Phần 91
2024-08-03 16:16:44
Ngày hôm ấy qua đi thật nhanh đến nỗi tôi chả nhớ mình đã đi về nhà bằng cách nào, thế quái nào chân cứ đạp xe mà trí não đầu óc cứ hướng về căn nhà ấy. Hic, suy nghĩ duy nhất của tôi ngày hôm ấy là làm sao có thể hôn cả ngày cơ. Cũng may là bà bác nhà tôi không biết mà đã đá tôi ra khỏi nhà rôi, biết nữa chắc dòm tôi bằng ánh mắt “Thánh nữ nhìn thằng biến thái” quá. Tự cảm thấy nhục.
Trong thâm tâm tôi lúc đó luôn tồn tại nhiều luồng suy nghĩ: Một là nghĩ đến ngày diện kiến nhà bên kia, tức phụ mẫu của cô, thì họ sẽ nhìn cái thằng oắt nhỏ hơn cô gần cả chục tuổi như thế nào đây. Lúc đó cô phải giải thích ra sao, tôi phải làm những gì. Thề là tôi chưa thể tưởng tượng được cảnh đó và cũng chẳng dám nghĩ đến tiếp nữa.
Rồi mặt khác nếu muốn xây dựng nền tản vững chắc thì phải có người ủng hộ, nhưng người đó sẽ là ai? Hạnh à? Dòm tướng nhỏ là dẹp rồi. Thằng Cẩn thằng Khôi, vớ vẩn, rồi… A.. Mẹ tôi?? Càng xụi lơ hơn nữa. Mẹ mà biết chắc tôi bỏ nhà ra đi tha phương cầu thực luôn quá. Vậy thì chẳng có ai cả, ba tôi lại càng không vì.. Hờ, sĩ diện ba tôi lớn lắm, con dâu cả của ba mà lớn hơn thằng con cả chục ấy tuổi thì thôi thôi, quên đi con trai ạ.
Nói chung mối quan hệ sẽ chẳng ai ủng hộ cả, không một ai nếu dựa vào tình hình mà suy tính. Chỉ còn cách duy nhất là che giấu, che đậy bằng mọi cách. Ngày xưa đó là chuyện của 2 người nhưng giờ đã lên 3 vì đã có sự tham gia của nhỏ Hạnh. Như vậy phải bịt miệng nó lại ngay tức khắc.
Nhưng tất nhiên không thể nào bắt bà bác của tôi đợi hoài được, bả không thể phí cả tuổi thanh xuân của mình cho tôi, nhưng mà… Biết làm sao được, tôi đâu thể nào kiểm soát được tình cảm của 2 chúng tôi, nhất là lúc này khi tôi đã chạm đến môi bả rồi thì như con sư tử đang gặm được mồi thì đời nào nó buông bỏ.
Đừng có chửi vì cái độ thú tính của tôi, đó chỉ là suy nghĩ của một con người đang trong tình yêu đầy sóng gió đang đón chào phía trước thôi.
Ủa mà bà bác nhà tôi có nghĩ vậy không nhỉ? Bả sẽ nhìn nhận sự việc này ra sao?
Và nhất là… Bả chưa nói bả yêu tôi!!!!
Cảm thấy thiệt thòi dã man.
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi phải tự trấn tỉnh mình dữ lắm mới bò dậy được, dòm đồng hồ cũng đã gần 7 giờ, hic, phải chạy đến nhà người yêu ôn thi thôi, bỏ biết bao thời gian rồi.
Mà các bác ạ, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng nghe câu “Được voi đòi 2 bà trưng”. Dòm viết tới câu này thì các bác hãy hiểu cho tôi, chắc có lẽ phần con trong người tôi đang trỗi dậy mạnh mẽ, đến nỗi suốt trên con đường đến nhà bả, tôi đã mường tượng mình sẽ làm gì rồi đó.
– Nay đến sớm nhỉ?
– Có bao giờ tới nhà người yêu mà em đến trễ đâu? – Tôi vừa dắt xe vào vừa trêu.
– Ừ ha, chứng tỏ người ta có sức hút, nhỉ.
Nhanh tay cầm lấy ổ khoá cổng mà chốt chặt lại, tôi khẽ nắm tay cô giáo rồi “lôi” bả vô nhà.
– Nè, cái gì vậy??? Không lấy cặp vào à?
– Để đó đi, tí ra lấy sau.
– Chứ sao mắc gì giờ không.. Em làm gì vậy?? – Dòm ánh mắt bất ngờ pha tí sợ sệt của bả mà tôi cảm thấy thích thú.
Ép người yêu vào tường trong khi cô ấy dùng tất cả các hoạt động để phản kháng thật là thích thú, tôi tự ngộ ra khi lãnh mấy cú nhéo vào hông mà vẫn phải nuốt nước mắt ghì chặt bả vào tường.
– Thả ra!!!
– Không!!
– Thả ra coi, muốn gì hả???
– Cô cũng biết mà. – Tôi nhướng lông mày và cười gian.
– Đừng có điên, mới sáng nha hôn.
– Ơ, thế chiều hay tối mới làm được hả? Cô thích vậy hả?
– Khùng quá, thả ra đi.
– Không, bắt được con mồi là phải từ từ..
– Gì?
– Đâu gì, nói đi, cô thích buổi nào.
– Đừng có nhây nha, thả tui ra.
Hôn chụt vào bên má cô giáo, tôi theo cơn phê bắt đầu nhắm mắt lại và áp môi theo tính toán cá nhân, nhưng không..
Bụp
– Ứm ừm ưm.. ?? (Cái gì vậy?) – Lại che miệng nhau.
– Hôm qua có phải là cái hôn đầu của em không?
Sặc, má ơi, nếu giờ đang uống nước là tôi không đảm bảo mình không phun hết lên người đối diện đâu. Đúng là một câu hỏi có thể thay đổi thể càn khôn, tôi mới đó còn hùng hổ, thoáng chút đã như con mèo con đang trơ mắt nhìn chị sư tử trước mặt đang nheo mắt dò hỏi.
– Nói đi, cái hôn đầu tiên? Hay cái hôn thứ mấy chục rồi?
– Đâu ra, nghĩ sao vậy?
– Chứ sao? Ơ, vậy là không phải nụ hôn đầu à?
– Không phải, ý em là.. Không phải cái hôn thứ mấy chục.
– Vậy tức là cũng không phải nụ hôn đầu tiên?
Má ơi, bả hỏi đến đâu là tôi toát mồ hôi con mồ hôi cha đến đó.
– Ơ, thì..
– Thì cái gì?
– Thực ra là..
– Là gì? Ngoài tui ra mấy người còn gian díu với ai nữa hả? Hả???
Một tay xách cổ, bà giáo lôi con mèo quăng cái bịch lên ghê salon rồi ngồi xuống kế bên nghiến răng nói:
– Nói, hôm nay nói tui nghe.
– Đừng hỏi được không? Em thật, thề là trên đời này chỉ yêu mình cô thôi mà…
– Đừng có mà nguỵ biện, đây không tin, nói đi, hôm nay phải nói cho rõ. Lần hôn đầu đó… Là..
– Chỉ là vô tình thôi, không có ý gì hết!!!
– Là sao?
– Chính em cũng không..
– ???
– Haizzz nhức đầu quá – Lâm vào thế bí con mèo đang vò đầu bứt tay, cứ thể nếu vậy nó sẽ hô biến khỏi móng vuốt của cô nàng sư tử này vậy.
– Nói đi, tui chỉ muốn nghe thôi.
Giọng cô giáo dường như đanh lại, quay qua nhìn cô, tự dưng lúc này tôi cảm thấy mình như thằng tội nhân thiên cổ khốn nạn có một không hai trên đời.
– Thực ra thì…
– Thì sao?
Ơ, sao thái độ lại lấn lướt người khác rồi???
– Thì không phải như cô nghĩ.
– Chứ là sao?
– Thực ra là.. Cô là người yêu đầu tiên, thề với Trời với Chúa với Phật luôn.
– Cái đó tui biết.
– Vậy thì hỏi những vấn đề không liên quan để làm gì? – Cách đào thoát này có vẻ hữu hiệu ta.
– Nhưng tui muốn biết.
Vâng, thần tiên bà giáo muốn biết, kẻ tội đồ cũng không còn đường thoái lui.
– Thật ra thì, em đã..
– Đã gì? – Vẫn hỏi dồn dập.
– Thực ra đã hôn 2 lần rồi – Nín thở chờ cơn thịnh nộ bão táp giáng lên đầu, tôi thậm chí còn không thể ngẩn đầu lên được mà.
-… – Đôi mắt ấy đang nheo lại nhìn tôi.
– Cô à…
– Nụ hôn đầu.. Là ai?
-…
– Nói đi chứ?
– Có nhất thiết phải biết không?
– Đủ rồi nha, nói đi.
– Chỉ là vô tình, vô tình thôi á mà.
– Nhưng mà sao?
– Là…
-…
Bất giác nắm chặt lấy bàn tay cô giáo, tôi có cảm giác nếu tôi thú tội thì cô sẽ biến mất mãi mãi vậy.
– Hứa đi.
– Cái gì nữa đây chứ?!
– Hứa là sẽ không giận em đi.
– Ừ, không giận.
– Chỉ nói cho nghe thôi, không nghĩ gì hết, nhá!!!
– Ừm.
– Người đó là…
-…
– Cô.. Cô… Ngọc Yến.
Bốn mắt nhìn nhau, thẳm sâu trong đôi mắt ấy đang nhìn tôi, như đang soi từng thớ thịt trên người tôi, từng nếp nhăn trong trí não tôi.. Và rồi..
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tôi vội vã ôm cô chặt vào lòng, tôi vội vã xin lỗi, tôi vội vã làm tất cả mọi thứ, xoa lưng cô, hôn lên cổ cô, ép chặt cô vào mình để cô không biến mất, tôi như muốn phát điên lên được khi nỗi sợ hãi đó dần lớn lên vì bà giáo nhà tôi cứ ngồi im, sợ nhất như thế các bác ạ.
– Em lạy cô, nói gì đi… !!!
-…
– Em khốn nạn, em không tốt, em không xứng với cô. Em biết em biết..
-…
– Đánh em đi, này, tay đánh em thật đau vào..
Bàn tay cô giáo chợt giật ngược lại khi tôi đang cầm tay cô mà cố đánh mình, thật lúc đó tôi hối hận lắm, phải chi lúc nãy lì một tí nữa có khi thoát nạn. Ước, tôi ước gì mình được quay lại khoảnh khắc vài phút trước.
– Cô…
-…
– Cô à…
-…
-…
– Tui biết mà.
– H.. Hờ.. HẢ??????
Thốt ra một câu nhẹ tênh mà như có ngàn lưỡi dao bay đến cắm lên đầu tôi các bác ạ.
– Biết.
– Bi.. Biết?? Biết cái gì?
– Biết chuyện đó chứ cái gì? – Cô giáo vừa hít mũi vừa dẫu môi ra.
– Tức là.. Cô biết chuyện đấy?
– Ừ!
– Trước khi em nói??
– Ừ.
Sặc, Quát đờ heo????
Khoảng nửa tiếng sau đó tôi đã phải ngồi thuật lại toàn bộ sự việc lên toà án tối cao của Trần Hoàng Nguyên soi xét. Thiệt chứ ngồi kể mà bả cứ nhìn chòng chọc, lâu lâu nhướng hàng lông mày thanh tú lên, lắm lúc gật đầu ra vẻ ta đã hiểu.
– Ý em là lỗi là do cô Yến à?
-…
– Con trai không có trách nhiệm gì hết vậy?
– Đâu, em cũng có lỗi nhưng mà em không có tình, cô đừng giận em nha, đừng giận mà tội nghiệp.
– Tội nghiệp ai chứ, hờ, tội nghiệp mấy người á?
– Chứ sao? Em chỉ có mình cô thôi.
Cách chứng minh hùng hồn nhất là tôi lại tiếp tục ôm bả vào lòng. Cứ thế cho đến khi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro