừng lắm. Bởi thực lòng tôi vẫn còn yêu em nhiều và nhớ em lắm. Nhưng vì đã bao lần tôi níu kéo mà không thành vì thế tôi quyết tâm sẽ quên em bằng được. Sẽ không tìm cách để gặp em nữa. Sẽ không bao giờ viết cho em một chữ nào nữa. Tôi sẽ chôn chặt mọi thứ về em. Thời gian đó khổ lắm. Nhiều lần nhớ em quá, nhớ lại chuyện ngày xưa của tôi và em, nhớ kinh khủng, (nói ra thì xấu hổ nhưng thú thật) những lúc như thế tôi bèn chạy xuống nhà tắm thủ dâm để giải tỏa và để vượt qua bằng được cơn nhớ về em.
Thế rồi một ngày em viết thư cho tôi. Trong thư, câu đầu tiên là em hỏi tôi rằng:
“Anh đã có người yêu chưa?”.
Tiếp theo sau đó em tâm sự về cuộc sống của em sau khi xa tôi.
Cuối cùng em hỏi ý kiến của tôi về việc:
“Anh ơi, có một cậu bạn thích em. Cậu ấy đã nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình nhưng em không có cảm xúc gì. Với cậu ấy em chỉ có một chút quý mến, một chút cảm tình. Còn thật sự với em thì cậu ấy còn quá trẻ con, còn em thì đã…”
Em bỏ lửng bằng dấu ba chấm. Cuối thư em nói cuộc sống của em hiện tại đã ổn định nhưng vẫn rất buồn, rồi em cho tôi địa chỉ lớp của em để tôi liên lạc.
“Em mong thư anh. Nếu anh có chuyện gì muốn tâm sự với em thì anh cứ viết cho em theo địa chỉ…”
Tôi đọc xong, suy nghĩ một hồi rồi cất lá thư đó đi. Tôi quyết định không hồi âm cho em. Và rồi mấy tháng sau, qua một người bạn của em, tôi biết được rằng sau khi không nhận được hồi âm của tôi, em đã nhận lời yêu cậu bạn kia. Tôi không buồn, mà còn thấy thật bình thường.
Ra tết. Thằng Cường được suất học bổng sang Pháp học 2 năm theo chương trình hợp tác đào tạo của trường nó. Ngày nó sắp đi tôi và nó say lướt khướt mấy ngày liền. Tuần đó em cũng về quê và sang chia tay thằng Cường.
Buổi tối chia tay bạn bè, thằng Cường làm 2 mâm trên gác nhà nó. Rượu vào lại nhìn thấy em ở ngay bên mình, bỗng dưng tôi thấy nhớ em khủng khiếp. Nhất là sau khi vừa bia vừa rượu mệt quá tôi chạy xuống gốc mít nhà thằng Cường đứng đái (Nói thật các bạn, cuộc đời tôi thì có nhiều khoảnh khắc đáng nhớ và lần đứng đái đó cũng là một khoảnh khắc không thể nào quên). Mọi thứ về em hiện về và rõ mồn một trong tôi. Tôi nghĩ đến em, N – Anh ơi… đêm nào ở đây.
Vào nhà tôi ngồi xuống cạnh em. Em khẽ ngồi nhích người ra ngượng ngùng. Tôi hỏi em:
– Em nghỉ tết đến bao giờ?
– Mồng 10 ạ.
– Mai có đưa Cường ra sân bay cùng mọi người không?
– Chắc em không đi.
Tôi đánh liều, nói nhỏ:
– Tối nay, gặp anh được không?
Mặt em đỏ bừng rồi cúi gằm xuống. Tôi hồi hộp đợi em trả lời.
Vẫn gằm mặt xuống chiếu, hai tai ửng đỏ hẳn lên, em lí nhí:
– Ở đâu?
Tôi mừng như bắt được vàng. Cúi xuống, quay nhẹ sang em, tôi thì thầm:
– Anh đợi ở đầu làng nhé.
Em gật đầu rồi lặng lẽ quay đi, chẳng biết em nghĩ điều gì???
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo dâm đãng của tôi tại nguồn: http://bimdep.pro/co-giao-dam-dang-cua-toi/
(Phê rượu) Ngủ dậy trời đã sẩm tối, tôi nhặt vội quần áo rồi phi xuống nhà tắm. Mẹ tôi thấy thế gọi giật tôi lại:
– Nồi nước mẹ vừa mới đun đấy, múc ra mà tắm. Vừa tỉnh rượu dậy, tắm nước lạnh sao được hả con.
– Vâng.
Tôi cầm cái chậu nhỏ mang vào chắt lấy nửa nồi rồi bê vào nhà tắm pha ra thành một chậu lớn. Ở ngoài mẹ tôi vừa nhặt rau vừa hỏi với vào.
– Mai thằng Cường đi hả Xuân.
– Vâng. Mai nó lên máy bay.
– Thế đợt tới vẫn thuê trọ ở đấy hay tìm chỗ khác?
– Chắc con vẫn ở đấy thôi. Ở mấy năm rồi, giờ chuyện chỗ khác cũng ngại.
– Ừ. Thế cũng phải. Nhưng ở một mình à?
– Để con xem đã, lên lớp xem có thằng nào thì rủ đến ở cùng. Không thì ở một mình.
– Ừ, thôi tính thế nào thì tính.
Thời gian này tôi đi dạy thêm nên cũng có đồng ra đồng vào. Vì thế chuyện tiền học của tôi cũng trở lên nhẹ nhàng hơn với bố mẹ. Cơm nước xong tôi chạy ra nhà thằng Cường thì gặp mẹ em ngồi đó. Dạo này gặp tôi cụ bình thường rồi chứ không còn (có một khoảng cách) như dạo trước nữa. Tôi chào cụ xong rồi chèo lên gác xem nó chuẩn bị đồ đạc thế nào.
Hai thằng đang ngồi nói chuyện thì nghe thấy tiếng em dưới nhà. Thằng Cường bảo tôi:
– N – Anh đấy.
– Ừ. Tao biết rồi.
– Tao gọi lên đây nhé.
– Thôi, N – Anh sang chào mày chứ gặp tao đâu.
– Định quay lại thật à?
– Sao mày biết?
Thằng Cường nhìn tôi cười cười. Tôi nghĩ chắc trưa nay nó nghe lỏm được gì rồi. Tôi và thằng Cường đang nói chuyện thì em đi lên. Thằng Cường chào em:
– N – Anh à.
– Vâng, em sang chào anh Cường đây.
– Ừ. Em ngồi đây nhé, anh xuống ăn cơm cái.
Nói xong Cường cứt đi xuống dưới luôn. Đi qua tôi nó còn hích vai tôi một cái. Kể ra Cường cứt cũng buồn cười thật.
– Em ăn cơm chưa?
– Em ăn rồi.
– Mẹ em vẫn ngồi dưới nhà à?
– Không, mẹ em về rồi.
Em ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Em tưởng tối nay anh ngủ không dậy được cơ.
– Sao em lại nói thế?
– Thế lúc trưa anh không nhớ gì à?
– Có chứ. Anh nói tối nay anh đợi em ở đầu làng.
– Thế còn lúc mọi người về hết rồi, còn mỗi em và anh với anh Cường ấy. Anh có nhớ anh nói gì không?
Tôi nghĩ mãi mà không nhớ mình nói gì nữa. Tôi nghĩ bụng, chết bỏ mẹ, hay là say quá nói luyên thuyên gì với em cũng nên. Tôi nói bừa.
– Anh nhớ nhưng chuyện đấy để tẹo nữa ra ngoài kia anh nói lại cho em nghe.
– Thôi, nói luôn ở đây đi. Nói đúng thì em ra, không thì thôi.
Tôi nghĩ bụng. Lúc đó phê phê chắc là lại nói yêu đương nhớ nhung gì rồi. Chứ chuyện tình bạn giữa mình với thằng Cường hay chuyện học tập hoặc là chuyện về cô bé ôn thi chắc mình chẳng kể đâu. Mà có kể thì thằng Cường ngồi đó chắc cũng không để mình nói luyên thuyên với em. Tôi nắm tay em rồi phán bừa:
– Anh yêu em.
Em đỏ mặt, miệng khẽ tủm tỉm (chỉ một chút xíu thôi) rồi thì thầm:
– Anh đi ra đi. Em xuống nhà anh Cường ngồi một lúc, khoảng 10 phút nữa em ra.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo dâm đãng của tôi tại nguồn: http://bimdep.pro/co-giao-dam-dang-cua-toi/
Tôi đi về nhà rồi lấy xe đạp đạp ra đầu làng đợi em. Khoảng 20 phút sau em mới đi ra. Nhìn tôi thật lâu rồi em hỏi:
– Đợi em lâu không?
– Hơn một năm rồi…
Em bối rối, không làm chủ được cảm xúc. Nhìn vào mắt em và cái cách em bặm môi lại sau đó quay mặt đi luôn hòng che giấu cảm xúc, tôi biết nếu không phải là đang ở gần làng, nơi có nhiều người qua lại, lúc đó em sẽ bật khóc ngon lành.
– Đi anh.
Em nói khe khẽ rồi ngồi lên yên xe.
– Ra lại trường cấp 2 nhé.
– Vâng.
Giờ mới được nhìn em thật kĩ. So với ngày em đi thì bây giờ em đã gầy hơn một chút. Em vẫn đẹp, thậm chí em còn đẹp hơn. Chỉ có điều vẻ đẹp đó giờ đây đã không còn non nớt như ngày xưa nữa. Chắc hơn một năm qua, em cũng suy nghĩ nhiều lắm.
Vào phòng học tôi và em cùng ngồi xuống dãy bàn trên cùng nhưng cách xa nhau cả nửa mét, và không ai nói gì. Sau gần 20 phút im lặng, em mới thì thầm:
– Sao anh không quên em đi.
Tôi không trả lời mà vẫn ngồi thật im.
– Anh giận em lắm phải không?
Tôi đưa tay sang kéo em sát lại gần tôi rồi ôm chầm lấy em. Sau vài giây bất ngờ em cũng quay mặt lại rồi ôm ngang người tôi. Tôi hỏi em:
– Em có người yêu rồi phải không?
– Vâng…
Tôi im lặng.
– Đợt đó, tại sao anh không trả lời thư em?
– Anh định sẽ không bao giờ quay lại với em nữa.
– Thế sao hôm nay anh lại…
– Nhìn thấy em anh không chịu được.
Ôm tôi chặt hơn, rồi em chủ động hôn tôi. Sau hơn một năm xa cách mà sao hôm nay tôi vẫn thấy hơi thở của em gần gũi và quen thuộc đến lạ lùng. Hơi thở ấy như là chỉ mới ở bên tôi ngày hôm qua thôi. Và tôi nhận ra với em, thì dù có xa cách bao lâu tôi vẫn còn nguyên tình yêu và đam mê.
(Khác hẳn khi tôi hôn cô bé ôn thi, mặc dù rất thơm tho sạch sẽ. Nhưng sao tôi thấy nó cứ gợn gợn và tởm tởm làm sao đó. Có lẽ là do cảm xúc)
Rời môi nhau được vài giây em lại kéo đầu tôi vào rồi hôn tôi thêm lần nữa. Lần này sâu hơn và dài hơn nhiều lắm…
– Không bao giờ xa nhau nữa anh nhé.
– Ừ. Thế còn cậu kia thì sao? Em và cậu ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro