Phần 98
2024-08-03 16:16:44
Bẹp
– Gì.. Gì đó?
– Anh hai dậy coi, tối rồi. Mẹ kêu anh hai xuống ăn cơm.
– Để đó đi, tí dậy ăn sau!
Đáp xong tôi lăn qua ôm cái gối tiếp tục hành trình của những giấc mơ.
Bẹp Bẹp
– CÁI GÌ NỮA??!!!!!
– Có.. Có điện thoại của… Anh hai.
Tội nghiệp thằng nhỏ, chậc, líu lưỡi luôn kìa.
– Alo…
– Gì giờ này mà ngủ?
– Ề, tự dưng chiều nhức đầu quá đó mà. Cô gọi có chuyện gì không?
– Không có chuyện gì không gọi được hả?
– Hì hì, không phải vậy – Nghe giọng bả đanh lại thì tôi ngay lập tức quay qua thành “cún con” liền. Hic, kiểu này sẽ là thằng sợ vợ có tiếng đây.
– Nói nè, mai qua dọn phụ nhà cửa đi, người ta về nữa chứ.
– Về gì sớm vậy – Vâng, tôi đã tuôn ra 1 câu vô cùng “có duyên”.
– Chứ ở đây chơi với ai? Giờ có qua không?
– Ờ, qua.
– Gì mà “ờ”?
– Dạ qua!!
– Ngoan, ngủ tiếp đi, hì hì.
– Ề
Vừa cúp máy xong thì chuông lại reng.
– Dạ cô nương, tại hạ xin nghe ạ!
– Cô nương nào? Con bồ mày hả?
Đậu, là thằng Cẩn, sao 2 người này có duyên goi điện cho nhau vậy?
– À không gì, gọi chi đây.
– Ê mày, hồi nãy chở Hạnh đi chơi tao gặp thằng Thắng.
– Đù thế nó thấy mày không?
– Mịa, đã bảo là gặp thì tất nhiên là thấy rồi, lúc đầu tao chở nhỏ Hạnh đi thì cũng bình thường. Rồi tao hỏi muốn đi đâu…
– Dạ anh, em không cần biết anh chị tình tứ cỡ nào đâu, ok? Mày chỉ cần kể khúc cuối thôi thằng khốn, sao tự nhiên mày gặp nó? Rồi nó có nói gì không? – Tôi nổi sùng.
– Ờ thì tao với nhỏ Hạnh vừa vào quán đã gặp nó bước ra, nhìn mặt nó đơ luôn mậy, mà nhỏ Hạnh lúc đó đang cười nói với tao nữa.
– Rồi nó nhìn mày bằng ánh mắt lựu đạn chứ gì?
– Ừ, biết hay vậy.
– Haiz, thôi chuẩn bị cho nó chửi xéo chửi xiên đi, mọi chuyện cứ vô tư. Nó biết nhưng làm gì được mình. Nếu con, à không, nếu nhỏ Hạnh thích mày thì chuyện đó nó cũng không xen vào được.
– Nhưng..
– Cứ lật bài ngửa, vô tư, méo care. Ok con trai?
– Ừ, mà nãy bước vô quán cafe, Hạnh thì tìm chỗ còn tao ngó ra vẫn thấy nó đứng nhìn.
– Haha, nó chưa bụp mày là may đấy.
– Sợ mịa gì, quất thì quất.
– Thôi chắc không sao đâu. Tao ăn đây.
– Mịa 9h rồi. Mày ăn tạp à?
– Kệ bố mày đê!
Vâng, lần này thì cúp máy thật sự. Xuống bếp vừa lục lọi cơm vừa nghe lời cằn nhằn của mẹ tôi về vụ ngủ trái giờ. Biết làm sao được, nhức đầu kinh khủng mà.
Nhưng khi đang ngồi nhơi cơm suy nghĩ về vấn đề của cả 2 thằng bạn thân thì…
– Nguyên, cô Phương gọi nè con!
– Dạ để con lên liền.
Quái, lại gì nữa đây chứ, hay bả hồi lại mai khỏi tới, hoé hoé. Thế thì khoẻ.
– Gì thế cô?
– Hừ, cuốn bài tập Toán của mấy người đâu?
-…
– Hay không làm bài rồi nên không dám nộp? – Thấy chưa, biết ngay là bả nghĩ vậy mà.
– Làm gì có. Em… Bỏ quên.
– Nói thật đi!
– Thề, hứa, đảm bảo luôn. Là có làm, nhưng bỏ quên ở nhà, chạy về không kịp.
– Hửm? À… Ừ! Vậy mai mang tới. Mà chắc có thách thì mấy người cũng không dám xạo tui nữa.
– Thì thế!
– Ăn cơm chưa?
– Đang ăn đây.
– Mai mốt đừng ngủ trái giờ như vậy nữa.
– Ok ok!
– Ngủ ngon đó, mai tới sớm đó!
– Ok ok!
-…
-…
– Không chúc à?
– À, hê.. Chúc bé ngủ ngon – Tôi “vặn volume” nhỏ lại, chỉ ở mức thì thầm.
Cụp
Hic, người ta chúc ngọt thế mà lại cúp máy như tát vào mặt thế hả??
Ăn cơm tắm rửa xong tôi lại bò lên giường rồi gác chân lên mà suy nghĩ. Thề là từ đó giờ méo biết bọn con gái nó nghĩ gì, cỡ bà giáo như thế, bồ bịch đã lâu chứ mà giờ hỏi tôi bả thích tôi làm điều gì cho bả nhất hay đối với bả điều gì là quan trọng thì xin thưa: Méo biết các bác ạ. Tôi không phải đứa tâm lý biết nhìn xa trông rộng, cứ vật vờ, làm xong chuyện này thì mới nghĩ tới chuyện kia được.
Thế nên giờ đối mặt với chuyện thằng Khôi, tôi thật không biết phải làm sao. Hoá ra nhỏ Quỳnh đã dõi theo tôi từ lâu nhưng bản thân tôi cứ ngu ngơ mà không biết gì. Cho đến khi con nhà người ta viết giấy tỏ tình thì đang lúc cua bà bác lếch bánh, gạt luôn qua một bên. Có nhớ cũng tìm cách thoái thác hay từ chối. Có lẽ tôi là tuýp chủ động, chả bao giờ muốn đưa vào tình huống khó xử như vậy. Rồi thì chắc thằng Cẩn đã viết thư từ chối dùm tôi rồi nên không nhận được bức thư nào nữa. Nhưng vấn đề đặt ra là lúc thằng Khôi cua nhỏ Quỳnh thì ẻm còn ý với tôi không? Chắc còn, vì mới chiều còn nghe lỏm được là thời gian đầu nhỏ còn “hỏi thăm” tôi qua thằng Khôi mà.
Vậy giờ tính sao?
Cơ mà nói đi cũng nói lại, tại sao nhỏ Quỳnh đùng 1 cái chịu quen thằng Khôi? Hay do nhỏ biết là tôi vẫn chẳng có động thái gì, con gái tinh tường lắm, chắc cũng thừa hiểu tôi đã quên tuốt luôn chuyện bức thư rồi. Vậy có lẽ sau đó nhỏ có cảm tình mới quen thằng Khôi. Nó là một thằng con trai tốt, biết quan tâm cũng như thằng này hơi bị đa cảm. Rồi thêm vào cái nữa là khi bị thằng Khôi phát hiện ra nhỏ đã khóc, rồi nói là không phải như Khôi nghĩ. Vậy là nhỏ Quỳnh chắc chắn thích thằng Khôi rồi. Giờ chỉ cần làm sao cho thằng mắm thúi đó hiểu thôi. Chậc, tôi phân tích tình huống đúng chuẩn, hê hê, tự luyến xíu.
Lúc đó tôi vẫn tin suy nghĩ của mình là đúng chắc 100%.
Rồi chuyển qua chuyện nhà thằng Cẩn.
Chẹp!
Nếu nói cho cùng thì chuyện này rất dễ, nhưng có lẽ do sự rề rà của tôi mà tạo ra cớ sự này. Nếu lúc trước tôi vừa nghe vụ thằng Cẩn thích nhỏ Hạnh là giúp nó liền thì khi mà thằng Thắng thấy hai đứa nó cặp kè cũng nghĩ đã bồ bịch rồi chắc cũng từ bỏ. Cái thứ hai là nếu nó có hỏi thì tôi cũng từ chối được vì có thể nói là thằng Cẩn nhắm nhỏ đó rồi, mà tôi thì là bạn của thằng Cẩn nên méo giúp, chú mày cứ tự bơi. Nhưng mà, chữ “nhưng” này cực quan trọng là tôi có mối thâm thù với thằng Thắng, chả làm gì nhau mà cứ nói móc cái kiểu đàn bà. Giá như là bây giờ gặp chuyện đó tôi đã cười khẩy mà cho qua rồi, tôi không xử thì đời cũng xử nó. Cơ mà khi trước tôi đâu có được đầm tính, hiếu thắng là đằng khác nên có cơ hội ngon thế này thì dễ gì bỏ qua, phải chơi nó 1 vố chứ.
Và thế… Nên giờ câm họng lại và cố gắng giải quyết thôi.
Chắc có lẽ là mai hoặc mốt thằng Thắng sẽ gọi điện, chuyện này không nên lật bài ngửa quá sớm. Thôi được rồi, đã có cách nói chuyện với thằng Thắng rồi xi nhan cho thằng Cẩn để nó nói chuyện cho ăn ý. Giờ chỉ còn mối quan hệ giữa thằng Cẩn và nhỏ Hạnh. Chẹp, chắc sáng mai phải làm chồng ngoan dọn dẹp thiệt sạch cái nhà cho đẹp lòng bả rồi quỳ xuống lạy lục xin ý kiến của chị vợ thôi.
Và quá trình làm chồng ngoan của tôi vô cùng vất vả. Không đến nỗi lên núi cao xuống biển lửa nhưng cũng gọi là vắt kiệt sức. Mới sáng ló đầu vô nhà bả thì được đưa ngay cây chổi chà, quét hết mớ lá trong sân. Mà cái đậu đen cuộc đời tôi, mới hôm kia còn hí hửng nói trời mưa nên mát mát, hôm nay khóc không ra nước mắt với cái sân đầy lá của cây bàng trước nhà bả cùng mớ lá của cây trứng cá từ nhà bên cạnh rụng ké sân. Đù, yomost lắm các bác ạ.
Đã đời trời đất mới gom lại một đống, hí hửng lấy từ trong nhà ra cái ki hốt rác thì mớ lá đã bị cơn gió chết tiệt thổi bay bay. Hic, trời hành.
– Xong rồi hở?
– Ờm, mệt chết được – Tôi ngã người xuống ghế salon mà xương sụn gì nó kêu rắc rắc bên trong.
– Cọ toilet đi chàng trai.
– Cái.. Cái gì??? – Tôi bật dậy như cái máy.
– Làm đi nào, lẹ còn ăn trưa.
-…
Bả làm như sẽ cho tôi ăn cao lương mỹ vị á! Mà… Ờ thì đồ ăn bả nấu là cũng ngon bá cháy lắm rồi. Chậc, tôi bị thức ăn che mờ mắt.
– Aizzzz, xong rồi đó!
– Đi quét nhà đi, cô vừa lau xong bàn ghế nè.
– Gì nữa, chả cho em nghĩ giải lao gì hết vậy – Tôi dựa tường mà càm ràm.
*Chụt*
– Ưm?
Vâng, 20s sau cây chổi quét nhà đã được tôi cho làm việc hết công suất. Tôi lại bị gái dụ qua một cái hôn phớt… Trên môi. Hic!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro